“Trân quý sao?” La Nhị lang khẽ cười một tiếng, nghiền nát cánh hoa trên đầu ngón vứt xuống đất, nhìn theo phương hướng Chân Diệu một chút, lúc này mới rời đi.
Chân Diệu mang theo mấy tiểu oa nhi trở về, một đám nha hoàn cuồn cuộn theo sau, trên đường gặp được lão Quốc Công.
Lão quốc công ánh mắt sáng lên, đi tới, níu ống tay áo Chân Diệu.
Chân Diệu phảng phất như thấy một con cún nhăn nheo, cái đuôi hướng nàng mãnh liệt đảo qua lại.
Nàng đột nhiên cảm thấy liên tưởng của mình có chút đại nghịch bất đạo, vội gọi một tiếng “Tổ phụ”
Lão Quốc Công cười hắc hắc không ngừng “Ta muốn ăn bánh trôi hạt sen”
Chân Diệu chần chờ một chút, lại thấy năm đậu đinh nhỏ cùng nhau ngửa đầu, hai mắt sáng lên nhìn nàng.
“Được.”
Chân Diệu mang một lớn năm nhỏ về Thanh Phong đường, sắp xếp ở trong hoa tạ, lại mở hai hòm lớn lễ vật Ôn tam cữu mang về ra: hộp âm nhạc khiêu vũ, đồng hồ báo giờ có con chim nhỏ chạy ra vào, còn có ống nhòm ….
Thấy một lớn năm nhỏ cầm lấy đồ chơi khí thế ngất trời, lúc này nàng mới xoay người đi làm điểm tâm.
Gần nửa canh giờ sau, nàng bưng lên một khay bánh trôi ngũ sắc: màu xanh nhạt của bạc hà, màu trắng bạch lạc tô, màu sắc rực rỡ của trái cây và mờ nhạt như thủy tinh của hạt sen.
Năm nhỏ một lớn hoan hô một tiếng, đang muốn ăn thì có nha hoàn bước vội tới, tới sau Chân Diệu thấp giọng nói “Đại nãi nãi, trong cung có ý chỉ, muốn người theo Cử phu nhân tiến cung gặp Thái hậu”
Chân Diệu có chút ngoài ý muốn, rất nhanh kịp phản ứng, Cử phu nhân chính là Kelly.
“Chỉ có ta theo. Không nhắc tới hai đứa nhỏ?”
“Không thấy nhắc tới ạ”
Chân Diệu gật đầu, phân phó “Chia điểm tâm làm mấy phần, đưa tới viện của các chủ tử”
Nàng phải theo Kelly tiến cung. Liền lưu lại mấy người Lão quốc công.
Lão quốc công lấy được phần của mình, che chắn chặt chẽ,tới khi trở lại Di An đường, như hiến vật quý cho Lão phu nhân xem.
“Đây là ——”
“Ăn ngon, là cháu dâu cho, bà ăn” Lão quốc công nhét một miếng vào miệng lão phu nhân, sau đó lại lấy ra hộp nhạc. Rất nhanh tay mở chốt, tiếng nhạc vang lên, một đôi búp bê xoay tròn.
“Đây cũng là cháu dâu cho?”
Lão quốc công mãnh liệt gật đầu, nhưng lần này đôi mắt ngó chừng lão phu nhân, sợ nàng chiếm mất.
Lão phu nhân nhìn thấy, thầm nghĩ lão đầu tử nhà bà cũng không có ngu, biết điểm tâm thường có, còn đồ vật Tây dương tinh xảo thì không.
“Vợ Đại lang, cũng coi như có lòng” Lão phu nhân nghĩ tới điều gì đó, hỏi Hồng Phúc đứng bên cạnh “Trong cung có phải có ý chỉ tới hay không?”
“Dạ đúng, truyền Đại nãi nãi tiến cung”
Lão phu nhân dừng lại một chút, nói “Ngươi gọi Đại nãi nãi tới đây một chuyến trước”
Hồng Phúc đáp một tiếng lui ra, một lát sau Chân Diệu đi đến “Tổ mẫu, người tìm cháu?”
“Ngồi bên này” Lão phu nhân dịch qua “Vợ Đại lang, mấy lần cháu tiến cung, cảm thấy thái hậu đối đãi cháu ra sao?”
Chân Diệu chần chờ một chút, đáp lại “Thái hậu đối với cháu dâu hữu lễ, cháu dâu cảm thấy, hình như Thái hậu không chào đón cháu”
Lão phu nhân thở dài nói “Đây chỉ sợ là Thái hậu giận chó đánh mèo”
Thấy Chân Diệu lộ vẻ mặt khó hiểu, lão phu nhân giải thích “Thật ra thì rất nhiều chuyện cháu không biết, năm đó Chiêu Vân trưởng công chúa xuất giá, là cha chồng cháu phụng mệnh tiên đế, tham gia vào đội ngũ đưa dâu âm thầm bảo vệ công chúa. Kết quả trong đêm tân hôn trưởng công chúa đâm chết Di Nguyệt tộc trưởng. Người cả đêm chạy trốn, hộ giá công chúa trở về chính là cha chông cháu. Trước nay Chiêu Vân trưởng công chúa đều mềm yếu, hòa nhã, làm ra hành động kinh người như vậy Thái hậu cho rằng có liên quan tới cha chồng cháu, từ đó đối với phủ Quốc Công chỉ ôn hòa ngoài mặt. Vốn là tổ mẫu không muốn nhắc lại chuyện cũ, lại sợ cháu ở trong cung không hiểu hết tình hình, phỏng đoán lung tung ngược lại dễ xảy ra chuyện. Cháu chỉ cần nhớ, trong cung nói ít nghe nhiều, không cầu Thái hậu coi trọng, chỉ cần bình an là tốt rồi”
“Cháu dâu đã hiểu” Chân Diệu nghe bát quái năm xưa, lúc này mới tỉnh ngộ, biết được vì sao Chiêu Vân trưởng công chúa đối với nàng có vài phần quan tâm. Về phần thái hậu, thật ra khi chưa gả vào phủ Trấn Quốc công nàng đã cảm giác được Thái hậu đối với mình lạnh nhạt, bằng trực giác nói không rõ nguyên do. Chẳng qua điều này cũng không cần thiết phải nói với lão phu nhân.
Chân Diệu từ biệt lão phu nhân, cùng Kelly lên xe ngựa, theo nội thị tới cung Từ Ninh, chỉ nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười, còn kèm theo tiếng nói của nam tử.
Chân Diệu có chút kinh ngạc ngó nhìn.
Tom và Paul đang an vị dưới tay Thái hậu, một trái một phải cùng bà nói chuyện phiếm.
“Bẩm Thái hậu, huyện chủ Giai Minh cùng Cử phu nhân tới”
Người bên trong nghe thấy, Tom và Paul đồng thời vui mừng đứng lên.
“Công chúa Kelly …” bọn họ dùng tiếng mẹ đẻ chào hỏi Kelly.
Vẻ mặt Thái hậu khốn hoặc, Chân Diệu không hiền hậu nghĩ, chuyện nói mà người nghe không hiểu, nàng lại có cảm giác thật không tệ!.
“Phu nhân xinh đẹp, cô cũng tới nữa, ta và Paul vẫn muốn được gặp lại cô”
Dưới con mắt kinh ngạc cùng khinh bỉ của Thái hậu, nụ cười của Chân Diệu cứng lại, hai người phong hoa tuyệt thế này, tại sao lại đổi lại ngôn ngữ Đại chu rồi.
Thái hậu hướng Kelly ngoắc ngoắc “Ngươi tên là Kelly sao, ai gia nghe nói, ngươi là một vị công chúa?”
Kelly hoang mang, nghĩ tới Chân Diệu đã nói, nếu người khác nói nàng không hiểu, có thể hỏi lại, lập tức quay đầu lại hỏi “Diệu, ai gia, là cái gì gia?”
Thái hậu......
Chân Diệu......
Nàng miễn cưỡng dùng lời nói đơn giản giải thích “Cái này cùng với quốc vương và mẫu thân người có thân phận giống nhau”
Nàng nghe được, Tom và Paul dùng tiếng mẹ đẻ bàn luận xôn xao.
“Ta đã sớm muốn hỏi rồi, là Kelly công chúa thông minh nhất.”
“Này còn cần hỏi, ta vừa nghe liền hiểu, nhất định bởi vì nhi tử của nàng là quốc vương, cho nên mới thích xưng ai gia như vậy”
Hai người này, thật là giỏi a!
Chân Diệu cảm thấy lỗ tai mình bị độc hại rồi, vội vàng thu hồi lực chú ý.
Kelly ngồi chồm hỗm hành lễ một cách không thuần thục “Ai gia, ngài nói không sai, ta chính là tiểu công chúa Tái Nhĩ Đặc”
Chân Diệu che miệng.
Mặt Thái hậu đã chuyển sang màu gan heo, vì duy trì phong phạm thiên quốc mà không phát hỏa, lại hung hăng liếc Chân Diệu một cái.
Chân Diệu làm như không thấy mắt lạnh của Thái Hậu, hướng Kelly giải thích một phen.
May mắn chính là sau đó không ai nói ra điều kinh hãi gì, Thái hậu nghe đám Kelly nói về phong tục dị quốc. Đặc biệt là lễ nghi cung đình, cảm thấy hứng thú vô cùng, cuối cùng lưu Kelly lại.
“Ai gia thấy thích nàng, lưu nàng lại hai ngày, Giai Minh, các cháu lui xuống trước đi”
Chân Diệu nói không ra lời phản đối …, chỉ đành theo Tom và Paul cùng cáo từ.
Trên đường Tom và Paul hơi tụt lại phía sau, dùng tiếng mẹ đẻ thương lượng.
“Paul, ngươi nói Diệu nữ sĩ có nguyện ý làm tình nhân của ta không? Ta để ý mấy ngày rồi, phát hiện nàng là xinh đẹp nhất”
Chân Diệu đi phía trước kéo khóe miệng. Nàng biết thời điểm này, Tây Phương tương đối hỗn loạn, các quý phụ có tình nhân tương đối bình thường, nhưng ở trước mặt nàng không chút kiêng kỵ nghị luận như vậy, có phải là quá đáng không?
Paul ngó bóng lưng Chân Diệu, tiếc nuối lắc đầu “Diệu nữ sĩ mặc dù đẹp nhưng ngực hơi phẳng …”
Chân Diệu lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ.
Paul khoa chân mua tay nói “Ta thích nữ đầu bếp trong nhà Ôn tiên sinh”
Chân Diệu theo bản năng nhớ lại, một phụ nhân … lớn tới có thể vung với tới vai, cái mông như cối xay xuất hiện trong đầu.
Nàng sợ run cả người, quay đầu lại. Cũng không nhịn được nữa nói “Hai vị tiên sinh, các ngươi chầm chậm hàn huyên, ta đi trước. Goodbye”
“Goodbye” Tom và Paul dùng tiếng mẹ đẻ đáp lại, khi Chân Diệu đi xa đột nhiên trừng lớn mắt.
Nàng, nàng làm sao lại nói được tiếng của bọn họ?
Vừa rồi còn không chút kiêng kỵ nghị luận, hai đại nam nhân mắt sáng, nhất thời suy sút tinh thần, cả người không thoải mái.
Chân Diệu đi thật nhanh, ánh mắt không nhịn được quét tới trước ngực một cái.
Rõ ràng là sống động, rốt cuộc nơi nào bằng phẳng?
Nàng vừa thẹn vừa giận, phân tâm không cẩn thận giẫm lên mép váy, mặt đường bóng loáng, lập tức trượt đi mấy trượng.
Nội thị dẫn đường che miệng lại.
Âm thanh cười khẽ truyền đến “Giai Minh, thấy Hoàng huynh không cần hành đại lễ như vậy”
Cả người Chân Diệu không thoải mái, thầm nghĩ, nhất định là sao chổi Lục hoàng tử, tại sao mỗi lần xui xẻo đều bị hắn xem thấy?
Nàng suy nghĩ một chút, so với việc không cẩn thận té ngã thì hành đại lễ có vẻ có thể diện hơn, cắn răng nói “Giai Minh bái kiến Lục hoàng huynh, đã lâu không gặp Lục hoàng huynh rồi, cũng nên hành đại lễ”
“Có tiến bộ a” Lục hoàng tử sờ sờ cằm “Nếu đã lâu không gặp, làm sao lễ sắc phong Tam tỷ muội, còn có đầy tháng Trân Trân, sao muội đều không tham dự?”
Chân Diệu liếc hắn “Giai Minh sợ phát sinh chuyện không vui, khiến Lục hoàng huynh khó xử”
Nàng và Chân Tịnh, có quá nhiều khúc mắc, không thể hòa hảo.
“Không khó xử, ta nhất định đứng về phía muội” Lục hoàng tử làm như chuyện đương nhiên nói.
Chân Diệu nhất thời ngơ ngẩn.
Lục hoàng tử cũng bỏ qua nàng, sải bước về phía trước.
Sợ Kelly lưu lại trong cung có phiền toái, ba ngày sau Chân Diệu dâng biểu lấy cớ Alcie bị bệnh, muốn đón Kelly rời cung.
“Kelly? Hôm nay ai gia đã cho nàng xuất cung” Thái hậu hướng nội thị nói “Gọi Tiểu Trụ tử vào”
Chờ Tiểu Trụ tử đi vào, Thái hậu hỏi “Tiểu Trụ tử, ai gia lệnh ngươi đưa Kelly trở về, ngươi có tự mình tiễn nàng về tới Quốc Công phủ?”
Tiểu Trụ tử thân thể run lên, sắc mặt thái hậu dần dần thay đổi “Có chuyện gì?”
Bà vỗ bàn một cái “Còn không mau nói!”
“Bẩm Thái hậu, nô tài đưa Cử phu nhân xuất cung, gặp phải … An Quận vương, An Quận vương nói ngài tự mình đưa Cử phu nhân trở về phủ, để nô tài hồi cung trước”
Thái hậu và Chân Diệu liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều khó coi.
An Quận Vương nổi danh thích những phụ nhân xinh đẹp, làm việc không chút kiêng kỵ, hết lần này tới lần khác không người nào quản thúc được.
“Hồ nháo, nhanh tới phủ An Quận Vương, nếu Kelly ở đó, lập tức truyền ý chỉ của ai gia để nàng theo huyện chủ Giai Minh vào cung”
Chân Diệu mang theo nội thị chạy tới An Quận Vương phủ, ai ngờ đến cửa chỉ thấy một nhóm người vây quanh phủ đang nghị luận rối rít.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Chân Diệu nhất thời thay đổi.
Ôn tam cữu trên đường bắt gặp An Quận Vương mang theo Kelly, dưới cơn phẫn nộ trước mặt mọi người đả thương An Quận Vương, hiện tại đã bị Ngũ thành binh mã ty bắt đi.