Edit: Lạc Hàn Hy, Yêu Nữ.
Cơn đau kinh hoàng bùng nổ trong cơ thể, nguồn năng lượng được giải phóng mang lại sức nóng đáng kinh ngạc, như có thứ gì đó đang len lỏi, dâng trào trong lồng ngực, cố gắng lao ra khỏi xiềng xích của máu thịt.
Qua Tu đập mạnh đầu vào bức tường đá phía sau, toàn thân run rẩy cứng đờ, mùi máu tanh quen thuộc tràn ngập trên hàm răng đang nghiến chặt.
Ánh trăng đẫm máu lặng lẽ rắc trên những tảng đá trắng lạnh như sương.
Leno bị đánh thức bởi chấn động lớn.
Hắn nhảy ra khỏi nơi chấn động theo bản năng, hạ hai chân trước xuống bày ra tư thế tấn công, cùng răng nanh trắng bóc và con ngươi dữ tợn.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt lập tức cướp đi toàn bộ sự chú ý của hắn.
Thân hình thẳng tắp của người thiếu niên trong bóng tối đang run rẩy, những ngón tay gầy guộc cắm sâu vào bùn đất giữa những kẽ hở, khung xương gầy gò run lên như một con bướm sắp chết.
Mọi dấu vết của máu trên da đều bị lấy đi, trong ánh sáng lờ mờ của hang động, nó hiện lên một kết cấu trắng như đá cẩm thạch và không dễ bị bong tróc.
Có một mùi máu nhàn nhạt bay trong không khí.
Những vệt đỏ mờ nhạt từ từ lộ ra trên làn da trắng như tuyết đầu mùa kia.
Màu đỏ hồng xa hoa biến thành màu đỏ tươi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dần trở nên rõ ràng những đường nét mịn màng và êm dịu, uốn lượn trên làn da như thủy ngân.
Đồ đằng cổ xưa và kỳ lạ lộ ra trong không khí như đang dương nanh múa vuốt, theo sự chấn động mà vân da hơi phập phồng, giống như trong giây tiếp theo nó sẽ có thể thoát ra khỏi xiềng xích trên da, mọc thành một nhánh hoa quỷ thấm đẫm da thịt.
Đây là một bức tranh tàn khốc và ngoạn mục.
Leno kiên định mà yên lặng nhìn cậu ta, đồng tử hơi mở rộng.
Tuy thần cách của hắn đã bị đoạt mất, nhưng điều này cũng không đại biểu rằng hắn không thể ngửi thấy mùi tà ác cùng cấm kỵ từ đồ đằng kia, sức mạnh mênh mông cường đại bị giam cầm ở dưới những đường cong màu đỏ tươi kia, ở trong bóng tối toả ra mùi hương kỳ dị, mê người.
Nó giống như một lời thì thầm.
Hắn có thể cảm nhận được dịch thể tiết ra dưới lưỡi mình, màu đỏ sẫm hiện lên trong con ngươi vàng lạnh lẽo, cơ thể bị cơn đói hành hạ gào thét bên tai: xé da, nhai thịt, liếm mút xương.
Leno chậm rãi tiến lên một bước, như thể bị mê hoặc.
Một giây tiếp theo, cơn đau như bốc hỏa ở khớp giữa lưng và xương chân thu hút sự chú ý của hắn trở lại.
Hắn sửng sốt, khó khăn quay đầu nhìn lưng của chính mình, hào quang nguyền rủa màu tím đen đã biến mất bảy mươi tám mươi phần trăm, da thịt lộ ra một màu hồng dữ tợn, nhưng máu chảy ra là máu đỏ tươi khỏe mạnh.
Leno chợt nhận ra sự nhẹ nhàng của cơ thể.
Hắn hiện tại rất minh mẫn, cơn chóng mặt dày vò hắn mấy ngày trước gần như bị quét sạch, ngay cả cảm giác đau rát sau lưng cũng không còn hành hạ hắn như trước mà càng giống đang kích thích thần kinh của hắn.
Tuy nhiên, vẫn có thể ngửi thấy mùi thối rữa và tanh tưởi thoang thoảng của lời nguyền trong không khí, cuốn lấy các giác quan nhạy bén của hắn như thể chúng chưa bao giờ rời đi.
Leno nhúc nhích chóp mũi, quay đầu nhìn về hướng phát ra mùi——
Ngón tay co quắp và run rẩy của thiếu niên nắm chặt lấy tảng đá nhô ra, từ đầu ngón tay đến cổ tay lộ ra một màu xám xanh vô hồn.
Đồng tử vàng của Leno đột nhiên co lại.
Hắn ngập ngừng, ghé sát vào người thiếu niên, cúi đầu, ngửi những ngón tay của cậu.
Chóp mũi ướt át lướt qua mu bàn tay lạnh run của đối phương.
Không sai.
Người này không biết đã dùng phương pháp gì để hấp thụ lời nguyền đủ để giam giữ một vị thần vào cơ thể của bản thân —— một hành vi điên rồ, thiếu hiểu biết và ngu ngốc.
Leno ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, đồng tử kim sắc lạnh lùng nhìn cậu thiếu niên đang bị dày vò trước mặt, chiếc đuôi màu xám đầy lông tơ quấn quanh hai bàn chân trước.
Thân ảnh tĩnh mịch giống như một bức điêu khắc hình sói dưới ánh sáng, đang nhìn sâu trong bóng tối.
Từ góc độ của hắn, có thể nhìn toàn cảnh hang động.
Hang động này đã từng bị bỏ trống, nhưng bây giờ nó lại hơi chật chội do những đồ vật được bổ sung hàng ngày.
Những tấm da thú sang trọng xếp lại thành những chiếc tổ đơn giản, hai chiếc đầu lâu sáng bóng và sạch sẽ, một vài viên sỏi đẹp đẽ với bề mặt nhẵn bóng, một nửa đám cỏ dại xanh đậm với kỹ thuật buộc kém.
Trong hộp sọ có một vài quả màu xám xanh, da sần sùi, ảm đạm, chỉ mơ hồ toát ra một chút nguyên tố bóng tối.
Tìm được một sự tồn tại như vậy dưới đáy vực còn khó hơn trèo lên trời.
Còn nửa hang còn lại tuy bị chia cắt nhưng gần giống như lúc mới đến.
Nó lạnh lẽo, trống rỗng, không có nhân khí, không có dấu vết cư trú, như thể người sống ở đấy không hề có những ham muốn không cần thiết.
Chỉ có ánh trăng đẫm máu lặng lẽ chiếu vào từ cửa hang, vẽ một đường vòng cung sắc nét trên mặt đất.
Leno thu lại ánh mắt.
Hắn im lặng một lúc, sau đó xoay người trở lại cái tổ xù xì và khá đơn sơ của mình, xoay người nằm xuống, nhắm mắt lại, cằm đặt ở hai bàn chân trước, cái đuôi lông to che chóp mũi.
Mùi hương khiến hắn đói khát vẫn thoang thoảng trong không khí, nhưng Leno vẫn lạnh lùng nhắm mắt lại, thậm chí không nhúc nhích đầu đuôi.
Mặc dù không có mùi giống sinh vật bóng tối, nhưng có lẽ người này là một sinh vật bóng tối nhìn giống như con người?
Ai biết được điều gì sẽ xảy ra sau khi ăn thịt cậu ta chứ.
Hắn nhấc một bên mi mắt lên, ánh mắt thô ráp lướt qua làn da trắng nõn của thiếu niên đang bị quấn quanh bởi đồ đằng màu đỏ tươi.
—— Có lẽ đó là một hệ quyến rũ.
Leno lại nhắm mắt lại.
Quá trình đau khổ hàng đêm luôn kéo dài và dày vò, hễ Qua Tu nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được thì vào lần sau, nỗi đau lại ập đến một cách kỳ lạ hơn để chứng minh rằng hắn đã sai lầm như thế nào.
Nhưng ngày qua ngày, hắn vẫn rèn luyện được khả năng chịu đau đớn cao hơn.
Vào thời khắc này mỗi đêm, mặc dù hắn vẫn không thể thoát khỏi ảnh hưởng của cơn đau đối với mình, nhưng ít nhất cũng không thể được coi là không có khả năng phòng vệ khi gặp nguy hiểm.
Qua Tu đã nhận thức được sự thức tỉnh và tiếp cận của con sói nhỏ.
Đôi tay mà hắn giấu ở đằng xa đã tích tụ sẵn sức mạnh trong bóng tối, một khi đối thủ tấn công, lưỡi kiếm được ngưng tụ bởi các nguyên tố bóng tối sẽ nhanh chóng dán vào cổ họng của nó.
Tất nhiên, Qua Tu sẽ không thực sự giết nó.
Làm thế nào hắn có thể phá hủy món đồ chơi yêu quý mà hắn đã vất vả tìm thấy được chứ?
Nhưng hắn cũng không ngại gây ra một số đau đớn cho nó.
Sau cùng, cuốn sách cũng nói rằng đường và roi là biện pháp đầu tiên của việc thuần hóa dã thú.
Qua Tu cảm nhận được sujq tiếp cận của nó.
Một cảm giác ướt lạnh nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của hắn, nó giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua, sau vài giây, do cả người Qua Tu đang chết điếng vì đau đớn nên phải mất một lúc sau hắn mới nhận ra, nó đang đánh hơi mùi của hắn.
Ngay sau đó, đối phương thối lui.
Đệm thịt giẫm lên tảng đá không tạo ra tiếng động, mấy giây sau liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng cọ xát nhẹ nhàng, sau đó toàn bộ hang động lại chìm vào yên lặng chết chóc.
Qua Tu cảm thấy vô cùng khó hiểu, nghi hoặc.
Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để xuống tay sao?
Nguyên tố bóng tối ngưng tụ trên đầu ngón tay của hắn tan ra trong không khí như sương mù.
Trong hoàn cảnh bị đau đớn hành hạ, hắn khó khăn kéo đôi mi nặng trĩu ra một khe nhỏ,sâu trong hang tối, thân hình mềm mại màu xám của sói con cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, hai cánh trên lưng xếp lại với nhau, chú ý lắng nghe có thể nghe thấy tiếng thở đều, nho nhỏ.
Kỳ quái chính là, Qua Tu lại cả nhận được sự yên bình đã từ lâu không cảm thấy
Ánh sáng do trăng máu chiếu vào dần dần lệch khỏi góc độ vừa rồi, cơn đau liên tục như sóng cuối cùng cũng yếu đi, từ từ biến mất khỏi cơ thể của hắn, những đường nét màu máu dần dần trở nên nhạt hơn, rồi lại lặn xuống dưới da thịt sâu thẳm, cuối cùng chỉ còn lại chút dư vị đau đớn lưu lại trong dây thần kinh của hắn, nhắc nhở những gì vừa xảy ra.
Nỗi đau lúc này sẽ chẳng kéo dài bao lâu nữa.
Qua Tu cử động tay chân cứng đờ của mình, xương cốt phát ra âm thanh ma sát, hắn đứng dậy, thận trọng tiến lại gần con sói nhỏ trong góc hang.
Sói nhỏ cũng không mở mắt ra, vẫn giữ nguyên tư thế bất động, ngay cả hô hấp cũng thổi bay sợi lông ở chóp đuôi, sau đó cụp xuống, lưng chậm rãi nhấp nhô theo nhịp thở, vết thương còn dính máu trên lưng đã bắt đầu đóng vảy, ngay cả Qua Tu cũng ngưỡng mộ khả năng hồi phục mạnh mẽ của nó.
Qua Tu ngồi xổm trên mặt đất, chống cằm lên đầu gối, trầm ngâm nhìn sinh vật nhỏ bé trước mặt.
Hồi lâu, hắn mới ngập ngừng duỗi tay ra, nhẹ nhàng hướng về phía đầu sói con.
Bộ lông mềm mại, ấm áp bao phủ cái đầu tròn và nhỏ, lông trên đôi tai nhọn cọ vào lòng bàn tay của hắn.
Hơi ngứa.
Tai nó khẽ run.
Qua Tu mím miệng cười, lại duỗi ra bàn tay tội lỗi hướng về phía tai của nó, còn chưa kịp đến gần thì con ngươi vàng tròn hoàn mỹ đột nhiên mở ra, lạnh lùng nhìn hắn, rồi nhìn sang bàn tay đang dừng trên không trung của hắn, dường như đang âm thầm cảnh cáo.
Qua Tu mỉm cười thu tay về, động tác tự nhiên không chút đình trệ.
Con sói nhỏ lạnh lùng nhìn hắn trong vài giây, sau đó lại nhắm mắt lại, như thể không chịu đựng nổi sự tồn tại của người kia.
Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa một con sói và một người trở nên hòa hợp một cách kỳ lạ.
Dù Leno vẫn chưa ăn gì nhưng khi Qua Tu quay lại, hắn không còn bày ra tư thế phòng thủ và tấn công đầy thù địch nữa.
Ngoại trừ vài vết thương vẫn còn dính nguyền rủa yếu ớt, lưng hắn đang khôi phục với tốc độ cực nhanh, vảy máu đã bắt đầu rơi ra, dần dần lộ ra làn da mới hồng hào, vết sẹo trên cánh cũng dần dần mờ đi, cuối cùng chỉ còn lại có một vài vết trắng nông.
Mặc dù có vẻ như có thể sống tốt ngay cả khi không ăn, nhưng Qua Tu vẫn không từ bỏ khả năng tìm kiếm thức ăn phù hợp.
Hắn đã rời khỏi hang động hết lần này đến lần khác, phạm vi tìm kiếm của hắn cũng ngày càng lớn hơn, cũng ngày càng có nhiều nơi trú ẩn tạm thời bên ngoài, hai ngày về một lần.
Thời gian dài nhất thậm chí lên đến một tuần.
Với việc mở rộng địa bàn, những thứ hắn mang về mỗi lúc một phong phú và đặc sắc hơn.
Từ chiếc đầu lâu cổ hình trăng lưỡi liềm đến những măng đá đỏ tươi như giọt máu đông lại, vô số thứ nhỏ vụn vụn vặt nhanh chóng làm chật không gian trong hang động, siết chặt lấy cảm giác lạnh lẽo và không có nhân khí lúc trước của hang động.
Leno mở hai mắt.
Một đôi đồng tử của dã thú, trông như vàng được nóng chảy, ở sâu trong hang động lóe lên một tía quái dị.
Đôi mắt của hắn từ lâu đã quen với trạng thái ít khi có ánh sáng dưới đáy vực sâu này, ngay cả trong hang động bị nguyên tố bóng tối bịt chặt, chúng vẫn sáng như ban ngày.
Hang động vắng tanh.
Hắn rất nhạy cảm với sự thay đổi nhiệt độ.
Cho dù đó là mặt đất mà con người đã giẫm lên bằng chân trần, những bức tường sát lưng, hay thậm chí là những viên đá do lòng bàn tay cọ xát, thì nhiệt độ máu thịt của con người vẫn sẽ tạm thời lưu lại, nhiệt độ tỏa ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn, loại hơi thở ấm áp, mang theo sức sống tràn trề này không thể bị bỏ qua.
Nhưng vào lúc này, bức tường đá và mặt đất đều lạnh băng, mang theo một loại cứng rắn chết chóc.
Bất kể là da thịt của bất kỳ sinh vật nào đã từng được bao phủ trên đó, tất cả các dấu vết có thể để lại đều bị mờ nhạt và bị quét sạch bởi không khí, như thể từ xưa đến nay nó chưa từng bị thay đổi lần nào.
Đôi mắt Leno khẽ nhúc nhích, đôi mắt đen láy khó giải thích của hắn rơi vào một đám cây đặt cạnh hang động.
Hắn đã nhìn thấy rất nhiều bông hoa, những bông hoa tươi đẹp với nhiều màu sắc khác nhau được giữ ẩm bởi các nguyên tố ánh sáng phong phú tạo thành màu sắc mạnh mẽ và ấm áp.
Các cành hoa màu xanh ngọc bích được cắt tỉa cẩn thận tạo thành hình đầu đại bàng đặc biệt và được cắm vào nước do vị chủ tế cầu nguyện, phối hợp hình dạng hoa và kích thước của cánh hoa, để đạt được vẻ đẹp phù hợp và vừa ý nhất, trong các bài ca tụng thánh, nó đã được thầy cúng đặt ở góc bàn thờ như một sự chỉnh trang, cùng với các đồ tế lễ khác, nó được dâng lên các vị thần tối cao với một trái tim ngoan đạo, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Nếu so sánh, bó thực vật này thật thô sơ và thô kệch đến mức giận sôi.
Nó có những chiếc lá hẹp và mảnh, thân và lá xoăn lại xen lẫn hai bông hoa nhỏ, bộ rễ dày bên dưới chưa được cắt tỉa, những sợi rễ lộn xộn cũng được buộc lại cùng với bụi bẩn và sỏi từ những kẽ hở trên bức tường đá.
Cách buộc vẫn còn xấu và thô, kỹ thuật còn ấu trĩ như một đứa trẻ, không có một chút ý nghĩa nào về cái đẹp, thân và lá màu màu nâu đen cũng giống như muôn loài cây cỏ đang vùng vẫy sinh tồn dưới vực sâu này, nhưng hai bông hoa nhỏ nhạt màu kia lại rất hiếm có, chỉ trong vài phút sau khi bị đưa về hang chúng đã bị xói mòn bởi các nguyên tố bóng tối thành các mảnh lốm đốm.
Các cánh hoa nhợt nhạt có kích thước bằng móng tay trông rất mỏng manh và đáng thương, màu sắc của chúng sẫm lại sẫm màu và xám đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, các cạnh của cánh hoa bị các nguyên tố ăn mòn cuộn lại và các đốm màu xám đen cũng lan rộng nhanh chóng.
Lúc đầu, người kia vẫn còn hoảng loạn, cố gắng huy động các yếu tố để kiềm chế và làm chậm tốc độ héo của nó, nhưng khi các yếu tố bóng tối tập hợp lại, thì lại càng đẩy mạnh quá trình này hơn.
Chỉ trong vài hơi thở, bó hoa liền rơi vào lòng bàn tay cậu ta rồi khô héo.
Thiếu niên cụp mắt xuống, nắm lấy mảnh hoa trong lòng bàn tay, im lặng vài giây.
Ngay sau đó, cậu ta ngẩng đầu lên, mỉm cười với Leno, biểu cảm của cậu ấy vẫn giống như trước:
"Ta đã nghĩ rằng nó sẽ tồn tại lâu hơn."
Và giờ đây, những đám cỏ dại đã rụng hoa héo úa vì thiếu nước, trở nên xơ xác, không còn chút sức sống, như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể biến thành bụi.
Leno chăm chú nhìn vào cái cây khô héo, rồi cúi đầu xuống nhẹ nhàng ngửi.
Nhiệt độ còn lại của con người ở trên đó cũng đã biến mất từ lâu.
Hắn tính sơ qua——con người kia đã rời khỏi hang động được tám ngày vẫn không quay trở lại.
Con ngươi thẳng đứng màu vàng của Leno lóe lên một tia sáng lạnh nhạt trong bóng tối, giống như một loại đá quý đắt giá lạnh như băng.
Rồi hắn lại hờ hững nhắm mắt lại, nghiêng đầu, đặt cái cằm đầy lông tơ lên bàn chân, mặc cho đám cỏ khô héo rời khỏi tầm mắt.
Hang động tối tăm và lạnh lẽo, nuốt chửng hầu hết mọi âm thanh, như thể có thể khiến thời gian trôi qua cố ý kéo dài.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Leno đột nhiên mở mắt lần nữa.
Lần này, nó ngồi dậy, cái đuôi đầy lông tơ không vòng ra sau che đầu móng vuốt như mọi khi nữa, mà thay vào đó, nó cáu kỉnh hất đuôi ra phía sau, cái đuôi mềm mại lướt qua bức tường đá phía sau, trong hang yên tĩnh có tiếng sột soạt.
Hắn đứng dậy, lững thững bước nhanh ra cửa hang.
Các bức tường làm từ các nguyên tố bóng tối ở đó càng ngày càng mỏng và nông hơn theo thời gian, cho thấy trạng thái thả lỏng trong mờ.
Qua các kết giới mỏng, có thể nhìn thấy những vách núi đá đen tối được chiếu sáng bởi ánh trăng đẫm máu đang dần dần mờ đi, không có một ngọn cỏ nào trong tầm nhìn, và không có dấu hiệu của sự sống.
Leno ngồi ở ngưỡng cửa, thần sắc khó lường nhìn chằm chằm vào kết giới đang dần dần suy yếu trước mặt, con ngươi thẳng đứng màu vàng kim mang theo vẻ hoang dã nguyên thủy cùng tàn nhẫn, hầu như không có chút dao động cảm xúc, phía sau chỉ có cái đuôi to lớn, tốc độ lắc lư càng thêm bồn chồn và cáu gắt, chứng tỏ hắn đang không bình tĩnh.
Hình ảnh đôi mắt của con người đó hiện ra trong đầu hắn.
Đen kịt và to lớn, rất dễ phản chiếu ra bóng người.
Đường nét tròn trịa sạch sẽ tụ lại thành hình vòng cung hơi nhọn nơi khóe mắt, mang theo sự sắc bén và bướng bỉnh nhưng con ngươi lại rất sáng, như có ngọn lửa luôn thiêu đốt ở trong đó.
Con ngươi đen láy được bao quanh bởi khẩu độ sáng màu, làm cho mỗi khi cậu ta nhìn vào thứ gì đầu trông có vẻ chăm chú và hiếu kỳ, như thể dưới đôi đồng tử ấy chỉ chứa đựng được duy nhất thứ mà cậu ta quan tâm.
Leno không thể nói tại sao mình lại nhớ rõ như vậy, có lẽ là bởi vì khi thiếu niên ở trong sơn động, phần lớn thời gian ngoại trừ bị đau đớn dày vò, thì phần lớn thời gian đều nhiệt tình quan sát hắn.
Cho dù nhắm mắt lại, hắn cũng có thể cảm giác được tầm mắt của đối phương, không có thù địch, không có sự dò xét, đánh giá cùng tính toán, mà là sự nhiệt tình thuần túy.
Cậu ấy cũng sẽ nói chuyện với Leno.
Ngay cả khi đối phương không thể hiện bất kỳ khuynh hướng nào là có thể hiểu được, cậu ta vẫn sẽ tự mình nói, giống như một kiểu giải trí cho bản thân hơn là một nỗ lực để giao tiếp.
Cậu ta sẽ phàn nàn về những sợi lông sói hầu như rải rác ở khắp mọi nơi trong hang, thở dài vì hắn vẫn chưa ăn gì, thường trêu chọc hắn với một nụ cười còn có vẻ rất vui khi thấy hắn mất bình tĩnh.
Cậu ta dường như bị ám ảnh bởi việc ném xương.
Một con người kỳ lạ, ngây thơ, kiêu ngạo, tự cao tự đại.
Hoặc đó là một sinh vật bóng tối giỏi lừa gạt lòng người, quen ngụy tạo thành hình tượng đạo đức giả để bản thân được thoải mái.
Nhưng dù sao, tám ngày cũng là quá dài.
Leno giơ móng vuốt lên, những móng vuốt tỏa ra lạnh lùng cắt ngang bức tường vốn đã yếu ớt trước mặt, tạo ra âm thanh xé rách vải, khiến nó giống như bong bóng xà phòng căng phồng đến cực hạn có thể vỡ tan tành trong một giây tiếp theo.
Cửa hang không còn bị cản trở.
Hắn liếm bàn chân bị đốt cháy bởi các nguyên tố bóng tối của mình, sau đó bước vào bóng đêm tăm tối.
_________________
Tiểu Hy: tỵ nhiên bị thiếu động lực edit, haizzz, hum ai comment cũng bùn ghê T.T.