Trời Sinh Một Đôi

“Là..... là người này cho bần đạo năm trăm lượng bạc, bảo bần đạo nói như vậy......”

Đáy mắt La Tứ thúc ẩn hiện sát cơ, sờ cây đao bên hông, La Nhị lão gia thì mắng ra tiếng: “Đạo tặc vô sỉ, vì mấy trăm lượng bạc mà nói ra lời táng tận lương tâm kia. Đại lang, cháu cũng đừng dễ dàng tha cho tên đạo tặc này!”

La Thiên Trình phất phất tay, hai người giải tên đạo sĩ kia ra ngoài, chỉ để lại chủ tử bốn phòng.

“Ba vị thúc thúc, trước không vội, cũng phải thẩm vấn xong rồi nói.”Hắn đá đá gã sai vặt bị đánh đến gần chết dưới đất, “Bây giờ nói sẽ giữ lại mạng cho ngươi. Bản Thế tử nói lời giữ lời.”

Gã sai vặt kia hơi ngước đầu, bộ dáng vô cùng thê thảm.

“Không nói à?Không sao, hỏi người khác là được, thêm một người không nhiều, thiếu một người cũng không ít.” Giọng điệu La Thiên Trình nhàn nhạt, dường như dưới đất không phải người, mà là con sâu con kiến mà thôi.

“Là..... Là Hồ di nương!”

“Ngươi lặp lại lần nữa!” La Tứ thúc đột nhiên tiến lên, nắm lấy cổ áo gã sai vặt.

Gã sai vặt bị túm đến nỗi không thở nổi, liều mạng giãy dụa.

“Tứ đệ, đệ sắp túm chết người rồi, còn nói thế nào được?” La Nhị lão gia nhìn có chút hả hê mà nói.

“Là Hồ di nương cho tiểu nhân bạc, để tiểu nhân nói như vậy.” Thừa dịp La Tứ thúc ngẩn người buông tay, gã sai vặt nói.

“Nếu đây là chuyện trong phòng Tứ đệ, thì xử trí thế nào, Tứ đệ đưa ra biện pháp đi.” Điền thị có lòng tốt nói.

La Nhị lão gia cười lạnh: “Tứ đệ, không phải Nhị ca nói đệ, tâm di nương kia của đệ không khỏi quá lớn, bàn tay quá dài một chút rồi. Hiện tại nàng dám mượn bệnh tình của Lão phu nhân tính toán đệ muội, sau này còn không biết xảy ra chuyện gì nữa. Theo ta thấy, vẫn nên sớm đuổi nàng đi đi!”

Hồ di nương kia, tư sắc chỉ bình thường, lại có thể lung lạc tâm tư Tứ đệ. Thật là lạ mà.

Nào như Yên Nương của lão, dung mạo chim sa cá lặn, còn nhu thuận an phận.

La Tứ thúc nhắm mắt, lại mở ra: “Nhị ca yên tâm, nếu thật sự Hồ thị phạm lỗi. Tiểu đệ nhất định không tha thứ dễ dàng!”

Mặt hắn trầm như nước nhìn về phía La Thiên Trình: “Đại lang. Ta sẽ đưa Hồ thị đến, đối chất rõ ràng với gã sai vặt này.”


“Tứ đệ, đã thế rồi còn đối chất cái gì? Đó là thiếp của đệ, đến đối chất với một gã sai vặt, người mất mặt cũng là đệ thôi.”

“Bắt tặc bắt tang(*), Hồ thị phạm có phạm lỗi lớn hơn nữa cũng không thể đuổi đi không rõ ràng được.” Giọng La Tứ thúc có phần run rẩy, mặt đã khôi phục tỉnh táo, quay người đi ra ngoài.

(*) bắt tặc bắt tang: ý chỉ bắt trộm phải có chứng cứ

“Tứ thúc, còn chưa hỏi xong, ngài an tâm một chút, chớ vội.” La Thiên Trình nói xong, phủi tay.

Lại có một người bị giải vào, là một lão bộc tóc trắng xoá.

Trong nháy mắt, gã sai vặt kia lấy lại được sức, hoảng sợ gọi: “Tổ phụ ——”

Lão bộc đầu tóc rối bù, bộ dáng chật vật, khàn giọng nói: “Cẩu Đản, rốt cuộc cháu phạm sai lầm gì, khụ khụ khụ khụ ——”

Lão ho mãnh liệt không ngừng, La Thiên Trình phất tay cho người đưa lão sang gian bên.

“Như thế nào. Nếu không nói thật, tổ phụ kia của ngươi phải chịu tội thay ngươi rồi.”

Gã sai vặt hít một ngụm khí lạnh: “Thế tử, ngài…. ngài không thể a, từ khi Lão Quốc Công gia còn trẻ, tổ phụ tiểu nhân đã hầu hạ lão nhân gia, hiện tại đã lớn tuổi, không chịu nổi dày vò gì nữa đâu.”

“Đánh.”La Thiên Trình phun ra một chữ, gian bên truyền đến tiếng kêu thảm.

Chân Diệu cắn môi, có chút khó chấp nhận liếc La Thiên Trình một cái.

La Thiên Trình làm như không thấy, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm gã sai vặt, ngữ khí chậm chạp, giọng nói rõ ràng, một đống đá lạnh đập vào lòng người: “Ta chỉ muốn nghe lời nói thật, không muốn nghe lời vô ích. Cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi nói, ta giữ lại mạng cho ngươi dưỡng lão chăm sóc tổ phụ ngươi trước lúc lâm chung, không nói, thì ngươi xuống đất mà hiếu thuận tổ phụ đi. Đúng rồi, còn tổ mẫu ốm đau trên giường của ngươi nữa!”

Thân thể gã sai vặt run lên, trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn La Thiên Trình, sau đó xụi lơ dưới đất.

Thì ra, Thế tử gia đã sớm biết rõ!

Từ nhỏ hắn không có cha mẹ, lớn lên cùng tổ phụ tổ mẫu, làm chân chạy cho vị kia, cũng chỉ vì lấy thêm chút bạc cứu mạng cho tổ mẫu mà thôi. Nếu còn giấu diếm, liên lụy tổ phụ tổ mẫu mất mạng, thì hắn mưu cầu gì đây?


“Ta...... Ta nói......là Nhị công tử......”

Lời này vừa ra, không khí đã cứng lại, dường như thời gian đọng lại ở thời khắc này.

Sau đó là tiếng gầm lên của La Nhị lão gia: “Nói hưu nói vượn!”

Hắn nhấc chân đá về hướng trái tim gã sai vặt.

Gã sai vặt bị đá trúng, lúc này phun một họng máu.

Lão còn chưa hết giận, lại đạp, bị La Thiên Trình ngăn lại.

La Nhị lão gia hổn hển: “Đại lang, nô tài chết tiệt kia vu oan huynh đệ ngươi, ngươi còn ngăn ta?”

Giọng La Thiên Trình lạnh lùng: “Nhị thúc, vẫn là nghe hắn nói cho hết lời đã.”

Gã sai vặt cố gắng chống nửa người trên lên, lau vết máu nơi khóe miệng: “Thế tử Gia, lần này tiểu nhân không nói dối, thật sự là Nhị công tử dặn dò, hắn đưa tiểu nhân một trăm lượng bạc, còn lấy một gốc sâm già để tiểu nhân điều trị thân thể cho tổ mẫu.”

La Thiên ra hiệu thị vệ dẫn gã sai vặt đi, một lát sau lại đưa hai người vào.

Trong đó một người ở phòng thu chi dược phòng ngoại viện, một người khác là nha hoàn Hồng Đậu trong viện Điền thị.

Hồng Đậu bị trói gô, trong miệng còn bị bịt khăn tay.

Điền thị vừa thấy Hồng Đậu, mặt đã trắng đi.

Hồng Đậu là muội muội ruột của đại nha hoàn Chu Nhan từng là tâm phúc của bà, từ lúc Chu Nhan mất hết mặt mũi vì bị đốt rụi tóc, cũng chưa gượng dậy nổi. Năm ngoái bà đã gả nàng cho người ta, Hồng Đậu vào viện vào thời điểm đó.

Nghĩ tới Chu Nhan thì cũng đáng tiếc, bà cực kỳ cho nha đầu kia thể diện, lúc đầu năm đã nhắc việc cho Hồng Đậu làm nha hoàn nhị đẳng, trong những nha hoàn lai lịch khổ sở kia đã xem như khó có rồi.

Chẳng lẽ việc này thật sự có liên quan đến Nhị Lang?


Phòng thu chi kia vừa vào, đã thành thành thật thật mở sổ sách ra, chỉ vào một chỗ nói: “Đây là sâm già Hinh Viên tới nhận hơn nửa năm nay ạ.”

La Thiên Trình nhận lấy sổ sách, đưa cho La Nhị lão gia xem: “Nhị thúc người xem, từ đầu năm, thân thể Nhị thẩm không được tốt, mỗi tháng lĩnh một gốc sâm già từ dược phòng, nhưng mấy hôm trước lại lĩnh nhiều thêm một gốc.”

Phòng thu chi kia liếc Hồng Đậu một cái, nói: “Nghe người học việc trong dược phòng nói, lúc ấy là tỷ tỷ ở Hinh Viên đến nhận, nói Đại cô nương mất rồi, Nhị phu nhân không chịu nổi, thân thể không tốt, cho nên lĩnh nhiều hơn một gốc. Có điều mẹ già trong nhà người học việc kia bị ốm nên đã xin nghỉ về nhà rồi.”

“Cái này có quan hệ gì đến Nhị Lang đâu?” La Nhị lão gia vẫn không tin con trai trưởng khiến lão kiêu ngạo nhất trong năm đứa con lại có liên quan đến việc xấu xa trong nội trạch.

La Thiên Trình phất tay để hai người này đi ra ngoài, rồi nhìn về phía Điền thị.

Điền thị trắng mặt, môi hơi run, cố trấn định phun ra một câu: “Phải, là ta bảo Hồng Đậu đi lĩnh, lúc ấy biết tin Nguyên Nương không còn, ta thật sự nhịn không được.”

La Thiên Trình tự tiếu phi tiếu: “Thật sự là Nhị thẩm bảo Hồng Đậu đi lĩnh?”

Chân Diệu thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng khẽ nhúc nhích, cảm thấy Thế tử hỏi lời này có chút kỳ lạ.

Điền thị nóng lòng che dấu thay Nhị Lang, vội vàng gật đầu nói: “Không sai, ta còn nhớ, hôm đó sau khi Hồng Đậu lĩnh về, ta thấy nàng người đầy mồ hôi, còn cố ý thưởng cho nàng một chiếc nhẫn bạc.”

Lời này là Điền thị nói cho Hồng Đậu nghe, ám hiệu Hồng Đậu chỉ cần thuận theo lời bà nói, sau này nhất định không thiếu chỗ tốt cho nàng.

Tâm tư phụ nhân này, cũng đủ khúc chiết thật.

La Thiên Trình cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại nhàn nhạt, ánh mắt lưu chuyển, liếc xéo Hồng Đậu một cái, lúc này mới nói: “Lời này của Nhị thẩm ngược lại khiến điệt nhi càng nghi hoặc hơn rồi.”

Hắn phân phó thị vệ kia: “Mang người vào.”

Bức rèm che vang động, xuất hiện một nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn. Điền thị định thần nhìn lại, thất thanh nói: “Tiểu Đào?”

“Đây là sao?” Bà nhìn Tiểu Đào, lại nhìn Hồng Đậu một chút, càng thấy khó hiểu.

Tiểu Đào quỳ xuống, nói một câu: “Sâm già là do nô tỳ đi lĩnh, sau khi lĩnh về thì giao cho Nhị công tử.”

“Tiện tỳ, chớ có nói bậy!” Điền thị giơ tay lên cho Tiểu Đào một bạt tai.

Tiểu Đào bụm mặt, nức nở nói: “Phu nhân, nô tỳ cũng hết cách, Thế tử gia điều tra đến, quả thật không giấu được.”

“Đại lang, ta là Nhị thẩm của cháu, chẳng lẽ cháu tình nguyện tin lời tiện tỳ này nói, cũng không tin lời ta sao? Là ta phái Hồng Đậu đi lấy sâm.”


La Thiên Trình nhướn mi: “Vậy Nhị thẩm có thể nhớ lại một chút, hôm đó phái Hồng Đậu đi đại khái là giờ nào hay không?

Điền thị liền giật mình, suy nghĩ xoay chuyển.

Nhị Lang xưa nay thận trọng, nếu quả thật là hắn dựa vào danh nghĩa mình lĩnh thêm một gốc sâm già, vậy thời gian phái người đi lĩnh có lẽ giống thời gian bình thường mình phái người đi lĩnh sâm.

Bà quyết định chắc chắn, nói: “Việc lĩnh đồ này đều có quy củ, đương nhiên chính là thời gian lĩnh đồ mỗi ngày rồi.”

La Thiên Trình lật lật sổ sách dược trướng mà phòng thu chi để lại: “Phía trên này cũng ghi rõ, mỗi lần đều lĩnh vào giờ Tỵ, lần gần nhất cũng không ngoại lệ.”

Điền thị nhẹ nhõm thở hắt ra.

Lại nghe La Thiên Trình chuyển giọng nói: “Nhưng mà canh giờ này, Hồng Đậu cô nương hẳn là đang tiếp khách a?”

Hắn phất tay một cái, thị vệ lấy khăn tay nhét trong miệng Hồng Đậu ra, Hồng Đậu quỳ phịch xuống, khóc rống nói: “Phu nhân, sáng hôm đó tỷ tỷ nô tỳ đến, nói chuyện với nô tỳ hơn nửa ngày, nô tỳ giữ tỷ ấy lại dùng cơm, lúc ấy thủ vệ bà tử, còn cả phòng bếp đều biết. Là nô tỳ có lỗi với ngài, ngài tha cho nô tỳ đi.”

Hạ nhân Phủ Quốc Công đông đảo, luôn có vài người có người nhà thân thích không ở trong phủ, thỉnh thoảng có việc tìm đến. Nha hoàn nhị đẳng trong viện phu nhân như Hồng Đậu, nào có ai không cho thể diện, huống chi Chu Nhan vốn là đại nha hoàn được thả ra.

Huyết sắc trên mặt Điền thị rút sạch, giọng căm hận nói: “Tiện tỳ!”

Hồng Đậu run rẩy nằm dưới đất, không ngừng nức nở.

La Thiên Trình vểnh khóe miệng, không có Hồng Đậu, còn có Hoàng Đậu, Lục Đậu, Hắc Đậu. Hinh Viên nhiều hạ nhân như vậy, luôn sẽ có một người hôm đó có việc không thể đến dược phòng, hắn chỉ muốn chính miệng Điền thị nói người này ra, khiến lời nói dối không chịu nổi một kích mà thôi.

“Đi mời Nhị công tử, Tam công tử tới đây.”

Chân Diệu nhìn La Thiên Trình một cái thật sâu, sau đó cúi đầu xoa xoa góc áo, trong lòng nặng xuống.

Thế tử muốn Tam lang tới đây làm gì?

Nghĩ đến phẩm hạnh của Nhị Lang mặt không đổi sắc dội nước bẩn lên người thân, nàng mơ hồ có phần hiểu ra.

Chỉ sợ Thế tử muốn cho Tam lang càng thấy rõ thêm bộ mặt thật của Nhị Lang, sau đó huynh đệ hoàn toàn bất hòa đi?

Biết rõ La Thiên Trình làm như vậy cũng không tính là sai, nhưng trong lòng Chân Diệu vẫn có chút phiền muộn nói không nên lời, giống như lời nói kia lúc hắn trả lời Nhị thúc.

Không lâu sau, Nhị Lang và Tam lang trước sau đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận