Trời Sinh Phản Cốttinh Tế Đệ Nhất Tội Phạm Truy Nã


Lule biết rằng mình đang nằm mơ.
Sự im lặng và bóng tối vô tận ôm lấy hắn, chậm rãi kéo hắn về phía vực sâu, dù có cố gắng vùng vẫy thế nào hắn cũng không thể tỉnh lại.
Những mảnh ký ức vụn vỡ giống như những tấm gương trôi nổi xung quanh, mỗi mảnh đều được niêm phong bởi máu và lửa vô tận.

Chiến tranh đi kèm với những ngọn lửa rực cháy cùng những màu sắc chói lọi, tiếng than khóc thầm lặng cũng theo đó kéo đến, mỗi mảnh đều là là bùn lầy và nỗi đau mà hắn đã trải qua — những hạm đội bị tàn phá, những ngôi sao bị sụp đổ, những con người thống khổ.
Đó là cuộc chiến mở rộng của Liên minh.
Hắn đã từng không hề có chút vướng bận tâm lý nào, trái tim của hắn như sắt đá, vung dao cắt đứt mọi chướng ngại vật cản trở con đường tiến lên của mình.
Hắn bước đi một mình trong ngọn lửa chiến tranh và địa ngục, ném tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời xanh sau lưng, hắn là thần chiến tranh, là một lưỡi dao không gì cản nổi, là một kẻ hủy diệt có thể hủy diệt mọi thứ, hắn đi đến đâu cũng đầy rẫy những tàn tích và tiếng còi báo động.
Hắn trở về quê hương trong vinh quang và sự ca tụng, chờ đợi hắn là sự tôn thờ và ca ngợi của cả nước, nhưng điều mà hắn thấy, lại là sự ngu muội, dối trá, tham nhũng, lộng quyền, mục nát, tham lam —— các hành tinh bị vắt khô bởi những con sâu mọt, thiên hà bị nuốt chửng và chiếm đóng, con người chỉ là những con số trống rỗng và có thể bị biến thành tài nguyên sẵn có.
Chiếc vương miện đẫm máu và độc tài đội trên đầu thủ phạm là do chính hắn đưa lên.
Lule vẫn nhớ như in sự tức giận của mình khi phát hiện ra sự thật.
Cơn giận đến nay vẫn chưa phai nhạt, chỉ bị hắn đè nén, giấu sâu trong lòng, bùng cháy không ngừng ở dưới vẻ ngoài bình tĩnh.
Hắn không cần bất kỳ lý do gì cho sự nổi loạn.
Ngược lại, chính những kẻ khúm núm nịnh bợ, những kẻ nối giáo cho giặc kia mới cần —— bọn họ cần một cái cớ đủ tốt để hắn dành cho bọn họ một nửa ánh nhìn khinh bỉ trước khi bị tàn sát.
Hắn kiên trì bình tĩnh mà tức giận.
Khát vọng hủy diệt vô cùng mạnh mẽ, sâu sắc đã bị hắn kiềm chế dưới bề mặt lãnh đạm, như dòng nham thạch nóng hổi âm thầm sục sôi dưới lớp vỏ trái đất, vào lúc ý chí của hắn yếu đuối nó lại cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, luôn cố tìm cách để tàn sát bừa bãi, tìm kiếm một nơi phát tiết.
Trong lúc đang chìm nổi giữa những ký ức hỗn độn, hắn đột nhiên cảm thấy một thân thể mỏng manh mềm mại đang ôm chặt lấy lòng bàn tay của hắn.
Không phản kháng, không đấu tranh.
Lule chật vật mở mắt ra, mi mắt nặng trĩu như bị tưới chì, mọi thứ trước mắt như quay cuồng, cả ngàn cái bóng chồng hiện lên do bị vô số ánh sáng phản chiếu——
Một khuôn mặt quen thuộc đang tiến lại gần, nhưng dù cố gắng thế nào hắn cũng không thể nhìn xuyên qua màn sương trắng trước mặt.
Ngược lại, một ảo ảnh hoàn toàn mới hiện ra trước mắt hắn.
Lule mơ hồ cảm thấy mình đang ôm một con bướm, một con bướm vẫn luôn cố vùng vẫy.

Nó rung rinh đôi cánh mềm mại, bột phấn trắng nõn vương vãi trên lòng bàn tay và đầu ngón tay của hắn, cố gắng thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn để bay đi.

——Nhưng, chỉ cần hắn dùng sức một chút, nó có thể dễ dàng bị bẻ gãy, bị phá hủy, bị nghiền nát.
Bị xé toạc đôi cánh, mãi mãi ở lại đây.
Giống như những gì hắn đã luôn mong đợi.
Khao khát kiểm soát và sự độc chiếm đang gầm thét từ sâu trong lồng ngực của hắn, thôi thúc hắn ra tay, giống như có một ác ma đang thì thầm vào tai hắn hết lần này đến lần khác.
Bàn tay của ngươi nhuốm đầy tội lỗi và máu tươi, đừng vọng tưởng rằng bản thân có thể giữ lấy bất kỳ sự tồn tại tốt đẹp nào —— ngoại trừ điều này.
Chỉ cần ngươi dùng sức.
Cổ họng mềm mại nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Dưới làn da mỏng manh là xương cổ họng yếu ớt, đầu ngón tay của hắn có thể cảm nhận được dòng máu tươi, ấm áp đang xẹt qua huyết quản, tỏa ra một luồng nhiệt nóng bỏng khó có thể bỏ qua.
Dùng sức.
Lule buông tay.
Hắn áp hai má nóng hổi vào chiếc cổ mềm mại, mát lạnh của đối phương, ngửi thật sâu hương kẹo ngọt ấm áp, ôm lấy cậu, cọ xát vào khiến cơ thể đối phương hóa thành xương máu của chính mình.

Giống như một lữ khách mệt mỏi ôm lấy kho báu mà mình tìm thấy trong một bãi chiến trường lầy lội.
Trân bảo đó dịu dàng ôm lại hắn, dùng ngón tay vuốt ve lưng hắn.
Sau đó lại là sự phản bội không chút do dự.
Bị tiêm vào loại thuốc lạnh như băng, ý thức của hắn không thể cưỡng lại được cơ thể, tứ chi mất kiểm soát, theo đó là dây thần kinh tức giận và đau đớn.
"Hư."
Thiếu niên trấn an hắn bằng một giọng nhẹ nhàng.
Lulai một lần nữa bị kéo vào giấc ngủ tối tăm, vô mộng.
Không biết đã qua bao lâu.
Từ xa dường như có âm thanh đọ súng truyền đến.
Âm thanh dày đặc của pháo, súng dường như phát ra từ cách đây hàng nghìn km, nặng nề và yếu ớt, lờ mờ vén lên bức màn đen tối của nửa góc ý thức.
Cơn sốt cao do nhiễm trùng vẫn dây dưa hắn, tất cả những gì trước mắt hắn dường như bị bóp méo và mờ đi, Lule cố gắng giành lại quyền kiểm soát tay chân của mình, nhưng vẫn không thành công.
Trong ánh trăng mờ, hắn thấy cửa khoang mở ra.
Một bóng dáng mảnh mai đi đến trước mặt hắn, cúi xuống.
Lòng bàn tay mềm, mát lạnh áp vào má hắn, như thể đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể của hắn.

Mùi thuốc súng và mùi máu tươi quen thuộc truyền vào khoang mũi, khiến ý thức mơ hồ của hắn thành tỉnh trong chốc lát.
Kế tiếp, hắn thấy được Qua Tu.
Cậu ấy trông rất mệt mỏi, gần như đã kiệt sức.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, thiếu niên dường như hơi cau mày, sau đó bắt đầu phàn nàn về thể chất khỏe mạnh của hắn và hiệu quả của thuốc.
Lule hoàn toàn không thể nghe thấy cậu ấy đang nói gì.
Tất cả tinh lực của hắn đều tập trung vào cổ của đối phương, cổ của Qua Tu mảnh khảnh và yếu ớt, nhưng lại có một vết bầm màu xanh đen dưới quai hàm hiện lên trên làn da nhợt nhạt trông đặc biệt ghê người.
Hắn muốn sờ miệng vết thương của cậu.
Trong giây tiếp theo, Lule dần nhận ra rằng hắn thực sự đã giơ tay lên —— có lẽ do tác dụng của thuốc đã làm suy yếu ý chí của hắn.
Nhưng lòng bàn tay của hắn lại bị đối phương chặn lại giữa chừng.
Qua Tu nhìn hắn từ trên xuống dưới, cực kỳ nghiêm túc quan sát vẻ mặt của hắn ——Lule có chút bất an, hắn không biết biểu hiện trên mặt của mình có phải đã để lộ ra cảm xúc thật hay không, nhưng mong muốn được đụng chạm đã vượt qua tất cả.
Hắn thả lỏng sức lực, mặc kệ những ngón tay lạnh ngắt kia nắm lấy bàn tay của mình.
"Tôi đã gửi tọa độ của con tàu cho Hall, hắn sẽ đến sớm."
Với một nụ cười khó nắm bắt hiện lên trên môi Qua Tu, cậu cúi xuống, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn lại, Lule gần như có thể nhìn thấy tần suất rung lên và độ cong của lông mi cậu ấy.
Sau hai giây, hắn mới nhận ra đối phương đang nói chuyện:
"Tử cục đã được phá vỡ.

Con đường đến tương lai đã được khai thông."
Hắn nắm tay Lule và đặt lên mu bàn tay một nụ hôn nhẹ như lông vũ:
"—— bệ hạ."
Từ từ......
Cái gì?
Lulai gần như phải vật lộn trong vũng lầy hỗn loạn với một tia thần trí thanh tỉnh ngắn ngủi, hắn đã dành nhiều thời gian hơn bình thường để cố gắng hiểu ý nghĩa trong lời nói của đối phương, nhưng lượng thuốc còn lại đã khiến mọi nỗ lực của hắn trở nên vô ích.

Dù vậy, cơn hoảng loạn khiến hắn không thể hiểu nổi bất ngờ quét qua, như một cơn sóng dữ dội, nhấn chìm các giác quan của hắn, để hắn chìm vô lực chòm nổi ở trong đó.
Hắn muốn nói cái gì đó.
Cố gắng ngăn chặn một số sự kiện chưa biết nhưng không thể tránh khỏi xảy ra.
Nhưng mọi cố gắng đều đổ bể trong cơ thể bị tê liệt.
Thiếu niên tiêm cho hắn một mũi nữa và quay đi trong tầm nhìn mờ mịt.
Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu lạnh giá, cửa khoang từ từ đóng lại phát ra tiếng động nhẹ, mọi thứ trở nên xa xăm, bóng lưng mảnh khảnh bị cửa khoang nuốt chửng.
- --------
Lúc Lulai tỉnh dậy đã là hai mươi giờ sau.
Hắn ngồi dậy trong khoang cách ly.
Ngoại trừ cột sống đau âm ỉ, các cơ quan nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng vẫn đang trong quá trình hồi phục, một số vết thương nông trên da về cơ bản đã bắt đầu lành, có chút ngứa ngáy chuyền đến từ những vết sẹo mới màu hồng nhạt.
Lule rũ mắt xuống, siết chặt ngón tay thành nắm đấm, cảm giác sức mạnh bị thuốc mê lấy đi từ từ quay trở lại trong cơ thể.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn di chuyển một lúc rồi xoay lòng bàn tay.
Ánh sáng chói mắt lạnh lẽo trong khoang cách ly dừng ở mu bàn tay hắn.
Dưới làn da mịn màng và sạch sẽ, xương ngón tay thon dài, mạnh mẽ hơi nhô lên, ẩn chứa sức mạnh cường đại.
Đôi mắt Lule rũ xuống, trầm mặc, cảm xúc khó lường, ánh mắt của hắn dừng trên mảnh da đó một lúc lâu, có chút xuất thần.
Những bức tranh mơ hồ, rách nát đó là mơ sao?
Hay đó chỉ là ảo giác do bộ não tự sinh ra?
Lule nhất thời khó có thể xác định.
Đúng lúc này, cánh cửa bên ngoài khoang cách ly đột nhiên mở ra, Hall cùng vài tâm phúc khác của hắn vội vàng từ bên ngoài bước vào, dường như biết được sự thức tỉnh của Lule thông qua hệ thống kiểm tra sinh thái.

Khuôn mặt ai cũng lộ rõ ​​vẻ phấn khởi, vui mừng không giấu được, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái, thán phục.
Lule thu liễm lại suy nghĩ của mình, chỉ đơn giản gật đầu với đám đông qua tấm kính cách ly.
Sau nửa giờ báo cáo, Lule đại khái đã biết được tình hình hiện tại.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của Liên minh, hạm đội còn sót lại sau bị mắc kẹt trong bãi mìn laze đã chủ động tấn công, toàn bộ quân đội đã hi sinh.
Sau khi vượt qua khu vực đánh chặn tín hiệu, con tàu do Qua Tu điều khiển đã gửi tín hiệu đến chủ hạm, sau đó gia nhập với hạm đội tinh nhuệ do Hall dẫn đầu, nuốt chửng một nửa hạm đội chính của Liên minh bằng một cuộc tấn công bất ngờ, làm bị thương nặng các lực lượng còn lại của Liên minh.
Mà ý đồ nhằm kích nổ một hành tinh để tạo ra chiến lược lỗ đen của Liên minh đã gây ra phản ứng dữ dội trong phạm vi toàn bộ Tinh tế.

Họ không chỉ đưa chiến tranh tới trung tâm y tế, nơi đáng lẽ phải được che chở, mà thậm chí còn đặt cược hàng tỷ sinh mạng trên ít nhất ba thiên hà nhỏ xung quang.

Hành vi điên cuồng, liều mạng như vậy khiến nhiều gia tộc trung lập đào ngũ.
Sau trận chiến này, Liên minh không những không lấy được mạng của Lule mà hậu quả mang lại lại là hạm đội bị tổn thất nặng nề, các gia tốc ủng hộ bọn họ nhao nhao xóa bỏ hiệp ước, ngay cả thiên hà khoáng sản và năng lượng lớn nhất đều nhấc lên một làn sóng nổi dậy điên cuồng.
Sự thống trị của bọn họ đang gặp bấp bênh, cũng không còn gì có thể ngăn cản nổi sự sụp đổ hoàn toàn sắp tới.
Lule bình tĩnh lắng nghe báo cáo của cấp dưới, thỉnh thoảng ban hành một hoặc hai mệnh lệnh tương ứng, từ điều quân, đánh trận quyết định chinh phục thủ đô, đến ban thưởng danh dự, an ủi, và thậm chí là xây dựng lại sau chiến tranh.

Lời nói của hắn ngắn gọn, mạnh mẽ, đi thẳng vào chủ đề.
Mọi người đều hết sức kính trọng lắng nghe những chỉ dẫn của hắn, nhanh chóng ghi lại một bản tóm tắt vào trí não cá nhân.
Không ai biết rõ hơn họ, người đàn ông đang ngồi trước mặt họ là ai——
Lule · Seaville.
Từng là chiến thần Liên minh, là hoàng đế tương lai.
Trong ba tháng tới, hắn sẽ đội trên đầu vương miện của vinh quang cao cả, nắm giữ quyền hành tối cao, ngồi lên ngôi vị cao nhất trong Tinh tế.
Nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người, là niềm hy vọng của tất cả mọi người.
——"Con đường đến tương lai đã được dọn sạch."
Lule đột nhiên im lặng.
Trong không khí im lặng nặng nề, hơi thở chỉ cần hơi năng nề một chút cũng dường như trở thành chuyện thừa, không ai dám phát ra tiếng động, chỉ dám im lặng như cũ.
Cuối cùng, Lule ngước mắt lên, hỏi câu hỏi đã luôn ở trên môi hắn kể từ lúc hắn tỉnh dậy:
"Qua Tu ở đâu?"
Ngay khi hắn vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Như thể sợi dây vô hình đang từ từ thắt lại, trong một giây tiếp theo sẽ đứt gãy.
Mọi người đều vô thức mà cúi đầu, giống như làm vậy thì họ có thể thoát khỏi tầm nhìn của Lule.
Cuối cùng, Hall hít một hơi thật sâu và cẩn thận nói:
"Qua Tu hắn......!Hắn đi rồi."
Qua Tu đã hoàn thành lời hứa của mình, cậu ấy đã đưa Lule trở lại chủ hạm một cách nguyên vẹn.

Vì vậy, Hall đã thực hiện ước muốn của hắn.
Tàu Leviathan.
Cái gọi là "hoa hồng".
Qua Tu đã đưa phi hành đoàn cũ của mình cùng con tàu đã sớm được sửa chữa tốt, nhưng vẫn đậu trong khoang tàu, sau đó cứ thế rời đi.
Sự ra đi của hắn cũng đột ngột như khi hắn đến.
Không lấy đi phần thưởng nào, không để lại dấu vết, cứ như một cơn gió vô hình cuốn vào kéo theo tiếng hú, rồi biến mất không thấy tăm tích nơi chân trời bao la.
Ánh mắt của Lule lại rơi vào mu bàn tay của hắn.
Làn da dường như vẫn còn sót lại một cảm giác tươi sáng rõ ràng —— đôi môi mềm, lạnh băng được ấn nhẹ xuống, thô ráp, mang theo một lớp da chết, cọ qua làn da, mang đến cảm giác hơi ngứa nhẹ như lông vũ.
Con bướm cuối cùng cũng bay đi.
Hall quan sát biểu hiện của Lule, mạnh dạn nói: "Hệ thống của chủ hạm có định vị tàu Leviathan nó có thể khởi động từ xa.

Nếu ngài muốn, bây giờ thuộc hạ có thể cử một tàu khu trục để đuổi theo —— "
Lule liếc nhìn anh ta, cảm xúc trong đôi mắt rất nhạt, nhưng lại thành công làm cho Hall im lặng trong tiềm thức.
Hắn thu lại ánh mắt: "Cho nên, Trung tâm Nghiên cứu Y khoa thứ hai không thể ngăn chặn cậu ta, hả?"
Câu nghi vấn, nhưng ngữ điệu của câu lại là ngữ điệu trần thuật.
Hall gật đầu: "Vâng."
Lule trầm ngâm rũ mắt xuống, đưa ngón tay cái xoa xoa khắp vùng da trên mu bàn tay, như muốn phủi bỏ bóng ma còn sót lại, đột nhiên, hắn dường như nghĩ ra điều gì đó, khẽ mỉm cười.
Tiếng cười của hắn trầm và ngắn rồi nhanh chóng tan biến vào căn phòng trống, Hall gần như nghi ngờ rằng đó là ảo giác của anh ta.
"Không cần đuổi theo."
Hall sững người một lúc, vô thức ngước mắt lên, nhưng nhìn thấy nụ cười trên môi Lule vẫn chưa phai nhạt, hắn không khỏi hơi sửng sốt:
"Ngài......"
Lule câu môi: "Chỉ là mới nghĩ thông suốt một số chuyện mà thôi."
Hall khẽ cau mày, nuốt lại sự nghi ngờ xuống cổ họng.
Lule thu lại ánh mắt, dùng đầu ngón tay gõ vào vỏ kim loại thuốc an thần rỗng trên khung sắt rồi nói:
"Cậu ta tiêm cho ta một liều lớn thuốc an thần, không phải vì lo lắng ta sẽ không hợp tác với kế hoạch di tản của cậu ta.

Ta là chỉ huy của cuộc chiến này, cũng hiểu rõ hơn ai hết rằng để chiến thắng cuộc chiến này đòi hỏi phải có sự hi sinh, sự yếu đuối tạm thời và sự bốc đồng sẽ chỉ gây ra nhiều thương vong hơn."
Sắc mặt Hall không tốt lắm: " Cậu ta không muốn kế hoạch rời đi của mình bị ngăn cản."
Lule gật đầu.
Hall nghiến răng, cuối cùng hạ quyết tâm, hỏi:
"Thuộc hạ vẫn không hiểu vì sao ngài không muốn thuộc hạ phái hạm đội đuổi theo cậu ta."
Hắn có thể thấy rằng thái độ của thuyền trưởng đối với Qua Tu rất khác.

Vì vậy, trước khi Leviathan bị lái đi, hắn mới cài đặt một chương trình định vị có thể mở từ xa lên đó, chương trình này đã được nâng cấp, dù quét sâu toàn bộ hệ điều hành của tàu sao cũng khó bị phát hiện.

Hắn không thể hiểu tại sao Lule lại từ chối gửi một con tàu để đuổi theo tàu Leviathan, cũng như hắn cũng không hiểu tại sao Qua Tu lại ra đi trước chiến thắng.
Phải biết rằng, dựa trên đóng góp của cậu ta trong cuộc chiến này, cộng với sự coi trọng của Lule đối với cậu ta, cũng đủ để khiến cậu ta được phong tước nhận huân chương, nhiều thế hệ về sau đều thuộc dòng dõi quyền quý.
Thiếu niên kỳ lạ này, sau khi trải qua thử thách của chiến tranh, lại không muốn tận hưởng thành quả chiến thắng.
Lule cười nhẹ một tiếng:
"Ngươi không hiểu sao? Cậu ta sẽ chỉ bị bắt nếu cậu ta muốn."
Cho dù đó là chủ hạm hay trung tâm y tế, cậu ta không rời đi chỉ vì cậu ta sẵn sàng ở lại, không phải vì cậu ta không thể phá vỡ hệ thống phòng thủ chặt chẽ.
Bây giờ nghĩ về điều đó, lý do tại sao cậu ấy chấp nhận được điều trị —— chỉ để xác nhận rằng đội quân của Lule có thể giành được chiến thắng cuối cùng.
Một khi không còn hồi hộp về kết quả của cuộc chiến, cậu ta sẽ rời đi mà không do dự.
Ánh sáng lạnh lẽo và nhợt nhạt trong khoang cách ly chiếu sáng lên gương mặt của hắn.

Trận chiến kéo dài và làm việc chăm chỉ khiến Lule gầy đi một chút, khiến những đường nét trên khuôn mặt hắn trở nên sắc nét và hấp dẫn hơn, ngày càng trở nên giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch.

Dưới xương lông mày cao, đôi mắt màu sáng hơi rũ xuống, trông trìu mến một cách khó hiểu:
"Một số người không thể vây nhốt."
Có lẽ đối với một số người, sự thịnh vượng, danh vọng và tài sản chỉ là một loại nhà tù khác mà thôi.
Lule đứng dậy, những đường nét kết cấu mượt mà và đầy sức sống lộ ra theo từng cử động của hắn, khoác áo khoác lên vai và bước ra ngoài, những vết thương dài trên người cũng không thể gây trở ngại cho hắn chút nào:
"Đi thôi, chúng ta còn có việc phải làm."
Một kỷ nguyên mới đang chờ đợi phía trước.
·
Năm 3407 Tinh Nguyên, Đế chế Seaville được thành lập.
Một số thiên hà lớn đã được cải tổ lại và kỷ nguyên từng bị quyền lực của Liên minh thống trị sắp kết thúc.

Thay vào đó, nó được thay thế bằng một chế độ đế quốc tập trung và hiệu quả hơn, toàn bộ Tinh tế bước vào một kỷ nguyên thống nhất chưa từng có.

Dưới thủ đoạn mạnh mẽ của hoàng đế, sắc lệnh nhân đạo của Liên minh từng tồn tại như một sự lừa dối người dân đã bị bãi bỏ, giữa các hành tinh được xây dựng lại luật lệ và quy tắc mới, không còn phân chia cấp bậc theo sức mạnh của thiên hà.

Hành tinh từng là bãi rác vì bị Liên minh khai thác và cướp bóc được dọn dẹp và xây dựng lại sau thảm họa dưới sự tài trợ và bảo vệ của đế quốc, có quyền bầu đại diện vào nghị viện đế quốc.

Thậm chí thông qua dự luật bảo vệ các tàu buôn độc lập và những người lang thang giữa các hành tinh, cung cấp cho họ các dịch vụ y tế chi tiết và toàn diện.
Với tư cách là người sáng lập đế chế, LuLe.

Seaville đã có rất nhiều đóng góp.
Hắn giống như một cỗ máy làm việc không bao giờ biết mệt mỏi, hỗ trợ các công việc phức tạp của đế chế mới bằng sức mạnh ý chí tuyệt vời của mình.

Sau khi công việc tái thiết sau chiến tranh gần như hoàn thành, đời tư của Hoàng đế ngay lập tức lọt vào tầm ngắm của giới truyền thông và công chúng.
Người cai trị đế chế rất trẻ lại đẹp trai và quyến rũ.

Hắn gần như là người tình trong mộng được công nhận, các cô gái ở độ tuổi phù hợp của nhiều gia đình lớn luôn nỗ lực tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ trong các bữa tiệc và các dịp khác nhưng đều không thành công.

Đến giờ vị trí hoàng hậu vẫn còn trống, ngay cả ột chút tin tức tình ái cũng không đào được ra, sinh hoạt cá nhân của hoàng đế quá mức sạch sẽ, cho dù được xưng là người chủ nghĩa cấm dục cực đoạn cũng không đủ.
Người đã từng tham dự chiến tranh đã tiết lộ với giới truyền thông: Hoàng đế đang đợi một người.
Nhưng giới truyền thông đã vắt óc suy nghĩ và cố gắng hết sức cũng không thể tìm ra được chút tin tức gì về nhân vật huyền thoại đó, chỉ có duy nhất một bình luận của người biết chuyện về vấn đề này:
"Khi bạn đã nhìn thấy ánh sáng chói lọi của các ngôi sao, ánh sáng huỳnh quang mờ ảo không còn có thể che mắt bạn được nữa."
Toàn bộ bản báo cáo đều dựa trên chủ đề này, từ đầu đến cuối tràn ngập những nhận xét thần bí và cường điệu, từ đầu đến cuối đều có suy luận và miêu tả về người yêu của hoàng đế chỉ xuất hiện trong tin đồn.
"...!Rắm chó không kêu."
Tiểu Nhất lầm bầm, cắt bỏ trang tin tức màu hồng phấn trên màn hình ánh sáng, bắt đầu đọc trang tiếp theo về truyền thuyết siêu nhiên với sự thích thú.
[Leviathan, được đặt theo tên của một con khổng lồ trong thần thoại, một con tàu ma đã biến mất một cách bí ẩn sau trận chiến của Liên minh, gần đây đã được chứng kiến ​​xuất hiện trong chòm sao Orion...]
Trước khi hắn có thể đọc xong, một giọng nói lười biếng vang lên từ phía trước:
"Tất cả đã sẵn sàng chưa?"
Tiểu Nhất vội vàng tắt màn hình trước mặt rồi thắt dây bảo hộ ngồi xuống ghế: "Vâng!"
Những thuyền viên khác phía sau cũng đáp lại vang vọng với hàm ý kích động cũng hưng phấn, Tiểu Nhất hít một hơi thật sâu, ánh mắt rơi vào chiếc ghế chỉ huy phía trước.

Dáng người mảnh khảnh của cậu ấy gần như bị chiếc ghế da rộng nuốt chửng, nhưng nó vẫn tỏa ra cảm giác hiện diện mạnh mẽ.
Giọng cậu lười biếng và bình tĩnh, nhưng Tiểu Nhất có thể nhận ra khát vọng bị kìm nén đang len lỏi sâu trong cổ họng người kia:
"Tiếp theo, chúng ta sẽ đi xem rìa của bầu trời đầy sao này."
Con tàu khổng lồ được phóng đi dưới ánh sáng của những vì sao, những đường nét tinh xảo và uyển chuyển của con tàu được viền bằng vàng nhạt, những ký tự lớn và uốn lượn được viết bằng sơn mài đỏ trên thành tàu được chiếu sáng;
"LEVIATHAN"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui