Trời Sinh Một Đôi

Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura

Mày vẽ như núi xa, mắt long lanh như nước mùa thu, diện mạo Viễn Sơn rất đẹp. Kiếp trước La Thiên Trình tự kiêu phong nhã, tự mình đặt tên cho nha đầu kia, đã từng yêu thích nàng.

Dĩ nhiên loại yêu thích này, không thể gọi là tình yêu nam nữ, chỉ là yêu thích với một món đồ xinh đẹp đáng yêu mà thôi. Thế gian này, tâm tình chung mà nam tử đối với tiểu thiếp thông phòng là như thế.

Nói trắng ra, thông phòng tồn tại là vì giải trí cho nam chủ nhân. Nếu biểu hiện tốt, đương nhiên nam chủ nhân sẽ yêu thương thêm một chút, còn nếu ngày nào đó không hợp ý, cũng sẽ tiện tay ném sang một bên, rồi đổi một người càng xinh đẹp càng đáng yêu hơn là được.

Nhưng La Thiên Trình niết bàn trọng sinh, đương nhiên đối xử với nhóm thông phòng như hoa như ngọc khác với người thường.

Hoặc là nói vì kiếp trước Chân Diệu hồng hạnh xuất tường, đã tạo thành việc hắn giết người bị sung quân, nhận hết khổ sở, nên tâm tư của hắn đối với tất cả các nữ nhân đều rất khác so với nam tử bình thường.

Thấy một người đáng yêu như vậy chờ ở đây, hắn hoàn toàn không nghĩ là đang đợi hắn, còn tưởng nàng muốn gây chuyện ồn ào gì đó.

Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh sáng trong mắt còn muốn nặng nề hơn cả cảnh đêm này, giọng nói lạnh lẽo không chút ấm áp: “Ngươi ở đây làm gì?”

Giọng điệu lạnh băng như vậy, giống như một chậu nước đá đổ xuống người Viễn Sơn, lạnh thấu tim nàng, khiến toàn thân nàng nổi một lớp da gà, dường như cơ thể nàng không phải đang đứng trong ngày xuân ôn hòa mà là mùa đông khắc nghiệt.

Sắc mặt nàng mơ hồ trắng bệch, nhưng nghĩ đến việc La Thiên Trình đi về phía này, bèn bóp nát thuốc viên, nàng vẫn còn chút lòng tin.

Loại mùi này cũng không nồng, bị hương thơm nữ tử hay mang theo át đi, không có khả năng bị người ta phát hiện.

Quan trọng hơn là, vận khí nàng không tệ, mấy hôm nay nàng luôn chờ ở đây, chỉ có hôm nay là chờ được Thế tử, nàng triệt để bất chấp do dự, thẳng tay bóp nát thuốc viên, nếu Thế tử không uống rượu, vậy thì viên thuốc quý giá này phải lãng phí rồi.

Hiện tại gần trong gang tấc, nàng đã ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người Thế tử truyền đến.

Nhìn xem, ngay cả ông trời cũng đứng về phía nàng, nàng có lý do gì mà thất bại đây?

Viễn Sơn âm thầm động viên mình, tiến lên một bước. Một đôi mắt đẹp chứa nước long lanh nhìn không rời về La Thiên Trình, giọng nói mềm mại tựa như gợn nước mùa xuân: “Thế tử gia, nô tỳ đang đợi ngài. Trời tối đường trơn, nô tỳ treo đèn cho ngài.”

Đôi môi mỏng của La Thiên Trình mím chặt.

Dĩ nhiên hắn hiểu được ý Viễn Sơn.

Nếu nói kiếp trước, trong mấy thông phòng, Viễn Sơn ngược lại cũng có vài phần thật tình với hắn. Khi hắn mất vị trí Thế tử hay vì giết người bị sung quân, chỉ có Viễn Sơn đi thăm hắn, còn lén đưa cho hắn mấy chục lượng bạc.

Đó là thời điểm hắn chật vật, thê thảm nhất. Phần tình nghĩa đó hắn luôn ghi nhớ trong lòng, về sau bắt giữ được La Tam lang trên chiến trường, hắn từng hỏi thăm tình huống của nha đầu đã từng rất tận tâm với hắn kia. La Tam lang cười lạnh nói cho hắn viết, Viễn Sơn đã chết từ lâu rồi, Điền thị không muốn đám người các nàng thủ tiết, muốn kết đôi nàng ta với người khác, Viễn Sơn bèn đập đầu chết.

Hắn còn nhớ vẻ mặt phẫn hận và khinh bỉ của La Tam lang: “Đại ca, ngươi xem đi, phàm là người thân cận với ngươi đều không có kết cục tốt! Rõ ràng là chuyện ngươi làm sai, lại không chịu khiển trách, muốn đi làm loạn thần tặc tử, làm hại phủ Quốc Công chúng ta đi lại khó khăn ở kinh thành!”

La Thiên Trình nghe xong, lộ vài phần cảm động với nha đầu trung trinh kia.

Dĩ nhiên, Điền thị vì cố ý trả thù chuyện Viễn Sơn đưa bạc cho La Thiên Trình, muốn kết đôi nàng với một quản sự bị bệnh da liễu, Tam lang cũng không nói, bởi vì căn bản hắn không biết chi tiết. Dù sao cũng là thông phòng của đại ca, chắc chắn Tam lang sẽ không để ý, chỉ là vô tình nghe được bọn hạ nhân bàn tán vài câu mới biết có chuyện như vậy.

Cho nên với Viễn Sơn, mặc dù La Thiên Trình quyết định chủ ý cách xa nàng giống như nha hoàn thông phòng khác, nhưng cuối cùng vẫn có vài phần khác biệt.

Khác biệt thế nào ư?

Nếu như là đám Thùy Tinh, Tịnh Thủy chờ ở đây, nói ra câu này, chỉ sợ hắn đã thẳng tay đá bay đi, nhưng đổi lại là Viễn Sơn, hắn tốt xấu gì cũng có kiên nhẫn cự tuyệt: “Không cần ngươi treo đèn, ta thấy đường.”

Hắn nói xong, bước nhanh qua sát người đối phương, mùi thơm như có như không trên người đối phương truyền đến, không biết sao trong lòng lại hơi nóng lên, bước chân không tự giác dừng lại một chút.

Viễn Sơn lập tức kéo ống tay áo La Thiên Trình lại: “Thế tử gia ——”

La Thiên Trình cúi đầu nhìn bàn tay ngọc đang kéo ống tay áo của hắn, nhíu nhíu mày, nhìn Viễn Sơn.

“Thế tử gia, nô tỳ không dám yêu cầu xa vời gì khác, chỉ muốn soi đường cho ngài, xin ngài đừng cự tuyệt nô tỳ, được không?” Nàng nâng mắt, trong mắt có ánh sáng lưu động, không thể che hết phần tình ý kia.

Không biết sao La Thiên Trình cảm thấy trong lòng càng nóng lên.

Đối mặt với khuôn mặt đầy sự quyến luyến kia, hắn vô thức nghĩ, dường như Kiểu Kiểu chưa từng như vậy bao giờ, dù cho nàng đã bắt dầu thích hắn, nhưng thích và yêu khác nhau, nhìn một cái là rõ ràng.

Hắn chính người tham lam như vậy, luôn muốn chiếm lấy nhiều hơn từ chỗ nàng.

Mùi hương kia âm thầm bay vào mũi La Thiên Trình, lòng hắn có chút rối loạn.

“Đi thôi.” Quỷ thần xui khiến thế nào, hắn gật đầu.

Trên mặt Viễn Sơn lập tức hé nụ cười, trong nụ cười kia tràn đầy sức cuốn hút thuần túy, dưới ánh trăng mông lung này, có loại xinh đẹp khó tả nổi.

Bất cứ người nào, nhìn thấy người khác nở nụ cười toàn tâm toàn ý như vậy vì hắn, chỉ sợ đều không có cách nào không cảm động.

Trong lúc vô tình, cái loại cảnh giác vào trước là chủ lại nhạt đi mấy phần, ngược lại ấn tượng đưa than trong ngày tuyết kia lại dần rõ ràng hơn.

Hai người một trước một sau đi về phía trước, Viễn Sơn cách La Thiên Trình một khoảng cách chỉ mấy bước, hai bên có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương.

Hắn ngửi được mùi thơm kia trên người nàng bay đến, nàng ngửi được mùi rượu lạnh thấu xương từ hắn truyền ra. Hai loại mùi hương hòa quyện quanh quẩn bốn phía, bầu không khí tại thời khắc này trở nên hết sức kỳ lạ.

Thế nên cho đến khi La Thiên Trình vào cửa, mới giật mình nhận ra đây là Tây Khóa Viện, phòng của Viễn Sơn!

Thân thể hắn, thậm chí trong lúc hắn không để ý đã có phản ứng, chỗ bụng dưới chiếc áo trực chuyết màu xanh lá trúc đã dựng lên một cái lều nhỏ.

“Thế tử gia ——” thấy hắn có phản ứng, Viễn Sơn cũng không nhịn được nữa, thân thể mềm mại dựa sát qua.

Mùi hương kia càng tỏa ra nồng nặc.

Mộc Chi gác tại cửa hông, gần như chạy vội vào phòng.

Nàng là nha hoàn tam đẳng, lại được thăng chức thế chỗ cho Giáng Châu trước đó không lâu, quả thực cũng không có tư cách hầu hạ bên cạnh Chân Diệu. Trước mắt mới chập tối mà nàng đã chạy vào như vậy, bèn bị Bạch Thược ngăn lại.

“Đại nãi nãi đang tắm rửa, vội vàng hấp tấp chạy vào làm gì?”

Mộc Chi gấp đến giậm chân: “Bạch Thược tỷ tỷ, muội thấy… thấy Thế tử gia vào Tây Khóa Viện!”

Sắc mặt Bạch Thược lập tức thay đổi: “Thật không?”

Mộc Chi gật đầu lia lịa: “Muội trông thấy tận mắt mà, Bạch Thược tỷ tỷ, tỷ nhanh đi nói cho Đại nãi nãi đi.”

Bạch Thược xoay người muốn đi, bỗng nhiên lại dừng lại.

Đừng nói tới thân phận của Thế tử gia, dù bất kỳ một nam nhân nào, đi ngủ với thông phòng của mình, chẳng lẽ chủ mẫu còn có thể phản đối hay sao?

Nếu Đại nãi nãi biết, thì cũng chỉ đau lòng uổng phí mà thôi. Mối quan hệ vừa mới hòa hoãn với Thế tử gia có thể trở nên càng gay gắt hơn không?

Nếu như vậy, còn chẳng bằng không biết thì tốt hơn

Bạch Thược nổi lên ý nghĩ này trong chớp mắt, nghe được tiếng bước chân xột xoạt trong phòng, lại lắc đầu.

Nàng là Đại nha hoàn của Đại nãi nãi, chỉ có thể một lòng bảo vệ chủ, nhưng không nên vượt qua lôi trì, tự tiện làm chủ thay Đại nãi nãi.

Bạch Thược bước nhanh vào.

Chân Diệu vừa tắm rửa xong, tóc rối chân trần ngồi ở cạnh giường, A Loan đang cầm chiếc khăn mềm lau tóc cho nàng.

Nghe được động tĩnh nhìn lại, thấy phía sau Bạch Thược còn có Mộc Chi đi theo, nàng có chút kinh ngạc hỏi: “Bạch Thược, sao vậy?”

Trong phòng là A Loan và Dạ Oanh, đương nhiên Bạch Thược không cần kiêng kỵ điều gì, nhưng muốn nói ra lời đó vẫn có phần khó khăn, nàng thầm hít một hơi, mới nói: “Đại nãi nãi, Mộc Chi nhìn thấy Thế tử gia đến Tây Khóa Viện rồi!”

Hiện tại không phải ban ngày, đến Tây Khóa Viện nghĩa là gì thì người ở đây ai cũng hiểu.

Chiếc khăn mềm A Loan dùng để cho lau tóc cho Chân Diệu rơi xuống đất. Nàng vội cúi xuống nhặt lên, có phần không dám nhìn ánh mắt Chân Diệu, ra hiệu Dạ Oanh đổi lại một cái mới.

Dạ Oanh lại ngẩn người, không để mắt đến ra hiệu của a Loan.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng ngưng đọng.

Vẫn là Chân Diệu mở miệng hỏi: “Thế tử đi đến chỗ ai?”

Mọi người nhìn về phía Mộc Chi.

Mộc Chi nói: “Nô tỳ nhìn thấy Thế tử gia vào phòng Trầm Ngư.”

“Thế tử đi đến đó làm gì?” Chân Diệu nhíu mày.

Mấy nha hoàn đồng thời co giật khóe miệng, lại không nhịn được đỡ trán.

Vì sao chuyện khó chịu, xấu hổ như vậy, mà do Đại nãi nãi nói ra lại có cảm giác không có gì lớn vậy chứ?

Thấy Chân Diệu còn đang chờ người trả lời, Bạch Thược kiên trì nói: “Đại nãi nãi, ngài vẫn luôn uống thuốc, không thể hầu hạ Thế tử gia, có lẽ Thế tử gia là…là ——”

Chân Diệu kinh ngạc: “Thế tử muốn ngủ ở chỗ Viễn Sơn kia?”

Nàng thật không ngờ La Thiên Trình đi ngủ với Viễn Sơn đấy.

Trong suy nghĩ của nàng, ngay cả thời điểm quan hệ của hai người tệ hại nhất, hắn cũng chưa từng đi ngủ với thông phòng. Hiện tại hai người chung sống dần tốt đẹp, căn bản hắn không có lý gì làm ra chuyện như vậy.

Nàng đang từng chút từng chút tiếp nhận hắn vào lòng, mà một điểm quan trọng nhất chính là trong lúc ở cùng nàng, hắn không có ngủ với mấy nữ nhân đó.

Không phải nói nàng như vậy là rất giỏi, là tài trí hơn những nữ nhân khác. Phu quân người ta đều như vậy, dựa vào cái gì mà nàng lại sĩ diện cãi láo?

Nhưng dù sao nàng cũng đến từ thế giới khác. Về lý rí, nàng biết ở đây một nam nhân cùng lúc ngủ với mấy nữ nhân, đều là tình trạng bình thường. Về mặt tình cảm, nàng lại không thể tiếp nhận, đương nhiên nàng không thể làm gì, nhưng ít ra nàng có thể trông chừng trái tim mình, không trao cho người nam nhân như vậy.

Nhưng La Thiên Trình dùng hành động của bản thân hắn để hóa giải lo lắng của nàng, khiến nàng từ từ thích hắn. Như thế, nàng sẵn lòng tin tưởng hắn.

Giữa phu thê, tình yêu có khả năng còn phải xếp sau tín nhiệm, mới có thể lâu dài.

Đã muốn cùng nhau vượt qua cả cuộc đời dài đằng đẵng này, hắn gặp phải cảnh ngộ kiếp trước như cơn ác mộng, vậy, nàng sẵn lòng làm người đưa ra sự tín nhiệm trước.

“A Loan, nhanh lau khô tóc giúp ta.” Chân Diệu phân phó một tiếng, nghiêng đầu nói với Bạch Thược, “Bạch Thược, ngươi đến Tây Khóa Viện một chuyến, nói với Thế tử là khi nào hắn xử lý xong chuyện, cứ tới đây, ta vẫn chờ hắn.”

“Đại nãi nãi?” Bạch Thược không thể tin.

Đại nãi nãi lại không giận, còn tưởng rằng Thế tử gia vì có việc mới đến chỗ Viễn Sơn. Điều này sao có thể!

“Đi đi.”

Bạch Thược muốn nói lại thôi, cuối cùng xoay người lui ra. Nàng ra khỏi cửa phòng, đi vào trong bóng đêm, xách theo chiếc đèn lồng lờ mờ. Cách Tây Khóa Viện càng gần, bước chân nàng càng nặng nề.

Đại nãi nãi nàng, vẫn sẽ đau lòng a?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui