Mấy bóng đen động tác nhạy bén, cùng nhau lặng lẽ đi tới, phối hợp một người che miệng thị vệ, một người giơ đao chém xuống đem người giải quyết, một cuộc chém giết không tiếng động diễn ra trước mắt hai thiếu nữ.
La Tri Nhã bị làm sợ hãi đến phát run, cơ hồ muốn đem bàn tay đưa vào trong miệng, sợ phát ra chút âm thanh sẽ thành vong hồn dưới lưỡi đao kia, hết lần này tới lần khác bởi vì quá khẩn trương, hàm răng không khống chế tạo nên âm thanh.
Tiếng vang này thật ra thì rất nhỏ, nhưng rơi vào trong tai hai người không thua gì sấm sét, làm lòng người kinh sợ.
Quận chúa Sơ Hà trừng mắt tức giận nhìn nàng một cái, rời gót đi về phía trước.
Có lẽ từng có kinh nghiệm tìm được đường sống trong cái chết ở biệt trang của Vĩnh Vương trước kia, biểu hiện của quận chúa Sơ Hà tốt hơn một chút, hai tay nàng liều mạng sờ xuống dưới cỏ, bỗng nhiên đụng phải cái gì đó nguội lạnh, không cần cúi đầu, ngón tay lần qua, xác định là một cục đá không lớn không nhỏ.
Một khắc kia, ánh mắt nàng chợt lóe, lấy hết dũng khí đem cục đá nhắm vào một thị về gần đó ném tới.
Cục đá rơi xuống đất, thị vệ đang đứng ngủ gà ngủ gật cả kinh, theo bản năng nhìn quanh, sau đó con ngươi co rụt lại, hô lớn “Có thích khách ——”
Một tiếng này trong màn đêm yên tính tựa như trời long đất lở.
Các lều huyên náo, bóng người đung đưa, lập tức rất nhiều người xông ra.
Một bóng đem có tốc độ nhanh đã áp sát một chiếc lều hoa lệ, đem thị nữ vừa chui ra kiểm tra tình huống cắt cổ.
Cô gái thảm thiết kêu lên, âm thanh la hét càng nhiều “Bảo vệ công chúa!”
Quận chúa Sơ Hà thở phào nhẹ nhõm, phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, gió đêm thổi qua làm cả người lạnh run.
Hoàn hảo, hành tung của thích khách cuối cùng cũng bị bại lộ. Nếu không, theo hành động của bọn họ, có thể không tiếng động giết chết bao nhiêu người. Ít nhất thiếp thân thị nữ canh gác lều của nàng và La Tri Nhã đều không giữ được mệnh, nếu phát hiện các nàng không có trong lều, nói không chừng còn có thể lặng lẽ lục soát tới đây, đến lúc đó các nàng ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có.
La Tri Nhã giống như trước, sợ sệt ngồi trên mặt đất, động cũng không thể động, nhưng trong lòng nàng cười lạnh
Xem đi, đến lúc này, quả nhiên là nghĩ tới công chúa, còn ai nhớ được sống chết của nàng.
Đuốc được đốt lên, khắp nơi là bóng người, tiếng chém giết không dứt. Mấy thích khách bị bao vây.
Nhưng lúc này, trong bụi cỏ lại có động tĩnh. Vô số mưa tên phóng tới, bay thẳng tới hai chiếc lều hoa lệ.
“Không tốt, thích khách có viện binh”
Hộ vệ của quận chúa Sơ Hà ít nhất cũng trăm người, trong đó một phần là đội nghi trượng. Cùng với nhân thủ khác, lực lượng đã vượt xa thích khách, nhưng thích khách lại có lợi khi đánh lén về đêm. Thêm vào đó là mai phục từ xa dùng tên giết người. Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết không dứt của các phe.
Đặc sứ phụ trách của Man Vĩ từ trong ngực móc ra một vật, phòng lên trời.
Ngọn lửa màu vàng hoa mỹ cháy rực trên không, chiếu rõ vẻ mặt hoảng sợ của mọi người.
Đang lúc hỗn loạn, hai người ẩn thân tiến vào trung tâm.
Người nọ ngày càng tiến gần đến, tựa hồ ngửi thấy mùi máu tươi.
La Tri Nhã gắt gao che miệng, trong mắt xẹt qua oán hận.
Cũng do quận chúa Sơ Hà ném ra cục đá, để cho thích khách chú ý tới nơi này, nếu không chúng làm sao tìm được tới đây.
Đúng rồi, cục đá......
Giờ khắc này, La Tri Nhã như bị quỷ thần xui khiến, cầm lấy một cục đá, hướng tới quận chúa Sơ Hà ném qua.
Cục đá rơi xuống trước mặt, cách quận chúa Sơ Hà không xa, tựa như lá bùa đòi mạng, quận chúa Sơ hà không thể tin ngẩng đầu, chống lại ánh mắt người nọ.
Có lẽ là bản chất bộc lộ khi đứng trước sống chết, quận chúa Sơ Hà từ trong ngực móc ra một vật, hướng người nọ ném tới rồi vội vàng lui về phía sau.
Người nọ quay đầu đi né tránh, vật kia rơi trên mặt đất lăn mấy vòng, lại là miếng kẹo, phía trên còn mấy dấu răng.
Người nọ mặt mũi vặn vẹo, liền nâng đao hướng quận chúa Sơ Hà chém tới.
Lúc này hai đạo nhanh ảnh từ trên trời giáng xuống, một người che trước mặt quận chúa Sơ Hà, một người cùng người nọ đánh nhau.
“Trước che chở công chúa tới chỗ an toàn!”
Quận chúa Sơ Hà thấy ám vệ xuất hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Núp ở một bên, đôi môi La Tri Nhã khẽ động, muốn ám vệ kia mang nàng theo cùng, đột nhiên thấy quận chúa Sơ Hà quay đầu lại, nhìn thoáng qua vị trí náng ẩn thân cười như không cười.
Cái nhìn này giống như một chậu nước đá giội trên người nàng, làm cả người nàng đông cứng.
Đến lúc này nàng mới hậu tri hậu giác nhớ tới hành động theo bản năng vừa rồi.
Nàng đã đem cục đá ném tới quận chúa Sơ Hà.
La Tri Nhã hối hận, nàng không rõ khi đó mình nghĩ cái gì, nhưng sâu trong lòng lại mơ hồ đã hiểu.
Mục tiêu của thích khách vốn là công chúa, nếu như phát hiện ra công chúa Sơ Hà, ai lại có ý đi giết người râu ria như nàng?
Nghĩ như vậy, ngay cả La Tri Nhã cũng không muốn nghĩ sau nữa, nàng chỉ cảm thấy lúc ấy mình nhất định trúng tà rồi, nhưng chờ cho hỗn loạn qua đi, công chúa Sơ Hà vô luận thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho nàng!.
Ở nơi thảo nguyên mù mịt, La Tri Nhã cảm thấy, mạng mình tựa như cọng cỏ hèn mọn, trừ mình ra, ai cũng có thể lấy đi!
Nhìn cuộc chém giết cách đó không xa, La Tri Nhã lặng lẽ ra một quyết định.
Nàng muốn chạy trốn!
Không trốn, công chúa Sơ Hà nhất định sẽ giết nàng!
Đúng, trốn, chạy, nàng cũng không cần gả cho Nhị Vương tử bỏ đi kia.
Tâm La Tri Nhã đập lên bang bang, lấy dũng khí lớn nhất đời này, ở sâu trong bụi cỏ, từng chút từng chút lui về phía sau, không biết đã lui bao lâu, vừa định xoay người, chợt thấy dưới chân là khoảng không, cả người rơi xuống.
Trong tình cảnh chém giết ở nơi xa, không ai lưu ý tới tiếng kinh hô của một cô gái.
Ám vệ hộ tống quận chúa Sơ Hà tới chỗ an toàn, không nhịn được nói “Công chúa, thuộc hạ luôn thủ tại bên người, ngài sau này trăm triệu không nên hành động thiếu suy nghĩ, cầm ám khí chủ động đối địch với thích khách.
“Ám khí cái gì, chẳng qua là kẹo bánh để ta ăn vặt giải sầu trên xe ngựa” quận chúa Sơ Hà hoảng hồn phủ nhận, liếc mắt nói “Ta làm sao biết các ngươi nhất định đang đi theo”
Thật ra thì nàng biết, hai ám vệ chỉ cần nàng ra khỏi lều chắc chắn sẽ không rời nàng nửa bước, mặc dù nàng không phát hiện ra bọn họ núp ở nơi nào, nhưng bọn họ nhất định ở đó.
May là như vậy, gặp phải tình huống sống chết trước mắt, nàng không thể cứ ngồi không chờ cứu viện, có lẽ, nàng không cách nào làm được một công chúa điềm đạm ưu nhã chân chính.
Quận chúa Sơ Hà tự giễu một tiếng, sẵng giọng nói “Các ngươi đều ở đó, sao lại trơ mắt nhìn những kẻ đó giết người”
Ám vệ quỳ xuống, bình tĩnh nói “Thuộc hạ chỉ phụ trách an nguy của công chúa”
Nếu công chúa không có ở trong trướng, sao bọn họ lại chủ động làm bại lộ tung tích của công chúa được.
Chỉ tại nữ nhân ngu xuẩn kia, vốn chỉ cần thêm một bước nữa, chính là thời cơ đánh lén tốt nhất, cũng sẽ không khiến công chúa sợ hãi.
Nhưng bọn họ là ám vệ, không phải là sát thủ, có muốn hay không xuất thủ giải quyết nữ nhân kia, còn phải xem ý tứ của công chúa.
Tiếng chém giết phía ngoài từ từ yên lặng, ngày càng nhiều người canh giữ bên cạnh quận chúa Sơ Hà, quận chúa nói với mấy thị vệ “Đi tới chỗ tránh gió sau doanh trướng kia, mời La đại cô nương tới!”
Mấy thị vệ lĩnh mệnh ra ngoài, không lâu sau, một người quay lại nói “Hồi bẩm công chúa, La cô nương không có ở đó”
“A?” quận chúa Sơ Hà tức giận, ngược lại cười, lạnh lùng nói “Tốt, vậy các ngươi kiểm kê nhân số, cứu chữa người bị thương, để ý xem La đại cô nương có ở trong đó không”
Mọi người lui ra ngoài, nàng cảm thấy cực kì mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, nghe được phía ngoài xôn xao, quận chúa Sơ Hà đột ngột tỉnh dậy, mặc kệ thị nữ khuyên can, nhấc một góc màn lên nhìn ra bên ngoài.
Tia nắng ban mai lọt vào, nơi xa tiếng vó ngựa ù ù, tung lên một mảnh bụi, đang hướng nơi này chạy lại.
Có người sợ hãi lên tiếng, trong đó có xem lẫn tiếng Man Vĩ.
Những đặc phái viên Man Vĩ kia vẻ mặt kích động, khua tay múa chân, tại lúc mọi người đang hoang mang rốt cuộc nói tiếng mọi người có thể hiểu được “Nhị vương tử của chúng ta tới rồi!”
Người ở phía xa rất nhanh đến nơi, trong đó có một người mày rậm mắt to, tư thế hiên ngang, chính là Nhị vương tử không thể nghi ngờ.
Hắn ghìm chặt dây cương, tung mình xuống ngựa, hắng giọng hỏi: “Công chúa có mạnh khỏe?”
Một đặc phái viên Man Vĩ huyên thuyên nói một trận, Nhị vương tử lộ ra nụ cười, bước tới trước doanh trướng của quận chúa Sơ Hà, hai tay vịn ngực, hành lễ theo phong tục Man Vĩ “Công chúa, ta là Nhị vương tử Man Vĩ, cố ý tới tiếp đón ngài”
Quận chúa Sơ Hà thoáng nhìn Nhị vương tử, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cám ơn trời đất, Chân Tứ không có lừa gạt nàng, Nhị vương tử này nhìn rất anh khí, vóc người mặc dù không gầy gò như các văn nhân Đại Chu thường gặp, thực sự là cao lớn, nhưng cũng không giống như những đặc phái viên đón hiện giờ, mỗi người cánh tay đều thô to hơn cả eo nàng.
Đại vương tử cùng một mẹ với Nhị vương tử, hẳn là cũng không mấy khác.
Vốn đã tính tới trường hợp xấu nhất, nay thấy so với tưởng tượng của mình tốt hơn nhiều lắm, tâm tính quận chúa Sơ Hà nhất thời tốt hơn rất nhiều.
Nàng thu thập thỏa đáng, sai người mời Nhị vương tử vào.
Nhị vương tử nhìn thấy quận chúa Sơ Hà, giống như trước nở nụ cười sán lạn, thầm nghĩ, công chúa Đại chu mặc dù không bằng Vương phi của hắn, nhưng cũng rất xinh đẹp, Đại ca nhất định sẽ thích.
Hai người khách sáo một phen, Nhị vương tử thật sự không nhịn được hỏi “Công chúa, hòa thân lần này, trừ ngài, còn một vị cô nương nữa, không biết ta có thể gặp nàng hay không?”
Lại sợ quận chúa Sơ Hà không đáp ứng, Nhị vương tử vội nói “Ta biết, quy củ của Đại Chu, chưa chính thức thành hôn nam nữ không thể gặp mặt, nhưng quy củ của Man Vĩ chúng ta không giống vậy, nàng rời xa quê hương tâm tình có thể không tốt, ta muốn hỏi thăm nàng một chút xem có ưa thích gì, để ta chuẩn bị trước, nói không chừng nàng thấy rồi tâm tình sẽ tốt hơn”
Quận chúa Sơ Hà vẻ mặt phức tạp nhìn Nhị vương tử, một lúc lâu mới nói “Tối hôm qua doanh trại có thích khách đột nhật, La đại cô nương từ đó mất tích chưa tìm thấy”
“Cái gì?” Nhị vương tử sắc mặt đại biến, không còn bộ dáng vui mừng vô hạn, đột nhiên hướng phía trước mấy bước, tới khi bị thị vệ ngăn cản mới thanh tỉnh lại, cắn răng nói “Công chúa, ta lệnh cho đội hộ vệ trước hộ tống ngài đi”
Hắn đi ra khỏi doanh trướng, hướng cận vệ nói mấy câu, những người đó hợp lại cùng đội hộ vệ của công chúa hướng quốc đo Man Vĩ đi tới.
Nhị vương tử lưu lại, mang theo chừng mười thân vệ, chung quanh trăm dặm tìm kiếm ba ngày ba đêm, cũng không thấy được cô nương trong lòng, lại tại một nơi ở của dân du mục phát hiện La Tri Nhã trọng thương hôn mê.