Trời Tối Đừng Mở Mắt Sau Khi Tắt Đèn Ai Ngủ Chung Với Bạn


14.

Phiên ngoạiMột năm sau.

Tôi đang ngồi ở bên mép giường, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Y tá bước vào, trên tay ôm một bó hoa hồng đen.

"Tịnh Tịnh, hoa của cô, người này thật sự đối xử với cô rất tốt, tháng nào cũng tặng cho cô chín mươi chín đóa hoa hồng đen.

”Y tá mỉm cười, cắm những bông hoa đó vào trong bình.

Tôi nhìn bó hoa hồng đen đến xuất thần.

Suốt một năm nay, vào ngày ba hàng tháng, tôi đều sẽ nhận được một bó hoa hồng đen như vậy.

Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn không biết người gửi hoa cho tôi là ai, y tá cũng không bao giờ nói với tôi.

"Tịnh Tịnh, bác sĩ nói với tôi, bệnh tình của cô chuyển biến rất nhanh, bây giờ cô đã là một người bình thường rồi.

”Y tá mỉm cười nói với tôi.


Tôi kìm lòng không đặng cũng kéo khóe miệng lên.

Mà đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau lưng tôi.

"Tịnh Tịnh.

"Cả người tôi run lên, quay đầu lại.

Khuôn mặt này rất quen thuộc đã khắc sâu trong trái tim tôi bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Mạnh Trạch đứng sau lưng tôi, mặc một bộ âu phục đen, mỉm cười nhìn tôi.

Tóc của anh ấy được chải ra sau đầu, để lộ vầng trán sáng bóng.

Một năm trôi qua, anh ấy trở nên đẹp trai và trưởng thành hơn.

"A, rốt cuộc anh cũng tự mình tới đây, lần nào tôi giúp anh ôm bó hoa to này cũng đều rất mệt mỏi.

" Y tá vừa cười vừa oán trách.

"A Trạch, anh!.


.

” Đôi môi tôi run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Mạnh Trạch đi tới trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi.

"Con dao kia của em đâm lệch vị trí, là do em cố ý phải không?”Bàn tay của anh ấy rất ấm áp.

"Tịnh Tịnh, từ trước đến nay em chưa bao giờ nghĩ đến việc đẩy anh vào chỗ chết.

”Tôi nhắm mắt lại, dựa đầu vào vai anh ấy.

"A Trạch, bọn họ nói em là người bình thường.

""Ừm, anh biết.

Một năm em bị nhốt, anh đã đến nhà tất cả các nạn nhân và bồi thường cho họ.

”"Bọn họ không thể tha thứ cho em, nhưng bày tỏ nguyện ý buông xuống và cùng nhau bắt đầu một cuộc đời mới.

”"A Trạch…” Tôi run rẩy nhìn anh ấy.

Anh ấy đã làm quá nhiều điều vì tôi, tôi như thế này, vốn dĩ không xứng với anh ấy.

"Anh biết em muốn nói cái gì, nhưng em đừng nói gì hết, đúng là em có lỗi với anh, anh cũng không tha thứ cho em, vậy nên em phải dùng cả cuộc đời mình để bù đắp cho anh, được không?”"Được.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận