Chân Tĩnh dừng lại cách đó không xa, khẽ thi lễ với Chân Hoán: “Đại ca.”
Chân Hoán cau mày: “Thân thể Tam muội không tốt, sao lại ra ngoài, coi chừng trúng gió.”
Chân Tĩnh cười lạnh trong lòng nhưng cũng không cãi lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Chân Diệu.
Chân Diệu vừa mới ra sức đập hoa quế, ửng hồng trên mặt còn chưa rút, những giọt mồ hôi trong suốt còn đọng trên mặt, nhìn rất có tinh thần.
Chân Tĩnh không tiếng động nhếch môi.
Thật hâm mộ mà.
Rõ ràng là người phạm sai lầm trước, sau đó làm nũng khoe mẽ, chưa từng có người trách tội, lại có hôn sự tốt, cũng chính bởi mối hôn sự tốt này mà được trưởng bối coi trọng, có thể sống sung sướng dưới ánh mặt trời như vậy.
Nhưng nàng thì sao, rõ ràng bị liên lụy thối hôn, đành phải gả cho một tiểu hộ hàn môn, còn là do quả phụ nuôi lớn.
Di nương nói rất đúng, quả phụ làm mẹ chồng, được cái gì tốt?
Lập gia đình là lần đầu thai thứ hai của nữ nhân.
Nàng chẳng qua chỉ vì cuộc đời của mình đánh cược một lần, lại bị giam như một con chuột hôi thối.
Nếu không có đứa bé này sợ rằng còn không biết đến bao giờ mới thấy được ánh mặt trời đây?
Ánh mặt trời thật tốt.
Chân Diệu nhìn Chân Tĩnh nhược bất thắng y (gầy yếu mỏng manh), trong lòng phát lạnh, khẽ khom người thi lễ: “Tam tỷ tỷ.”
Chân Băng, Chân Ngọc cũng hành lễ theo.
Chân Tĩnh tỉnh táo lại, ánh mắt dừng lại trên mặt huynh muội Ôn gia, hơi khom người: “Ta còn có việc, không quấy rầy Đại ca và các muội muội nữa.”
Xong cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Áo choàng màu đỏ kéo lê trên mặt đất, theo động tác đi lại mơ hồ lộ ra màu xanh của làn váy, lộ ra bóng lưng phá lệ mĩ lệ.
“Tam tỷ nhìn khác trước nhiều.” Chân Băng lẩm bẩm nói.
“Hừ.” Chân Ngọc bĩu môi.
Huynh muội Ôn Mặc Ngôn thấy Chân gia huynh muội không có ý tứ giới thiệu người, thức thời không hỏi nhiều.
Chân Diệu khôi phục nụ cười: “Đại ca, hôm nay hiếm khi tụ tập lại, không bằng cùng đến chỗ tổ mẫu, muội làm hoa quế cao cho mọi người ăn. Huynh cũng mời cả Đại tẩu tới a.”
“Đại tẩu của muội đi lại không tiện, trở về đưa cho nàng là được.”
Chân Diệu nhìn Chân Hoán một cái: “Đại ca huynh không hiểu rồi, hiện tại cách thời gian sinh sản còn lâu, phải đi lại nhiều đến lúc đó mới không phải chịu khổ nhiều.”
“Muội một cô nương gia còn hiểu những thứ này?” Chân Hoán bất mãn nhìn nàng một cái.
“Ách, muội không hiểu, là nghe Thái phi nói.”
Thái phi nói cái này với một cô nương gia như muội?
Chân Hoán rất muốn hỏi cuối cùng vì không thể tùy tiện nói trưởng bối, yên lặng phái tiểu nha hoàn đi mời Ngu thị.
“Nhị biểu muội, lão nhân gia thích yên tĩnh chúng ta không tiện quấy rầy.” Ôn Nhã Hàm lôi kéo Ôn Nhã Kỳ không cam tâm nói.
Nói thật vị biểu tỷ này quy củ, hiểu lễ nửa điểm tiện nghi cũng không muốn chiếm, Chân Diệu khó có thể thân cận.
Nhưng hôm nay Chân Nghiên đã lấy chồng, nàng thân là chủ nhân cũng không thể lạnh nhạt.
“Tam biểu tỷ không hiểu tổ mẫu, tổ mẫu là người rất thích náo nhiệt. Nếu chúng ta đều đi, chỉ có tỷ và tứ biểu muội không đi tổ mẫu sẽ mắng muội.” Chân Diệu khuyên nhủ.
“Tam tỷ……” Ôn Nhã Kỳ khẽ khàng hô một tiếng.
Thấy muội muội lộ vẻ mặt cầu xin, Ôn Nhã Hàm thở dài trong lòng, cuối cùng cũng gật đầu.
Một nhóm người cùng nhau đi đến Ninh Thọ đường.
Lão phu nhân đã biết được chuyện Chân Tĩnh, trong lòng đang phiền muộn, thấy nhiều tôn bối tới như vậy mới lộ khuôn mặt tươi cười: “Tứ nha đầu, cháu đi đập hoa quế sao lại bắt cóc nhiều người đến đây?”
“Còn không phải là sợ tổ mẫu ngày ngày chỉ thấy mặt cháu sẽ ngại phiền sao. Tổ mẫu, để các ca ca nói chuyện với bà, cháu đi làm hoa quế cao.” Chân Diệu mang theo Thanh Cáp tiến vào phòng bếp nhỏ, rất thuần thục dùng dụng cụ bên trong.
Ôn Nhã Hàm đứng lên: “Lão phu nhân, cháu đi hỗ trợ.”
Lão phu nhân kêu nàng lại: “Hàm tỷ nhi, để biểu muội cháu làm đi, lại đây ngồi với ta.”
Ôn Nhã Kỳ cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.
Lão phu nhân đánh giá Ôn Nhã Hàm ngồi xuống bên cạnh mình.
Một cô nương mười bảy tuổi, khuôn mặt trứng ngỗng rất đoan trang thanh tú, nhìn chính là người biết lo liệu.
Chỉ tiếc……
Nhớ tới Ôn thị trước đó không lâu tới tìm bà, mặt đầy vui vẻ nói Ngũ thái thái phủ Trường Khánh bá đã thuyết phục được một cửa hôn sự cho đứa bé này, là cháu nhà mẹ đẻ, nhờ bà cho một chủ ý, Lão phu nhân cũng có chút khó xử.
Lão phu nhân phủ Trường Khánh bá là tỷ muội với bà, Ôn thị tới tìm bà nhờ ra chủ ý cũng là việc hết sức bình thường.
Nhưng vị Ngũ thái thái này, bà nhớ không nhầm nhà mẹ đẻ không ở kinh thành, chẳng qua chỉ gặp một lần hôm thêm trang cho Chân Nghiên lại động ý niệm kết thân trong đầu, làm thế nào cũng có chút không nỡ.
Chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.
Trong lòng Lão phu nhân quyết định chủ ý, lôi kéo Ôn Nhã Hàm tán gẫu: “Hàm tỷ nhi năm nay cũng mười bảy đi?”
“Vâng ạ.” Sắc mặt Ôn Nhã Hàm khẽ biến.
Nàng không bình tĩnh nhất là lúc người khác hỏi chuyện này, kế tiếp chính là muốn nhắc đến hôn sự của nàng rồi.
Làm nữ nhân, muốn an ổn qua ngày sao lại khó khăn như vậy?
Nàng chẳng qua chỉ muốn lo liệu cho gia đình, để cha mẹ, tỷ muội trôi qua tốt hơn một chút, nếu gả đi rồi gánh nặng trong nhà đều rơi hết lên đầu Đại ca.
Lại nói nam nhân trên đời có cái gì tốt đâu, nàng và người nọ coi như quen biết từ nhỏ, phụ thân vừa xảy ra chuyện còn không phải nói từ hôn liền từ hôn sao.
Người nọ sau còn tới tìm nàng, muốn dâng nàng làm thiếp.
Nhớ tới cái bạt tai lúc đó, Ôn Nhã Hàm cười cười.
Nàng không hề hối hận chút nào.
“Thật là một cô nương lớn rồi, cháu ở đây, mẹ cháu cũng bớt không ít tâm tư.” Lão phu nhân là ai, thấy sắc mặt Ôn Nhã Hàm cũng biết trong lòng nàng nghĩ gì.
Bất kể nói thế nào cũng không phải cháu gái mình, cần gì phải nói những chuyện khiến người ta chán ghét.
“Lão phu nhân.” Ôn Nhã Hàm có chút ngoài ý muốn, không hiểu sao hốc mắt lại có chút ê ẩm.
Chỉ lát sau Ngu thị cũng tới, một nhóm người cùng nhau làm lễ ra mắt, cùng nói nhàn thoại với Lão phu nhân.
Chân Băng dâng lên dũng khí, đứng gần Tưởng Thần thêm một chút, âm thanh như muỗi kêu: “Tưởng biểu ca, huynh biết leo cây sao?”
Một lòng Tưởng Thần đã sớm bay vào phòng bếp nhỏ, Chân Băng bất ngờ hỏi, thuận miệng đáp: “Không biết.”
Sắc mặt Chân Băng thay đổi, nhìn Tưởng Thần thật sâu một cái, không lên tiếng nữa.
Tưởng Thần vừa mới nhận biết tư vị tình ái, chỉ thông suốt một nửa, nào có hiểu tâm tư phức tạp của thiếu nữ, thấy Chân Băng không nói, cười cười ôn hòa.
Nụ cười khiến tim Chân Băng đập thình thịch liên hồi, nghĩ tới người trước mắt cái gì cũng không hiểu, càng cảm thấy thương tâm.
Đúng lúc này Chân Diệu bưng một mâm hoa quế cao lớn đi ra, mặt nở nụ cười xán lạn tiêu sái đi vào.
Nụ cười kia đâm vào ngực Chân Băng đau đớn, không nhin được nữa, vội thi lễ với Lão phu nhân: “Tổ mẫu, cháu gái có chút không thoải mái, đi về trước ạ.”
“Ngũ nha đầu…..” Lão phu nhân đang định hỏi tình hình thì cháu gái nhỏ vẫn luôn ổn trọng, nội liễm đã đi ra ngoài.
Chân Ngọc giận đến cắn răng, nhưng lại không thể không thay Chân Băng giải thích: “Tổ mẫu, sáng nay Ngũ tỷ đã nói không thoải mai rồi, hiện tại chỉ sợ nhịn không được nữa, để cháu gái đi xem sao.”
Trong nháy mắt hai cháu gái đã đi, lão phu nhân nhíu mày: “Gần đây làm sao vậy, thân thể mọi người đều không tốt? Tứ nha đầu,trước đó vài ngày thời điểm cháu bị bệnh bà đã nói chờ cháu khỏe rồi dẫn cháu đi chùa dâng hương. Như vậy đi, nếu Ngũ nha đầu bên kia vấn đề không lớn, trước nghỉ ngơi một ngày, hôm sau tổ mẫu liền mang mấy đứa đi.”
“Phải xuất môn ạ…….” Chân Diệu vừa nghe đến xuất môn liền có chút đau đầu.
Không phải nàng nguyện ý ở nhà suốt, thật sự là mỗi lần xuất môn đều gặp phải chuyện phiền toái, thế giới bên ngoài thật đáng sợ có được không.
Đây cũng là lý do tại sao sáng nay xuất môn đi mua cúc nàng lại khước từ.
“Biểu hiện tâm ý tất nhiên là phải đi nếu không bồ tát sẽ trách tội.” Lão phu nhân gõ nhịp quyết định chuyện xuất môn.
Chân Ngọc đuổi theo Chân Băng ra ngoài, kéo nàng lại: “Ngũ tỷ, tỷ rốt cuộc là làm sao vậy!”
Chân Băng quay đầu lại đã lệ rơi đầy mặt.
Chân Ngọc giật mình: “Ngũ tỷ, đang yên đang lành sao cuối cùng lại như vậy?”
Chân Băng đưa tay ôm lấy Chân Ngọc: “Lục muội, ta bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, để ta khóc một hồi là được rồi, không có chuyện gì.”
Sắc mặt Chân Ngọc trầm xuống: “Là vì Tưởng biểu ca?”
Chân Băng không lên tiếng.
Chân Ngọc dậm chân một cái: “Tỷ thật hết thuốc chữa. Tứ tỷ, Tứ tỷ cũng là yêu tinh hại người.”
Chân Băng lắc lắc đầu: “Lục muội, đừng nói như vậy, chuyện này liên quan gì đến Tứ tỷ, là ta tự mình tìm phiền não.”
Chân Ngọc cũng biết là mình giận chó đánh mèo, chẳng qua là nhìn tỷ tỷ sinh đôi chịu khổ, rốt cuộc vẫn có chút trách cứ Chân Diệu.
“Được rồi, thu thập thỏa đáng rồi về đi kẻo tổ mẫu lại nhìn ra đầu mối.” Chân Ngọc lôi kéo Chân Băng đi.
Phía sau núi giả một nữ tử đi ra, nhìn phương hướng tỷ muội Chân Băng rời đi khẽ cười.
Nữ tử này mặt mày tú lệ, tư thái thướt tha, chính là Lam di nương nhiều ngày không thấy.
Chân Tĩnh bị giam mấy ngày nay, nàng vẫn để tiểu nha đầu lưu ý động tĩnh bên Tạ Yên các, hôm nay biết được Chân Tĩnh bị gọi đến Minh Hoa uyển không nhịn được đi tìm hiểu đầu đuôi, không ngờ lại thấy một vở kịch hay!
Chân Tĩnh vào Minh Hoa uyển lại không vào nhà chính, mà được đưa đến Tây Sương phòng.
“Phụ thân?” Chân Tĩnh có chút ngoài ý muốn.
Sắc mặt Chân Kiến Văn ngược lại vẫn tốt, nhàn nhạt ừ một tiếng: “Tĩnh Nhi, tới rồi.”
“Hôm nay phụ thân gọi nữ nhi tới sao?” Chân Tĩnh trong lòng mừng rỡ.
Nàng cũng biết phụ thân rất coi trọng đứa bé trong bụng nàng.
Mẫu thân đại nhân hiện tại chỉ sợ là tức mà không thể làm gì đi?
Nghĩ đến cuộc sống nhiều năm ngoan ngoãn nghe lời trong lòng không phải là không biệt khuất.
Bàn về tướng mạo nàng không hề thua kém Đại cô nương Chân Ninh, do kém ở xuất thân mẹ đẻ, kết quả Chân Ninh gả vào phủ Trưởng công chúa, thành quý phụ mọi người nịnh bợ, nàng thua kém một mối hôn sự!
Chân Tĩnh mím môi cười, hôm nay rốt cuộc đắc thủ, mây mờ trăng tỏ.
Chân Kiến Văn không biết tâm tư vi diệu của Chân Tĩnh, thương tiếc nhìn nàng một cái: “Tĩnh Nhi, con uống bát thuốc này đi, sau đó ở chỗ này, hai tháng sau Lục hoàng tử đón con vào phủ.”
“Phải hai tháng sau sao?” Chân Tĩnh có chút ngoài ý muốn.
Hai tháng sau thì không thể che giấu được rồi….
Lần này thì Chân Kiến Văn đã hiểu rõ ý tứ của Chân Tĩnh, nhưng trong lòng có chút mất hứng.
Tĩnh Nhi là một cô nương gia không khỏi hiểu được quá nhiều!
Trên mặt lại không biểu lộ cái gì, nói: “Con uống thuốc đi, an tâm ở đây là được.”
“Tam cô nương, mời uống thuốc.” Lâm ma ma lặng yên không tiếng động đi vào, hai tay cầm một bát sứ Thanh Hoa.
Chân Tĩnh nhận lấy, cầm thìa đặt lên môi, vừa định uống, đột nhiên dừng lại, cả người run lên nhìn Chân Kiến Văn: “Phụ thân, đây, đây là thuốc gì?”