Trời Sinh Một Đôi

Edit: Huệ Mẫn
Beta: Sakura

Chân Hoán là một thư sinh, nào có gặp qua tình huống như thế này, trong lúc nhất thời quên tránh, một quyền đấm mang theo tiếng gió đánh tới.

Cánh tay với bắp thịt căng chắc kia bị một đôi tay ngọc thon dài vững vàng chặn đè lại, Chân Diệu vội vàng kêu một tiếng Tứ biểu ca.

Ôn Mặc Ngôn mắt to mày rậm, ngày thường trên mặt luôn mang theo nụ cười sảng khoái, lúc này sắc mặt lại lạnh như băng, nhìn có chút kinh người, cắn răng nói: “Nhị biểu muội, muội buông ra.”

“Buông ra có thể, nhưng huynh không thể đánh người.”

Ôn Mặc Ngôn không có lên tiếng, cứ lôi kéo như vậy cũng không hay, Chân Diệu liền buông lỏng tay.

Ai ngờ tay mới vừa vừa buông lỏng, Ôn Mặc Ngôn vẫn đấm một cái, nện vào đầu vai Chân Hoán.

“Tứ biểu ca!” Chân Diệu tức chết đi được, hung hăng trợn mắt nhìn hắn.

Ôn Mặc Ngôn quật cường trừng mắt  lại, thở hổn hển nói: “Nhị biểu muội, đầu năm Nhã Kỳ còn thật tốt, trong chớp mắt người đã không còn, nếu muội đau lòng ca ca muội, cũng không thể không nói phải trái như vậy!”

Chân Diệu biết tính tình biểu ca này của nàng thẳng thắn, ban đầu Ôn Nhã Kỳ leo lên giường Chân Hoán không có để cho huynh ấy biết được, nghĩ đến lần này đưa tin, Đại ca cảm thấy những chuyện kia không tiện nói rõ ràng ở trong thơ, cho nên Nhị mợ cùng Tứ biểu ca nhận được tin nào biết nguyên do, bỗng dưng mất một nữ nhi, nhất định là nén giận chạy tới.

Ngay trước mặt đông đảo hạ nhân, Chân Diệu không thể nói quá nhiều, dứt khoát không để ý tới Ôn Mặc Ngôn, trực tiếp đi tới chỗ Tiêu thị, đến trước thi lễ một cái: “Nhị mợ, có lời gì, chờ vào trong phòng, cháu gái lại nói rõ ràng với ngài, bây giờ có rất nhiều người nhìn đây.”

Tiêu thị nhìn già hơn trước, chỉ bới một búi tóc đơn giản, cắm một cây ngân trâm cũ hình hoa mai.

Bà liếc mắt nhìn Chân Diệu, nước mắt rơi xuống, lại không có xúc động như Ôn Mặc Ngôn, khẽ mím môi gật đầu một cái, còn không quên khàn khàn giới thiệu: “Đây là Nhị biểu tẩu Hình thị của cháu. Là năm ngoái vào cửa.”

Tiêu thị sinh được hai người con trai, một đứa đứng hàng thứ hai, một đứa đứng hàng thứ tư.

Chân Diệu khom người thi lễ: “Chào Nhị biểu tẩu.”

Nàng âm thầm quan sát một cái.

Hình thị vóc người rất cao, một khuôn mặt dài, ánh mắt nhỏ hẹp. Khóe mắt hơi cong. Hơi có mấy phần quyến rũ, khi ánh mắt lưu chuyển lại vô ý tỏa ra cảm giác có vài phần lạnh lẽo, nhìn một cái thì không phải là một vị phụ nhân hiền lành ngoan ngoãn dễ bảo.


“Biểu muội khách khí. Trước dắt bà bà vào nhà đi.” Hình thị một bên xoay người, giống như lơ đãng hỏi, “Không biết cô ở nơi nào?”

Vấn đáp giữa nữ quyến với nhau, Chân Hoán không tiện chen lời, nghe nàng nhắc tới Ôn thị thì sắc mặt lạnh đi mấy phần.

Vị biểu tẩu này thật đúng là một người lợi hại, vừa gặp lần đầu đã đâm một kích khơi mào chuyện. Nhị mợ là mẹ của tẩu tẩu(vợ của em trai), theo đạo lý thường tình đi một đường xa tới đây, mẫu thân nên là đích thân nghênh đón. Nhưng trong loại trường hợp này, nếu là mẫu thân không thể xuất hiện, vậy là có nguyên nhân, không tránh khỏi phải hỏi rõ. Như vậy rất dễ tổn thương đến tình cảm đôi bên, cũng không biết muội muội có ứng phó được không.

Chân Hoán nhìn Chân Diệu một cái.

“Mẫu thân bởi vì chuyện của biểu muội mà bị bệnh, đang nghỉ ngơi, Nhị mợ, trước tiên cháu dẫn ngài đi gặp tổ mẫu. sau đó lại đi gặp mẫu thân.” Chân Diệu bình tĩnh nói.

Tiêu thị đau buồn quá độ, một lòng mong đợi gặp Ôn thị hỏi cho rõ, tất nhiên nghe không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vừa nghe liền thuận theo gật đầu một cái, Chân Diệu đỡ một bên cánh tay của bà đi vào bên trong. Nhưng trong lòng Hình thị giật mình.

Nghe lời nói ý tứ này, lẽ nào lỗi lầm là do cô em chồng?

Nếu không chỉ bằng việc cô em chồng tự vẫn chết ở trong phủ của cô, thì biểu muội sẽ không thể trấn định như vậy được.

Trong lòng có tính toán, sắc mặt Hình thị liền trầm trọng mấy phần.

Đối với cô em chồng yểu mệnh thì nàng không có phân nửa tình cảm, do cái chết kỳ lạ của cô em chồng đầy nghi hoặc, Bá phủ nói không chừng thì sẽ bởi vì áy náy mà bồi thường mấy phần, phu quân không đi được, nếu nàng không đi theo, há chẳng phải là cũng tiện nghi tiểu thúc (Chú của chồng – ở đây là chồng của người cô nên gọi là chú).

Hình thị đỡ Tiêu thị đi vào bên trong, trên mặt đường lót đá xanh sạch sẽ bằng phẳng, nhóm hạ nhân quần áo đầy sức sống, đi trên đường tay chân nhẹ nhàng rón rén, thấy đoàn người Chân Diệu liền một nhóm thân thủ hạ thấp xuống hành lễ, mà ở đằng kia ngói xanh tường đỏ, hoa và cây cối xanh tốt, chỉ cảm thấy một đôi mắt cũng không đủ dùng rồi.

Tưởng thị đang đứng ở trên bậc thang, thấy đoàn người đến gần, đã đi xuống nấc thang nghênh đón: “Tiêu thái thái một đường cực khổ, ta định đi nhị môn nghênh đích, ai ngờ người đã đến.”

Mọi người vào phòng chính của Ninh Thọ đường, lão phu nhân đang ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế Thái Sư.

“Lão phu nhân.” Tiêu thị tâm loạn như ma, không nói ra một lời, thấp người xuống chào một cái.

“Tiêu thái thái đừng khách khí.” Lão phu nhân tỉnh bơ quan sát mấy người một cái, phân phó nha hoàn dâng trà.

Trong ly trà thủy tinh trong suốt, là lá trà “quân sơn ngân châm” chìm nổi trong nước, hơi nóng lượn lờ tản ra.

Ly thủy tinh hiếm thấy, Hình thị bưng ở trong tay mắt quan sát vài lần.


Tiêu thị bất chấp những thứ này, mặc cho ly trà để trên cao bên cạnh, khàn giọng hỏi: “Lão phu nhân, khuê nữ kia của ta, không biết làm sao lại qua đời —— ”

Lão phu nhân trầm mặc xuống.

Đang lúc ấy thì một thanh âm truyền tới: “Lão phu nhân, con dâu đến chậm.”

Lý thị đi vào.

Bà mặc một bộ áo hoa tử lan màu tím thêu hoa văn Nhẫn Đông* hợp với áo khoác gấm ngoài, trên váy mã diện là từng sợi ren màu mật ong lung lay, giữa búi tóc được cắm trâm cài vàng kim đuôi phượng đung đưa theo từng bước chân, nổi bật sáng chói làm người khác hoa cả mắt.

Tiêu thị nhìn thấy, sự khó chịu luôn giấu ở trong lòng liền bốc lên, sắc mặt nhất thời thay đổi.

Con gái bà vừa mất, người này lối ăn mặc trang phục lộng lẫy, thật sự là nhìn chói mắt như đâm vào lòng!

Thấy Tiêu thị mất hứng, Lý thị cảm thấy hơi có chút cao hứng.

Không sai, bà cố ý ăn mặc như vậy!

Dựa vào cái gì ah, tiểu tiện nhân kia đáng chết một trăm lần, ả ta chết đi người bên cạnh cũng không có chuyện gì, nhưng lại làm liên lụy khuê nữ của bà xui xẻo!

Ngọc nhi cùng Vương Các định ra hôn sự ở quê nhà tuy là không có thay đổi, nhưng Băng nhi là đứa nhỏ mạng khổ, trước đó vài ngày thật vất vả tìm được một nhà thích hợp, dự định tính ra tháng giêng liền quyết định hôn sự, kết quả sau khi gây ra chuyện này, người ta lại khéo léo từ chối!

Nghĩ tới đây, nếu Ôn Nhã Kỳ còn sống, Lý thị cũng hận không thể ăn tươi nuốt sống, bây giờ người đã chết rồi, cũng chỉ có thể đổ lên đầu mẹ ruột của nàng.

Lý thị vuốt ve tóc mai, cười nói: “Tức phụ(Con dâu) ăn xong Diệu nhi đưa tới bánh Dầu tô bảo loa, liền tháo trang  sức mơ mơ màng màng ngủ, không nghĩ tới Tiêu thái thái đã tới rồi, tức phụ tới chậm một bước, xin thứ lỗi.”

Tiêu thị cắn răng, nặn ra hai chữ: “Không dám.”

Lý thị cười một tiếng, không có lên tiếng.

Ôn Mặc Ngôn đã không nhịn được nữa: “Lão phu nhân, mong rằng ngài nói rõ, muội muội ta vì sao tự tìm cái chết!”


“Ai nha, biểu thiếu gia, cháu như vậy nói chuyện lớn tiếng lão phu nhân nhà ta có thể không chịu nổi. Mấy ngày nay lưu truyền lời đồn, lại là để cho lão phu nhân chúng ta trong lòng một mực khó chịu đây.” Lý thị cười lạnh nói.

Không muốn để cho tình cảnh huyên náo càng không hay, Chân Diệu đứng ra nói: “Tổ mẫu. Cháu trước dẫn mợ đi qua chỗ mẫu thân.”

Vừa nói quay đầu, cùng Ôn Mặc Ngôn ánh mắt chạm nhau: “Tứ biểu ca, có cái gì mà bọn muội không rõ ràng, huynh chớ có hỏi tổ mẫu.”

Ánh mắt nàng trong suốt mang theo vẻ trầm uất mệt mỏi, giống như là một dòng nước suối thanh khiết lạnh lùng, làm dịu đi sự nóng nảy trong lòng người. Một cỗ lửa giận sắp không khống chế được kia của Ôn Mặc Ngôn cũng nhanh chóng giảm đi mấy phần, miễn cưỡng gật đầu một cái.

Chân Diệu và Chân Hoán im lặng không lên tiếng dẫn người đi đến Hòa Phong Uyển, đến nơi đó lại không dẫn đi phòng chính. Mà là đi buồng phía đông.

Ngay cả Tiêu Thị thật thà bị đau buồn làm mê mang đầu óc, cũng cảm thấy không được bình thường, hỏi Chân Diệu: “Diệu nhi, làm sao không thấy mẫu thân cháu?”

“Nhị mợ mời ngồi xuống trước.” Chân Diệu ở giường phía trên ngồi xuống trước.

Mấy tên nha hoàn dâng trà điểm tâm, rất nhanh toàn bộ cũng lui xuống. Tử Tô trước khi đi ra, còn xoay người đóng kỹ cửa.

Chân Diệu lần này mới mở miệng: “Tứ biểu muội sau khi treo cổ, mẫu thân liền mắc triệu chứng đàm mê tâm khiếu*, đã có chút thần chí không rõ, mẹ cháu bây giờ chịu không nổi kích thích, xin mợ chớ trách.”

(*đàm mê tâm khiếu : tâm trí luôn nghĩ đến sự việc nào đó mà lý trí không còn bình thường)

Tiêu thị nghe sững sốt.

Hình thị cũng rất mau kịp phản ứng, lau lệ nói: “Không nghĩ tới cô thương tâm đến vậy. Bà bà ngài khó chịu, con dâu có thể hiểu được, xin Nhị biểu muội cho chúng ta một câu trả lời hợp lý, tiểu cô nàng rốt cuộc là vì sao lại nghĩ quẩn?”

Chân Hoán bỗng nhiên đứng lên: “Mợ, cháu ngoại đi gọi Ngu thị tới bái kiến ngài.” Nói xong cũng vội vã đi ra ngoài.

Hắn như vậy vừa đi thì tình cảnh lại là lúng túng.

Hình thị giật mình, chẳng lẽ tiểu cô chết, có liên quan tới vị biểu đệ này?

Ôn Mặc Ngôn cũng không phải ngốc, liền nhấc chân đuổi theo, Chân Diệu lập tức ngăn ở trước mặt hắn.

Ôn Mặc Ngôn muốn đẩy nàng ra, lại sợ làm nàng bị thương, giận đến sắc mặt tái xanh: “Biểu muội, muội tránh ra cho ta.”

Hắn chỉ tay hướng cửa giận dữ hỏi: “Nhã Kỳ chết có phải hay không cùng Hoán biểu huynh là có liên quan? Hắn có phải hay không có tật giật mình?”

“Ai có tật giật mình, Mặc Ngôn biểu ca, không đem mọi chuyện nói rõ ràng, liền tranh cãi vô lý, thì muội, muội sẽ … —— ”

“Muội sẽ làm gì ah? Còn đi tìm tổ phụ tổ mẫu tố cáo sao?”


Khi còn bé Tứ biểu muội đi phủ Hải Định ở, cũng không thiếu việc cáo trạng chuyện xấu của hắn, mỗi lần cũng hại hắn bị phạt cởi quần đánh đít.

Thấy bộ dáng hắn trừng mắt tức giận, Chân Diệu giận đến hung hăng đạp hắn một cước: “Ta liền không nói cho huynh biết chuyện Tứ biểu muội!”

Ôn Mặc Ngôn đột nhiên hiểu chuyện đàng hoàng lại, chán nản ngồi xuống: “Ta không lộn xộn nữa, biểu muội, muội nói đi.”

Nhìn Tiêu thị và Hình thị một cái, trong lòng Chân Diệu thở dài, nàng biết, chuyện này không nói rõ đầu đuôi, Ôn thị cùng nhà mẹ nàng liền khó mà tiếp tục qua lại nữa, mới vừa rồi đại ca tránh, cũng là biết sự kiện kia không thể nào lại che giấu dối gạt nữa.

“Năm ấy Đại tẩu muội sinh non, bị thương trong người, nên để cho một nha đầu bồi gả hầu hạ Đại ca, Đại ca uống rất nhiều rượu, ngày thứ hai mới phát hiện nha hoàn kia biến thành Tứ biểu muội.”

Ba người bên trong nhà không thể tin mà vang lên tiếng hít hơi thật sâu.

Chân Diệu không muốn bị cắt đứt lời giữa chừng, nhanh chóng nói tiếp: “Sau đó muội và Tam biểu tỷ hỏi Tứ biểu muội, hóa ra Tứ biểu muội có ý định làm thiếp cho đại ca, đợi sau này Đại tẩu không còn liền phù chánh (lên làm vợ chính thất).”

Nàng liền đem chuyện về sau từng cái nói tới.

“Không thể nào!” Ôn Mặc Ngôn sắc mặt tái xanh, trên trán gân xanh nổi lên.

Chân Diệu cười nhạt: “Lúc ấy Tam biểu tỷ muốn bóp chết Tứ biểu muội, nếu biểu ca không tin, liền viết thư đi hỏi một chút Tam biểu tỷ, nếu ta có một câu nói bừa, liền bị thiên lôi đánh chết!”

Ôn Mặc Ngôn nổi giận đứng lên: “Muội, muội nói linh tinh gì đó!”

Chân Diệu cũng nổi lên tính bướng bỉnh, cứng cổ nói: ” Muội không nói bậy ah, nói bậy sẽ có ngày bị đánh —— ”

Lời còn chưa dứt, lại bị Ôn Mặc Ngôn bụm miệng.

Hắn cử động này, càng làm cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn, bao gồm cả chính hắn.

Thừ người ra chốc lát, hắn thả tay, lạnh mặt nói: “Ta đã không còn một cô em gái, không muốn lại để cho muội xảy ra chuyện nữa!”

Chân Diệu nháy mắt mấy cái, trong lòng bỗng nhiên dâng lên mấy phần ấm áp.

Trí nhớ xa xôi thoáng qua, mỗi lần vị biểu ca này bởi vì nguyên chủ * mà bị đánh, nhưng lần sau gặp được nàng, vẫn là mặt cười đầy rạng rỡ như thường.

(*Nguyên chủ : là chỉ vị nguyên chủ thân thể này trước khi nàng xuyên đến.)

Huynh ấy là người như vậy, đến nay sẽ không thật ghi hận một người, đối với huynh ấy mà nói, sự căm ghét lâu dài so với nụ cười tốn hơi sức rất nhiều.

Trong lúc nhất thời, câu nói kế tiếp Chân Diệu lại có chút khó khăn để lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận