Edit: Lạc Hàn Hy, Yêu Nữ.
Qua Tu vẻ mặt ngơ ngác, mái tóc khô vàng mà mềm mượt bị xoa loạn lên, hai bàn tay gầy guộc bất chi bất giác mà đưa lên che sau đầu, một đôi mắt do gầy mà trông to hơn, đen láy sáng ngời, ngây ngốc mà bình tĩnh, nhìn qua lại có chút đáng thương vô cùng.
Lule bình tĩnh mà rút bàn tay xấu xa của mình về, trên mặt không có cảm thấy tội lỗi chút nào.
Tư thế của hắn hơi thả lỏng, dựa lưng vào ghế, rũ mắt nhìn chăm chú Qua Tu, nửa thật nửa giả hỏi:
"Ngươi tuổi còn nhỏ, suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?"
Qua Tu bĩu môi, đưa tay lên vuốt mái tóc rối bù của mình, khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt đã khôi phục lại vẻ thành thạo như trước.
Lule không khỏi có chút tiếc nuối.
Chỉ thấy thiếu niên không chút để ý mà nhún vai, bên môi gợi lên nụ cười bướng bỉnh có chút không tim không phổi: "Do cuộc sống ép buộc...!trưởng quan."
Lule nửa đôi mắt rũ xuống, dưới hàng mi dày màu vàng nhạt là một đôi mắt màu xanh bạc không gợn sóng, giống như đại dương tĩnh lặng khó lường khi không có gió, hơi thở sát phạt lạnh lùng nghiêm nghị bị hắn thu liễm lại.
Qua Tu ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của hắn, trên mặt vẫn không có chút sợ hãi, thậm chí có chút ý cười ngây thơ hồn nhiên.
Bọn họ chỉ đối mặt giằng co cực ngắn mấy giây.
Lule cong môi: "Được thôi."
Những lời không đầu không đuôi này, nhưng Qua Tu lại biết đây là đồng ý cho mình nhập bọn.
Hắn cười tủm tỉm mà cong mắt lên, hướng về phía Lule vươn bàn tay gầy trơ cả xương:
"Hợp tác vui vẻ."
Lule cũng đồng dạng vươn tay nắm lấy, gần như đem những ngón tay nhỏ bé, lạnh lẽo của Qua Tu toàn bộ cầm trọn ở trong lòng bàn tay to rộng mà thon dài của hắn:
"Hợp tác vui vẻ."
Nghi thức đơn giản kết thúc, lòng bàn tay của Lule vẫn không hề buông lỏng, những ngón tay với các khớp nối đều đặn, trấn định, sức mạnh ẩn chứa trong đó rất mạnh mẽ, giống như một cái vòng sắt, âm thanh trầm tĩnh cố tình kéo dài giọng điệu, âm cuối từ tính trầm thấp:
"Có điều......"
Qua Tu có chút kinh ngạc, nhướng một bên lông mày, dù bận vẫn ung dung chờ đợi hắn nói tiếp.
"—— cũng phải là sau khi ngươi trưởng thành."
Lule chậm rì rì mà bổ sung nói.
Qua Tu thái độ ác liệt mà nhướng mày trừng hắn, lông mày nhíu chặt, gần như không thể tin được vào lỗ tai của mình: "......!Hả?"
Lule dường như không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ của hắn, mà vẫn giữ vẻ bình tĩnh và thờ ơ, thậm chí còn nhìn hắn một cách giễu cợt:
"Ngươi cho rằng ta hành quân nhiều năm như vậy, sẽ không sờ được tuổi xương cốt sao?"
Những đầu ngón tay ấm áp và mạnh mẽ của hắn đưa về phía trước, nhéo lấy cổ tay gầy guộc của Qua Tu mà lắc nhẹ:
"Hiến pháp Liên minh quy định, cư dân hệ Ngân Hà hai mươi hai tuổi là thành niên, ngươi nhiều nhất được mấy tuổi? Mười chín? Hai mươi?"
Nói thật ra, Qua Tu thật đúng là không biết mình mấy tuổi.
Hắn bị bắt trong tình huống không có trí nhớ, bị kết án trong lúc không hiểu ra sao, sau đó hắn bị ném vào thế giới trừng phạt này mà không có bất kỳ thông tin nào.
Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn đều khẳng định mình đã thành niên!
Hơn nữa thành niên khẳng định rất lâu rồi!
Qua Tu thẹn quá thành giận.
Hắn đem kẹo còn sót lại dùng sức nhai răng rắc, nghiến răng nghiến lợi, thái độ ngang ngược: "Ngươi không phải muốn lật tung Liên minh sao? Còn để ý đến cái quỷ hiến pháp Liên minh làm gì?"
Lule vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ vân đạm phong khinh(*) mà lắc lắc đầu:
(*): mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp.
Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên.
Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.
"Ta chỉ không đồng ý phương thức thống trị của bọn họ, nhưng hiến pháp có điều lệ ta cũng không phản đối —— ví dụ như ở phương diện thời gian thành niên này."
"......"
Qua Tu cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Lule cuối cùng cũng buông cổ tay gầy guộc, đang bị lòng bàn tay của hắn nắm đến nóng hổi ra, đứng dậy, đặt ngay ngắn lại chiếc ghế dưới bàn, không phát ra tiếng động trong suốt quá trình hành động.
Hắn nhìn chăm chú vào Qua Tu:
"Từ hôm nay, ta sẽ là người đại diện giám hộ của ngươi.
Chờ chút nữa, Hall sẽ sắp xếp một phòng cho ngươi và thuyền viên của ngươi.
Họ có thể ở lại đây cho đến khi tàu Leviathan được sửa chữa, và được đối xử giống như thuyền viên của ta."
Qua Tu mệt mỏi mà gục xuống bàn.
Nhìn thiếu niên trước mắt rõ ràng vẫn chưa hết giận, đáy mắt của Lule rốt cuộc có chút ý cười chân thật:
"Chờ một chút ta kêu người đem kẹo đưa đến trong phòng của ngươi."
Qua Tu rốt cuộc có chút phản ứng.
Hắn nhấc lên mí mắt, không tình nguyện mà nói:
"......!Lấy nhiều chút."
Ý cười dưới đáy mắt Lule càng sâu, đôi môi mỏng nhếch lên một đường vòng cung nhỏ xíu: "Được."
Hắn sửa sang lại vạt áo, xoay người đi ra khoang tàu.
Hall đứng gác ở cửa mắt nhìn thẳng theo sát phía sau.
Sau khi họ rời khỏi khoang tàu một đoạn ngắn, Hall cố gắng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nói với sự nghi ngờ và bất bình: "...!Thuyền trưởng, thuộc hạ đi theo ngài là lúc mười chín tuổi."
Lule sải bước đi thẳng về phía trước có chút dừng lại, không quay đầu lại:
"Các ngươi không giống nhau."
Hall ngẩn người, hắn nhìn chăm chú vào tấm lưng thẳng, rộng của Thuyền trưởng, một lúc sau, mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh, thờ ơ của hắn từ phía trước truyền đến:
"Lúc ngươi mười chín tuổi, chỉ sợ thiên hạ không loạn như vậy sao?"
Hall có chút không đủ tự tin trả lời: "......!Không có."
Lúc đó hắn tuổi còn rất trẻ, tràn đầy năng lượng, được đảm nhiệm chức vụ dưới quyền chỉ huy của đội quân mà hắn vô cùng ngưỡng mộ.
Ngay cả khi hắn khai báo sai tuổi của mình hắn cũng không tiếc, lúc ấy, Lule nói hắn đi bên trái hắn không bao giờ đi bên phải, kêu hắn cầm súng tự sát tại chỗ đoán chừng hắn có thể tự sát mà không chớp mắt do dự chút nào.
"Không chỉ như vậy, ngoại trừ dã tâm, hắn cũng có năng lực khuấy đảo tình hình."
Đôi giày quân dụng bằng da trên chân hai người va vào sàn kim loại cứng, âm thanh đều đặn vang vọng cả dãy hành lang dài.
"Nếu nắm giữ một cách đúng đắn, hắn sẽ là vũ khí sắc bén nhất, nếu không, sự tàn bạo và nguy hiểm trên người hắn sẽ gây nguy hiểm cho người nắm giữ."
Hall như có điều suy nghĩ mà gật đầu thật sâu một cái.
Nói cho cùng, các nhân tố không ổn định trên người Qua cực kỳ nguy hiểm, lại quá mức khó có thể kiểm soát.
Bọn họ đi tới nơi.
Cửa khoang phòng tác chiến từ từ mở ra ở trước mắt.
Một giây trước khi Lule bước vào trong, hắn dừng lại một lúc, quay đầu nhìn Hall đang theo sau:
"Đem phòng của hắn sắp xếp đến bên cạnh phòng của ta."
Hall theo bản năng mà thẳng tắp thân thể: "Vâng!"
Giây tiếp theo, hắn mới tiêu hóa xong mệnh lệnh mà Lule vừa đưa ra, sững sờ nhìn Lule đang đi vào phòng tác chiến: "...!Hả?"
Âm thanh của Hall dường như nhắc nhở Lule.
Hắn nhớ tới cái gì đó, lại lần nữa xoay người, dặn dò nói:
"Đúng rồi, đem những loại kẹo cao cấp thu được lúc trước ở khu B cũng đưa đến trong phòng của hắn đi."
Cửa khoang kim loại lạnh lẽo đóng lại trước mặt Hall, hắn nhìn chằm chằm vào tấm kim loại cách chóp mũi không xa, gãi đầu.
Không biết vì sao......!Giống như tổng cảm giác có chỗ nào không đúng lắm.
___________
Thuyền viên của Lule làm việc hiệu suất rất cao.
Tất cả thuyền viên của tàu Leviathan đều được đón lên chủ hạm, phân phối tốt khoang nghỉ ngơi cho bọn họ.
Tất cả đều được bố trí ở cùng một khu vực gần bên trong.
Thuyền phó, Tiểu Nhất thậm chí còn có phòng riêng, hắn vui vẻ mà sờ khắp nơi, sự phấn khích của hắn không thể nói thành lời.
Các thuyền viên khác cũng giống vậy.
Là những cư dân đến từ biên giới của dải ngân hà bị bỏ rơi, nếu không phải họ thực sự không muốn quay trở lại môi trường khắc nghiệt đã từng là nơi ở của mình, đồng thời lại đối với thiếu niên đã lấy con tàu bằng sức mạnh của chính mình có một số ảo tưởng phi thực tế.
Bọn họ đã sớm rời đi, họ không ngờ rằng giờ đây họ đã thực sự có một nơi ở ổn định, có cơm ăn áo mặc, tất cả đều đẹp như mơ.
Còn không chờ bọn họ hưởng thụ trong chốc lát hiện tại an bình, Qua Tu liền âm hồn bất tan mà xông ra.
Hắn lôi cái ghế dựa rồi nhảy lên, trong tay xách theo loa phóng thanh không biết cướp đoạt tới từ nơi nào, kéo dài âm thanh hô:
"Tập hợp ————"
Một bên bị hắn nài ép lôi kéo, hãm hại lừa gạt lôi lại đây Hall khuôn mặt lạnh lùng, đứng một bên như cây cột.
Qua Tu cười tủm tỉm mà nhìn nhóm thuyền viên mà mình cưỡng ép gom góp lại này, bọn họ nghiêng ngả lảo đảo mà tụ tập trên khoảng đất trống giữa khoang, một đám dáng người gầy như cọng dây, từng đôi mắt cực kỳ nhiệt liệt mà nhìn chăm chú vào hắn, qua trận chiến này, địa vị của Qua Tu ở trong lòng bọn họ đã hoàn toàn được thăng cấp từ một người bình thường may mắn, năng lực mạnh mẽ trở thành một vị cứu tinh có thể chạm tới bầu trời, sùng bái và kinh sợ mà nhìn lên người thanh niên đang đứng trên ghế.
Vài phút sau, mọi người rốt cuộc đều đến đông đủ.
Giọng nói lười biếng của Qua Tu phát ra hết đợt này đến đợt khác, dội lại từ bức tường phía sau, gần như lấp đầy toàn bộ không gian:
"Ai có tay nghề thì tới nơi này đây đăng ký, không có tay nghề cũng đến đăng ký mình muốn học cái gì, nhưng cơ sở máy móc đều phải học, làm nhiều được nhiều, làm ít được ít, không làm không được, Thuyền trưởng ở đây nói, con tàu này không có thức ăn miễn phí, mọi người đều hiểu--------- chưa "
Hall phức tạp mà liếc mắt nhìn hắn.
Bởi vì người Qua Tu mang lên thuyền thật sự không nhiều lắm, những người nghèo như vậy hầu như không có giá trị để vắt sức lao động, tàu bọn họ vẫn là nuôi nổi, Lule càng không có nói qua quy tắc "Không có thức ăn miễn phí", nhưng Qua Tu miệng lưỡi trơn tru mà nói như thật, khiến Hall hơi nghi ngờ liệu Lule có thật sự đề cập đến quy tắc này hay không.
"Vâng!"
Thái độ nhóm thuyền viên ngược lại rất nhiệt tình, nhưng do thật sự có quá ít người, âm thanh trả lời thưa thớt, một chút khí thế cũng không có.
Qua Tu đem loa phóng thanh nhét vào trong túi quần, nhẹ nhàng mà nhảy xuống ghế dựa, sau đó cười tủm tỉm mà quay đầu nhìn về phía Hall:
"Tới tới tới, mời ngồi."
Hall có loại dự cảm bất thường.
Hắn không nhúc nhích, chỉ là cảnh giác mà nhìn Qua Tu, Qua Tu cũng không để ý, lột viên kẹo nhét vào trong miệng, cười thấy răng không thấy mắt:
"Đúng rồi, Thuyền trưởng của các ngươi đã đáp ứng với ta rằng ngươi sẽ giúp đỡ xử lý các việc của tàu Leviathan, cho nên —— lần này liền cảm ơn Hall tiên sinh hỗ trợ thống kê cùng phân phối công việc a."
Hall: "......"
Hắn liền như vậy bị Thuyền trưởng không hề có lương tâm mà bán rẻ cho Qua Tu làm cu li.
Trong khi thuyền viên tàu Leviathan bận rộn với công việc mới, Qua Tu bắt đầu lang thang trong chủ hạm, hắn dường như rất có hứng thú với mọi thứ trong tàu, từ bảo trì thân tàu đến trí tuệ nhân tạo AI, từ khu vực sinh hoạt tập trung đến khu vực chiến đấu không được tùy ý mở, hắn có thể quan sát cả ngày ở một góc, giống như một con ma gầy chết đói, gần như có thể khiến cho tất cả những người đã quay người nhìn lại đều bị hù dọa.
Trong khoảng thời gian này Lule bị quân vụ quấn thân, gần như rất ít lộ diện ở trước mắt Qua Tu.
Nhưng làm Thuyền trưởng, hắn có khả năng kiểm soát toàn bộ con tàu, mọi thông tin liên quan đến Qua Tu đều được đưa đến trước mặt hắn một cách chi tiết.
Lule nhìn lướt qua bản báo cáo trên bàn của mình, dừng lại một lúc trên dữ liệu thành phẩm được đính kèm ở mặt sau.
Sắp xếp hợp lý, đẹp mắt, hầu như không một người mới nào có thể làm được trình độ này.
Trong khoảng thời gian này, Qua Tu giống như một miếng bọt biển điên cuồng hút hết kiến thức có thể tiếp cận được, tốc độ kinh hoàng, ngay cả Hall cũng không thể không hỏi ý kiến của Lule.
Muốn hay không ngăn chặn xu hướng đáng sợ này để ngăn cản mọi thứ phát triển theo một chiều hướng không thể kiểm soát, nhưng Lule vẫn bình tĩnh dập tắt mọi sự phản đối, chỉ lặng lẽ quan sát và xem xét sự trưởng thành nhanh chóng trong con tàu của mình.
Lule tắt hình chiếu trí não.
Đúng lúc này, cửa khoang đột nhiên mở ra, Hall vội vàng chạy tới, ngay cả phép tắc thường ngày cũng quên không tuân thủ, giọng nói căng thẳng không thể che giấu:
"Hắn chạy!"
Lule quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt như cũ không có biểu tình dư thừa nào: "Nói rõ ràng."
Hall theo bản năng mà ngẩng đầu ưỡn ngực đứng vững, hắn cắn chặt răng, ngực vẫn đập dồn dập mà phập phồng:
"Báo cáo Thuyền trưởng! Qua Tu chạy!"
Tác giả có lời muốn nói: Qua Tu: Hì hì hì.