Trời Sinh Một Đôi

Lời vừa nói xong, hàn quang chợt lóe, loan đao giắt bên hông Nhị vương tử bị hắn rút ra, nhanh chóng đặt vào bên tai La Tri Nhã, gần như hắn nổi giận nói “Ngươi nói bậy!”

La Tri Nhã “A” một tiếng, mắt khẽ đảo ngã xuống.

Nàng lần này hôn mê quá nhanh, trực tiếp hướng lưỡi đao ngã xuống, may là Nhị vương tử phản ứng mau, lập tức mang cây đao tránh qua.

Người canh giữ bên ngoài nghe được âm thanh xông vào, Nhị vương tử nói “Gọi đại phu, đem nàng cứu tỉnh”

Thời gian chờ đợi đặc biệt dài dằng dặc, lại nhìn tới nữ tử bị dọa ngất đi, nghĩ tới lời nàng nói, Nhị vương tử tâm phiền ý loạn, cáu kỉnh ở trong lều đi qua đi lại, về sau thật sự không nhịn được, một quyền nện lên bàn trà, đem bàn đánh nát, vụ gỗ bay tứ tung.

Cuối cùng cũng nghe đại phu nói một tiếng tỉnh, Nhị vương tử đuổi người bên cạnh ra, ngồi bên cạnh La Tri Nhã, thẳng tắp nhìn nàng.

La Tri Nhã mở mắt ra thấy Nhị vương tử gần trong gang tấc, tâm không khống chế được nôn nóng, con mắt mở lớn lại có khuynh hướng ngất đi.

Nhị vương tử không nhịn được nữa, uy hiếp nói “Nếu ngươi còn dám bất tỉnh, ta liền lột hết xiêm y của ngươi, ném ngươi tới chỗ bầy sói”

La Tri Nhã co rụt người lại, hàm răng run lên, làn này cũng không dám té xỉu cho xong việc nữa.

“Ngươi nữ nhân này quá dối trá, lúc trước nói là thị nữ của công chúa, hiện tại còn nói là vị hôn thê của Nhị vương tử, xem ra ta chỉ có thể mang ngươi đến trước mặt công chúa” Nhị vương tử thật sâu hận nàng giả mạo người trong lòng hắn, giọng nói lạnh như băng.

Ánh mắt hắn cô độc, giống như một con sói hung ác quật cường, tựa như nếu con mồi trước mắt không thành thật, sẽ lập tức dùng hàm răng cùng móng vuốt sắc nhọn xé nàng thành từng mảnh nhỏ.

Trước ánh mắt bức bách như vậy, La Tri Nhã cũng không nhịn được nữa, bật khóc thất thanh, nàng vừa khóc vừa đưau tay vào ngực lấy ra một vật, nức nở nói “Đây là vật khi Nhị vương tử tới nhà ta làm khách, đích thân giao cho phụ thân của ta, nói là lễ vật tặng cho ta.

Sợ nam nhân trước mặt không tin, nàng vội vàng nói “Nhị vương tử nói đây là chủy thủ luôn mang bên người hắn, ngươi mang vật này về, nói là trong lúc tìm kiếm ta vô tình phát hiện. Nhị vương tử thấy chủy thủ, ngươi cũng biết ta không  có nói dối. Ta đúng là Đại tiểu thư Trấn Quốc Công phủ”

Nhị vương tử cũng trợn tròn mắt, hắn nhanh chóng nhận lấy chủy thủ, nhìn La Tri Nhã một cái, sau đó giống như bị chấn kinh, nhảy lên, như một trận gió chạy ra ngoài.

Lưu lại La Tri Nhã ngơ ngác ngồi tại chỗ, nghĩ thầm, nam tử Man Vĩ thật là đáng sợ, hở ra là rút đao kiếm không nói, đang nói chuyện lại nổi điên chạy đi không giải thích gì cả.

Mấy nam tử vẫn canh giữ nàng mấy hôm nay, miếng lớn ăn thịt, lại còn ăn hơn phân nửa. thịt còn ứa ra tia máu, quả nhiên là vùng đất chưa được khai sáng, nam nhân không khác gì dã thú cả. Cũng khó trách dễ nổi điên như vậy!

Đang sợ hãi, trước mặt lại nổi lên một trận gió, Nhị vương tử đã trở lại

La Tri Nhã sợ đến xê dịch ra phía sau, vẻ mặt cảnh giác nhìn Nhị vương tử

Nhị vương tử tựa hồ là chạy ra ngoài phát tiết, tâm tình đã ổn hơn, hắn nắm chặt chuôi chủy thủ mạ vàng gắn đầy bảo thạch. Lần nữa hỏi “Chủy thủ này, thật là của ngươi?”

“Không phải là của ta, ta sẽ mang theo người sao, ta cũng không có khí lực chém giết người khác” La Tri Nhã trấn định tâm thần nói.

“Lần đầu gặp ta, tại sao ngươi không thừa nhận thân phận của mình?”

La Tri Nhã trầm mặc, tâm niệm xoay chuyển.

Người này là thị vệ Man Vĩ, tâm tất nhiên sẽ hướng tới công chúa Sơ Hà – người đã trở thành Vương phi Man Vĩ, nếu nàng nói bởi vì đắc tội công chúa Sơ Hà, sợ nàng lấy mạng mình nên mới không dám trở về, hắn vì tranh công chắc chắn sẽ lập tức mang nàng trở về!

Trả lời thế nào đây?

Đúng rồi, nghe nói người Man Vĩ vô cùng tôn trọng tình yêu nam nữ chân thành.

La Tri Nhã tâm vừa động, có chủ ý, lập tức lộ ra vẻ buồn bã, đầu cúi xuống, phá lệ lộ ra vẻ yếu đuối “Thật ra thì...... Ta đã có người yêu......”

Mặt nàng dần đỏ lên, thanh âm êm dịu buồn bã “Hắn là biểu ca của ta, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, từng hẹn thề – phi quân không lấy, phi khanh không lập”

“Đã như vậy, tại sao ngươi lại đồng ý hôn sự này?” Nhị vương tử gần như có chút đồng tình, giọng nói cũng hòa hoãn hơn

La Tri Nhã cười khổ một tiếng “Ở Đại Chu, là phải theo lời cha mẹ mai mối, nào có chỗ cho các cô nương nói, huống chi ta là do hoàng thượng tứ hôn, tất cả tình cảm của ta đặt trên người biểu ca, nhưng vì gia đình và phụ mẫu, không thể không theo”

“Nói như vậy, thật ra thì ngươi không muốn đến Man Vĩ?”

La Tri Nhã chần chừ một chút, gật đầu “Đúng, trong lòng ta có biểu ca, làm sao lại nghĩ gả cho người khác. Thị vệ đại ca, nếu thần xui quỷ khiến ta mất tích, cũng đã truyền tin là người đã chết, như vậy cõi đời này liền không có La đại cô nương rồi, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, cho ta hồi cố hương”

“Ngươi muốn trở về tìm biểu ca của ngươi?”

La Tri Nhã nhìn thoáng qua sắc mặt Nhị vương tử, giơ tay lau nước mắt nói “Đầu năm nay, Ngoại gia ta phạm tội, nam tử mười tuổi trở lên bị sung quân Tĩnh Bắc rồi, biểu ca ta cũng ở trong số đó. Kiếp này ta cùng biểu ca sợ rằng khó gặp lại nhau. Nhưng có thể trở về kinh thành, ở nơi hắn từng sống, trong lòng ta cũng thỏa mãn rồi”

Nói tới đây nghẹn ngào, khóe mắt nhanh chóng liếc qua Nhị vương tử một cái.

Nhị vương tử đờ ra, ánh mắt khó phân biệt vui buồn, bỗng nhiên khóe miệng lan tràn ý cười

Cô nương trong lòng hắn còn sống!

Hắn đè nén vui sướng, run rẩy hỏi “Hôm đó, Nhị vương tử ở kinh thành cứu một cô nương bị kinh mã, nàng là cô nương Trấn Quốc Công phủ, ta không hiểu, cô nương kia tại sao biến thành ngươi?”

“Kinh mã?” La Tri Nhã suy nghĩ một chút, sắc mặt biến hóa, thiếu chút nữa bật ra “Cô nương phủ Trấn Quốc Công cái gì, đó là Đại tẩu nhà ta”, thần xui quỷ khiến, nàng đem những lời này nuốt xuống, có chút hồ nghi đánh giá Nhị vương tử.

Đến lúc này, cuối cùng nàng cũng phát hiện nam tử trước mắt có cái gì đó không đúng.

Thực ra, La Tri Nhã cũng không trì độn như vậy, chẳng qua từ đêm gặp nạn, nàng lại đắc tội khó tha với quận chúa Sơ Hà, vẫn trong tình trạng cực độ sợ hãi, sau đó lại trọng thương, người chung quanh nói toàn ngôn ngữ nghe không hiểu. Man Vĩ quốc cũng không quá chú trọng lễ nghĩa, Nhị vương tử so với những dùng sĩ khác chỉ gọn gàng hơn chút ít, mấy ngày nay lại không ngừng buôn ba tìm người. Mỗi lần gặp La Tri Nhã đều là một thân tro bụi, nàng không nghĩ tới đây là vương tử một nước, cũng là bình thường.

Nhị vương tử thấy thần sắc La Tri Nhã, đoán được nàng đang suy đoán điều gì, tâm tình rất tốt nói “Hắc, ta chính là người ngươi không muốn gả đó, Nhị vương tử Man Vĩ ——“

Lời nói vừa dứt, chỉ thấy La Tri Nhã mắt trắng khẽ đảo, lại muốn ngất đi.

“Lại ngất, lại ngất. Ngươi làm được rất khá đấy!”

Những lời này kịp thời ổn định La Tri Nhã “Cái gì?”

Nàng làm cái gì tốt, sao nàng lại không biết?

Nhị vương tử nhức đầu, khó đè nén tâm tình “Ta là nói, ngươi không muốn gả, ta lại nghĩ cưới cô nương ngày đó ta đã cứu, hiện tại chúng ta giống nhau. Không phải rất tốt sao?”

Nếu như bọn họ đã thành hôn, hắn cũng không thể cưới vị cô nương kia rồi, nhưng hiện tại chỉ cần hắn hồi cung nói với phụ vương, phụ vương nhất định giúp hắn thỉnh cầu Đại Chu, một lần nữa gả quý nữ tới đây.

La Tri Nhã đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại có một loại khó chịu không nói ra lời.

Mình không muốn gả là một chuyện. Người ta không muốn cưới nàng lại là chuyện khác.

Thật là khó chịu!

Nàng âm thầm cắn răng, yên lặng nuốt xuống một búng máu.

Thái độ của Nhị vương tử rất tốt, cẩn thận hỏi “Vị cô nương kia, là tỷ muội của ngươi sao?”

Tỉ muội cái gì, đó là đại tẩu! Người đàn bà kia, thật không biết xấu hổ, đã thành hôn lại vẫn khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!

Trong tâm La Tri Nhã hung hăng mắng, trên mặt lại lộ ra nụ cười dịu dàng “Ta luôn ở nhà. Hơn phân nửa thời gian đều sống trong khuê phòng đọc sách thêu thùa, cũng không nghe nói tới chuyện kinh  mã”

“Nha, phải không? Nhưng khi đó ta hỏi, mọi người nói xe ngựa đó là của phủ Trấn Quốc Công” Nhị vương tử có chút thất vọng.

La Tri Nhã thấy thế cười một tiếng “nếu như là xe ngựa của quý phủ, vậy hẳn là nữ quyến quý phủ, nhưng nói không chừng là tẩu tẩu của ta đấy”

“Tẩu tẩu?” Nhị vương tử ngẩn ra, suy nghĩ cẩn thận hai chữ này, vội lắc đầu nói “Không phải, lúc đó ta nghe thị nữ gọi nàng là La cô nương”

Thì ra là như vậy!

La Tri Nhã cười đến ý vị thâm trường “Phải không?  Quý phủ chúng ta, cô nương cùng tuổi với ta chỉ có đường muội”

Nàng nhìn Nhị vương tử thật sâu, gằn từng chữ nói “Nàng tên La Tri Tuệ”

Nàng là một người giả chết, tương lai trở lại kinh thành, dĩ nhiên không thể dùng thân phận Đại tiểu thư Quốc Công phủ gặp người rồi, chỉ có thể lặng lẽ nhìn mẫu thân cùng thân hữu mà thôi.

Nàng nghĩ, ủy khuất như vậy so với ở lại Man Vĩ đối mặt với công chúa Sơ Hà, người không biết lúc nào sẽ lấy đi tính mạng nàng, thì còn tốt hơn.

Nhưng rốt cuộc vẫn khó bình tâm.

Nàng vốn là Đại tiểu thư Quốc Công phủ, là công khanh, thậm chí là hoàng thân quốc thích, nàng có gì không xứng?

Cũng bởi vì tiện nhân Chân Diệu kia, mang đến trận tai bay vạ gió này cho nàng, làm cho nàng từ trên cao rơi xuống, từ đó phải mai danh ẩn tích gả cho một nam tử tầm thường.

Còn có La Tri Tuệ, tại sao chuyện tốt đều là nàng giành lấy, nàng mới là đích trưởng nữ, nhưng thư đồng của công chúa là La Tri Tuệ, đệ tử của Lạc phu nhân cũng là La Tri Tuệ, tránh khỏi việc cưới gả này cũng là La Tri Tuệ!

Ông trời tại sao lại bất công!

Nếu như vậy, nàng muốn nhìn một chút, Nhị vương tử vì người trong lòng lại đi kinh thành, là cầu hôn La Tri Tuệ hay là nhìn thấy Chân Diệu, đem tâm tư của hắn với Chân Diệu nói ra để thiên hạ cùng biết?

Vô luận như thế nào, đều là trò hay đáng xem.

Biết được tên người trong lòng, Nhị vương tử đối với La Tri Nhã rất vừa ý, thống khoái đáp ứng “Được, ta phái người đưa ngươi đi”

Nếu nàng thật sự là đại tiểu thư Trấn Quốc Công phủ, hắn mang về Vương cung chính là tự tìm phiền toái.

“Thương thế của ngươi khôi phục thế nào rồi, có thể chịu được xóc nẩy không?”

La Tri Nhã lo đêm dài lắm mộng, vội nói “Ta đã tốt lắm”

Nhị vương tử rất nhanh sắp xếp xong xuôi xe ngựa, bên trong tất cả vật phẩm đều đủ, thậm chí còn có  hai cái rương xiêm y da và lông thú.

“Nhị vương tử khách khí quá, không cần chuẩn bị những thứ này.”

Nhị vương tử cười nói “Chờ vào thu, Tĩnh Bắc đã lạnh rồi, ngươi cần dùng tới”

“Tĩnh Bắc?” La Tri Nhã nhất thời không kịp phản ứng.

“Đúng vậy, ta đưa ngươi đi tìm biểu ca của ngươi, sau này các ngươi không cần tách ra” Nhị vương tử cười một tiếng “Ngươi không cần cảm kích, dùng lời Đại Chu thường nói, cái này gọi là vẹn cả đôi đường”

La Tri Nhã như bị sét đánh, hồi lâu không nói ra lời.

Nhị vương tử lưu loát lên ngựa, roii ngựa tiên hoa vung lên, hướng nàng phất phất tay, trong chớp mắt đã đi rất xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui