32.
Cả người tôi giống như bị rút hết sức lực, sắc mặt trắng bệch ngồi tại chỗ.
Nước mắt rơi trên gò má tôi, hóa ra kẻ giết người lại là tôi.
Nhưng còn một điều nữa tôi nghĩ mãi không ra, chính là dòng chữ tôi tìm thấy ở phía sau bức ảnh cưới.
Nhưng đã không quan trọng nữa.
Bởi vì tôi giết người đều vào lúc tinh thần không bình thường nên bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Trong bệnh viện tâm thần Bắc Kinh.
Lục Đình cầm hoa tươi đến gặp tôi.
Là hoa hồng đen tôi thích nhất.
Và một chiếc vòng tay Cartier.
"Hoàn Hoàn, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, đây là món quà anh nhờ người mua hộ, lúc đó anh sợ em phát hiện bí mật này nên đã xóa lịch sử chuyển khoản.
" Lục Đình nở một nụ cười đắng chát.
Hóa ra, đây là mười nghìn nhân dân tệ chuyển khoản mà tôi tìm thấy ở trong điện thoại của Lục Đình.
Mặt tôi không có biểu cảm, nhưng trong lòng lại rất khó chịu.
"Hoàn Hoàn, anh sẽ chờ em khỏe lại.
"Lục Đình xoa đầu tôi.
Tôi ngồi trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước.
Lục Đình nói: "Hoàn Hoàn, nếu mệt mỏi thì ngủ một lát đi.
Anh ở bên cạnh em.
"Có lẽ có Lục Đình ở bên cạnh, tôi chìm vào giấc ngủ sâu sau thời gian dài.
Lục Đình đột nhiên ngừng cười, đứng lên, nhìn xuống tôi từ trên cao.
Một lát sau, Lục Đình nhỏ giọng cười, đó là nụ cười - của một thợ săn sau khi bắt được con mồiPhiên ngoại ( Góc Nhìn Của Lục Đình )Tôi tên là Lục Đình, là một lập trình viên.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã biết rằng mình không giống với những người khác.
Tôi cảm thấy bọn họ đều rất ngu ngốc, tôi không thích tiếp xúc với những người bình thường này.
Lúc học đại học, tôi đã theo học chuyên ngành tâm lý học, ngành mà tôi rất thích.
Nội tâm con người là một điều vô cùng kỳ diệu, thú vị hơn vẻ bề ngoài nhàm chán của bọn họ nhiều.
Cha mẹ tôi thúc giục tôi yêu đương, bọn họ muốn có cháu trai, nhưng tôi không có hứng thú chút nào, cho đến khi tôi gặp Cố Hoàn.
Cố Hoàn là đàn em của tôi, em ấy rất thông minh, có năng lực, mạnh hơn những người bình thường kia một chút.
Nhưng đối với tôi, em ấy vẫn còn khá ngu ngốc.
Tôi có thể cảm giác được Cố Hoàn thích tôi.
Mỗi lần tôi nhìn em ấy, Cố Hoàn đều đỏ mặt.
Tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào với những thứ tẻ nhạt như tình yêu, nhưng tôi lại rất hứng thú với trái tim của những người đang yêu.
Nếu như trái tim có thể nói chuyện, tôi thật muốn mổ bọn nó ra nhìn xem.
Tôi kết hôn với Cố Hoàn, sau đó bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nhưng Cố Hoàn lại bị trầm cảm vì liên tục sẩy thai.
Thật ra em ấy là một người phụ nữ khỏe mạnh, còn nguyên khiến em ấy sẩy thai là vì tôi lén bỏ thêm thuốc sẩy thai vào ly trà sữa mang cho em ấy.
Bệnh trầm cảm của Cố Hoàn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, tôi lại bắt đầu cảm thấy thú vị.
Thế là tôi tiến hành thôi miên và gợi ý cho em ấy.
Tôi nói đi nói lại cho em ấy là những người phụ nữ có thai kia đã cướp đi con của em ấy.
Tôi đổi thuốc của em ấy, nhìn bệnh tình của em ấy nghiêm trọng hơn từng chút một.
Thật thú vị, hóa ra lòng người dưới sự thôi miên và gợi ý có thể từng bước đi vào mặt tối.
Cố Hoàn từng là một người phụ nữ rất khỏe mạnh, nhưng bây giờ, em ấy mắc chứng tinh thần phân liệt.
Tôi nhìn em ấy giết người, sau đó giả bộ làm một người chồng thâm tình giúp em ấy xử lý thi thể.
Trên thực tế tôi cũng đang hưởng thụ thú vui giết người, nhưng không cần chịu trách nhiệm pháp lý về cái chết.
Về việc Cố Hoàn đi theo tôi đến rìa núi ngày hôm đó tôi chỉ đơn giản giấu nhẹm đi.
Xóa hồ sơ thanh toán trên điện thoại của em ấy, sau đó mua chuộc tài xế, cố ý để lại một chút dấu vết trong nhà tắm.
Tôi muốn làm nội tâm Cố Hoàn cảm thấy vô cùng day dứt.
Lòng người rất thú vị, đúng không?Nhưng mà tôi phát hiện ra một việc, Cố Hoàn thực sự rất thông minh, em ấy đã tỉnh táo lại sau một lần giết người nào đó, để lại một từ giấy nói đừng tin tưởng tôi, còn nhắc nhở chính em ấy nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đáng tiếc, Cố Hoàn, tôi muốn đi tìm con mồi tiếp theo.
.