Hai ngày sau, Tạ Vân Trì cũng không quay lại vịnh Tinh Nguyệt.
Kỳ thật Kỷ Minh Nguyệt cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, tựa hồ có chút hy vọng anh quay lại, cũng có chút sợ phải gặp anh.
Thực sự quá phức tạp.
Bất quá Kỷ Minh Nguyệt không phải người sẽ canh cánh mãi một chuyện trong lòng.
Nói đúng ra, phương thức xử lý mọi việc của cô chính là…
Nếu suy nghĩ mãi vẫn không ra kết quả, vậy không cần cố gắng nữa.
Nói không chừng khi thời gian đến thì sẽ biết rõ thôi?
Kỷ · không biết gì nên rất yên vui· vẫn rất lười biếng · Minh Nguyệt, yên tâm thoải mái đem chuyện này bỏ ra sau, bắt đầu chuyện công việc.
Đang trong lúc xử lý số liệu, Kỷ Minh Nguyệt thấy Trịnh giáo sư gọi điện tới.
Cô ngồi ngay ngắn, giọng nói thanh thuần tiếp điện thoại, rất là lễ phép: “Alo, giáo sư ạ?”
“Minh Nguyệt.
” Trịnh giáo sư cười mấy tiếng, “Thầy muốn gọi cho em xác nhận một chút, ngày mốt em sẽ đến đúng không?”
“Đúng ạ.
”
Trịnh giáo sư: “Ôi, ngày mốt thầy lại có việc, phải đi thành phố S làm báo cáo, cho nên không đón em được.
Đến lúc đó thầy an bài một sinh viên đưa em đi tham quan, làm quen hoàn cảnh ở phòng thí nghiệm.
”
“Không thành vấn đề, giáo sư.
” Kỷ Minh Nguyệt cười cười.
“À đúng rồi Minh Nguyệt, còn có một việc, buổi chiều ngày mốt thầy có một lớp thực nghiệm cho sinh viên chưa tốt nghiệp.
Vốn dĩ là sinh viên của thầy sẽ lên lớp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vừa lúc em đến, hay là em dạy thay cho thầy đi?” Trịnh giáo sư thương lượng với Kỷ Minh Nguyệt, nói, “Giáo sư của em cũng từng đề cử với thầy, nói rằng em là sinh viên mà ông ấy tự hào nhất, trình độ không có chỗ chê.
”
Kỷ Minh Nguyệt cũng không suy nghĩ mà đáp ứng.
… Dù sao sau khi bắt đầu học kỳ mới cô cũng phải lên lớp, hiện tại coi như làm quen trước một chút.
Hơn nữa, cái khác không nói, thực nghiệm là sở trường của cô.
Mới vừa cúp điện thoại, Kỷ Minh Nguyệt duỗi người chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, sau đó đi ra ngoài ăn gì đó, điện thoại lại lần nữa vang lên.
Lần này, ngoài dự đoán, là thư ký Phương.
“Alo, Kỷ tiểu thư?” Thư ký Phương vẫn rất lịch sự, chẳng qua lần này rốt cuộc cũng chịu ngắt câu, “Cô còn nhớ việc ăn cơm chứ?”
“Ăn cơm?”
Thư ký Phương dừng hai giây, không hề cam tâm tình nguyện mà mở miệng nhắc nhở: “…Đón gió tẩy trần.
”
“…”
Mẹ nó bản thân đã đến Viễn Thành gần một tuần rồi, còn đón gió tẩy trần?
“Vẫn nhớ.
”
Thư ký Phương thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ là được, nhớ là được.
May mà tổng tài nhà mình thích mèo, chứ không phải cá vàng.
“Là như thế này Kỷ tiểu thư.
” Thư ký Phương nói, “Thời gian ăn tối cũng sắp tới, cô có thể tới Quân Diệu một chuyến không?”
?
Cô tới Quân Diệu làm gì?
Đi khoe với nhóm nhân viên ở Quân Diệu, mấy người đang phải cắm đầu vào làm việc, còn tôi được tổng tài của mấy người mời cơm sao?
Thư ký Phương cũng cảm thấy tổng tài nhà mình có chút làm khó người khác.
Nhưng cũng không có biện pháp, con người ở trước mặt tiền lương, không thể không cúi đầu.
“Đúng vậy, Tạ tổng quên tài liệu ở vịnh Tinh Nguyệt, cho nên cô có thể mang tài liệu đó tới đây không? Quân Diệu rất gần, Tạ tổng nói, vừa lúc làm việc xong thì mời cô đi ăn bữa cơm đón gió tẩy trần.
”
Kỷ Minh Nguyệt lặng im hai giây, sau đó mở miệng: “Thì ra thư ký Phương cũng biết vịnh Tinh Nguyệt rất gần.
”
“…”
“Như vậy còn muốn áp bức sức lao động của tôi, Tạ tổng của các anh chỉ cần mời một bữa cơm, thật đúng là một chút thiệt cũng không phải chịu.
”
Hơn nữa, Kỷ Minh Nguyệt nhớ lại, sau khi tới Viễn Thành cũng đã gặp Tạ Vân Trì vài lần, hình như…
Đã ăn cơm mấy lần rồi?
…
Thực ra cũng không có gì, chỉ là cô thấy tâm tình của bản thân có chút phức tạp.
Cô ở trong lòng Tạ Vân Trì rốt cuộc là hình tượng gì?
Dường như chính là một người ăn ké uống ké ở ké, là một người bạn cùng trường phiền toái.
Ưu điểm của Kỷ Minh Nguyệt không hề ít, và một trong số đó chính là hiểu rõ bản thân.
Đã nhận thức được hiện tại bản thân đang ăn ké uống ké ở ké, bạn học Kỷ Miêu Miêu trở nên nghe lời không ít.
“Được rồi, thư ký Phương.
” Kỷ Minh Nguyệt mở miệng, “Tài liệu ở đâu? Tôi đi tìm, sau đó đưa qua cho Tạ… Tiên sinh.
”
Tuy rằng không biết vì sao Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên đổi giọng, thư ký Phương vẫn không quá để tâm.
“Tài liệu?” Thư ký Phương dựa theo phân phó của Tạ Vân Trì, ngoan ngoãn mở miệng, “Tôi cũng không biết, để Tạ tổng nói với cô đi.
”
?
Anh mẹ nó cũng không biết tài liệu ở đâu, vậy mà còn không biết xấu hổ gọi điện cho tôi nói lấy tài liệu?
Kỷ Minh Nguyệt còn chưa kịp nói cái gì, đầu dây bên kia đã đổi người.
Thanh âm ôn nhu lọt vào tai, vừa lên tiếng đã đoạt lấy lực chú ý của cô.
Hình như đây là lần đầu tiên cô nghe giọng của Tạ Vân Trì qua điện thoại.
Vốn là một giọng nam cực kỳ dễ nghe, xuyên qua điện thoại truyền đến bên tai, dường như có một chút khác biệt so với bình thường.
Cô có chút thất thần.
“Miêu Miêu.
”
Người ở bên kia gọi cô.
Kỷ Minh Nguyệt nhanh chóng phục hồi tinh thần, trong giọng nói mang theo không ít mất tự nhiên, “Hửm?”
Một tiếng cười trầm thấp.
Cô cũng không biết tại sao mình lại như thế này, một cảm giác khó nói…
Gương mặt nóng lên
“Tài liệu.
” Tạ Vân Trì nhắc nhở cô.
Kỷ Minh Nguyệt lên tiếng: “À à đúng, tài liệu, cái kia… Cậu để tài liệu ở chỗ nào?”
Vừa hỏi Kỷ Minh Nguyệt vừa đứng dậy khỏi sofa, xuống tầng.
“Thư phòng ở tầng một.
” Tạ Vân Trì cũng không thúc giục cô, nói xong câu này liền an tĩnh mà chờ, nghe được Kỷ Minh Nguyệt đẩy cửa thư phòng, mới lại mở miệng nói, “Ở trong ngăn kéo.
”
Kỷ Minh Nguyệt có chút không tin mà quay đầu lại nhìn cửa phòng: “Không phải, chỗ quan trọng như thư phòng sao cậu không khóa lại?”
Tạ Vân Trì cũng không để ý, nói rất tùy ý: “Dù sao cũng không có người ngoài.
”
“…”
Không, không có người ngoài?
Cô…
Não mèo của Kỷ Minh Nguyệt chuyển động như cao tốc, càng ngày càng mơ hồ.
Cô lắc lắc đầu, lý trí mà phục hồi tinh thần, ném những lời này về phía sau.
Ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ: “Ngăn kéo có khóa mật mã.
”
Không đúng, thứ quan trọng như khóa mật mã cũng có thể nói ra à?
Nếu đã có khóa, sao Tạ Vân Trì không tự mình quay về lấy chứ?
Thiết lập của cô hiện tại chính là một quỷ nghèo vừa phá sản, Tạ Vân Trì không sợ sau khi cô biết mật mã sẽ lấy tài liệu của bọn họ bán cho công ty đối thủ sao?
Tạ Vân Trì bên kia dường như không nghĩ nhiều như vậy, rất tự nhiên: “101325.
”
Khóa mật mã được mở ra.
“Chậc chậc, cậu thật sự là không sợ tôi ăn trộm tài liệu à?” Kỷ Minh Nguyệt dựa theo miêu tả của Tạ Vân Trì tìm tài liệu, tùy tiện hỏi.
Bên kia điện thoại an tĩnh hai giây.
Hai giây sau, Kỷ Minh Nguyệt nghe thấy Tạ Vân Trì mở miệng, trong giọng nói còn mang theo chút…… Không thể tưởng tượng.
Tựa hồ là rất thắc mắc, Kỷ Minh Nguyệt vì cái gì có thể hỏi vấn đề như vậy.
“Trong thư phòng có gắn camera.
”
“…”
Khả năng là vừa rồi đầu óc cô thực sự không tốt.
Tài liệu kia được để ở vị trí khá dễ thấy, Kỷ Minh Nguyệt xác nhận lại với anh một chút, chuẩn bị đóng ngăn kéo lại.
Trong nháy mắt, Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy một cái hộp nhung ở góc ngăn kéo.
Ma xui quỷ khiến, Kỷ Minh Nguyệt cầm lấy cái hộp kia.
Cô có chút khẩn trương, cắn c ắn môi dưới, chậm rãi chuẩn bị mở hộp.
“Tìm được rồi sao?”
Tạ Vân Trì đã im lặng được mấy giây đột nhiên lên tiếng, làm Kỷ Minh Nguyệt khiếp sợ.
Cô nhanh chóng hoàn hồn, lúc này mới ý thức được mình vừa định làm cái gì.
May mắn không mở ra, bằng không…
Kỷ Minh Nguyệt nhanh chóng đặt cái hộp trở lại, cầm lấy tài liệu, lên tiếng: “Tìm được rồi tìm được rồi, tôi thay quần áo rồi đưa qua cho cậu.
”
Tạ Vân Trì đáp ứng, Kỷ Minh Nguyệt cúp điện thoại.
Cô lại cúi đầu, liếc liếc mắt nhìn cái hộp nhung kia.
Tâm tình càng thêm phức tạp.
Lại lần nữa lắc lắc đầu, Kỷ Minh Nguyệt đóng ngăn kéo lại, khóa lại bằng khóa mật mã, cô vừa đi ra ngoài vừa tùy tiện nhẩm lại cái mật mã kia.
… Càng nhẩm lại càng thấy quen thuộc.
101325?
Cô mở điện thoại, nhìn tên Wechat của Tạ Vân Trì.
Không sai, 101325.
Dãy số này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Kỷ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm sáu con số này nửa ngày, cũng không nghiên cứu ra được gì.
Hơn nữa không biết vì cái gì, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy sáu con số này…
Cô từng nhìn thấy ở chỗ khác rồi.
Đang suy tư, tin nhắn Wechat hiện lên, tên là Kỷ Hoài.
A Hoài Hoài Hoài:【Chị! Người chị tốt của em!】
A Hoài Hoài Hoài:【Có thể cho em chút tiền tiêu vặt không, huhuhu.
】
“…”
Kỷ Minh Nguyệt lười nói nhảm với Kỷ Hoài, hỏi cậu muốn bao nhiêu tiền rồi chuyển qua.
A Hoài Hoài Hoài:【!!! Cảm ơn chị thân ái, chị là người chị vĩ đại nhất thiên hạ!!!】
Moon:【Em nói xem, nếu cảm thấy một dãy số rất quen mắt, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra, là vì cái gì?】
A Hoài Hoài Hoài:【Cái này mà còn hỏi, đương nhiên là bởi vì chị già rồi.
】
Moon:【Chị sẽ nói với mẫu hậu đại nhân, gần đây em tiêu tiền quá nhiều, hủy luôn buổi du lịch nhân dịp tốt nghiệp.
】
A Hoài Hoài Hoài【! Đừng đừng đừng, chị, em sai rồi! Chị mới hai tám xuân xanh, là người đẹp nhất thiên niên kỷ, là thời điểm nhuận sắc nhất, sao có thể già chứ?】
A Hoài Hoài Hoài:【Bằng không chị nói cho em biết là số gì? Nói không chừng em cũng từng thấy rồi?】
Kỷ Minh Nguyệt vừa đi vừa nhìn tin nhắn, cười nhạt một tiếng.
Em trai cô có thể thấy qua mới là kỳ quái.
Tuy nói như thế, Kỷ Minh Nguyệt vẫn gửi qua: 【101325】
A Hoài Hoài Hoài:【Ôi chị ơi, em cũng thấy rất quen mắt, hình như em cũng từng thấy rồi?】
Moon:【…】
Cô quả nhiên không nên hy vọng gì ở em trai mình.
Buông điện thoại, Kỷ Minh Nguyệt đi đến tủ quần áo lựa đồ.
Thuần thục mà trang điểm, Kỷ Minh Nguyệt nhìn mình trong gương, vừa lòng gật gật đầu, chuẩn bị ra cửa.
Kỷ Hoài lại lần nữa nhắn tin đến.
A Hoài Hoài Hoài:【[hình ảnh.
jpg]】
A Hoài Hoài Hoài:【! Em thật sự nhìn thấy rồi, vừa rồi suy nghĩ hết nửa ngày mới nhớ ra!】
?
Kỷ minh nguyệt nhíu nhíu mày, ấn mở kia hình ảnh.
…
Cô thực sự từng nhìn thấy.
Trong ảnh là một dãy số.
Chung quanh đó đều là chữ, rõ ràng là dãy số trên cái bảng tỏ tình mà Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy mấy hôm trước.
【2425032408101325】
Sáu con số cuối cùng, 101325, giống nhau như đúc.
Nói cách khác.
Nếu không phải trùng hợp, dãy số trên bảng tỏ tình kia…
Là Tạ Vân Trì viết.
Hoặc là nói, là thiếu niên Tạ Vân Trì mười năm trước viết.
.