Trời Sinh Một Đôi

Quang co như vậy, Chân Diệu quả thực không thể tin được!

Giọng nói của Thái hậu vừa rồi rõ ràng là buông lỏng rồi, muốn đáp ứng rồi, làm sao trong nháy mắt, liền sửa lại chủ ý?

Nàng không nhịn được nhìn về vị ma ma đứng phía sau Thái hậu kia.

Không cần suy nghĩ nhiều, đích thị là vị ma ma này nói cái gì, lúc này Thái hậu mới thay đổi chú ý.

Nhưng Thái hậu đã hỏi như thế rồi, nàng còn có thể nói như thế nào, chẳng lẽ nói bên trong hoàng cung không có phúc sao?

“Thái hậu nói rất đúng.” Chân Diệu nắm chặt tay, khó khăn phun ra những lời này.

Thái hậu giơ tay lên xoa bóp huyệt Thái Dương: “Ai gia có chút mệt
mỏi, về tẩm điện nghỉ ngơi trước, Huyện chủ Giai Minh, không bằng
ngươi theo Hoàng hậu hàn huyên một chút.”

Chân Diệu miễn cưỡng cười cười: “Giai Minh không quấy rầy Thái hậu và Hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi, Giai Minh cáo lui.”

Triệu Thái hậu thở phào nhẹ nhõm: “Người đâu, đưa Huyện chủ đi ra ngoài.”

Chờ Chân Diệu vừa đi, Triệu Phi Thúy lập tức không nhịn được hỏi: “Cô, tại sao ngài lại không đáp ứng?”

Triệu Thái hậu nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ nói: “Bất ngờ cả
kinh, vừa rồi Hoàng thượng phái người truyền lời, vị trí tứ phi,
giữ lại cho La Tam cô nương một.”

Triệu Phi Thúy hừ lạnh một tiếng: “Cũng thật là gấp gáp!”

“Chớ có nói bậy!” Thái hậu liếc nàng một cái, “Phi Thúy cháu nên
nhớ, cháu có thể không để Hoàng thượng ở trong lòng, cũng có thể
không để những thứ Tần phi kia vào trong mắt, nhưng một mình cháu
không thể đi sai bước. Dù sao Hoàng thượng cũng là Hoàng thượng,
vinh quang của cô cháu chúng ta, nói cho cùng vẫn đang ở trên người
hắn.”

Triệu Phi Thúy miễn cưỡng gật đầu.

Triệu Thái hậu có chút lo lắng.

Bà không thể cự tuyệt yêu cầu của Hoàng thượng, nhưng Hoàng
thượng lại chính miệng chỉ định phong La Tam cô nương làm phi, vậy thì không giống với lúc trước, vị La Tam cô nương này lọt vào mắt Hoàng thượng lúc nào? Vậy sau này, xem ra phải đề phòng nhiều hơn,
tuyệt không thể để cho nàng đoạt vị trí của Phi Thúy!

Chân Diệu đi theo Đại cung nữ Khôn Ninh cung đi ra ngoài, bỗng nhiên cước bộ ngừng lại.

Nàng sớm nên nghĩ đến, có thể làm cho Thái hậu sửa lại chủ ý, trừ Hoàng thượng ra còn có ai?

La Tri Chân lúc nào lọt vào mắt Thần Khánh Đế?

Chân Diệu trăm mối vẫn không có cách giải, về phần đi van xin Hoàng thượng thay đổi chủ ý suy nghĩ, căn bản không có thoáng hiện
qua trong đầu nàng.

Từ lúc thấy rõ diện mục thật của hắn, nàng u mê đến điên rồi mới có thể lại tới gần trước mặt hắn.

“Huyện chủ?” Đại cung nữ nghi hoặc nhìn Chân Diệu.

Chân Diệu hoàn hồn, cười cười: “Không sao, làm phiền ngươi rồi.”

Đại cung nữ dẫn Chân Diệu ra khỏi Khôn Ninh cung, nhìn trái phải, chỉ thấy một nội thị mặt mày linh hoạt đang nâng mắt nhìn nàng,
tiện nói: “Tiểu An Tử, ngươi đưa Huyện chủ Giai Minh ra Cung đi đi.”

Tiểu An Tử lập tức nói một tiếng được, đi tới bên cạnh Chân Diệu cúi người xuống: “Huyện chủ mời theo nô tài.”

Chân Diệu đi theo hắn đi ra ngoài, đang trong lòng phiền não lại là

dân mù đường, mặc dù tiến cung nhiều lần, mỗi lần cũng có người dẫn,
cuối cùng cũng không phát hiện lộ tuyến có chút không đúng.

Thần Khánh Đế ngồi trong một cái đình, đang chờ Chân Diệu để van
cầu hắn, nhìn trái nhìn phải đều không gặp người, nội thị được
phái đi lưu ý thăm dò chung quanh Khôn Trữ cung vội vã chạy đến:
“Hoàng thượng, Huyện chủ Giai Minh từ biệt Thái hậu và Hoàng hậu
nương nương, muốn xuất cung rồi.”

“Xuất cung?” Thần Khánh Đế không nhịn được đứng lên.

Lại không đến xin hắn!

Nàng định muốn cả đời không gặp hắn?

Thần Khánh Đế chỉ cảm thấy một ngụm trọc khí ngăn ở ngực, cắn răng hỏi: “Huyện chủ hiện tại đến nơi nào rồi?”

Lúc này sắc mặt nội thị khác thường: “Chắc Huyện chủ đang đi qua đình Duyệt Điệp.”

” Đình Duyệt Điệp? Làm sao lại đi ngang qua nơi đó?” Từ cung Khôn
Trữ đi ra ngoài, muốn xuất cung, chắc chắn sẽ không đi qua đình Duyệt
Điệp, Thần Khánh Đế gần đây thường xuyên tới đình Duyệt Điệp ngồi một
mình nên rất quen thuộc nơi đó.

Nội thị cũng có chút khốn hoặc: “Huyện chủ Giai Minh đi con đường
kia, mặc dù cũng có thể xuất cung, nhưng có chút vòng vèo, nô tài
cũng không hiểu sao.”

Thần Khánh Đế lạnh mặt, đứng lên nói: “Theo trẫm đi xem một chút!”

Hắn đưa Dương công công cùng nội thị dẫn đường, xuyên qua đường
tắt đến đình Duyệt Điệp trước một bước, đứng ở chỗ bí mật, chỉ thấy Chân Diệu nửa cúi thấp đầu, không yên lòng đi theo một tiểu nội thị
tiến về phía trước.

Thần Khánh Đế không khỏi chán nản.

Nha đầu này có phải đần độn hay không, bị đưa đi trong khe cũng không biết!

Nếu trong cung này Hoàng thượng là người khác, thật là chết như thế nào cũng không hiểu!

Thần Khánh Đế cũng không biết mình đang mang tâm tư gì, chỉ cần vừa nghĩ tới người tương tự với Thái phi mà lại ngu ngốc như vậy, thì
không nhịn được vọng động muốn xông lên dạy dỗ một trận, còn có
chút tức giận không đè nén được, để hắn biết là ai tính toán Giai Minh, tuyệt không tha cho người nọ!

Hắn liền khoanh hai tay, đứng ở chỗ bí mật mắt lạnh nhìn, nhiệt độ không khí chung quang càng ngày càng thấp, lạnh đến nội thị dẫn
đường không nhịn được sợ run cả người.

Dương công công sớm thành thói quen, mặt không đổi sắc nghĩ, Hoàng thượng định xông lên sao?

Ừ, tuy là ban ngày, nơi này coi như vắng vẻ, hoa và cây cảnh lại, là
một địa phương tốt, lão nhất định phải thay Hoàng thượng canh chừng.

“Hoàng thượng, Huyện chủ Giai Minh đi qua rồi.”

“Trẫm thấy được.”

Dương công công không nhịn được nhắc nhở: “Phía trước chính là điện Tê Loan rồi, nơi đó nhiều người.”

Sắc mặt Thần Khánh Đế cổ quái nhìn Dương công công.

Lão thái giám tâm phúc này của hắn suy nghĩ cái gì? Hắn một chút cũng không muốn biết!

Hắn là cái loại người này sao? Cho dù còn muốn, cũng không đến mức ở chỗ này! A, không đúng, hắn không muốn!


Hắn chỉ muốn ——

Mẹ kiếp, lão thái giám này chính là tên khốn kiếp!

Thần Khánh Đế đen mặt lại, lặng lẽ kéo áo bào, che dấu thân thể khác thường.

Chân Diệu nhìn công chúa Phương Nhu đang đến đối diện, kinh ngạc dừng bước.

Công chúa Phương Nhu đã tới hai mươi chín tuổi, cái tuổi này, vẫn
chưa lấy chồng, đã là gái lỡ thì rồi, nhưng cũng là thời điểm phong
thái cô nương phong nhã nhất, chỉ tiếc nàng một đường đi tới, chân
khập khiễng cà thọt, phá hỏng phần mỹ cảm kia.

“Đã lâu không thấy, mặt mũi huyện chủ Giai Minh càng ngày càng lớn rồi, thấy Bổn cung, cũng không biết hành lễ sao?”

“Công chúa Điện hạ mạnh khỏe.”

Công chúa Phương Nhu nhìn chằm chằm Chân Diệu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Tiệc thưởng cúc hôm nay, nàng thân là công chúa, dĩ nhiên cũng
nhận được lời mời, nhưng lấy bộ dạng nàng hiện nay, làm sao có thể xuất hiện trước mặt những quý nữ kia!

Dựa vào cái gì, Chân Tứ một người xuất thân không cao, phẩm
hạnh còn thiếu, nhưng trôi qua càng tốt, chẳng những chiếm được nam
tử nàng thuở nhỏ lặng lẽ để trong lòng, còn không giữ nữ tắc!

Công chúa Phương Nhu nhớ tới những thứ này liền hận không thành
được, nghĩ La Thiên Trình kia, đã từng là thân thị vệ theo bên người
nàng, theo nàng du lịch vui đùa, quan trọng nhất là còn đã cứu tánh
mạng của nàng, nhưng bây giờ, cả nhà bọn họ tốt đẹp, mình lại vẫn như
cũ ở vậy một mình!

Xem ra nàng nghe lời hai tiểu cung nữ kia lời của một chút cũng
không sai, Chân Tứ có hắn còn không biết dừng, lại còn nghĩ dụ dỗ
Hoàng thượng!

“Yến hội đã tàn, Huyện chủ Giai Minh làm sao còn chưa xuất cung?” Công chúa Phương Nhu đến gần.

Đến lúc này, Chân Diệu cũng ý thức được không đúng, thản nhiên nói: “Định muốn xuất cung.”

Công chúa Phương Nhu giơ tay lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh Chân Diệu một bạt tai.

Chân Diệu không nghĩ tới công chúa Phương Nhu đột nhiên lại đánh người, bụm mặt có chút lơ mơ.

“Không nên nhìn ta như vậy, Bổn cung đánh chính là tiện nhân như
ngươi vậy! Biết Hoàng huynh thường xuyên tới đình Duyệt Điệp, liền
chần chừ ở đây, tâm tư không thể tồn tại này của ngươi, có ai
không rõ ràng sao?”

Có ai không rõ ràng sao?

Chân Diệu nghe được câu này, sắc mặt liền thay đổi.

Mấy lần tiến cung, Thần Khánh Đế cử chỉ thất thường không giả,
nhưng hắn lại để cho lời đồn đãi như vậy truyền khắp sao? Vậy nàng
còn thế nào gặp người, Thế tử biết được chắc sẽ đau lòng lắm?

Chân Tịnh ẩn trong bóng tối mím môi, cười đắc ý.

Một tát này, đánh cho thật đúng là hết giận, đáng tiếc không thể do nàng tự mình tới!


Nàng muốn Chân Tứ hoài nghi, chuyện bẩn thỉu của nàng với
Hoàng thượng kia thật ra thì mọi người đều đã sớm biết, muốn nàng
không còn mặt mũi, sau khi trở về xấu hổ tự vẫn cho rồi!

Công chúa Phương Nhu, thật đúng là một thanh đao tốt đây.

Trên mặt Chân Diệu đau rát, tâm còn đau hơn, nhìn nụ cười đắc
ý khinh thường của công chúa Phương Nhu, phá lệ chói mắt, cắn môi,
chân vừa nhấc, một cước đạp công chúa Phương Nhu ngã ra.

Công chúa Phương Nhu hét thảm một tiếng, không thể tin nhìn chằm chằm Chân Diệu: “Ngươi dám đánh Bổn cung?”

Chân Diệu đã sớm quan sát qua, nơi này vắng vẻ, không có người bên cạnh.

Công chúa Phương Nhu chỉ dẫn theo hai cung nữ, nàng bên này chỉ có
một tiểu nội thị, một ngụm ác khí này nếu không thể xả ra, nàng
sẽ không gọi Chân Diệu!

Chân Thần Khánh Đế đang muốn bước ra treo giữa không trung, vẻ mặt dại ra thu chân về.

Chân Diệu không thèm trả lời công chúa Phương Nhu, không nói tiếng nào tiếp tục mãnh liệt đạp.

Công chúa Phương Nhu ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi, chỉ
đành phải ôm đầu, giận dữ hét: “Các ngươi đều là người chết à, còn
không đánh cho ta!”

Một lúc sốt ruột, ngay cả “Bổn cung” cũng không nói.

Hai cung nữ lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, vọt lên.

Chân Diệu chăm chỉ luyện không ngừng, đánh không lại nam tử có
công phu, nhưng hai cung nữ nũng nịu còn đánh không nổi sao?

Lúc này quét ngang một cước, hai cung nữ liên tiếp ngã xuống, một người còn ngã trên người công chúa Phương Nhu.

Chân Diệu xả hết tức giận, thừa dịp chủ tớ ba người bò không dậy nổi, quay đầu nói với tiểu nội thị trợn mắt há mồm: “Còn đứng
ngây đó làm gì, đi trước dẫn đường, đưa ta xuất cung!”

Thấy tiểu nội thị còn đứng bất động, lạnh lùng nói: “Làm sao, ngươi
cũng muốn hỗ trợ sao? Cái nợ dẫn sai đường, bổn Huyện chủ còn chưa
tính đâu!”

Tiểu nội thị mặt liền biến sắc, run rẩy nói: “Huyện chủ, đi bên này!”

Công chúa Phương Nhu trên mặt đất tức nổ phổi, chật vật bò dậy, một
đôi mắt hận không được trừng Chân Diệu ra cái lỗ thủng: “Chân Tứ,
ngươi có khả năng thì đánh chết ta đi! Nếu không, ta liền đi tìm Thái
hậu, hỏi lão nhân gia một chút, đánh công chúa hoàng thất, phải bị
tội gì!”

Chân Diệu giơ tay lên, vuốt sợi tóc ra sau tai, ôn nhu nói: “Công
chúa nói đùa, công chúa cành vàng lá ngọc, đi nơi nào đều tiền hô hậu
ủng, có thể bị ta đánh sao?”

Công chúa Phương Nhu ngẩn ra, trong mắt hiện lên cuồng nộ, cười lạnh nói: “Tốt, Thái hậu có thể không tin cái này, như vậy, nếu là Bổn
cung nói, ngươi có ý đồ câu dẫn Hoàng thượng đây?”

Chân Diệu mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Chứng cớ
đâu? Ta còn nói công chúa đối với Hoàng thượng có tình cảm cấm kỵ
đấy, nên lúc này mới vẫn Vân Anh chưa gả*, Thái hậu sẽ tin sao? Công
chúa Phương Nhu, ngài không phải là đứa trẻ mười tuổi, trước khi nói
chuyện, xin dùng đầu óc suy nghĩ, không nên dùng cái mông được không?”

Thần Khánh Đế núp trong bóng tối nghe Chân Diệu nói lời này, mặt đều xanh lại.

Nha đầu này, nói bậy bạ gì đó?

Hắn xoay người một cái đi ra, thản nhiên nói: “Làm sao trẫm không biết, nơi này náo nhiệt như thế!”

Người ở chỗ này đồng thời ngây người, ngay cả Chân Tịnh ẩn ở trong bóng tối cũng sửng sốt, sau đó nghẹn trắng mặt.

Thì ra là nàng đoán một chút cũng không sai, Hoàng thượng đối với Chân Tứ quả nhiên là tâm tâm niệm niệm!


*Vân Anh chưa gả: Điển tích

Lam Kiều là một cái cầu bắc trên sông Lam, thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc, tương truyền là nơi tiên ở.

Đời nhà Đường, triều Mục Tông (821-825), có một chàng nho sĩ tên Bùi
Hàng, lều chõng đi thi bao lần đều hỏng. Một hôm, Bùi thuê đò đi Tương
Hán định sang ghé Ngọc Kinh để xem phong cảnh. Cùng đáp một chuyến đò có một mỹ nhân tên Vân Kiều, sắc nước hương trời, con người đoan trang,
thùy mị. Bùi sinh cảm mến, mong được giao duyên, mới mượn thơ thay lời,
nhờ con nữ tỳ của giai nhân đưa hộ:

Kẻ Hồ, người Việt còn thương nhớ,

Huống cách người tiên chỉ bức mành.

Ví được Ngọc Kinh cùng nối gót,

Xin theo loan hạc đến mây xanh.

(Bản dịch của Phan Như Xuyên)

Nguyên văn:

Đồng vi Hồ Việt do hoài tưởng,

Huống ngộ thiên tiên cách cẩm bình.

Thắng nhược Ngọc Kinh triều hội khứ,

Nguyện tùy loan hạc nhập thành vân.

Vân Kiều xem thơ, vui vẻ mỉm cười.

Nhưng thơ đi mà tin chẳng lại, Bùi rất lo lắng, băn khoăn. Nhưng khi đò
sắp ghé bến, Bùi bỗng tiếp được thơ do con nữ tỳ của giai nhân đưa đến:

Uống rượu Quỳnh Tương trăm cảnh sinh,

Huyền Sương giã thuốc thấy Vân Anh.

Lam Kiều vốn thật nơi tiên ở,

Hà tất nhọc nhằn đến Ngọc Kinh.

Nguyên văn:

Nhất ẩm Quỳnh Tương bách cảnh sinh,

Huyền Sương đảo tận kiến Vân Anh.

Lam Kiều tự hữu thần tiên quật,

Hà tất khí khu thượng Ngọc Kinh.

Bùi không hiểu ý nghĩa ra sao, định hỏi; nhưng thuyền vừa ghé bến thì
Vân Kiều đã thoáng mất. Nghiền ngẫm hai câu thơ cuối, Bùi không đến Ngọc Kinh, mà hỏi dò người, tìm đến Lam Kiều.

Trời trưa nắng gắt, Bùi mệt mỏi, mồ hôi nhuễ nhoại. Ghé vào hàng nước,
nghỉ chân, hỏi nước uống. Bà lão chủ quán bảo người con gái đem nước ra. Nàng rất đẹp, trông dáng vẻ tựa Vân Kiều. Bùi hỏi, thì ra nàng là em
của Vân Kiều, tên Vân Anh.

Bùi Hàng mừng rỡ, cho là gặp duyên trời định, mới thuật lại cả hai bài thơ. Bà lão cười, bảo:

– Hẳn là con Vân Kiều muốn xe duyên em nó cho cậu đó.

Bùi nghe nói lấy làm hớn hở. Nhưng bà lão cho biết là hiện bà có cái
cối, song thiếu chiếc chày ngọc để giã thuốc Huyền Sương, nếu Bùi tìm
được chày thì bà sẽ gả Vân Anh cho.

Bùi Hàng bằng lòng. Nhưng đi tìm mãi khắp nơi mà không biết ở đâu có
chày ngọc. Lòng buồn tha thiết. Tưởng hoàn toàn thất vọng, chàng đi lang thang. May mắn, một hôm, chàng gặp được tiên cho chiếc chày ngọc. Thế
là duyên thành.

Sau cả hai vợ chồng Bùi Hàng đều tu thành tiên cả


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận