Ánh mắt Chân Tịnh thẳng tắp nhìn chằm chằm cái khay, giống như
nhìn thấy lệ quỷ đến đòi mạng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên
xanh mét, lui về sau một bước, nhìn Dương công công, lắc lắc đầu nói:
“Không thể nào, Hoàng thượng sẽ không ban cho Bổn cung cái chết!”
Nàng vừa nói vừa lui về sau, đụng phải góc bàn, khua đổ bình trà
đặt phía trên mặt bàn, nước trà theo mặt bàn chảy xuôi, thấm ướt ống tay áo tinh xảo rộng rãi của nàng.
Dương công công đi về phía trước một bước: “Quý phi nương nương, lão nô cũng không dám giả truyền thánh chỉ!”
“Ngươi đừng tới đây!” Chân Tĩnh hét lên một tiếng, “Bổn cung muốn
gặp Hoàng thượng, muốn gặp Hoàng thượng! Hoàng thượng không thể
nào để cho ta chết!”
“Quý phi nương nương, lão nô khuyên ngài, vẫn nên chọn một cái,
nếu không, chỉ có thể để lão nô thay ngài làm chủ.” Dương công công
dùng một ánh mắt, nội thị bưng khay tiến lên một bước.
Chân Tịnh hoảng sợ nhìn hai người, Dương công công cười híp mắt, nội
thị thì mặt không chút thay đổi, rơi vào trong mắt nàng, tất cả lại
đều là khuôn mặt hung ác.
Có lẽ là người tới tuyệt cảnh, đầu óc xoay chuyển nhanh hơn, Chân
Tịnh lập tức hiểu được, nàng một nữ tử yếu đuối tay trói gà không
chặt, muốn chống cự hai thái giám, là không thể nào.
Linh quang chợt lóe, nàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh: “Dương công công, Hoàng thượng thật hạ chỉ ban cho cái chết Bổn cung sao?”
“Tự nhiên là thật, nếu không, lão nô có gan lớn như trời, cũng không dám bức bách Quý phi nương nương.”
“Như vậy, xin Dương công công thay Bổn cung truyền lời cho Hoàng thượng được không?”
“Này ——”
“Dương công công, Bổn cung cũng không phải là kháng chỉ, chẳng qua là trước khi đi, muốn gặp mặt Hoàng thượng một lần, chết cũng muốn
chết minh bạch, điều này cũng không được sao?”
Dương công công thở dài: “Không dối gạt Quý phi nương nương, Hoàng
thượng dặn dò, ngài ấy không đếm xỉa tới những thứ việc vặt này,
nếu ngài muốn gặp ngài ấy, thì không cần.”
“Hoàng thượng thật sự nói như vậy?” Đôi môi thường ngày Chân
Tịnh như cánh hoa giờ không có một tia huyết sắc, thân thể mảnh mai
như liễu lảo đảo muốn ngã.
Dương công công gật đầu.
“Vậy cũng tốt.” Chân Tĩnh nhắm hai mắt lại, liền mở ra, giơ giơ
ống tay áo bị nước trà thấm ướt, “Dương công công, quần áo Bổn cung
dơ bẩn. Vô luận như thế nào, Hoàng thượng vẫn không tước đoạt chức
vị Quý phi của Bổn cung, Bổn cung dù gì cũng là mẫu thân của
tiểu công chúa và tiểu hoàng tử, cho dù phải đi cũng muốn đi có thể
diện một chút. Bổn cung đi vào đổi lại quần áo, này có được không?”
Dương công công liếc mắt nhìn ống tay áo Chân Tịnh, chần chờ chốc
lát, gật đầu: “Xin Quý phi nương nương nhanh tay một chút, Hoàng
thượng vẫn chờ lão nô phục mệnh.”
Khóe miệng Chân Tịnh cong nhẹ, lộ ra nụ cười hết sức nhạt: “Sẽ không để Dương công công khó xử.”
Nàng đi vào nội thất, không ngừng dù chỉ chốc lát, chạy thẳng tới phía trước cửa sổ.
Song chống cửa bung ra, lúc này, Chân Tịnh phát ra sức lực thường ngày không có, giẫm lên bàn gần cửa sổ nhảy ra ngoài.
Ngã trên mặt đất, nàng bất chấp chấn động khiến cho cơ thể khó chịu, cầm mép váy, cất bước bỏ chạy.
Cung Trọng Hoa vị trí rất tốt, là một trong những cung điện gần nhất với Dưỡng Tâm Điện nơi đế vương ở.
Không ngờ, Chân Tịnh không trực tiếp chạy ra bên ngoài, mà là xông
ào vào một cái sân trong cung Trọng Hoa, chạy vào trong phòng,
một phát giữ chặt Trân Trân đang luyện chữ.
“Mẫu phi?”
Nắm được tay Trân Trân, trái tim Chân Tịnh mới coi là an ổn một
chút, giọng nói dồn dập: “Trân Trân, đợi lát nữa Phụ hoàng con tới đây, con phải cầu tình với ngài ấy, nếu không mẫu phi sẽ bị mất mạng!”
“Tại sao?” Vẻ mặt Trân Trân mờ mịt.
Chân Tịnh theo thói quen niết cô bé một chút: “Tóm lại con phải
nói với phụ hoàng, con không thể rời xa mẫu phi, đệ đệ cũng không thể
rời xa mẫu phi, biết chưa?”
Trân Trân hơi sợ hãi mà u mê gật gật đầu: “Trân Trân biết rồi, mẫu phi.”
Dương công công chờ ở trong sảnh thấy Chân Tịnh mãi không đi ra ngoài, mặt biến sắc: “Không tốt!”
Bất chấp tị hiềm, một bước xông vào, nhìn căn phòng trống rỗng mắt choáng váng.
Theo vào tới nội thị trợn mắt hốc mồm: “Quý phi nương nương đâu?”
“Hỏng, Chân quý phi nhất định là đi tìm Hoàng thượng rồi!” Dương công công ảo não không dứt, quay thân vội vàng đi ra ngoài.
Chẳng biết từ lúc nào, Chân Tịnh nắm tay Trân Trân đứng ở cửa, bình
tĩnh hỏi: “Dương công công phải đi hồi bẩm Hoàng thượng sao?”
Dương công công liếc mắt nhìn Trân Trân, sắc mặt khó coi: “Quý phi nương nương ngài đây là ——”
Chân Tịnh hừ lạnh một tiếng, cầm tay Trân Trân chặt hơn chút nữa:
“Dương công công, làm phiền ngươi nói với Hoàng thượng, công chúa
Trân Trân đang ở cùng với Bổn cung.”
Dương công công khó xử.
Hoàng thượng sủng ái công chúa Trân Trân, thân là thái giám
tâm phúc, hắn rất rõ ràng, nhưng nếu hắn cứ như vậy trở về, sẽ bị
Hoàng thượng khiển trách nặng nề.
“Làm sao, hay Dương công công không muốn đi? Không để cho Bổn cung
phần mặt mũi này?” Chân Tịnh cười giơ tay lên vuốt ve thái dương, ngón tay trắng nõn cùng sợi tóc đen nhánh tạo thành đối lập rõ ràng, bỗng nhiên lấy xuống một cái kim trâm.
Ngón tay nàng nắm kim trâm đưa xuống, quơ quơ sau đầu Trân Trân.
Trân Trân cũng không biết được, gắt gao dựa sát mẫu thân.
Dương công công trợn to hai mắt không dám tin.
Hổ dữ cũng không ăn thịt con, Chân quý phi vì gặp Hoàng thượng một lần, lấy cả nữ nhi của mình uy hiếp hắn, thật sự là tâm địa thật
ác độc!
Mồ hôi lạnh từ thái dương Dương công công lăn xuống, hắn không còn
dám trì hoãn, khom người nói: “Lão nô trở về bẩm Hoàng thượng việc
này!”
Trở về như vậy, chẳng qua là đối diện lửa giận của Hoàng
thượng, nếu công chúa Trân Trân xảy ra chuyện, hậu quả kia như thế nào, hắn cũng không dám nghĩ.
Dương công công lưu lại nội thị, tự mình đi gặp Thần Khánh Đế, Thần
Khánh Đế nghe hắn bẩm báo, sắc mặt xanh mét, sải bước đi tới cung
Trọng Hoa.
“Hoàng thượng, rốt cục ngài cũng chịu tới gặp thiếp.” Chân Tĩnh nhìn thấy Thần Khánh Đế đi vào, ánh mắt lóe sáng.
Nàng không muốn chết nên cái gì thể diện không thể diện, đã chết
chính là đã chết, người vừa chết, chính là một nắm đất vàng, tất cả
vinh hoa phú quý, đều không liên quan đến nàng.
Vì thể diện của con gái để cho nàng chết đi? Mạng của nàng là của
chính mình, sẽ không vì bất luận kẻ nào đi tìm chết! Hơn nữa, ở nơi
hậu cung ăn thịt người này, không có mẹ ruột bảo vệ, hai đứa nhỏ còn
tấm bé còn không phải là bị ăn đến xương cũng không còn!
Chân Tịnh kéo Trân Trân quỳ rạp xuống bên chân Thần Khánh Đế, khóc
đến lê hoa đái vũ: “Hoàng thượng, thiếp sai lầm rồi, nhìn trên mặt
mũi Trân Trân, ngài tha cho thiếp được không, sau này thiếp nguyện ý
đóng cửa không ra, sẽ không trêu chọc bất luận kẻ nào.”
Nàng vừa nói, rưng rưng nhìn Trân Trân một cái, khóc ròng nói: “Trân Trân không thể không có mẹ nha!”
Rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm, Trân Trân bình thường tuy có
chút sợ hãi Chân Tịnh, lúc này lại khóc lên theo: “Phụ hoàng, Trân Trân
sợ, Trân Trân không thể không có mẫu phi.”
“Trân Trân không phải sợ, phụ hoàng đáp ứng con, con sẽ có mẫu phi.” Thần Khánh Đế cúi người ôm lấy Trân Trân, tay trấn an vỗ vỗ sau lưng
nàng, bỗng nhiên ở nơi nào đó ấn xuống một cái, Trân Trân nghiêng đầu
một bên, ngất đi.
Thần Khánh Đế nhìn Chân Tịnh cười lạnh: “Trẫm hận nhất, chính là bị
uy hiếp, huống chi, là lấy con gái của mình uy hiếp! Ác độc như thế, còn muốn gây khó dễ trẫm?”
“Hoàng thượng ——” Mặt Chân Tịnh như màu đất, nàng bỗng nhiên nhận
ra, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ nàng vẫn đoán không được tâm tư Thần Khánh Đế.
“Quý phi yên tâm, Trân Trân mới sáu tuổi, Bình ca nhi không tới bốn
tuổi, trẫm sẽ tìm cho bọn hắn mẫu phi thích hợp, trẻ con luôn quên
nhanh.”
“Không ——” Chân Tịnh hoàn toàn tuyệt vọng.
“Dương công công, còn chưa động thủ!”