Trời Sinh Phản Cốttinh Tế Đệ Nhất Tội Phạm Truy Nã


Ở những nơi mắt hắn có thể thấy đến đều là rác thải vô biên, không khí nồng nặc mùi hôi thối không khác gì một loại vũ khí sinh hóa.
Cửa khoang mở ra.
Các thuyền viên hai chân đều mềm nhũn như sợi mì xiêu xiêu vẹo vẹo mà lao ra khỏi cửa tàu đã bị cháy loang lổ không còn được nguyên vẹn, sau đó bắt đầu nôn mửa dữ dội, dạ dày co rút, hoa mắt chóng mặt.
Cũng không phải bởi vì mùi hôi thối trong không khí.
Mà là bởi vì kỹ thuật lái tàu chết người của thuyền trưởng bọn họ.
Tiểu Nhất là người bị tra tấn tàn nhẫn nhất cũng nôn mửa dữ dội nhất, gần như muốn nôn ra cả mật.
Với tư cách là đầu sỏ gây chuyện, Qua Tu dường như không có chút tội lỗi nào, hắn duỗi thẳng tay chân đã cứng đơ, xương cốt dưới cơ bắp phát ra âm thanh ma xát nhỏ, thoải mái mà nheo lại hai mắt trông như một loài động vật họ mèo vậy.
Trên bầu trời xa xôi, có thể nhìn thấy được chiếc chiến hạm lẻ loi trơ trọi của Liên minh đang giảm tốc độ tiếp cận bề mặt của hành tinh, có vẻ như nó cũng đang chuẩn bị hạ cánh.
Qua Tu hô lên: "Thu thập đồ đạc, rút đi."
Thuyền viên cũng biết nặng nhẹ, bằng những bước chân lững thững họ lao vào khoang tàu với tốc độ nhanh nhất, lấy vật liệu, vũ khí và công cụ mà họ cần để sinh tồn, sau đó đi theo Qua Tu và nhanh chóng rời khỏi tàu.
Họ loạng choạng mà bỏ chạy trong bãi rác nhấp nhô, đi được một đoạn, Qua Tu đột nhiên dừng bước, sau đó né tránh nấp sau núi rác mà xác tàu đâm vào chỉ còn lại đống sắt thép đổ nát.

Sau đó, hắn làm động tác kêu những người khác làm theo mình, mặc dù thuyền viên đang bối rối nhưng họ vẫn ngoan ngoãn đi theo Qua Tu và trốn đi, xuyên qua đống đổ nát nhìn về hướng họ vừa mới đáp xuống.
Cách đó không xa là một chiến hạm với phần thân bị cháy và gãy nát, khói đen cuồn cuộn bốc lên phía trên, phần đầu tàu bị kẹt trong một bãi rác, phần giữa bị xé toạc để lộ bộ ra khung thép, trông vô cùng thê thảm, cửa khoang rộng mở, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong đã trống rỗng.
Trên một con dốc bằng phẳng thoai thoải phía sau, chiến hạm của Liên minh đang từ từ hạ cánh, một nhóm người mặc quân phục Liên minh bước ra từ cửa tàu, mang theo súng và đạn đã lên nòng, được huấn luyện nghiêm chỉnh di chuyển đến gần chiến hạm mà họ đã đuổi theo chiến đấu trước đó.

Sau khi xác định không có mai phục bên trong, quân tiên phong thận trọng tiến vào khoang tàu đã mở sẵn.
Qua Tu cong mắt, một nụ cười trong sáng và dịu dàng tràn đầy trên môi, nhếch mép một cách âm thầm làm cái khẩu hình——
Bùm.
Giống như vừa chạm vào một công tắc, phần thân còn lại của chiến hạm đột ngột nổ tung, âm thanh chói tai gần như truyền khắp hành tinh, ngọn lửa sáng rực lao lên bầu trời, sóng xung kích nóng rực gần như hất văng quân đội Liên minh bên ngoài xuống đất.

Từ khoảng cách này, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của quân đội Liên minh, cùng những bóng dáng nhỏ bé mặc quân phục màu xanh đậm nhanh chóng sơ tán rút lui.

Rõ ràng, chỉ có mỗi nhiên liệu thì không thể gây ra một vụ nổ lớn như vậy.
Tiểu Nhất trợn mắt há mồm mà quay đầu nhìn về phía Qua Tu, đầu lưỡi không thể thốt được ra câu nào.
Qua Tu vui vẻ mà thở dài một tiếng, quăng kíp nổ đã hết tác dụng trong túi qua một bên, sau đó quay đầu nhìn thuyền viên phía sau:
"Đi thôi đi thôi."
Trên mặt mang một nụ cười bất cần, trong đôi mắt thờ ơ của hắn phản chiếu ngọn lửa hừng hực, hắn giống như không có ý thức rằng hắn đã thổi bùng hy vọng rời đi duy nhất, nhẹ nhàng nói:
"Đi, hay là chờ bị bắt?"
Thuyền viên phục hồi lại tinh thần đi theo Qua Tu hướng về phía xa tiếp tục rút lui.
Đoàn người giống như những con kiến ​​nhỏ bé chui vào những núi rác nhiều màu sắc, kéo dài khắp nơi, trong chốc lát đã không thể tìm ra dấu vết của họ.
Thuyền trưởng mặc quân phục Liên minh đưa tay che mũi, ủ rũ nhìn con tàu trước mắt đã bị nổ tung thành tro, gần như không còn sót lại một mảnh kim loại nguyên vẹn nào, nhíu mày thật chặt.
Một người dính đầy thuốc súng và tro bụi, hình như là một vị phó quan vừa kịp thoát khỏi vụ nổ đang nghiên ngã lảo đảo quay trở lại phục mệnh:
"Báo, báo cáo! Quân tiên phong, không có người nào sống sót!"
Sắc mặt của thuyền trưởng thậm chí còn tệ hơn lúc nãy, trầm trọng như thể chỉ cần một giọt nước là có thể tràn ly, không ngờ lại có một kẻ liều mạng như vậy dám chất một số lượng lớn bom đạn chết người lên chiếc chiến hạm mà hắn ta đang chạy như vậy, chiến hạm loại nhỏ vì tính cơ động và lớp bảo vệ bên ngoài tương đối mỏng, ngoài liều chết công kích ra thì không ai dám mạo hiểm lớn như vậy, cho nên nhất thời không để ý liền bị đánh trực diện.
Hăn nhìn chằm chằm vào đống đổ nát của chiến hạm vẫn đang bốc cháy trước mặt, lạnh lùng hỏi:
"Trí não và thiết bị định vị trên tàu đã được giải cứu chưa?"
Người phụ tá đau đớn lắc đầu:
"Tất cả đều nổ tung."
Thuyền trưởng cũng không ngạc nhiên trước kết quả này, dù sao thì lớp vỏ của chiến hạm đã tan thành bụi dưới sức công phá lớn như vậy, khả năng các thiết bị thông minh cao cấp và tinh vi có thể giữ lại là vô cùng mong manh.
Hắn một lần nữa nhớ tới cuộc rượt đuổi gay cấn vừa rồi, gia nhập Quân đội Liên minh nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thấy phương thức tác chiến điên cuồng và xảo trá như vậy, thuyền trưởng của những con tàu gặp nạn khác đều là người có kinh nghiệm, nhưng vẫn bị ném lung tung lòng vòng, ngay cả bây giờ khi nghĩ về điều đó, hắn vẫn không khỏi có chút sợ hãi trong lòng
Nhiều năm phục vụ trong quân đội đã cho thuyền trưởng linh cảm rằng con tàu mà hắn ta đang đuổi theo lần này có thể liên quan mật thiết đến cuộc chiến cực kỳ căng thẳng ở Liên minh gần đây.

Một lòng muốn lập công huân cháy rực trong mắt hắn, nhưng đụng phải chuyện này trong nhiệm vụ cũng khiến hắn thận trọng hơn:
"Các ngươi mang theo một nửa quân số, trang bị súng năng lượng, chia thành từng đội nhỏ tìm kiếm, nếu gặp phải thì trực tiếp bắn, bất kể sống chết."
"Tuân Lệnh!"
Phó quan cả người dính đầy tro tàn nhận lệnh rời đi.
Thuyền trưởng quay đầu lại và nói với một thuộc hạ khác đang túc trực phía sau: "Một nửa quân số còn lại sẽ canh giữ ở trên tàu với ta."
Người nọ sửng sốt.
Thuyền trưởng khẽ nheo mắt giải thích: "Tàu của chúng bị nổ tung, bây giờ tàu của chúng ta là cách duy nhất để bọn chúng rời khỏi hành tinh, nếu muốn trốn thoát, chúng nhất định sẽ đến cướp lấy con tàu."
"Trưởng quan suy nghĩ thật thấu đáo!"
Những tên thuộc hạ trẻ tuổi bừng tỉnh ra, trên khuôn mặt còn non nớt tràn đầy ngưỡng mộ.
Bầu không khí của hành tinh rác đục ngầu không sao nói nổi, ngôi sao đã tắt cách đó không xa treo lơ lửng trên bầu trời, như một xác chết đang phân hủy, khiến ngày đêm ở hành tinh trở nên xám xịt và mục nát, rác thải vô tận dính chặt dưới chân phát ra âm thanh bẹp bẹp, các loại màu sắc trộn lẫn vào nhau, bốc lên một thứ mùi kinh tởm khó chịu.
Một đoàn người giẫm chân cao chân thấp đi giữa các bãi rác.
Dù sao, đây cũng là hành tinh quê hương của họ.
Nhìn những ngọn núi đơn điệu lặp đi lặp lại không có quy tắc đối với bọn họ rất quen thuộc, rác rưởi dưới chân cũng không làm chậm tốc độ của bọn họ, bọn họ rất nhanh liền đem quân truy sát của Liên minh bỏ xa không để lại manh mối tìm kiếm nào.
Khi Qua Tu vừa đi, hắn vừa nhặt đồ từ những đống rác mà hắn đi qua, thỉnh thoảng tìm thấy một số đồng nát và sắt vụn có hình thù kỳ dị, ném nó vào trong ngực Tiểu Nhất.
Nhìn thấy sắp tới gần khu dân cư của hành tinh rác, cảnh tượng bên đường càng lúc càng trở nên quen thuộc, sắc mặt mọi người cũng không còn bình tĩnh như trước.
Dù chưa gặp lại người quen nào, thậm chí chỉ nhìn thấy hành tinh bẩn thỉu nơi mình đã sống mười mấy năm cũng khiến lòng họ cảm thấy phức tạp: nỗi nhớ, niềm vui, nỗi buồn, nỗi đau...!tất cả đều biến thành một tâm trạng chán nản khó tả, nó tích lũy sâu trong mắt của mọi người và lan rộng ra toàn bộ đội ngũ.
Tiểu Nhất tăng tốc độ đi song song cùng Qua Tu và hỏi:
"Tiểu Thất, chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Qua Tu không trả lời, hắn đang bận đào bới bãi rác bên cạnh để tìm thứ gì đó, dường như hắn không bận tâm đến mùi hôi thối trong đó.

Hắn lấy ra một nửa con chip đã bị đốt từ sâu trong bãi rác bằng tay không, dùng quần áo lau sạch, rồi cẩn thận dựa vào ánh sáng xám âm u trong không khí mà đánh giá.
Một thuyền viên đề nghị: "Quân đội Liên minh đang truy đuổi chúng ta nên sẽ bắt đầu tìm kiếm chúng ta trên hành tinh này sớm thôi, dù sao thì chúng ta cũng không đủ sức để chống lại bọn chúng, tốt nhất là nên hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt trước khi bọn họ tìm thấy chúng ta...!"
"Đúng, đúng vậy." Một người khác gật đầu đáp lại, quay đầu nhìn về phía Qua Tu, hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Bảo những người trong khu vực tụ tập, tập trung tại quảng trường hay đi đến từng nhà một?
Qua Tu ném con chip bị hỏng trên tay về phía Tiểu Nhất người đang phải ôm một đống đồ tả tơi trong tay, lưng thì mang hành lý nặng nề, nhướng mày nhìn sang.
Vẻ mặt của hắn vẫn thiếu tập trung như cũ, nhưng ánh mắt không ngờ lại mang đến cảm giác sắc bén, khiến người khác phải sửng sốt.
Qua Tu nhún vai, đột nhiên lãnh đạm hỏi: "Các ngươi biết cuộc tuyển chọn dựa theo Nghị định Nhân đạo của Liên minh bắt đầu từ khi nào không?"
Mọi người đều bối rối trước vấn đề đột ngột của hắn.
Thuyền viên đưa ra đề nghị do dự một lúc rồi ngập ngừng trả lời: "Cái này...!Chúng ta không biết chính xác thời gian, nhưng dù sao, từ lúc chúng ta có trí nhớ, việc lựa chọn đã xuất hiện rồi..."
"Vậy đúng rồi."
Qua Tu quay lại, nhìn vu vơ về bãi rác bên cạnh, trong khi chậm rãi nói:
"Ngươi sẽ bởi vì những lời nói của người ngoài mà trực tiếp lật đổ những quan niệm đã ăn sâu trong người từ khi có trí nhớ sao?"
Mọi người bị nghẹn họng.
Họ liếc nhìn nhau và nhìn thấy sự không chắc chắn giống nhau trong mắt của đối phương.
Trên hành tinh rác, không ai có điều kiện để nhận bất cứ hình thức giáo dục nào, thậm chí có người chỉ nhận biết được một vài từ, họ vẫn đang cân nhắc đến sự sống còn, việc mò mẫm học hỏi từ những dấu hiệu mơ hồ trên bãi rác là điều vô cùng khó khăn, môi trường ác liệc và việc Liên minh đến thu gom theo thời gian, điều này cũng dẫn đến tuổi thọ của cư dân nơi đây cực kỳ ngắn, tầm nhìn hạn hẹp và ngoan cố.
Mọi người đều tự hỏi bản thân, nếu họ không thực sự trải qua tình huống ly kỳ suýt trở thành nô lệ, cũng như trong vài tháng qua họ đã được học tập và tiếp xúc với những người có hiểu biết hơn ở trên chủ hạm, thì họ cũng sẽ không thể chỉ dựa vào lời nói của người khác mà dễ dàng phủ nhận kinh nghiệm và ý tưởng của bản thân trong mười hoặc thậm chí hai mươi năm qua.
Hơn nữa......!đây còn là lý do để cư dân trên hành tinh rác tiếp tục gian nan sinh tồn, là hy vọng duy nhất để có thể rời xa hoàn cảnh cực đoan của bọn họ.
Tất cẩ thuyền viên đều im lặng, cuối cùng họ cũng nhận ra trở ngại lớn nhất trong cuộc hành trình của mình.
Không phải là việc chiến hạm của Liên minh đuổi theo sau, hay cuộc truy lùng ráo riết của quân đội kẻ thù, hay thậm chí là việc chiến hạm để trở về đã bị thổi thành tro bụi từ lâu, mà là những niềm tin sai lầm đan xen và thậm chí không thể phá hủy trên hành tinh này —— những cư dân của hành tinh rác.

Họ đã đấu tranh rất vất vả để tồn tại là bởi vì một ngày nào đó, họ có thể thoát khỏi môi trường khắc nghiệt trước mắt và sống một cuộc sống đàng hoàng bằng chính bàn tay và sức lao động của mình.
—— Và họ không cho phép bất cứ ai lấy đi hy vọng này từ cuộc sống của họ.
Tiểu Nhất nhìn Qua Tu xin giúp đỡ, gần như vô vọng mà hỏi:
"Chúng ta...!chúng ta có thể thực sự thuyết phục mọi người rằng tất cả những điều này là một trò lừa đảo sao?"
Qua Tu đào một nửa mảnh vỡ khác của chiếc máy cũ từ bãi rác bên cạnh, một lần nữa ném nó vào trong tay Tiểu Nhất với niềm vui sướng tột độ, rồi nhẹ nhàng đáp:
"Đương nhiên có thể."
Mọi người đều sửng sốt.
Qua Tu mỉm cười, quay đầu nhìn về phía đám đông: "Những người đã sống sót qua một môi trường nguy hiểm và khắc nghiệt như vậy thực ra không phải là không có khả năng phát hiện ra sự kỳ lạ.

Họ chỉ chọn không nhìn, không nghe hoặc không tin, cho phép bản thân say mê, hy vọng hão huyền mà buông tha khả năng thực tế.

"
Nụ cười của hắn rất đẹp thậm chí có chút tàn nhẫn: "Chỉ có phá vỡ tưởng tượng viển vông của bọn họ mới là cách duy nhất để giải quyết vấn đề."
Tiểu Nhất vô thức mà nín thở, nhẹ giọng hỏi: "Vậy thì...!chúng ta sẽ làm gì?"
Qua Tu nhẹ nhàng nhảy qua khoảng trống giữa các mảnh rác, trả lời một cách bình tĩnh:
"Chia thành các đội và tìm bạn bè, người thân mà các ngươi biết, đặc biệt là gia đình của những cư dân trốn thoát khỏi tàu Lebert, nói với họ—"
Qua Tu quay đầu lại, khóe môi nhếch lên:
"Cuộc tuyển chọn tiếp theo sắp bắt đầu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui