Trời Tối

Từ sau khi được Bạch Tử cứu khỏi vòng đu quay, Mạnh Dĩ Lam không bao giờ gặp lại ác mộng nữa.

Ngày qua ngày, cô đều được đối phương ôm lấy và chìm vào giấc ngủ, khi thức dậy cũng nằm trong vòng tay của người kia.

Trong khoảng thời gian này, chưa kể đến ác mộng, thậm chí đến cả một giấc mơ cũng không có.

Nhưng mà, đối với Mạnh Dĩ Lam, việc "nằm chung giường với người khác" là một trong những điều cô né tránh nhất.

Không chỉ có con người, cô thậm chí còn không chịu nổi khi trên giường có thêm một con gấu bông, xem như thêm một cái gối, cũng sẽ khiến cô cảm giác như sự riêng tư của mình bị xâm phạm.

Nhưng bây giờ khi đối mặt với Bạch Tử, cái gọi là cấm kỵ này tựa như không hề tồn tại.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng thân thể Bạch Tử lại ngày càng ấm áp, được người đó ôm ngủ, Mạnh Dĩ Lam sinh ra vốn thuộc thể hàn, lại cảm thấy thoải mái như đang ngâm mình trong suối nước nóng, một khi nằm xuống liền tình nguyện trốn trong chăn cả ngày, không muốn làm gì khác.

Đối với Mạnh Dĩ Lam, đây không chỉ là khoảng thời gian thoải mái nhất kể từ khi virus đột biến bùng phát, thậm chí còn có thể khoa trương khi nói rằng, tuy chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhưng đó lại là khoảng thời gian yên bình và tươi đẹp nhất mà cô từng có.

Thế nhưng, bắt đầu từ khoảng hai tuần trước, Mạnh Dĩ Lam lại gặp ác mộng.

Ví dụ như bây giờ.

Khoảng ba giờ sáng, cô lại lần nữa bừng tỉnh sau cơn ác mộng.

Khoảnh khắc cô mở mắt ra, Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn không nhớ nổi mình đã mơ thấy gì trước khi tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy kiệt sức, đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi, nóng đến mức như vừa chạy trốn khỏi luyện ngục.

Dù vậy, Mạnh Dĩ Lam vẫn ôm chặt Bạch Tử bên cạnh, không buông tay.

Nhưng khác với thường ngày chính là, Bạch Tử không có nghiêng người ôm Mạnh Dĩ Lam vào lòng.

Lúc này, cô đang nằm ngửa trên giường, khuôn mặt bình tĩnh.

Trông có vẻ đang ngủ say, nhưng lại quá yên bình, như thể không nhận thức được, cũng như không hề quan tâm chút nào với mọi thứ xung quanh.

Đã gần hai tuần trôi qua kể từ ngày Bạch Tử hôn mê.

Kể từ ngày đó, Mạnh Dĩ Lam lại gặp ác mộng.

Những ngày qua, nội dung cơn ác mộng rất đa dạng, bao gồm những mảnh ký ức trong quá khứ và những hình ảnh kỳ lạ không rõ nguồn gốc, nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, tất cả những giấc mơ đều tràn ngập bầu không khí căng thẳng và sợ hãi tột độ.

Khi thời gian hôn mê của Bạch Tử dần kéo dài, nội dung của cơn ác mộng ngày càng phức tạp và khó hiểu, kết quả là Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn không thể nhớ được nội dung của giấc mơ, cô chỉ còn lại ấn tượng sâu sắc về sự căng thẳng và sợ hãi do cơn ác mộng gây ra.

Mạnh Dĩ Lam vừa thở hổn hển, vừa đưa tay kiếm tìm bàn tay ấm áp của Bạch Tử, siết chặt.

Khoảnh khắc tiếp theo, nỗi sợ hãi dường như lắng xuống một chút.

Lúc này, hai người không ngủ trong phòng của Mạnh Dĩ Lam, mà nằm ở một phòng thí nghiệm dưới tầng hầm.

Vào ngày Bạch Tử hôn mê, sau khi trải qua kiểm tra sơ bộ của Hedy, cô xác định rằng cơ thể Bạch Tử không có gì đáng lo ngại, chỉ là vì kiệt sức cực độ mà chìm vào trạng thái ngủ sâu.

Chỉ cần mỗi ngày nằm nghỉ ngơi thật tốt, liên tục tiêm các dung dịch dinh dưỡng đã được đặc biệt chuẩn bị, cơ thể sẽ sớm hồi phục và dần tỉnh táo lại.

Theo đề nghị của Hedy, Bạch Tử được Mạnh Dĩ Lam đưa xuống phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, điều này không chỉ tạo điều kiện thuận lợi cho Hedy trong việc chữa trị và quan sát những thay đổi trên cơ thể cô, mà còn giúp cô có thể nghỉ ngơi và không bị ai quấy nhiễu.

Cùng tạm thời chuyển đến phòng thí nghiệm, còn có Mạnh Dĩ Lam.

Nhưng trên thực tế, lúc đầu Mạnh Dĩ Lam đã dự định tạm thời sống tách ra với Bạch Tử.

Trước hết là vì giường ở phòng thí nghiệm rất nhỏ, hẹp hơn ít nhất một nửa so với giường trong phòng ngủ của Mạnh Dĩ Lam.

Mặt khác, mặc dù Mạnh Dĩ Lam quyết định tạm thời không ra ngoài làm việc vì chuyện của Bạch Tử, nhưng càng ngày càng có nhiều việc cần cô phải xử lý từ xa, nếu cô ở dưới tầng hầm cả ngày, trong trường hợp khẩn cấp hoặc nếu cô muốn tìm tài liệu cần đọc, sẽ khá bất tiện.

Thế nhưng là, vào đêm đầu tiên hai người ngủ riêng, Mạnh Dĩ Lam bất lực nhận ra, những điều cô cân nhắc trước đó, thực ra chẳng phải là vấn đề lớn.

Vấn đề lớn nhất chính là, khi nằm một mình trên chiếc giường đôi rộng lớn, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Đó không phải là sự cô đơn hay lạnh lẽo, mà là một cảm giác sợ hãi khó tả từ sâu trong lòng.

Mặc dù Mao Mao ở bên cạnh, hoặc khi cơ thể cực kỳ mệt mỏi, hoặc là đầu óc cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng sau khi nhắm mắt lại, Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn không có cách nào ngủ được.

Giống như một mình ngồi trên chiếc tàu nhỏ hẹp, lắc lư và mù quáng tiến lên trên mặt biển phủ đầy sương mù.

Thế là, vào đêm khuya, khi mọi người đã ngủ say, Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng ôm gối leo xuống hầm, sau đó dùng tốc độ cực nhanh "xâm nhập" vào phòng thí nghiệm, không nói hai lời liền nằm xuống cạnh Bạch Tử.

Giường rất hẹp, Mạnh Dĩ Lam đang ôm Bạch Tử phải cuộn tròn cơ thể lại, mới có thể miễn cưỡng vừa đủ chỗ cho hai người ngủ chung.

Tuy rằng không quá thoải mái, nhưng hơi thở quen thuộc và nhiệt độ cơ thể ấm áp của Bạch Tử làm cho Mạnh Dĩ Lam không còn hoảng sợ nữa, cứ việc gặp ác mộng, nhưng ít nhất cô cũng có thể ngủ được.

Việc quá dựa dẫm vào Bạch Tử cũng không khơi dậy được sự cảnh giác của Mạnh Dĩ Lam, ngày hôm sau, cô dứt khoát chuyển một số đồ dùng cần thiết hàng ngày và tất cả tài liệu làm việc đến phòng thí nghiệm.

Kết quả là, Mạnh Dĩ Lam ở dưới tầng hầm gần như 24 giờ một ngày.

Những người khác sau khi biết chuyện này cũng không quá ngạc nhiên, ngay cả Hedy cũng không nói gì thêm.

Nhưng cho dù bọn họ có phản đối thì Mạnh Dĩ Lam cũng chẳng quan tâm.

Bốn bề yên tĩnh, Mạnh Dĩ Lam thức dậy sau cơn ác mộng, dần dần bình phục hô hấp.

Bên cạnh chiếc gối mà hai người nằm chung có một cuốn sổ tay màu đen, đó chính là thứ mà tay phải Bạch Tử đã nắm chặt trong lúc bất tỉnh.

Lúc này, trên cuốn sổ còn có một viên kẹo dâu được bọc trong giấy màu hồng.

Vào cái đêm hai người ngủ riêng, có lần Mạnh Dĩ Lam đã mở cuốn sổ này ra khi đang nằm một mình trên giường.

Nhưng mới đọc được nửa chừng, cô không còn cách nào đọc tiếp, bởi vì nước mắt đã rơi quá nhiều.

Sổ tay ghi lại những chi tiết về cuộc sống hàng ngày của Bạch Tử sau khi rời thành phố B.

Nội dung trong sổ cũng chân chất và đơn giản như nét chữ của Bạch Tử, chẳng hạn như sau khi uống thuốc do Du Vu Ý điều chế sẽ cảm thấy hơi buồn ngủ, hay là nhặt được một tổ trứng chim bị mưa lớn làm rơi xuống đất.

Tất nhiên, còn có cả câu nói Bạch Tử từng nói qua "Tôi không muốn thích Mạnh Dĩ Lam nữa".

Đồng thời, cô cũng thành thật viết ra suy nghĩ của mình về Mạnh Dĩ Lam.

Nhìn những lời này, Mạnh Dĩ Lam nhịn không được tưởng tượng sự tình có lẽ sẽ phát triển theo chiều hướng xấu nhất.

Có thể một ngày nào đó, Bạch Tử sẽ quên tất cả những gì mình từng viết - bảo gồm cả cô, Mạnh Dĩ Lam.

Khi đó, Bạch Tử sẽ không còn thời thời khắc khắc đem cô ghi nhớ ở trong lòng nữa, cũng sẽ không kiên nhẫn và ngoan ngoãn với cô nữa, càng sẽ không bị cô đối xử lạnh lùng như vậy, sẽ không đột nhiên gõ cửa và đưa đến một viên kẹo dâu tìm được ở đâu đó.

Thế là chẳng biết từ lúc nào, Mạnh Dĩ Lam vô thức rơi nước mắt, sau đó cô hoảng sợ đóng cuốn sổ lại, không dám đọc thêm nữa.

Mà bây giờ, dù đã nhiều ngày trôi qua, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn lơ đãng nhớ lại cảm giác khổ sở khi đọc cuốn sổ này, đáy lòng không nhịn được bắt đầu phát run.

Cô nhắm mắt lại, tựa trán vào bên tai Bạch Tử, cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình.

Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam khẽ nâng cằm lên, như muốn nói điều gì đó với người trong lòng.

Trước đây, trước khi chìm vào giấc ngủ, hai người luôn trò chuyện cùng nhau, chủ yếu là Mạnh Dĩ Lam nói, Bạch Tử nghe.

Kiểu giao tiếp này là chuyện rất nhỏ nhặt, nhưng đối với Mạnh Dĩ Lam, sau khi quen thuộc rồi, nó dường như đã trở thành một loại "hoạt động giảm bớt sức ép" không thể thiếu.

Thời điểm khi cô chia sẻ điều gì đó, Bạch Tử luôn đáp lại đúng lúc.

Thỉnh thoảng hai người sẽ tranh cãi với nhau một lúc vì khác biệt quan điểm, nhưng Mạnh Dĩ Lam sẽ không vì vậy mà tức giận, thậm chí còn cảm thấy ý nghĩ của Bạch Tử đã mở rộng thêm cho suy nghĩ của cô.

Mà bây giờ, "hoạt động giảm bớt sức ép" đặc biệt này đã bị tạm dừng gần hai tuần, Mạnh Dĩ Lam đã đọng lại rất nhiều chuyện muốn chia sẻ cùng với Bạch Tử.

Ví dụ như, cô muốn nói cho Bạch Tử nghe về những cơn ác mộng gần đây của mình.

Hoặc là, kể về việc mình đã sụt cân như thế nào vì không quen với đồ ăn do người khác nấu.

Có lẽ cũng nên nhắc đến một "giai thoại thú vị", rằng cách đây vài ngày khu vực màu vàng đã bị tổ chức Vĩnh Thái chiếm đóng hoàn toàn, nhưng chính quyền thành phố B lại bất lực.

Nhưng kỳ thực, điều mà Mạnh Dĩ Lam muốn nói nhất chính là ——

Cô vô cùng hối hận vì đã tuỳ hứng mà đối xử lạnh lùng với Bạch Tử như vậy, cùng với cả nỗi sợ mình sẽ bị Bạch Tử hoàn toàn lãng quên.

Nhưng lời nói vừa đến khoé miệng, Mạnh Dĩ Lam lại không thể nói ra thành lời.

Vừa nghĩ đến bây giờ dù mình có nói thế nào cũng sẽ không nhận được lời hồi đáp từ Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thế là, cô hít một hơi thật sâu, tựa cằm lên vai Bạch Tử, nhắm hai mắt lại.

Chờ đợi hồi lâu, cảm giác mệt mỏi dần dần kéo đến, rốt cuộc cũng hoàn toàn bao phủ cảm giác chua chát trong lòng Mạnh Dĩ Lam, cuối cùng cô cũng ôm người bên cạnh rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Lần này, thẳng cho đến khi thức dậy vào hôm sau, cô cũng không gặp ác mộng.

Sau khi rời giường, Mạnh Dĩ Lam vội vàng rửa mặt rồi đứng bên giường như mọi ngày, lau mặt cho Bạch Tử, thay quần áo và chải tóc cho đối phương.

Dường như hầu hạ người khác như thế là một điều viển vông đối với Mạnh Dĩ Lam trước đây.

Tuy nhiên trong hai tuần này, cô không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí còn xem Bạch Tử như một người đang tỉnh táo mà chăm sóc.

Bởi vì Hedy sẽ sớm đến kiểm tra thân thể cho Bạch Tử, nên Mạnh Dĩ Lam cho rằng với tư cách là người thân cận nhất, cô có trách nhiệm phải làm Bạch Tử tươm tất khi tiếp xúc với người ngoài.

Ngay lúc Mạnh Dĩ Lam đang chải tóc cho Bạch Tử, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Cô cũng không quay đầu lại: "Vào đi."

Hedy mở cửa nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, hiển nhiên cô cũng không hề cảm thấy kinh ngạc: "Báo cáo thể chất ngày hôm qua cho thấy, tất cả các chỉ số đều bình thường, đoán chừng sẽ sớm tỉnh lại."

Mạnh Dĩ Lam lúc này mới quay đầu nhìn Hedy, nhẹ giọng cười nói: "Cảm ơn."

Lúc này, cô buộc hai bím tóc cho người đang nằm trên giường, vì sợ đối phương nằm sẽ bị cấn đau.

Bạch Tử bây giờ mặc đồ trông hoàn toàn khác so với thường ngày, cô trông giống như một cô bé nông dân, thanh thuần và đáng yêu.

Bất quá, Mạnh Dĩ Lam rất chắc chắn, rằng Bạch Tử thường xuyên tự cạo đầu, sẽ không thích kiểu tóc như vậy.

Cũng chính vì thế, nên cô mới có thể nhân cơ hội này, chơi vui đến nghiện.

Mạnh Dĩ Lam đứng dậy, đứng sang một bên, nhường chỗ cho Hedy kiểm tra thân thể Bạch Tử.

Sau khi kiểm tra, Hedy không rời đi ngay như thường lệ.

Cô đứng ở cửa với vẻ bất an, do dự mở miệng: "Dĩ Lam, tôi..."

Mạnh Dĩ Lam đắp chăn cho Bạch Tử, quay đầu nhìn Hedy đang ngập ngừng.

Một lát sau, Hedy nhẹ nhàng nói: "Trước đó nói với cậu như vậy, thật xin lỗi."

Mạnh Dĩ Lam hơi sững sờ, cười nói: "Không sao đâu."

"Thế nhưng," Hedy đột nhiên thay đổi ngôn ngữ, vẻ mặt thành thật nói tiếp: "Tôi sẽ không thay đổi quan điểm của mình, tôi vẫn cho rằng, cậu không nên để mình đến gần một dị nhân như vậy..."

Nhưng cô chưa kịp nói xong, Mạnh Dĩ Lam lại đột ngột lên tiếng: "Hedy, thật xin lỗi, khi có Bạch Tử ở đây, chúng ta có thể giao tiếp bằng tiếng Trung không?"

Hedy ngạc nhiên.

"Em ấy không hiểu chúng ta đang nói cái gì, sẽ ghen." Mạnh Dĩ Lam bất đắc dĩ nhìn Bạch Tử trên giường, chính cô cũng không nhận ra, rằng giọng nói của mình lúc này tràn ngập sự cưng chiều, như si như oán, "Bụng dạ giống hệt như tôi, rất hẹp."

Trải qua sự việc lần này, tuy Mạnh Dĩ Lam không cố ý thay đổi, nhưng cô lại vô thức trở nên thận trọng hơn mà không hề hay biết.

Ví dụ như bây giờ, cho dù Bạch Tử đang hôn mê, nhưng Mạnh Dĩ Lam cũng không muốn làm cô ấy cảm thấy khó chịu.

Hedy lúng túng dừng một chút, sau đó gật đầu, đổi lại ngôn ngữ: "Ý tôi vừa rồi là, nếu cậu nhất định cùng Bạch Tử tiếp tục phát triển, có thể cậu phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất."

Vẻ mặt Mạnh Dĩ Lam cứng đờ.

"Sau khi tỉnh lại, có thể cô ấy sẽ quên một số chuyện." Hedy cố gắng nói ngắn gọn để đối phương nhanh chóng hiểu được ý của mình.

Mạnh Dĩ Lam trầm mặc một lát, sau đó gật đầu: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi, Hedy."

Nhìn thấy phản ứng của đối phương bình tĩnh như vậy, Hedy bất đắc dĩ cười khổ, cũng ngày càng xác định - cô thực sự không có chút cơ hội nhỏ nhoi nào.

"Cùng lắm, tạm thời cậu không cần quá lo lắng," Hedy âm thầm điều chỉnh lại tâm tình, nói thêm, "So với dị nhân tôi từng gặp trước đây, tình trạng của Bạch Tử coi như đã rất tốt rồi, ở giai đoạn của cô ấy, rơi vào trạng thái nóng nảy hẳn là sẽ xuất hiện thường xuyên hơn."

Mạnh Dĩ Lam ngồi xuống bên giường, vẻ mặt không mấy thoải mái: "Những người khác ở giai đoạn này thế nào?"

"Những người đột biến bị tiêm loại thuốc đó, ở giai đoạn này sẽ quên hết mọi thứ," Hedy mô tả biểu hiện của những người đó một cách chính xác nhất có thể. "Họ hoàn toàn không thể nhận ra người thân và bạn bè bên cạnh mình, trở nên cực kỳ cáu kỉnh, tuy nhiên, Bạch Tử chỉ rơi vào trạng thái bạo lực trong một số trường hợp nhất định, chẳng hạn như..."

Đột nhiên, Hedy im lặng.

Mạnh Dĩ Lam không chút lúng túng tiếp lời: "Chẳng hạn như lúc ghen."

Mạnh Dĩ Lam có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của Bạch Tử, đương nhiên sẽ không thể nào không hiểu được biểu hiện khi ghen của người đó.

"Đúng vậy," Hedy gật đầu, "Theo quan sát của tôi, điểm kích thích sự xúc động của Bạch Tử đều nằm ở chỗ cậu, đặc biệt là khi tôi và cậu... thân cận, sự tức giận của cô ấy đối với tôi sẽ rất rõ ràng."

"Thật xin lỗi, lúc đó tôi tức đến chập mạch rồi," Mạnh Dĩ Lam lập tức xin lỗi, "Cho nên tôi mới cố ý đến gần cậu, tôi đã giải thích qua với em ấy rằng cậu thật ra không thích tôi..."

"Tôi..." Hedy nhíu mày, ngập ngừng nói: "Thật ra tôi..."

Mạnh Dĩ Lam nghi ngờ nhìn Hedy, nhưng không nghe được người kia nói hết câu.

Cô vừa chờ đợi, vừa cúi đầu xuống và bắt đầu xoa bóp các khớp tay cho Bạch Tử.

Mặc dù Hedy đã từng nhắc nhở Mạnh Dĩ Lam, rằng khả năng tự chữa lành của Bạch Tử vô cùng tốt, và hành động này có vẻ hơi thừa, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn lấy lý do cơn đau của Bạch Tử vẫn tồn tại và nhất quyết muốn mỗi ngày đều kiên trì xoa bóp cơ thể đối phương một hồi.

Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Mạnh Dĩ Lam nhìn Bạch Tử, Hedy biết, những lời cô vừa suýt bốc đồng nói ra thực sự là "dư thừa".

Hedy lắc đầu: "Không có gì, tôi có chút việc, cần gì thì cứ gọi cho tôi."

"Được," Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại mỉm cười, "Vất vả rồi."

Hedy cố gắng đè xuống cảm giác mất mát trong lòng, mỉm cười gật đầu với đối phương, sau đó quay người đi ra ngoài.

Hedy không phải là người duy nhất cẩn thận che giấu cảm xúc thật của mình, sau khi cửa đóng lại, Mạnh Dĩ Lam bên giường cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể căng thẳng, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi.

Cô vô thức dừng việc xoa bóp, ngẩng đầu nhìn Bạch Tử vẫn còn chưa tỉnh.

Đột nhiên, trong hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần.

Ngay sau đó, lại có tiếng gõ cửa: "Mạnh tiểu thư, tôi vừa nhận được tin có ba chiếc xe đang đến gần chúng ta, tạm thời danh tính của họ vẫn chưa được xác định."

Người đến là Hoa tỷ.

Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một hồi, nhanh chóng đáp: "Tôi lên cùng cô."

Lúc này, cô mới thấy đồng hồ của mình nhận được tin nhắn mới, là chú Hồng vừa gửi tới ——

"Phó chủ tịch đang đi đến bờ sông."

Mạnh Dĩ Lam cau mày, suy nghĩ một chút rồi lập tức xóa tin nhắn.

Sau đó, cô đặt tay Bạch Tử lại dưới chăn, rồi nhìn khuôn mặt trầm tĩnh và bình yên đó, tiếp đến cúi xuống hôn lên một cái, sau đó quay người rời khỏi phòng.

Mười phút sau, Mạnh Dĩ Lam và Hedy ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, không nói một lời.

Hedy có vẻ hơi bồn chồn, Hồng Toàn đeo mặt nạ đứng đằng sau cô, trông vẫn như vệ sĩ.

Người tỏ ra thoải mái nhất chính là Mạnh Dĩ Lam, lúc này cô đã ăn mặc chỉnh tề, khí chất giống như khi ra vào tập đoàn Hoành Á lúc trước, tao nhã và lạnh lùng.

Cô đang thong thả pha trà nóng, dường như không lo lắng chút nào về chuyện sắp xảy ra.

Hoa tỷ đứng bên cửa sổ đột nhiên nói: "Tới rồi."

Mạnh Dĩ Lam đặt tách trà trong tay xuống, nhìn những người khác rồi đứng dậy, khuôn mặt lạnh nhạt chậm rãi bước ra khỏi tàu.

Một tuần qua không có tuyết, nhiệt độ hình như cũng tăng trở lại, tuyết đọng ven sông hơi tan một chút, nhưng trên mặt sông vẫn còn lại một tầng băng mỏng.

Mạnh Dĩ Lam dẫn Hoa tỷ lên boong tàu, nhìn về phía ba chiếc xe đang đậu cách đó không xa.

Vài ánh đèn xe chói lóa chiếu thẳng vào hai người, trông có chút thô lỗ và ngạo mạn.

Đậu gần con tàu nhất là một chiếc ô tô dài màu đen, hai chiếc còn lại là xe bán tải đã được cải tiến.

Cửa sổ của chiếc ô tô màu đen được dán kín bằng một tấm kính đen, khiến Mạnh Dĩ Lam không thể nhìn rõ tình hình bên trong xe.

Nhưng cô tin chắc rằng, đúng như chú Hồng nói, người ngồi bên trong khẳng định là Mạnh Nguyệt, cô mẫu của cô.

Sau khi Bạch Tử hôn mê, Mạnh Dĩ Lam từ chối mọi công việc cần đi ra ngoài, thậm chí còn hai lần liên tiếp từ chối lời mời gặp mặt của Mạnh Nguyệt.

Hành động của Mạnh Dĩ Lam quá khác thường, đến mức không có gì đáng ngạc nhiên khi nó thu hút sự chú ý của Mạnh Nguyệt.

Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam không ngờ rằng Mạnh Nguyệt sẽ đích thân đến đây tìm mình.

Trên cửa sổ của hai chiếc xe bán tải còn lại, không có kính đen che khuất tầm nhìn, Mạnh Dĩ Lam có thể thấy rõ ràng bên trong chở đầy vệ sĩ được trang bị đủ loại vũ khí.

Đây rõ ràng là dấu hiệu cho thấy kẻ đến không mấy "thân thiện".

Một lúc sau, người lái chiếc ô tô màu đen mở cửa.

Mạnh Dĩ Lam lập tức nhận ra, đó chính là nam trợ lý trẻ tuổi thường đi theo Mạnh Nguyệt.

Sau khi xuống xe, cậu ta ngẩng đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam đang đứng trên boong tàu, sau đó đi tới cửa ghế sau, cung kính mở ra.

Ngay sau đó, Mạnh Nguyệt mặc áo choàng lông màu đen bước xuống xe.

Mạnh Dĩ Lam đứng thẳng lưng, nhanh chóng xuống tàu đi tới ô tô, mỉm cười chào đón Mạnh Nguyệt: "Cô mẫu, ngài đến mà không báo trước cho con biết, con còn chưa kịp chuẩn bị gì cả."

Mạnh Nguyệt trông có vẻ hơi mệt mỏi, xem ra gần đây tâm tình của bà ấy không được tốt.

Bà nhìn Hoa tỷ ở phía sau Mạnh Dĩ Lam, cười đầy ẩn ý: "Ta tưởng chú Hồng sẽ nói trước với con."

Trên thực tế, chuyến thăm của Mạnh Nguyệt là một hành trình cực kỳ riêng tư, thậm chí chú Hồng cũng chỉ biết được tin tức này vào phút cuối.

Lúc này, bà đột nhiên nhắc đến chú Hồng, rõ ràng là đang thử thăm dò Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh, ngạc nhiên hỏi: "Có phải chú ấy bận quá nên quên mất không?"

Ngay cả câu trả lời hoàn mỹ cũng không khiến Mạnh Nguyệt yên tâm, bà nhướn mày nhìn Mạnh Dĩ Lam một lúc, sau đó thản nhiên nói: "Có lẽ vậy."

Sau đó, bà ấy quay lại nhìn con tàu phía sau Mạnh Dĩ Lam, lại cười khẽ một tiếng: "Khó trách, nói thế nào cũng không muốn đến chỗ ta sống, nơi này thật sự rất tốt."

"Nơi này không thể sánh bằng chỗ ngài ở, con chỉ muốn yên tĩnh một chút mà thôi." Mạnh Dĩ Lam cười cười, đưa tay mời: "Cô mẫu, vào trong rồi nói chuyện, ngoài trời lạnh lắm."

Mạnh Nguyệt dẫn theo trợ lý, cùng Mạnh Dĩ Lam và Hoa tỷ lên tàu.

Phòng khách có sưởi ấm, so với bên ngoài, trong khoang tàu ấm áp hơn nhiều.

Sau khi Mạnh Nguyệt bước vào, Hedy lập tức đứng dậy tiến tới, cung kính chào bà và tự giới thiệu bản thân.

Nhưng Mạnh Nguyệt từ đầu tới cuối không đáp lời Hedy, mà nhàn nhã nhìn quanh toàn bộ phòng khách, cuối cùng đưa mắt nhìn Hồng Toàn đang đeo mặt nạ.

"Vị này là?" Mạnh Nguyệt nhìn Mạnh Dĩ Lam.

"Đây là vệ sĩ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của tôi," Hedy chủ động trả lời, "Giống như tôi, cậu ấy không phải người Trung Quốc."

Trên thực tế, Hedy thật sự có mang vệ sĩ đến, nhưng trên đường tới đây người này bị bệnh, bởi vì thiếu thuốc, đã chết trước khi Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đón được.

Mạnh Nguyệt cười với Hedy: "Vệ sĩ còn lại đâu? Tại sao bây giờ chỉ còn người này thôi?"

Hedy sững sờ.

"Một người bạn của tôi trong chính phủ có nhắc đến các vị," Mạnh Nguyệt chậm rãi giải thích, "Cậu ấy nói ban đầu định sắp xếp chỗ ở cho ba người, nhưng sau đó các vị đều chuyển đến chỗ ở của Dĩ Lam."

Hedy hoàn toàn không ngờ tới sẽ bị hỏi câu này, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Mạnh Dĩ Lam đứng ở một bên bình tĩnh trả lời: "Gần đây trời lạnh, vị kia không cẩn thận bị cảm lạnh và sinh bệnh, tình trạng có chút nghiêm trọng, còn đang nghỉ ngơi trong phòng."

Mạnh Nguyệt hơi nhướn mày.

"Cảm ơn cô mẫu trước kia đã phái người đưa thuốc đến thành phố B," Mạnh Dĩ Lam khéo léo chuyển chủ đề, "Mấy ngày trước, chính phủ vừa mới đưa thuốc đến, vệ sĩ uống xong liền thấy khỏe hơn nhiều."

Mạnh Nguyệt không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, khiến người ta khó có thể nhìn ra được cảm xúc của bà lúc này.

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngột ngạt, Hedy dựa theo kế hoạch đã bàn bạc với Mạnh Dĩ Lam trước đó, xoay người cùng Hồng Toàn đi lên lầu với lý do bận công việc, Hoa tỷ thì lại theo chỉ thị của Mạnh Dĩ Lam rời khỏi phòng khách.

Bất quá, Mạnh Nguyệt cũng không có bảo trợ lý quay lại xe chờ, hiển nhiên là còn mang theo chút cảnh giác.

"Cô mẫu, mời ngài ngồi," Mạnh Dĩ Lam không vội, vừa pha trà, vừa xin lỗi với giọng điệu không kiêu ngạo và cũng không tự ti, "Mấy ngày nay con bận quá, không về công ty để gặp mặt ngài được."

Mạnh Nguyệt cuối cùng cũng ngồi xuống sofa, nhưng vẻ mặt vẫn chưa thoải mái, liền hỏi: "Con vừa xảy ra chuyện, mới trở về không bao lâu, lại bận rộn thành như vậy?"

Nhìn có vẻ rất quan tâm đến Mạnh Dĩ Lam, nhưng thực ra giọng điệu của bà ấy rất thờ ơ.

So với thái độ trước đây, bà ấy dường như là một người hoàn toàn khác.

Mạnh Dĩ Lam trầm giọng đáp: "Tình huống bây giờ phức tạp như vậy, ngài cũng rất bận rộn, con sao có thể lơ là."

"À, là do ta hiểu lầm," Mạnh Nguyệt có vẻ mỉa mai cười, "Còn tưởng rằng con vì quá thương tâm nên không ra ngoài."

Lời nói mang tính chất ám chỉ cực mạnh, khiến trái tim Mạnh Dĩ Lam đông cứng, cô không trả lời mà chỉ đợi đối phương nói tiếp.

Mạnh Nguyệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mạnh Dĩ Lam, như đang quan sát biểu cảm của cô ấy một cách cẩn thận: "Ta cũng đã từng nếm trải cảm giác bị người thân nhất của mình phản bội."

Mạnh Dĩ Lam biết rất rõ, "phản bội" ​​mà đối phương nhắc tới chính là tin đồn Bạch Tử cấu kết với Bạch Tang để bắt cóc cô.

Cô lộ ra vẻ mặt lo lắng, sau khi cười khổ, cô nhắc đến Liêu Vũ Đình: "Nói mới nhớ, dạo này em họ của con thế nào rồi ạ? Mấy ngày nay con chưa có thời gian để gặp em ấy..."

"Có lòng," Mạnh Nguyệt cuối cùng cũng xoay mặt đi, quay đầu nhìn làn khói nóng bốc ra từ tách trà, bình tĩnh trả lời: "Mấy ngày trước con cho người đưa đến một đống thuốc lớn, còn giới thiệu bác sĩ cho ta, nhưng ta còn chưa kịp cảm ơn con."

Mạnh Dĩ Lam chân thành trả lời: "Đây là việc con nên làm."

Dường như rốt cuộc cũng buông lỏng cảnh giác một chút, Mạnh Nguyệt đột nhiên trầm giọng nói: "Dĩ Lam, con và ta... cùng hội cùng thuyền."

Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại, tựa như hoàn toàn không hiểu đối phương có ý gì.

"Vũ Đình phản bội ta, cũng tương đương với phản bội con," Mạnh Nguyệt tiếp tục, "Con đối với kẻ phản bội còn ân cần như vậy, có lẽ... đây chính là ảnh hưởng của tình thân."

Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh nhìn Mạnh Nguyệt, cô biết đối phương còn chưa nói xong.

"Khi mới biết Vũ Nhu và Vũ Đình phản bội mình, ta đã vô cùng tức giận," Mạnh Nguyệt cười khổ, nghiến răng nghiến lợi, "Lúc đó, ta ước gì mình chưa từng sinh ra chúng nó, cũng muốn cầm lấy dao rồi tự tay giết chúng nó cho xong."

Nói xong, bà lại thở dài thật sâu: "Nhưng khi nhìn thấy Vũ Đình nằm bất động trên giường, cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, ta lại cảm thấy đau lòng muốn chết đi."

Mạnh Dĩ Lam chủ động vươn tay ra, đặt lên mu bàn tay đang run rẩy của Mạnh Nguyệt.

"Đối với những người đã phản bội mình, từ trước đến nay ta luôn tàn nhẫn vô cùng, nhưng..." Mạnh Nguyệt đột nhiên dùng tay trái nắm lấy lòng bàn tay của Mạnh Dĩ Lam, nhỏ giọng nói: "Gần đây, ta có một loại trải nghiệm mới ——"

Dừng một chút, bà nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Dĩ Lam: "Nếu như bị người thân cận nhất trong gia đình phản bội, chúng ta nhất định phải dùng biện pháp nghiêm khắc hơn để trừng phạt và ngăn cản họ. Nếu không, họ sẽ càng ngày càng lầm đường lỡ bước, càng lâm vào tình trạng thống khổ hơn nữa."

Mạnh Dĩ Lam ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Mạnh Nguyệt.

Không cần hỏi thêm, Mạnh Dĩ Lam đã hiểu rõ, "người thân cận nhất trong gia đình" mà đối phương nhắc đến, không phải là Liêu Vũ Đình hay Liêu Vũ Nhu, mà là cô - Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Nguyệt đang cảnh cáo cô không được phản bội người nhà.

"Dĩ Lam, ta vẫn luôn rất coi trọng gia đình của mình," Mạnh Nguyệt nhẹ nhàng nói thêm, "Đặc biệt là vào lúc này, ta không muốn lại mất mát thêm nữa."

Mạnh Dĩ Lam gật đầu đáp: "Cô mẫu, xin ngài yên tâm."

Lúc này, vẻ mặt Mạnh Nguyệt đã hoàn toàn thả lỏng.

Bà đưa tay cầm lên tách trà nóng do Mạnh Dĩ Lam pha, nhấp một ngụm, sau đó quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn những bông tuyết đã bắt đầu rơi từ lúc nào đó, rồi chủ động nói về những chủ đề không quan trọng khác.

Không lâu sau, bà đứng dậy và chào tạm biệt Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam cầm chiếc ô bên tường, tiễn bà ra khỏi cửa.

Lúc này, những bông tuyết trên bầu trời đã thay đổi kích thước từ nhỏ như hoa giấy sang dày tựa như lông ngỗng.

Mạnh Dĩ Lam tiễn Mạnh Nguyệt lên xe, đối phương đột nhiên xoay người lại, nghiêm túc nói: "Dĩ Lam, hãy nhớ kỹ, trong tình huống hiện tại, người nhà cùng cội nguồn và cùng loài với con, mới là quan trọng nhất."

Mạnh Dĩ Lam khẽ giật mình, suy tư một lúc mới trả lời: "Cô mẫu, ngài là người nhà thân thiết nhất của con."

Trước đây, Mạnh Dĩ Lam cũng đã nói câu này với Mạnh Nguyệt.

Khi đó, cô hoàn toàn thật lòng.

Nhưng bây giờ, tâm tình của Mạnh Dĩ Lam rất khác.

Không chỉ vậy, ngay cả phản ứng của Mạnh Nguyệt cũng rất khác so với trước đây: "Không, Dĩ Lam..." Bà tiến lại gần một bước, thì thầm vào tai Mạnh Dĩ Lam: "Cha con mới là người nhà thân thiết nhất của con."

Vừa dứt lời, trong lòng Mạnh Dĩ Lam lập tức trầm xuống.

"Dĩ Lam, thứ đang chảy trong người con... đều là máu của ông ấy." Mạnh Nguyệt tiếp tục nói.

Không còn bình tĩnh diễn kịch, sắc mặt Mạnh Dĩ Lam trở nên vô cùng khó coi vì lời nói của Mạnh Nguyệt.

Nỗi sợ hãi và chán ghét đã lâu không trải qua lại hiện lên, giống như một cuộc viếng thăm của một người bạn cũ kiêu ngạo, tùy ý xâm nhập vào trái tim Mạnh Dĩ Lam.

Thế nhưng, Mạnh Nguyệt vẫn không bỏ qua cho cô.

Như vừa cởi bỏ chiếc mặt nạ ôn hoà và trang nhã, bà dùng giọng điệu của trưởng lão khuyên nhủ, không cho đối phương cơ hội phản bác: "So với người mẹ đã bỏ nhà đi, con nên kính trọng cha mình hơn, có lẽ ông ấy đã làm không ít điều sai trái, nhưng ít ra... ông ấy là đấng sinh thành đã nuôi dưỡng con."

Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, chịu đựng xúc động muốn phản bác đối phương.

Thế nhưng, Mạnh Nguyệt lại hỏi một câu khiến cô không kịp phòng bị: "Nghe nói, gần đây con đang hỏi thăm về cha mẹ mình phải không?"

Trả lời lại Mạnh Nguyệt, là một sự im lặng.

Mấy ngày nay, Mạnh Dĩ Lam cẩn thận tìm kiếm manh mối về cha mẹ mình, cô vốn tưởng rằng không có gì rò rỉ được, nhưng hóa ra tin tức đã bị tiết lộ.

Dường như biết Mạnh Dĩ Lam đang nghĩ gì, Mạnh Nguyệt mỉm cười vỗ vai cô: "Ta biết, con đây là nhớ cha mẹ." Bà hạ giọng, giọng điệu không hiểu sao khiến Mạnh Dĩ Lam hoảng sợ, "Vừa lúc, cha của con... cũng muốn gặp con."

Vừa dứt lời, Mạnh Dĩ Lam lập tức cắn chặt răng, chịu đựng cơn run rẩy trong cơ thể do hoảng sợ đột ngột gây ra.

"Trong thời gian sắp tới, ta sẽ an bài chuyện này thật kỹ," Mạnh Nguyệt lại nói, "Khi thời cơ đến, con nhất định phải sắp xếp thời gian."

Nói xong, không đợi Mạnh Dĩ Lam trả lời, bà trực tiếp quay người bước lên xe.

Mạnh Dĩ Lam đứng bên bờ sông nhìn ba chiếc xe từ từ rời đi, cho đến khi không nhìn thấy đèn hậu của những chiếc xe đó, cô vẫn đứng bất động.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, Hoa tỷ bước ra khỏi khoang tàu, gọi Mạnh Dĩ Lam.

Lúc này, Mạnh Dĩ Lam mới định thần lại, liếc nhìn khu rừng tối tăm cách đó không xa, sau đó xoay người trở lại tàu.

Cuộc trò chuyện với Mạnh Nguyệt khiến tâm trí Mạnh Dĩ Lam kiệt sức, những người khác nhanh chóng phát hiện ra cô có điều gì đó không ổn.

Đáng lẽ phải nghỉ ngơi ngay nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn nhất quyết làm theo kế hoạch ban đầu, cô lấy lại tinh thần và cùng Hedy cẩn thận đối chiếu tư liệu phòng thí nghiệm của chính quyền thành phố B và tập đoàn Hoành Á.

Cuối cùng sau khi hoàn thành công việc, Mạnh Dĩ Lam một mình leo xuống hầm.

Trở lại phòng thí nghiệm và đóng cửa lại, sau khi quay đầu nhìn thấy Bạch Tử trên giường, vẻ mặt căng thẳng của Mạnh Dĩ Lam mới hoàn toàn thả lỏng.

Cô không thay quần áo, cũng không cởi búi tóc, mà là đi thẳng đến giường, chui vào trong chăn nằm xuống bên cạnh Bạch Tử.

Mạnh Dĩ Lam cuộn tròn thân thể cao gầy của mình thành một quả bóng, rồi duỗi thẳng tay chân như một chú chim non, một lần nữa ôm lấy người đã bất động suốt hai tuần qua.

Sau đó, cô rốt cuộc mới thở ra một hơi nặng nề, giống như một người chết đuối từ biển sâu trở về đất liền.

Lúc này, cuối cùng Mạnh Dĩ Lam nhịn không được nữa.

"Thật kỳ lạ, trước đây cũng là như thế này, tôi đối mặt với nhiều chuyện như vậy, một mình giải quyết, lại không hề cảm thấy mệt mỏi." Giọng Mạnh Dĩ Lam rất nhẹ nhàng, như đang nói cho Bạch Tử nghe, nhưng cũng như đang nói chuyện với chính mình: "Nhưng bây giờ, tôi luôn cảm thấy... nếu như có thể cùng em bàn bạc xem nên làm thế nào, thì thật tốt quá."

Một cảm giác chua xót dâng lên xoang mũi, nhưng Mạnh Dĩ Lam mím chặt môi, ngăn không cho nước mắt rơi.

Một lúc lâu sau, Mạnh Dĩ Lam nhẹ giọng nói: "Trong đống tài liệu được cất giữ ở bảo tàng nghệ thuật, có một tờ giấy, trên đó viết ba địa chỉ."

Trong bóng tối, ngoại trừ giọng nói của Mạnh Dĩ Lam, không còn âm thanh nào khác.

"Có địa chỉ của bảo tàng nghệ thuật, còn có địa chỉ của hòn đảo nhỏ mà chúng ta từng ở," Mạnh Dĩ Lam chậm rãi nói với Bạch Tử, "Và... còn có địa chỉ văn phòng công ty mà tôi làm việc một năm trước."

Đột nhiên, cô không nhịn được mỉm cười: "Chính là nơi em cõng tôi từ trên sân thượng xuống."

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Mạnh Dĩ Lam thoáng nhạt đi: "Đoán chừng, thông tin tôi từng tra được cũng bị giấu ở công ty, tôi phải... nhanh chóng lấy lại."

Mạnh Dĩ Lam nghiêng mặt qua, tựa cằm lên vai Bạch Tử: "Nhưng cách đây không lâu, nơi đó bạo phát virus biến dị, đã được ấn định là khu vực cấm."

Mặc dù Bạch Tử không có phản ứng gì, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn dùng giọng điệu tham vấn bày tỏ sự băn khoăn của mình: "Hơn nữa, tình hình hiện tại đã khác với lúc trước, tôi thật sự không yên tâm để người khác đi."

Cô mò mẫm nắm lấy tay Bạch Tử, mười ngón tay đan chặt: "Hiện tại người duy nhất tôi có thể tin tưởng, cũng chỉ có em."

Mạnh Dĩ Lam nhìn chằm chằm vào gương mặt của Bạch Tử, như đang chờ đợi đối phương đáp lại.

Thế nhưng, kỳ vọng vỡ tan.

Không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn, nhưng Mạnh Dĩ Lam hơi nhếch khóe môi, dịu dàng nói: "Cho nên, tôi quyết định tự mình đi, em ở đây nghỉ ngơi thật tốt nhé, chờ sau khi tôi trở về... em..."

Nhưng cô còn chưa nói xong, gương mặt vốn bình tĩnh của Mạnh Dĩ Lam dần dần đông cứng lại, lộ ra vẻ khổ sở.

Nhiều ngày qua, một loại cảm xúc nào đó vốn bị đè nén trong lòng, cuối cùng cũng bộc phát.

Sau đó, cô thì thầm như thể đang cầu khẩn: "Em có thể nhanh tỉnh lại được không?"

Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, nhưng không kìm được tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng, cô run rẩy nói ra những gì trong lòng mình: "...Tôi rất nhớ em."

Vừa dứt lời, giọng nói mà cô nhung nhớ đã lâu, cuối cùng lại lần nữa vang lên bên tai ——

"Để tôi... đi."



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!!!

Canh gà trích lời hôm nay:

Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui