Sau khi tên phó quan nhận ra hắn vậy mà lại bị một tên tiện dân gầy trơ xương làm cho sợ hãi, không khỏi thẹn quá hóa giận, giơ tay lên "Ầm" đập vào cánh cửa đang hé mở bằng báng súng của mình, mắng chửi một cách thô lỗ:" Bọn ta đang theo lệnh của Liên minh tìm kiếm những kẻ đào tẩu, nếu ngươi không chịu hợp tác sẽ bị coi như có tội chứa chấp tội phạm!"
Người đàn ông sợ hãi lùi lại hai bước:
"Nhưng, nhưng các ngươi không phải là tới để....."
Hắn còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị quân đội Liên minh xông thẳng vào nhà ngắt lời, thân hình gầy yếu đói khát không có chút sức lực lập tức bị đẩy ngã xuống đất.
Căn phòng nhỏ và trống trải, hầu như không có chỗ để trốn.
Lục soát xong, quân lính Liên minh quay người bước ra ngoài, nhưng lại bị một bàn tay gầy guộc nắm chặt ống quần, cúi đầu xuống, nhìn thấy người đàn ông vẫn còn ôm một tia hi vọng, run rẩy hỏi: "Thưa ngài, việc tuyển chọn......"
Nhìn thấy khuôn mặt hốc hác và hèn mọn của người đàn ông, trong mắt người lính hiện lên vẻ không kiên nhẫn, hắn ta dùng giày quân sự nặng nề đá vào đầu người đàn ông một cách quyết liệt, hất bỏ bàn tay đang nắm của đối phương ra: "Cút đi!"
Sự náo động kỳ lạ ở đây giống như một hòn đá ném xuống mặt nước tĩnh lặng, cả khu vực tập kết vô hồn dường như cuối cùng đã có sự sống trở lại.
Tất cả những cánh cửa ngoằn ngoèo, cong queo, những tấm màn dột nát, bẩn thỉu được mở ra từ bên trong, vô số khuôn mặt mang vẻ chết chóc và vô hồn giống nhau, từ lỗ đen trong phòng nhìn ra, từng đôi mắt trong veo lóe lên khao khát cùng hy vọng, chăm chú nhìn vào quân đội Liên minh đang đứng giữa bãi đất trống bên ngoài, những lời thì thầm từ mọi ngóc ngách lan ra:
"Là quân Liên minh, bọn họ tới!"
"Tuyển chọn, là tuyển chọn!"
"Xin ngài hãy tới nơi này xem một cái......"
"Tới nơi này của chúng tôi!"
Vô số giọng nói lớn dần lên do khát vọng, gộp lại thành một dòng nước lớn, lao thẳng về phía bọn họ một cách dữ dội, có thể mô tả những cư dân khô héo như những xác sống, với biểu cảm cực kỳ tập trung và đói khát trong hốc mắt trũng sâu, bọn chúng đang lắc lư hướng về phía quân liên minh, giơ tay lên và tụ tập thành từng nhóm, cảnh tượng như vậy giống như đang chìm vào địa ngục khiến người khác tê cả da đầu, quân Liên minh lập tức khẩn trương mà cầm súng lên nhao nhao nhắm về phía dân cư xung quanh.
Tiểu Nhất đang nằm trên núi rác mà tim như muốn nhảy lên đến cổ họng, vô thức đưa tay lên để bắt lấy Qua Tu, người đã đến sau khi nhận được thông báo.
Giọng hắn căng thẳng, chỉ để lại một tiếng thở dài: "Tiểu, Tiểu Thất, phải làm sao bây giờ?"
Qua Tu đem trí não nhân tạo nhắm về phía khu vực cách đó không xa, trong khi lặng lẽ trả lời:
"Chờ."
Tiểu Nhất từ lâu đã quen với việc tin tưởng và nghe theo lời Qua Tu, nghiến răng, nằm xuống lại, tiếp tục quan sát bãi đất trống nơi đang có nhiều người tụ tập.
Phó quan giàu kinh nghiệm nhất trong toàn đội bình tĩnh lại nhanh nhất, hắn nhớ lại "Sự lựa chọn" mà người đàn ông vừa nói, rồi nghĩ đến việc nô lệ nhập ngũ quá thường xuyên gần đây trong Liên minh, cuối cùng nhận ra rằng bọn họ đã nhầm đội của hắn với đội tuyển chọn của Liên minh, mặc dù hắn không biết chính xác hiểu lầm này đã xảy ra như thế nào, nhưng ưu tiên hàng đầu bây giờ là ổn định phía đối phương.
Chỉ là không khí cuộc đối đầu giữa hai bên quá căng thẳng, bên kia quá phấn khích và nhiệt tình không nghe lời nói của họ một chút nào, nên tên phó quan đành phải ngậm ngùi thừa nhận:
"Đúng vậy, không sai bọn ta thực sự tới đây để tuyển chọn.
Xin mọi người hợp tác với công việc của bọn ta—"
Cư dân trên hành tinh rác im lặng trong giây lát, ánh mắt ai cũng ánh lên tia hy vọng, họ trở nên cực kỳ ngoan ngoãn và nghe lời, vì sợ rằng thái độ của họ sẽ ảnh hưởng đến tư cách tuyển chọn sau này của họ.
Nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng cũng đã được kiểm soát, tên phó quan thở phào nhẹ nhõm không chút dấu vết, định nhân cơ hội này để dò hỏi dấu vết của những kẻ đào tẩu, nhưng không ngờ phía sau lại vang lên một giọng nói có chút hoảng sợ:
"Nhưng, vừa rồi, ngài, ngài không phải nói, ngài đang đuổi bắt những người chạy trốn......?"
Tên phó quan quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông gầy gò vừa mới đứng dậy từ trên mặt đất không lâu, đang kinh ngạc nhìn quân đội của Liên minh, trên mặt còn có dấu vết bị đánh, giọng nói khẽ run, nghi ngờ hỏi.
Tim tên phó quan đập liên hồi, một dự cảm không rõ truyền đến từ đáy lòng.
Gần như không có thời gian để hắn ta kịp phản ứng, một giọng nói yếu ớt nhưng đầy tức giận vang lên từ đám đông: "...!đuổi bắt kẻ chạy trốn?!"
"Có phải giống như lúc trước bắt con của tôi không?"
Những tiếng động ồn ào vang lên trong biển người, những tiếng thì thầm ồn ào đó giống như làn gió mới thổi qua cánh đồng, tạo ra từng gợn sóng lăn tăn, một loại cảm giác bồn chồn đang dâng trào một cách mờ nhạt, khàn khàn, yếu ớt, la hét, hoảng sợ, âm thanh từ những con phố tối tăm và bẩn thỉu vang lên.
Ban đầu chỉ là một vài tiếng lẩm bẩm mơ hồ lẫn lộn, hầu như không thể nắm bắt được từ vựng rõ ràng, về sau ngay cả phó quan ở giữa được binh lính bảo vệ bằng đạn thật cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào dần dần lớn hơn của đám đông.
"Con tôi không bao giờ trở lại sau khi bị bắt..."
"Tôi, cả anh trai của tôi nữa!"
"Chồng của tôi...!anh ấy, anh ấy cũng bị Quân đội Liên minh bắt đi..."
Sự sợ hãi và nghi ngờ giống như một bệnh dịch chết người, lây lan dữ dội trong đám đông.
Những cảm xúc này tích tụ nhanh chóng và dần thay đổi với tốc độ không thể kiểm soát được, những tiếng thì thầm trầm thấp nhanh chóng vì sự sợ hãi mà trở nên kích động tạo thành một dòng âm thanh rõ ràng và to hơn với tốc độ cực kỳ đáng báo động, giọng nói mất kiểm soát vang lên từ mọi hướng, giống như một làn sóng không thể ngăn cản, tấn công quân Liên minh đang bị cô lập, làm họ bất lực:
"Đúng, chính là bọn họ!"
"...!Đúng, quân phục giống nhau!"
"Ba, ba trở về sau khi được chọn.
Ông ấy nói với chúng tôi rằng mọi việc đều là dối trá, ông ấy sẽ không bao giờ rời đi.
Rồi ngày hôm sau, ai đó từ Liên minh đã nói rằng ông ấy là kẻ chạy trốn! Đem ông ấy đưa đi!"
"Họ nói rằng trạng thái tinh thần của anh tôi không ổn định và họ muốn đưa anh ấy về để điều trị, nhưng anh ấy rõ ràng vẫn bình thường!"
Giọng này đến giọng khác.
Khuôn mặt này dựa gần một khuôn mặt khác.
Mọi người đều như một tấm gương, khuếch đại những cảm xúc chiếu vào rồi giải phóng chúng ra xung quanh
Sự cộng hưởng trong đám đông lan truyền theo cấp số nhân, giống như một tia lửa rơi xuống vùng hoang dã, gần như ngay lập tức bùng phát thành một làn sóng nhiệt.
Vô số gương mặt gầy gò bẩn thỉu như bộ xương nhìn thẳng vào quân lính, hốc mắt trũng sâu giống như hang tối lạnh lẽo, làm người khác không rét mà run.
Không khí nồng nặc mùi hôi thối, không gian chật hẹp giống như giây sau lập tức có thể bạo loạn bất cứ lúc nào, trong tiềm thức của tất cả binh lính cảm thấy sợ hãi giống như bị đe dọa, họng súng vừa hạ xuống lại giơ lên một lần nữa nhắm thẳng vào đám đông.
Tên phó quan cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ, như thể ai đó đang âm thầm và bí mật theo dõi thao túng mọi thứ.
Cảm giác này khiến hắn cảm thấy lông tóc dựng đứng, ớn lạnh, hắn ta phải liều mạng đưa mọi thứ trở lại đúng hướng - - hắn cố gắng giải thích cho cư dân rằng quân của hắn không có ác ý, đồng thời cố gắng nói với binh lính của mình rằng nhóm người được nuôi như lợn như chó này không thể chủ động tấn công quân lính bằng đạn thật.
Trong giây tiếp theo, một bóng người gầy gò chạy vào trong đám đông, trên tay dường như có vật gì đó có ánh sáng bạc lập lòe yếu ớt:
"Louis của tôi......"
Người lính gần nhất với cô đang căng thẳng, trước khi cô có thể nói xong, hắn ta đã bóp cò.
Âm thanh va chạm kim loại rõ ràng đến nỗi đám đông im lặng trong giây lát.
Người phụ nữ với mái tóc mỏng và rối bù nhìn chằm chằm vào người đã bắn mình một cách sững sờ.
Ánh sáng bạc trên tay rơi xuống đất len keng— nó là một cái khung ảnh kim loại đơn giản
Phó quan trong lòng lộp bộp một chút.
Không xong.
Tiếng súng này giống như tia lửa đốt cháy một thùng thuốc nổ trong tích tắc, khiến những người từ trước đến nay luôn hèn mọn dạ dạ vâng vâng nổi giận, những người này bị cơn giận chi phối đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, sự thù địch đối với bọn họ mãnh liệt lao đến như muốn bao phủ đất trời, trong không khí gần như có thể ngửi thấy mùi thuốc súng.
Tên phó quan ý thức được ván đã đóng thuyền, mọi lời giải thích đều trở nên vô ích, xung đột bằng bạo lực là không cách nào tránh khỏi, hắn cảm thấy nên xuống tay trước, dứt khoát đưa ra lệnh nói:
"Nổ súng phá vòng vây!"
Nhưng trong giây tiếp theo, tất cả binh lính xung quanh hắn đồng thời phát hiện vũ khí trong tay đều bị hỏng, im lặng như cục sắt vụn vô dụng.
Mà những người xung quanh càng tức giận hơn, sự tức giận đã kìm nén mười năm, hai mươi năm trời tuôn ra từ đôi mắt vô hồn của họ, hướng về phía khoảng trống duy nhất trước mặt mà tuôn ra, được bao bọc bởi sức mạnh cực kỳ bạo lực, nó nhất định sẽ phá hủy hoàn toàn mọi chướng ngại vật trước mặt nó——
Tên phó quan ngơ ngác nhìn lên, người phụ nữ vừa chạy tới đã chìm vào trong đám đông.
Lúc này, hắn dường như rốt cục hiểu ra cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Người đàn ông bị đánh lúc nãy đã biến mất.
Trên núi rác cách đó không xa, Qua Tu rụt đầu lại, cuộn tròn cười đến thở không ra hơi: "Hahahahahahahaha, ngươi nhìn thấy biểu hiện của hắn chưa? Hahahahahahaha!"
Tiểu Nhất nằm trên mặt đất bẩn thỉu, dường như một thời gian dài sau mới có thể lấy lại tinh thần được.
......!Vừa rồi đã xảy ra cái gì? Sao lại thế này?
Sau một lúc lâu, Qua Tu cuối cùng cũng miễn cưỡng ngừng cười, lấy ra một cỗ máy xấu xí từ cánh tay:
"Xung điện từ có thể phá hủy các nguồn năng lượng cấp cao trong vòng một km.
Sát thương của súng gây choáng sẽ không thể đạt đến ngưỡng năng lượng hiệu quả của nó, nhưng nếu là vũ khí có năng lượng ánh sáng gây chết người thì sẽ không may mắn như vậy."
Hắn cho Tiểu Nhất xem cục sắt đen thui gồ ghề, nhướng mày vui vẻ nói: "Có phải rất đẹp không?"
Tiểu Nhất muốn nói lại thôi: "......"
Có chút xấu.
Qua Tu không để ý đến biểu cảm phức tạp khó tả của Tiểu Nhất, nhưng hắn vẫn chạm vào chiếc máy xấu xí với một chút tiếc nuối, thở dài:
"Thật đáng tiếc, vì lần sử dụng tiếp theo của nó, ta đã phải giảm bán kính ảnh hưởng của nó lại, thiệt hại mà nó gây ra ít hơn nhiều so với lý thuyết."
Đột nhiên, Tiểu Nhất nghĩ tới điều gì đó: "Cho nên, ngay từ đầu cậu đã biết súng của bọn họ sẽ không bắn được?"
Qua Tu như lẽ đương nhiên mà gật đầu.
.
Được tại -- TRUМtruyen.
м E --
Tiểu Nhất mặt đỏ bừng khi nhớ lại những gì mình đã làm vừa rồi——từ nãy đến giờ, cả thân thể đến tim của hắn đã vô cùng lo lắng, khi nhìn thấy tên lính bóp cò và tên phó quan ra lệnh nổ súng, hắn hoảng sợ tới mức suýt chút nữa đem móng tay cắm vào lòng bàn tay, mồ hôi từ trên người chảy ra gần như ướt đẫm cả quần áo hắn vừa xấu hổ vừa khó chịu, lắp bắp:
"Vậy sao...!cậu, sao cậu không nói cho tôi biết?"
Qua Tu: "Bởi vì biểu hiện của ngươi cũng rất thú vị hahahahahahaha!"
Tiểu Nhất chậm rãi quay đầu lại, liếc nhìn vị Thuyền trưởng không hề có tý hình tượng nào đang mỉm cười bên cạnh, hít sâu một hơi.
Không tức giận không tức giận.
Không đáng không đáng.
Một vài bóng người lướt qua từ con đường nhỏ khuất bên hông, tổng cộng có sáu người, tất cả đều mặc trang phục hàng ngày của dân cư hành tinh rác.
Rõ ràng họ đã được vỗ béo ít nhiều trong thời gian ngắn sống trên chủ hạm nhưng nhìn qua thì họ trông vẫn không khác gì mấy với cư dân trên hành tinh này
Người đàn ông gầy gò chủ động mở cửa và người phụ nữ lao ra khỏi đám đông một cách liều lĩnh cũng nằm trong số đó.
Người đàn ông thành thạo cầm máu vết thương trên mặt, khuôn mặt hơi méo mó vì đau, nhưng trong mắt lại sáng trong một cách đáng kinh ngạc: "Thuyền trưởng, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao."
Qua Tu vui vẻ gật đầu: "Làm tốt lắm."
Tiểu Nhất khống chế không được mà nhìn trộm hắn ta.
Dáng vẻ của người thiếu niên trông hơi mờ trong ánh sáng hỗn loạn, trên môi hắn có một nụ cười bất cần, có một cảm giác nguy hiểm khó lường.
Từ lâu hắn đã biết rằng người bạn cũ chơi từ nhỏ của mình đã thay đổi.
Trở nên quyết đoán, khôn ngoan và tàn nhẫn.
Lần này, hắn đi theo bên cạnh cậu ta cả hành trình, nhìn Qua Tu giăng lưới từng bước một.
Không ai hiểu rõ lần hành động này hơn hắn——nhìn như chỉ có hai người xuất hiện thôi, nhưng thực sự có tác dụng là các quân cờ được sắp xếp trà trộn vào đám đông, dưới sự chỉ huy của Qua Tu, họ từng chút một lay động cảm xúc của mọi người, kiên nhẫn chuyển hướng tình huống theo hướng đã định từ sớm, toàn bộ quá trình diễn ra rất logic, giống như một tác phẩm nghệ thuật, thật suôn sẻ và tinh tế.
Mà Qua Tu, với tư cách là người tạo ra sự hỗn loạn trước mặt, là bàn tay điều khiển mọi thứ, dường như không có ý thức về những gì cậu ta đã làm.
Mặc dù họ đã từng lớn lên cùng nhau, Tiểu Thất bây giờ luôn khiến hắn cảm thấy kinh hãi không thể tả được lại có chút xa lạ —— con người luôn sợ hãi những điều nguy hiểm và không biết theo bản năng.
Tuy nhiên, kể từ khi trở lại hành tinh này, Tiểu Nhất cảm thấy sự ghẻ lạnh và sợ hãi trong lòng hắn đã dần biến mất một cách vô hình.
——Vì bất kể tình huống nguy hiểm thế nào, Tiểu Thất vẫn luôn nghĩ về họ và luôn bảo vệ họ.
Hắn nghĩ về chiếc bùa hộ mệnh mà hắn đã tặng cho cậu ấy mà mỉm cười.
Qua Tu ném cục sắt trên tay vào trong tay Tiểu Nhất, hài lòng đứng dậy khỏi đống rác, hắn vỗ nhẹ vào những mảnh rác và bụi bẩn trên người, không thèn nhìn trận chiến ác liệt hỗn loạn đằng xa mà nói với thuyền viên phía sau:
"Xem diễn xong rồi, đi thôi."
Tiêu Nhất tỉnh lại, có chút sững sờ, ôm chặt chiếc máy có hình dáng kỳ lạ trong tay, vội vàng bước theo bước chân của Qua Tu:
"Đi, đi đâu?"
Qua Tu nhìn xuống các tọa độ hiển thị trên trí não, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời:
"Đương nhiên là hoàn thành nhiệm vụ.
Loại tức giận cuồng nhiệt hiện tại đến nhanh đi cũng nhanh, nếu bây giờ không tận dụng tốt thì không kịp."
Hơn 20 phút sau đoàn người dừng lại bên một núi rác cao, có vẻ là rác rưởi vừa mới được đổ xuống hành tinh, mùi hôi thối khó chịu cùng với ruồi muỗi bay lượn phía trên khiến người ta cảm thấy buồn nôn, dù những thuyền viên đã từng lớn lên ở nơi này cũng đều cau mày, đưa tay lên che miệng và mũi.
Qua Tu kiểm tra quyền chỉ huy của tàu Leviathan, chạm hai lần trên trí não cá nhân.
Núi rác khổng lồ đột nhiên chuyển động, vô số mảnh vụn tanh tưởi từ trên đỉnh núi trượt xuống, mọi người nghe thấy tiếng vo ve quen thuộc, sau đó toàn bộ núi rác sụp đổ xuống như lở đất, lộ ra bề mặt kim loại rỉ sét bị ăn mòn bên dưới—— đó là con tàu chở hàng Lepot đã từng được lái đi.
Tinh thần của mọi người chở nên chấn động.
Có vẻ như đây chính là cách họ rời khỏi hành tinh rác và quay trở lại chủ hạm.
Nhưng điều không ngờ là Qua Tu không cho mọi người lên tàu, mà điều khiển tàu chở hàng từ xa bay lên không trung, từ từ con tàu đi đến nơi mà họ đã đến trước đó.
Dù mọi người tỏ ra khó hiểu nhưng không ai lên tiếng phản đối.
Bởi vì họ đều biết rằng thuyền trưởng của họ sẽ luôn có kế hoạch của riêng mình.
Qua Tu vẫn cúi đầu, tự mình điều khiển con tàu, sau đó lấy từ trong túi ra một mảnh kim loại nhỏ mà Tiểu Nhất đưa cho hắn, sau khi quét qua trí não nhân tạo, tải nó lên tàu chở hàng, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nhất, nở một nụ cười rạng rỡ:
"Cảm ơn vì món quà của ngươi."
Cái gì?
Tiểu Nhất không hiểu, bối rối nhìn thiếu niên trước mặt.
Qua Tu cười nói: "Đừng gấp gáp, sau này sẽ biết."
Nói xong, hắn lại bỏ mảnh kim loại vào túi, quay đầu lại, ranh mãnh mà chớp mắt với nhóm người phía sau, giả vờ bí ẩn:
"Được rồi! Bây giờ-—— tới, tới đây! Có một câu đố có thưởng, các ngươi nghĩ lần này chúng ta rời hành tinh này như thế nào?".