Chương có nội dung bằng hình ảnh
Thật vất vả mới có thể ôm lấy nhau sau mười ba năm yêu thầm, Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy nơi an toàn nhất thế giới này chính là trong vòng tay của Tạ Vân Trì.
Kỷ Minh Nguyệt nghĩ, cô cứ như vậy mà ăn vạ trong lòng Tạ Vân Trì, mặc kệ trời sụp đất nứt, mặc kệ thương hải tang điền, mặc kệ nghiêng trời lệch đất, cứ như vậy không có điểm cuối.
(Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh)
Ba phút sau, cô phát hiện là có điểm cuối.
Bởi vì, ba cô gõ cửa.
Ba của cô, rõ ràng là ngồi ở phòng khách không yên lòng nên đã lên tầng gõ cửa.
… Nói thật, Kỷ Minh Nguyệt lớn như vậy rồi, từ trước đến nay chưa từng thấy Kỷ Phong gõ cửa phòng cô mạnh tay như vậy.
Cách gõ cửa của người cực kỳ cưng chiều con gái kia, luôn luôn rất nhẹ nhàng, tần suất cũng không quá dày, ngữ điệu cũng rất chậm rãi: “Miêu Miêu, xuống tầng ăn cơm đi con.”
Hôm nay…
Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng nghỉ, mạnh đến mức Kỷ Minh Nguyệt còn nghĩ ba cô sắp dỡ cả ngôi nhà ra.
“Miêu Miêu, lâu lắm rồi đó, mau xuống ăn cơm.”
Kỷ Minh Nguyệt thề, Kỷ Phong từ trước đến nay không bao giờ dùng bộ dáng này nói chuyện với cô.
Trong quá khứ, bất kể cô làm sai cái gì, Chúc Cầm còn chưa kịp mắng cô đến câu thứ hai thì Kỷ Phong đã ngăn bà lại, “Đừng mắng Miêu Miêu nữa, Miêu Miêu vui vẻ là được, không sao.”
Chúc Cầm chỉ có thể oán hận mà để lại một câu “con hư tại ba”, sau đó cũng không làm gì được.
Hôm nay thì ngược lại.
Kỷ Minh Nguyệt lúc này mới nhớ tới hiện tại cô không phải đang ở trong căn hộ của Tạ Vân Trì ở Viễn Thành, mà là nhà của cô, ba mẹ cùng em trai còn đang đợi cô xuống tầng ăn cơm.
Cô cứng người một chút, bĩu môi, không cam tâm tình nguyện mà thoát ra khỏi vòng tay của Tạ Vân Trì, lau đi nước mắt trên mặt, lại nhìn anh, xấu hổ mà cười.
Sau đó lên tiếng, “Con biết rồi ba.”
Rồi Kỷ Minh Nguyệt bình ổn lại hô hấp, dựng tai mèo nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Không có tiếng bước chân, ba cô chưa hề rời khỏi.
Bất đắc dĩ mà thở dài, xem ra cô không ra ngoài thì Kỷ Phong cũng sẽ không đi.
Kỷ Minh Nguyệt nhận mệnh, chỉ có thể xoay người đi ra.
Chỉ là mới vừa bước một bước, cô lại nghĩ tới cái gì đó, do dự một chút, quay đầu nói với Tạ Vân Trì, “À đúng rồi, kỳ thật ba mẹ em đều rất dễ chịu, bọn họ chỉ là… Nhất thời chưa tiếp thu được chuyện này, anh đừng để trong lòng.”
Tạ Vân Trì vân đạm phong khinh, thậm chí còn chẳng để ý Kỷ Minh Nguyệt đã khóc ướt áo sơ mi của mình, chỉ điềm đạm gật đầu.
“Ừm, không sao.”
Kỷ Minh Nguyệt yên tâm hơn, đang chuẩn bị tiếp tục đi ra ngoài, lại nghe thấy thanh âm ung dung của Tạ Vân Trì.
“Miêu Miêu cứ yên tâm, anh nhất định sẽ tận lực lấy lòng ba mẹ vợ tương lai.”
“…”
Cô đứng hình tại chỗ, động tác chậm rì mà quay đầu lại, nhìn Tạ Vân Trì vẫn đang cười, đôi tai không nhịn được mà đỏ lên.
Tạ Vân Trì nhìn nhìn cô, nhướng mày, biểu tình trên mặt kiểu…
Có vấn đề gì sao?
Được rồi, hình như cũng chẳng có vấn đề gì cả…
Rốt cuộc thì, vị này hiện tại là bạn trai cô…
Tưởng tượng như vậy, Kỷ Minh Nguyệt liền cảm thấy trong người mình có lò xo, chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Cô thấp giọng ho khan mấy tiếng, giả bộ như cái gì cũng chưa xảy ra, nhanh chóng mà quay đầu bước đi tiếp.
Nắm lấy tay nắm cửa mà mở ra, không hề bất ngờ, Kỷ Phong đang đen mặt đứng ngoài cửa.
Ông thấy rõ đôi mắt đỏ vì vừa mới khóc của Kỷ Minh Nguyệt, cùng với đôi tai đỏ lên không biết vì cái gì, sắc mặt lập tức khó coi hơn nữa.
Nhưng rốt cuộc cũng là con gái bảo bối của mình, Kỷ Phong thật sự không thể nói ra lời khó nghe, chỉ có thể một lần nữa trừng mắt nhìn Tạ Vân Trì ở phía sau, tức giận xoay người đi xuống tầng.
Đi được hai bước, lại quay đầu nhìn Kỷ Minh Nguyệt, mãi mới nói ra được hai chữ.
“Ăn cơm.”
Kỷ Minh Nguyệt thật sự nhịn không được mà cười thầm trong lòng, cùng với Tạ Vân Trì một trước một sau mà đi xuống cầu thang, đi vào phòng ăn.
Dì giúp việc bận rộn cả ngày, chuẩn bị một bữa tối đầy phong phú, hơn nữa còn có không ít món ăn yêu thích của Kỷ Minh Nguyệt.
Vốn dĩ này bữa tối này phải linh đình náo nhiệt, nhưng bởi vì biến cố đột nhiên này, dẫn tới bầu không khí hiện tại trở nên…
Kỳ kỳ quái quái.
Kỷ Hoài trộm liếc mắt nhìn Kỷ Minh Nguyệt đang đi xuống cầu thang, nhịn không được mà nói thầm trong lòng, chị của cậu về nhà là để cổ vũ tinh thần cho cậu đi thi đại học hay là để cậu tự nhận thức địa vị của mình trong nhà?
Cậu thật sự quá thảm.
Ngoài dự đoán, không nghĩ Chúc Cầm vậy mà lại mở miệng chào đón Tạ Vân Trì.
“Tiểu Tạ đúng không? Lại đây ngồi đi, chú và dì không biết con thích ăn cái gì, lần sau qua đây thì nói với dì để dì chuẩn bị.”
Kỷ Phong hừ lạnh một tiếng, không ngẩng đầu.
Trách không được hôm nay khi ông mới gặp Tạ Vân Trì, còn chưa nói đến chuyện làm ăn mà đối phương đã khách khí với mình như vậy, xách theo túi lớn túi nhỏ các loại quà tặng cho ông.
Khi Kỷ Phong hỏi thì Tạ Vân Trì chỉ nói:
“Mấy cái này đều là đặc sản Viễn Thành, không phải thứ quý giá gì, tặng cho Kỷ tổng nếm thử mà thôi.”
Hiện tại nghĩ lại!
Hoá ra từ lúc ấy đã không có ý tốt!
Chỉ là chưa kịp tỏ thái độ thì Kỷ Phong đã cảm thấy Chúc Cầm dùng chân đá ông một cái.
Ông ngẩng đầu, phát hiện bản thân đang bị Chúc Cầm trừng mắt.
Khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng tiếp đón, “Tiểu Tạ ngồi đi, ăn cơm.”
Tạ Vân Trì không hề có cảm giác ngại ngùng, trên mặt vẫn mang theo ý cười, lễ phép lại thân thiết, “Cảm ơn chú, dì, con không kén ăn, mọi người vất vả làm nhiều đồ ăn như vậy để đón tiếp con, con rất vui vẻ.”
Ăn nói kín kẽ, Kỷ Phong cũng chỉ cảm thấy không thể bắt bẻ điều gì.
Vừa gắp đồ ăn cho vợ, Kỷ Phong vừa liếc liếc Tạ Vân Trì đang ngồi cạnh Kỷ Minh Nguyệt, bắt đầu dò hỏi.
“Tiểu Tạ là người Viễn Thành sao? Vậy có phải không quá quen thuộc với Đoan Thành không?”
Tạ Vân Trì ôn hòa mà cười cười, “Con lớn lên ở Đoan Thành, là bạn cùng trường thời cao trung của Miêu Miêu, khi học đại học mới rời khỏi Đoan Thành.”
Chúc Cầm lại hỏi: “Tiểu Tạ cùng Miêu Miêu hẳn là nhiều năm không có gặp phải không? Miêu Miêu ở nước ngoài đọc sách nhiều năm như vậy, lúc trước thiếu chút nữa con bé đã bị giáo sư giữ lại ở nước ngoài không về. Giáo sư của con bé nói ở nước ngoài sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn, nhưng Miêu Miêu muốn về nhà, nên mới trở lại.”
Tạ Vân Trì gật gật đầu, “Vâng, con biết.”
Không chờ Chúc Cầm tiếp tục nói, Tạ Vân Trì lại dùng ngữ khí ấm áp mà lên tiếng, “Quân Diệu mấy năm gần đây vẫn luôn phát triển ở thị trường hải ngoại, lúc trước con còn nghĩ, nếu như Miêu Miêu không về thì con sẽ sang đó.”
Rõ ràng là ngữ khí của anh rất bình thản, giống như đang nói “Đồ ăn thật ngon” vậy, nhưng tất cả mọi người trên bàn cơm đều đồng thời ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Tạ Vân Trì.
Chúc Cầm sửng sốt trong lòng.
Không đúng, nghe Tạ Vân Trì nói, sao lại có cảm giác không giống với kịch bản bà nghĩ trong đầu chứ?
Chẳng lẽ không phải là con gái bà thích người ta mười mấy năm, sau khi về nước thì theo đuổi người ta sao?
“Mẹ, con đã nói rồi, chuyện giữa hai bọn con rất phức tạp, cho nên còn chưa kịp nói với mẹ.”
Kỷ Minh Nguyệt dừng động tác lùa cơm trong bát của mình, ngẩng đầu nói với Chúc Cầm.
Kỷ Hoài từ nãy tới giờ vẫn luôn nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, chỉ muốn ăn cơm trong an tĩnh, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Trì một cái, càng nghĩ càng cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
… Nghĩ lại, nhìn cũng quen mắt.
Cậu nỗ lực nhớ lại nửa ngày, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt sáng lên, “…”
Mẹ nó, nên gọi là gì đây.
Tạ Vân Trì đã nhìn ra sự khó xử của Kỷ Hoài, thong dong mà giúp cậu giải quyết vấn đề, “Trước tiên cứ gọi Tạ ca là được.”
Sau này đổi thành “anh rể” cũng chưa muộn.
Kỷ Hoài lặng lẽ tăng thêm 10 điểm cho Tạ Vân Trì.
Cũng quá tinh tế đi, người này thật sự là tổng tài của tập đoàn lớn à, sao lại có cảm giác thân thiết như vậy chứ?
Cậu rất biết nghe lời, “Tạ ca, hồi cao trung anh học thầy Tần Thuấn Tần sao?”
Tạ Vân Trì gật gật đầu: “Ừm, là chủ nhiệm lớp 12 của anh.”
Quả nhiên!
Bảo sao!
Kỷ Hoài vui vẻ: “Thật đúng là duyên phận, thầy Tần cũng là chủ nhiệm của em. Trách không được em cảm thấy tên của Tạ ca quen như vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, thầy Tần vẫn thường xuyên khen anh với lớp bọn em, nói thành tích của anh năm nào cũng đứng đầu, gia cảnh nghèo khó nhưng luôn nỗ lực hướng về phía trước, cho dù là thường xuyên phải ra ngoài làm thêm cũng không bao giờ làm chậm trễ chuyện học tập. Lớp em còn có mấy nữ sinh tìm kiếm tin tức thi đại học năm đó của anh, lấy ảnh của anh về bái thần bái phật để thi tốt.”
Càng nói Kỷ Hoài càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Gia cảnh nghèo khó?
Thường xuyên phải ra ngoài làm thêm?
Kỷ Phong cũng nhịn không được mà ngẩng đầu, thoáng nhìn qua Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Ừm, lúc ấy ba của anh bệnh nặng, nên anh thường xuyên ra ngoài làm thêm phụ giúp gia đình.”
…
Trong một bữa cơm, Kỷ Phong cùng Chúc Cầm hỏi cặn kẽ toàn bộ cuộc đời của Tạ Vân Trì.
Đặc biệt là sau khi biết quá khứ của Tạ Vân Trì, cùng với việc cậu nhóc này thích con gái nhà mình suốt mười mấy năm, vẫn luôn độc thân mà chờ đợi Miêu Miêu, thái độ đối với anh thực sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Nhất là Chúc Cầm.
Bà vốn dĩ là người dễ mềm lòng, từ nhỏ đã có gia cảnh tốt, sau khi gả cho Kỷ Phong thì được sủng đến mười ngón tay không dính nước.
Từ trước đến nay sợ nhất là nghe thấy mấy chuyện giống như quá khứ của Tạ Vân Trì, nghe nói anh trước kia phải đi làm thêm để kiếm tiền mua thuốc cho ba, sau đó khi học đại học thì nhớ mãi không quên con gái bà, thường xuyên chạy ra nước ngoài tìm con bé, quả thực không kìm được nước mắt.
Bà vừa lau nước mắt vừa múc một bát canh cho Tạ Vân Trì, “Vất vả cho con rồi, đúng là đứa trẻ ngoan.”
“Mẹ.” Kỷ Minh Nguyệt vội vàng ngăn cản, “Món canh đó có cà rốt, Tạ Vân Trì không ăn được cà rốt.”
Tạ Vân Trì ôn nhu cười với cô, lại gật đầu với Chúc Cầm, “Dì, không sao đâu, con ăn được.”
Chúc Cầm lập tức càng thêm quý mến anh.
Nhìn đứa nhỏ này xem, vừa hiểu chuyện vừa dễ mến.
Hơn nữa vừa rồi bà có nhìn thấy, con gái bà muốn ăn tôm, nhưng lại lười bóc vỏ, một câu cũng không nói, chỉ do dự nhìn đĩa tôm kia một cái, Tạ Vân Trì lập tức hiểu ý con bé, liên tục bóc vỏ, bỏ tôm vào bát của Miêu Miêu.
Trên mặt còn tỏ ra rất bình thường, giống như chuyện mình đang làm chả có gì đáng nói.
Ngay cả thái độ của Kỷ Phong đối với Tạ Vân Trì cũng thay đổi không ít.
Chủ yếu là ông nghĩ thông suốt rồi.
Dù sao thì con gái sớm muộn cũng phải lấy chồng, tên nhóc Tạ Vân Trì này lại thật sự đối xử tốt với con gái ông, cũng yên tâm hơn mấy tên con trai khác.
Chúc Cầm còn gắp đồ ăn cho Tạ Vân Trì: “Tiểu Tạ, nào, ăn nhiều một chút. Xem con gầy chưa kìa, bình thường có phải rất bận hay không? Ai nha, Miêu Miêu tính tình không tốt, về sau còn làm phiền con chiếu cố con bé.”
Kỷ Minh Nguyệt:?
Con thực sự là con ruột của mẹ à?
Tạ Vân Trì lắc đầu, cười, “Không có, tính cách Miêu Miêu rất tốt.”
Kỷ Phong lại ngầm gật gật đầu.
Đúng rồi, con gái của ông mà, tính cách đương nhiên là tốt.
Dù vừa ý như thế nào thì Kỷ Phong vẫn giả bộ khó tính.
Ông ho khan một tiếng, chờ đến khi mọi người chú ý tới mình thì mới nghiêm túc mà mở miệng:
“Chuyện yêu đương chú không phản đối, dù sao Miêu Miêu cũng thích con. Nhưng hai nhà chúng ta đều là danh gia vọng tộc, vì an toàn và danh dự của Miêu Miêu, tuyệt đối không được sống chung trước hôn nhân, biết chưa?”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Minh Nguyệt:? Ba, ba nói hơi muộn rồi. Đã sớm ở chung rồi.
Tạ Vân Trì: Lấy lòng ba mẹ vợ, chỉ tốn thời gian một bữa cơm ^^
Kỷ Minh Nguyệt thật sự không biết ba cô như thế nào lại đổi chủ đề từ “cuộc đời Tạ Vân Trì” qua “không được ở chung”.
Nhưng ông không biết thì không biết, còn cô chột dạ thì…
Vẫn chột dạ.
Cô ho khan một tiếng, hắng giọng, đầu tiên là nhanh chóng liếc Tạ Vân Trì một cái.
Quả nhiên, anh đang dùng ánh mắt ngập tràn ý cười mà nhìn cô, trong con ngươi trong veo ấy có một ít hương vị ái muội, đến mức Kỷ Minh Nguyệt có chút không được tự nhiên.
Kỷ Minh Nguyệt nỗ lực kìm lại sự căng thẳng trong lòng, giả bộ vân đạm phong khinh, ngồi cực kỳ đoan trang, gật gật đầu, phụ họa cho Kỷ Phong,
“Ba nói đúng lắm, nhưng mà ba yên tâm đi, con ở Viễn Thành cũng không phải không có nhà ở, sao có thể sống chung trước hôn nhân chứ?”
Kỷ Phong vừa nghe như vậy thì càng cảm thấy bản thân mua một căn hộ cho Kỷ Minh Nguyệt là quyết định sáng suốt.
Vì vậy, đáng lẽ từ đầu nên mua cho cô mấy căn.
Ông lên tiếng: “Ừm, lại nói tiếp, căn hộ của con ở chỗ kia chắc là cũng sắp có thể vào ở rồi nhỉ? Mấy hôm trước ba có hỏi thử, tầm nửa tháng nữa là không còn vấn đề gì rồi. Đi thuê cũng không tiện lắm, có thể ở liền nhanh chóng dọn vào đi.”
Kỷ Minh Nguyệt nói thầm trong lòng…
Đúng vậy, đi thuê không tiện.
Nhưng ở cùng với Tạ Vân Trì rất tiện nha.
Chúc Cầm cười một tiếng, “Được rồi, đừng có ở đó mà sợ Miêu Miêu đi lấy chồng sớm, nói giống như năm đó ông không phải lên xe trước rồi mới mua vé vậy.”
Kỷ Hoài ở bên cạnh thiếu chút nữa phun hết cơm ra ngoài.
Cậu vội vàng dùng giấy ăn lau miệng, lại uống thêm mấy ngụm nước mới miễn cưỡng cảm thấy mình sống lại.
Mẹ nó.
Sao mấy đề tài nói chuyện trong nhà bọn họ chẳng kiêng kỵ cái gì thế.
Kỷ Phong: “…”
Ông vội vàng liếc nhìn Chúc Cầm một cái, ý bảo bà đừng nhắc đến chuyện này.
Nhưng Chúc Cầm hoàn toàn không nhận được tín hiệu của Kỷ Phong, còn đang nhớ lại sự việc năm đó, “Lúc ấy ba tôi cũng không thích ông như vậy, kết quả ông thì hay rồi, sau khi tôi hoài thai Miêu Miêu thì ba tôi chỉ có thể nhanh chóng cho chúng ta đi lãnh chứng rồi làm hôn lễ. Tiểu Tạ hiểu chuyện hơn ông nhiều, ăn cơm cho đàng hoàng đi, đừng có nói mấy chuyện linh tinh nữa..”
Kỷ Minh Nguyệt giả bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, nhưng trong lòng lại cười không ngừng.
Mỗi lần ba cô tỏ ra uy phong, chỉ bằng một câu nói, một ánh mắt của mẹ, ba liền không dám nói gì.
Cho nên, quả nhiên Chúc Cầm mới là người có địa vị cao nhất trong nhà này.
Đang thầm cười trong lòng, Kỷ Minh Nguyệt lại nghe thấy điện thoại của mình vang lên một tiếng “Tinh”.
Là thông báo tin nhắn Wechat.
Mở khóa điện thoại, phát hiện là Tạ Vân Trì nhắn.
101325:【Anh cảm thấy đề nghị này cũng rất tốt.】
Đề nghị tốt?
Đề nghị gì?
Kỷ Minh Nguyệt mơ hồ một chút, trong lúc nhất thời không hiểu được Tạ Vân Trì đang nói cái gì.
Cô suy nghĩ, vừa cầm cốc nước nhấp một ngụm vừa chậm rãi nhớ lại.
Đề tài vừa rồi trên bàn cơm là gì?
À, là chuyện ở chung. Sau đó là…
Lên xe trước rồi mới mua vé sau.
…
Kỷ Minh Nguyệt phun cả ngụm nước ra ngoài.
Cô vội vàng quay đầu mới không phun ngụm nước kia lên bàn cơm, tuy rằng cũng không khá hơn là bao.
Tạ Vân Trì nhanh chóng đưa khăn giấy cho cô, Kỷ Minh Nguyệt vừa lau miệng vừa yên lặng mà tính toàn xem rốt cuộc bản thân đã phun nước trước mặt Tạ Vân Trì bao nhiêu lần rồi.
Ôi, Tạ Vân Trì thật là một người nguy hiểm.
Chúc Cầm cũng vội vàng vỗ vỗ lưng Kỷ Minh Nguyệt, thấy cô không sao thì mới yên lòng, bắt đầu nhắc nhở cô.
“Nha đầu này, con bị sao thế, uống ngụm nước mà cũng có thể bị sặc?”
Kỷ Minh Nguyệt ủy khuất trong lòng, nhưng lại không dám nói sự thật, chỉ có thể cầm lấy đôi đũa tiếp tục ăn cơm.
Mới vừa ăn được mấy miếng thì lại có thông báo tin nhắn Wechat.
Lần này Kỷ Minh Nguyệt cảnh giác hơn, đầu tiên là quay đầu nhìn nhìn Tạ Vân Trì.
… Anh dường như chú ý đến ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt, cũng nhìn nhìn cô, sau đó lại nở nụ cười phúc hậu cùng vô hại.
Kỷ Minh Nguyệt nghĩ thầm trong lòng, lần này hẳn là Tạ Vân Trì sẽ không gửi tin nhắn kỳ quái gì nữa đâu nhỉ?
Cô chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lúc này mới mở khóa màn hình, xem tin nhắn.
101325:【Cho nên, vừa rồi Kỷ tiểu thư suy nghĩ cái gì thế?】
“…”
Kỷ Minh Nguyệt bắt đầu cảm thấy may mà vừa rồi không có uống nước.
Hơn nữa, cô có thể nghĩ cái gì chứ!
Cho dù thật sự suy nghĩ gì đó, còn chẳng phải do anh hại hay sao!
…
Bữa tối này ăn thật sự rất lâu.
Vốn là một buổi tối bàn chuyện làm ăn, đột nhiên lại biến thành ra mắt người lớn.
… Đương nhiên, cũng không thể không nhắc tới chuyện làm ăn.
Bởi vì, trước khi Tạ Vân Trì rời đi, anh nhớ lại mục đích khi tới Kỷ gia hôm nay, sau đó cười cười với Kỷ Phong.
“Đúng rồi, chú, đối với hợp đồng này, căn cứ vào sự tín nhiệm đối với Kỷ thị, Quân Diệu sẽ chia thêm 3% lợi nhuận cho chú, những cái khác cứ theo hợp đồng chú soạn mà làm. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Kỷ Phong nhìn nhìn Kỷ Minh Nguyệt ở bên cạnh còn đang vui vẻ ăn trái cây, không có chút để ý chuyện làm ăn của ông thì càng lo lắng hơn.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy con gái bảo bối của ông sẽ bị tên nhóc Tạ Vân Trì mặt ngoài thì ôn hòa, nhưng trên thực tế lại là hồ ly này lừa cho không còn gì.
Ngẫm lại trước đó, bởi vì Quân Diệu không chịu nhượng bộ, mà Kỷ thị thực sự hy vọng có thể hợp tác thành công, nên ông mới lập tức đồng ý với Tạ Vân Trì đột nhiên muốn gặp mặt trực tiếp.
Lúc đầu Kỷ Phong còn nghĩ đây là một cuộc đấu tranh lâu dài, kết quả Tạ Vân Trì thì hay rồi, lúc trước đánh chết cũng không nhượng bộ, hiện tại thì chủ động đồng ý.
Ông càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc.
… Sao lại có cảm giác lúc trước Tạ Vân Trì nhất quyết không nhượng bộ là vì tìm cớ đến Đoan Thành chứ?
Muốn gặp con gái ông?
Đúng là tâm cơ khó lường!
Nhưng Chúc Cầm lại vô cùng thích Tạ Vân Trì, liên tiếp mời anh ăn cái này cái kia, thậm chí còn nói với Tạ Vân Trì về việc gặp mặt hai bên gia đình.
Phải gấp như vậy à!
Không phải hai người bọn họ hôm nay mới ở bên nhau sao!
Ngay cả Kỷ Hoài dường như cũng bị Tạ Vân Trì thu phục.
Cậu mở món quà của Tạ Vân Trì ra, đôi mắt lập tức sáng lên, “Chúa ơi, Tạ ca, em muốn mua cái máy bay mô hình phiên bản giới hạn này rất lâu rồi nhưng vẫn chưa mua được. Cảm ơn Tạ ca! Tạ ca vạn tuế!”
Tạ Vân Trì biểu tình nhàn nhạt, giống như không có gì đáng để nhắc tới, “Ừm, em thích là được.”
Anh dừng một chút, lại nói, “Nếu em thi đại học được kết quả tốt, anh sẽ tặng em một phiên bản giới hạn khác.”
Đôi mắt Kỷ Hoài càng sáng hơn, chỉ kém chút nữa là xông lên ôm anh, cười hì hì không ngừng: “Được, em rất mong anh sớm một chút để em gọi anh là anh rể.”
Kỷ Minh Nguyệt:?
Kỷ Hoài bị gì thế này?
Lại hàn huyên trong chốc lát, Tạ Vân Trì thấy thời gian không còn sớm, muốn trở lại khách sạn.
Chúc Cầm vội vàng chỉ huy Kỷ Minh Nguyệt, “Miêu Miêu, đi tiễn Tiểu Tạ đi. À đúng rồi, Miêu Miêu ngày mai có về Viễn Thành không?”
Về Viễn Thành?
Tạ Vân Trì nhìn Kỷ Minh Nguyệt một cái.
Kỷ Minh Nguyệt lắc đầu, “Không đi, chờ qua 1 tháng 5 rồi về.”
Tạ Vân Trì đã tới đây rồi, cô về Viễn Thành làm cái gì.
“Đúng lúc.” Chúc Cầm vỗ tay một cái, “Chắc là Tiểu Tạ lâu rồi chưa về đây đúng không? Ngày 1 tháng 5 này để Miêu Miêu đưa con đi dạo, nha đầu này hai ngày nay không ra ngoài được mấy lần, cũng phải cho con bé vận động một chút.”
Nói thật.
Kỷ Minh Nguyệt có chút hoài nghi nhân sinh.
Tạ Vân Trì có lẽ đã lâu không về Đoan Thành, nhưng, chẳng lẽ mẹ cô quên rồi sao?
Cô cũng ở nước ngoài đọc sách suốt mười năm.
Ngẫu nhiên trở về thì cũng chỉ đi ăn một bữa cơm với Thư Diệu mà thôi, đã rất lâu rồi không dạo quanh Đoan Thành.
Nói cô đưa Tạ Vân Trì đi dạo?
Còn không bằng cùng nhau đi lái phi cơ.
Căn bản chưa kịp mở miệng phản bác, Kỷ Minh Nguyệt đã bị Chúc Cẩm đẩy ra ngoài cửa.
Thậm chí, Chúc Cầm còn ném cái áo khoác cho cô, “Con đưa Tiểu Tạ về đi, không cần về sớm làm gì.”
Mới vừa nói xong, cửa nhà liền đóng lại trước mặt Kỷ Minh Nguyệt.
“…”
Mẹ có có phải đang hận không thể để cô về khách sạn với Tạ Vân Trì luôn hay không?
Trong đầu còn đang suy nghĩ, Kỷ Minh Nguyệt liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, rất dễ nghe, nhưng lại mang theo chút ý vị.
Hình như là…
Thỏa mãn.
Cô ngơ ngẩn mà quay đầu, nhìn Tạ Vân Trì ở bên cạnh.
Trên mặt Tạ Vân Trì còn mang theo ý cười, độ cong của khóe môi còn lớn hơn thường ngày một chút.
“Cho nên, anh đã được ba mẹ vợ tương lai đồng ý rồi sao?”
Kỷ Minh Nguyệt liếc anh một cái, lại không nhịn được mà cười.
Hai người sóng vai đi ra ngoài.
Kỷ gia sống trong một căn biệt thự nhỏ ven hồ, bên ngoài biệt thự Ánh Trăng là một cái hồ nhân tạo, diện tích không nhỏ, xung quanh trồng cây xanh, là cảnh tượng đẹp nhất của căn biệt thự.
“Cái hồ này tên là hồ Ánh Trăng sao?”
Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu, “Đúng. Nhà của em ở đây rất lâu rồi, biệt thự Ánh Trăng là hạng mục xây dựng được triển khai vào năm em sinh ra, ba của em nói, vì em tên là Minh Nguyệt, cho nên mới đặt tên cái hồ này là hồ Ánh Trăng.”
Tạ Vân Trì cười cười, “Ừm, anh biết.”
“Anh biết?”
“Hồi cao trung, anh nghe nói em sống ở biệt thự Ánh Trăng, cho nên đã tra thử tình huống ở đây, nhân tiện nhìn giá cả một chút.” Tạ Vân Trì rũ rũ mắt, “Khi đó anh suy nghĩ, tương lai anh phải nỗ lực như thế nào mới có thể để em tiếp tục sống ở nơi như thế.”
Kỳ thật, không chỉ có như vậy.
Anh suy nghĩ, người còn đang giãy giụa trong vũng bùn như anh, cùng với một công chúa như Kỷ Minh Nguyệt, rốt cuộc là có tương lai hay không.
Tạ Vân Trì trước kia cự tuyệt rất nhiều lời tỏ tình, lý do đều giống nhau…
“Thực xin lỗi, tôi không thích người không có tương lai.”
Nghĩ như vậy, anh cùng Kỷ Minh Nguyệt, dường như thực sự mới không có tương lai, giống như trăng sáng trên bầu trời và đầm lầy dưới mặt đất vậy.
Nhưng chuyện thích một người là không thể nào khống chế được.
Anh tự hỏi thật lâu, nếu có một ngày, Kỷ Minh Nguyệt tỏ tình với anh, anh sẽ trả lời như thế nào.
Đáp án đã được viết trong bức thư tình mà anh viết cho Kỷ Minh Nguyệt vào Giáng Sinh năm đó.
…
“Tôi sẽ nỗ lực tạo ra cho cậu một tương lai tươi sáng.”
Dù tôi không có gì, chỉ cần cậu nguyện ý thích tôi, tôi cũng sẽ tạo ra cho cậu xem.
Kỷ Minh Nguyệt không biết Tạ Vân Trì suy nghĩ cái gì, cô chỉ thử tưởng tượng tâm tình của Tạ Vân Trì lúc ấy, liền cảm thấy đau lòng.
Cô do dự một chút, cầm lấy tay Tạ Vân Trì, lắc lắc đầu.
“Anh không nên nghĩ như vậy.”
Tạ Vân Trì nhìn nhìn cô.
Kỷ Minh Nguyệt cong mắt cười cười, “Khi đó anh nên nghĩ, chúng ta phải nỗ lực như thế nào mới có thể sống ở nơi như thế.”
Tạ Vân Trì hơi ngẩn người.
Anh nắm chặt tay Kỷ Minh Nguyệt.
Lần đầu tiên mười ngón tay đan vào nhau, Tạ Vân Trì vuốt ve đầu ngón tay của nữ hài tử, chỉ cảm thấy trái tim càng lúc càng ngứa ngáy.
Đoan Thành vào tháng 5 đã ấm hơn trước, ban ngày thậm chí còn làm người ta cảm thấy đã vào hạ, trên đường cũng đã có người mặc váy ngắn.
Nhưng buổi tối vẫn có chút lạnh, gió đêm lướt qua mái tóc của Kỷ Minh Nguyệt, mặt hồ lấp lánh ánh trăng, Kỷ Minh Nguyệt đứng trong bóng đêm đẹp đến không có gì diễn tả được.
Tạ Vân Trì đột nhiên hiểu ra, “hồ Ánh Trăng” rốt cuộc là có ý nghĩa gì, cảnh đẹp của biệt thự Ánh Trang nao lòng người đến như thế nào.
Kỷ Minh Nguyệt cười mà đổi đề tài: “Lại nói tiếp, em nhớ trong những bức thư anh viết cho em, có một bức viết như thế này…”
Cô hắng giọng, bắt đầu ngâm nga câu kia.
“Kỷ Minh Nguyệt, cho dù em đang ở nơi nào, sinh hoạt ra sao, thậm chí nếu có một ngày em ngã xuống, em vĩnh viễn là của anh, vân thượng minh nguyệt.”
Cô nhẹ nhướng mày, đánh giá, “Ừm, còn viết khá tốt.”
Tạ Vân Trì phụ họa, một chút cũng không khiêm tốn, “Anh cũng thấy thế.”
Nói xong, Tạ Vân Trì lại lặng im hai giây, bổ sung…
“À, đúng rồi.”
“Chữ ‘thượng’ là động từ.”
Anh dừng một chút, lại bổ sung…
“Đương nhiên, nếu em không hài lòng thì đổi chủ ngữ và vị ngữ với nhau cũng được.”