Trời Tối

Đây rõ ràng là khu dân cư, nhưng lại không hề có mùi "nhân khí" chút nào.

Trong mỗi tòa nhà, chỉ có vài cửa sổ lộ ra ánh lửa rực rỡ.

Không có ông bà ra ngoài đi dạo vào buổi tối, không có cặp vợ chồng hay đàn ông và phụ nữ độc thân dắt chó đi dạo trong công viên dưới nhà, cũng không có những anh chàng giao hàng bận rộn từng có mặt khắp nơi trong thành phố.

Bạch Tử tuy có thính giác cực tốt, nhưng lại không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào liên quan đến hơi thở của sự sống, chẳng hạn như tiếng nấu ăn trong bếp, hay tiếng phim truyền hình đang chiếu trong phòng khách, thậm chí cả tiếng trò chuyện giữa mọi người cũng không có.

Trong vòng một năm, thảm họa này dường như đã đem cuộc sống của người dân bào mòn đi một lớp.

"Đã ba giờ sáng," Mạnh Dĩ Lam dường như đoán được suy nghĩ của Bạch Tử, "Mọi người đều đã nghỉ ngơi rồi."

Bạch Tử nhịn không được hỏi: "Tại sao bọn họ lại cho Mao Mao đi vào?"

Mạnh Dĩ Lam quay người lại thì thấy Bạch Tử cùng Mao Mao sau lưng cô, đang tròn vo đôi mắt nhìn mình, khung cảnh này có chút đáng yêu, cô không khỏi nhìn thêm mấy giây, sau đó mới đáp: "Trước mắt chưa có bất kỳ nghiên cứu nào cho thấy virus đột biến có thể ảnh hưởng đến động vật, với lại tôi cũng đã sớm có chuẩn bị rồi."

Cuối cùng, Bạch Tử theo Mạnh Dĩ Lam tới một tòa chung cư cao khoảng mười tầng.

Trong sảnh không có ai, thang máy hình như đã bị bỏ hoang từ lâu, sau khi hai người đi từ lối thoát hiểm lên tầng năm, Mạnh Dĩ Lam dừng lại.

Bạch Tử cẩn thận quan sát bốn phía, khu chung cư cao cấp này mỗi tầng có hai hộ gia đình, tuy rằng trên tay vịn cầu thang bụi bặm rất nhiều, nhưng không có bất kì rác thải nào, xem ra vẫn sạch sẽ.

Mạnh Dĩ Lam lấy chìa khóa mở cửa, ném balo lên ghế sofa rồi nhóm lửa.

Bạch Tử cõng Mao Mao trên lưng, đi theo Mạnh Dĩ Lam vào nhà.

Phòng khách rất rộng rãi, tuy có ít đồ trang trí nhưng lại khá gọn gàng.

Mao Mao nhảy lên chiếc ghế sofa bằng da ở giữa phòng khách rồi lăn lộn, sau đó nằm xuống một cách thô lỗ.

Ngoài ra còn có một chiếc TV siêu mỏng treo trên tường đối diện với ghế sofa, nhưng chắc đã lâu không dùng, lớp bụi màu xám trên đó dày đến mức không thể phản chiếu được.

Bạch Tử đi tới ban công, đang muốn nhìn ra ngoài, lại phát hiện gần ban công có một cây đàn piano.

"Khi nào nước sôi rồi, cô có thể đi tắm trước." Mạnh Dĩ Lam mang một bộ quần áo sạch sẽ đến cho Bạch Tử, "Mặc của tôi trước đi, mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn cô đi mua vài bộ mới."

"Cảm ơn." Bạch Tử lấy quần áo xong, không khỏi quay đầu lại nhìn cây đàn piano.

Ít người biết rằng Bạch Tử có thể chơi piano.

Mặc dù cô chưa bao giờ học nhạc cụ qua trường lớp, cũng chưa từng tham gia bất kỳ cuộc thi nào, nhưng từ khi còn nhỏ, ngoại trừ việc thỉnh thoảng được cha đưa đi lên núi cắm trại vì thể trạng yếu đuối, những lúc rảnh rỗi, mẹ Bạch Tử đều dạy cô chơi nhiều loại nhạc cụ ở nhà.

Trước khi Bạch Tử nộp đơn xin việc làm trợ lý võ thuật tại một phòng tập, cô đã từng muốn làm người đệm đàn trong một nhà hàng hoặc dạy piano tại một trung tâm âm nhạc, nhưng bị từ chối vì vết sẹo trên mặt.

Thấy Bạch Tử đứng bất động ở ban công, nhìn chằm chằm vào cây đàn piano, Mạnh Dĩ Lam nhướng mày: "Cây đàn piano này không phải của tôi."

Hàm ý dường như là cô đang nói với đối phương, rằng cô không biết chơi piano.

Nhưng trên thực tế, Mạnh Dĩ Lam không chỉ biết chơi piano, mà còn từng tham gia các cuộc thi ở nước ngoài và giành được giải thưởng.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam cũng không có nói dối, cây đàn piano quả thực không phải của cô.

Hơn một năm trước, một người bạn của Mạnh Dĩ Lam đã tạm gửi cây đàn piano ở đây, do người đó phải chuyển đi, tuy nhiên, sau khi virus bùng phát, người bạn này đột nhiên biến mất, đến nay vẫn chưa rõ sống chết.

Bằng cách này, hai người đều rõ ràng biết chơi piano, đã vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện vì nhầm tưởng rằng người kia không biết chơi đàn.

Lúc này, phía sau hai người có tiếng gõ cửa.

Bạch Tử lập tức cảnh giác lấy súng trong túi ra, nhưng bị Mạnh Dĩ Lam ngăn lại, đối phương dùng ánh mắt ra hiệu cho cô thả lỏng, sau đó nhẹ nhàng lấy vũ khí từ trong tay cô, Mạnh Dĩ Lam đi đến sau cửa nhìn qua lỗ nhòm, sau đó cô cất súng và mở cửa.

Mặc dù Mạnh Dĩ Lam rất bình tĩnh, nhưng Bạch Tử vẫn bất an đi tới phía sau, cảnh giác thò đầu ra, nhìn thấy một bà lão tóc bạc đang đứng ngoài cửa.

"Bà Trương?" Giọng điệu của Mạnh Dĩ Lam rõ ràng ôn hoà hơn bình thường.

Bà Trương sống ở tầng trên nhà Mạnh Dĩ Lam, khi virus đột biến chưa bùng phát, hai người gần như chưa từng gặp nhau.

Phải đến nửa năm trước, Mạnh Dĩ Lam giúp bà Trương giải quyết nhiều vấn đề trong sinh hoạt, khi tòa nhà mấy lần mất điện và nước, hai người mới ngày càng lui tới thường xuyên hơn.

"Nghe tiếng động là biết cháu đã về. Ta mang cho cháu một ít đồ dùng, ta có đan găng tay và khăn quàng cổ, còn lại ngày mai ta đem ra chợ bán..." Bà Trương vừa giơ cái túi trên tay lên, liền nhìn thấy Bạch Tử ở phía sau Mạnh Dĩ Lam: "Tiểu Lam, cháu có khách tới sao?"

Mạnh Dĩ Lam gật đầu: "Đây là bạn của tôi, cô ấy sẽ ở nhà tôi một thời gian."

Khác với trước đây, Mạnh Dĩ Lam dùng "bạn" thay vì "trợ lý" để giới thiệu Bạch Tử.

Nhưng Bạch Tử cũng không có chào hỏi, vẫn có chút cảnh giác nhìn đối phương.

Bà Trương cũng không để ý, nheo mắt nhìn mắt trái của Bạch Tử: "Tốt lắm, những thứ này bạn của cháu cũng có thể dùng, mùa đông cần giữ ấm, đặc biệt là nữ nhi các cháu."

"Cảm ơn," Mạnh Dĩ Lam nhận lấy chiếc túi, "Bà tìm được cháu trai chưa?"

Bà Trương có một cháu trai độ tuổi đôi mươi, vốn là lập trình viên, sau khi virus đột biến bùng phát, cậu ấy mất việc phải ở nhà, sau đó cậu ấy chấp nhận dưới sự sắp xếp công việc của tập đoàn Hoành Á, từ thứ hai đến thứ sáu hàng tuần, cùng với đội công tác đến khu vực màu vàng làm việc, chịu trách nhiệm xây dựng và trùng tu các tòa nhà trên địa bàn.

Nhờ đó, bà Trương và cháu trai cũng có được nguồn nhu yếu phẩm hàng ngày.

Nhưng trước khi Mạnh Dĩ Lam rời nhà, cháu trai của bà Trương đột nhiên biến mất.

Bà Trương cười hai tiếng: "Tìm được rồi, mấy ngày trước nó về nhà rồi, không sao đâu... Các cháu đi ngủ sớm đi, ta về trước."

Mạnh Dĩ Lam muốn ra ngoài tiễn bà Trương, lại bị đối phương ngăn cản: "Lạnh lắm, ở nhà đi!"

Sau khi bà Trương rời đi, Mạnh Dĩ Lam bảo Bạch Tử vào phòng tắm trước, nhưng Bạch Tử nhất quyết muốn tắm cho Mao Mao trước, Mạnh Dĩ Lam muốn giúp đỡ, nhưng Bạch Tử từ chối vì lí do vết thương do đạn bắn.

Một lúc lâu sau, Bạch Tử ôm lấy Mao Mao ướt nhẹp bước ra khỏi phòng tắm, Mạnh Dĩ Lam giúp Bạch Tử lau người cho Mao Mao, sau đó cô đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong trở lại phòng khách, cô nhìn thấy Bạch Tử đang ngồi trên ghế sofa chơi đùa với Mao Mao.

Bạch Tử quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam, cô tự nhiên cầm khăn tắm, ra hiệu cho Mạnh Dĩ Lam ngồi trên sofa, sau đó cẩn thận lau tóc, tỉ mỉ tránh để tay trực tiếp chạm vào mái tóc dài của Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam được chăm sóc cẩn thận, bỗng nhiên cứng người trên ghế sofa, khi cô lấy lại tinh thần, Bạch Tử đã lau khô mái tóc ướt của mình: "Đã đến lúc thay băng rồi."

Sau đó, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy Bạch Tử cầm thuốc ngồi bên cạnh, bình tĩnh chờ cô cởi áo khoác.

Cô nhìn Bạch Tử kiên nhẫn tháo băng gạc cho mình, đổ thuốc sát trùng làm sạch vết thương, sau đó cẩn thận bôi thuốc, cuối cùng dùng băng mới quấn lại, toàn bộ quá trình đều không có cảm giác đau đớn.

Đầu ngón tay ấm áp của Bạch Tử thỉnh thoảng chạm vào cánh tay Mạnh Dĩ Lam, khiến cô có cảm giác tê dại.

Mạnh Dĩ Lam có thể cảm nhận rõ ràng mình đang được đối phương hết sức chiều chuộng.

Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Dĩ Lam được rất nhiều người yêu thương và chăm sóc, nhưng giống như bây giờ, Bạch Tử là người duy nhất khiến cô cảm thấy thoải mái và dễ chịu khi được chăm sóc.

Cô nhìn sườn mặt của Bạch Tử, như có điều suy nghĩ.

Vừa rồi đối phương hỏi về đàn piano, cô cũng không ngại chơi cho Bạch Tử một bản nhạc, có lẽ mấy bản cũng không sao.

Đây là điều mà Mạnh Dĩ Lam chưa từng vì người nào nghĩ tới, nhưng Bạch Tử lại không biết, cô chỉ muốn mau chóng băng bó vết thương cho Mạnh Dĩ Lam, rồi nhanh chóng đi ngủ.

Nếu được, cô ước gì thời gian có thể nhảy thẳng sang buổi chiều, để cô có thể đến nhà kho kiểm tra đồ đạc ngay lập tức.

"Bạch Tử," đột nhiên cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng nói: "Nếu thế giới vẫn như trước, những rắc rối đó chưa bao giờ xảy ra, tôi và cô có thể trở thành..."

Bạch Tử ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn đối phương.

"Trở thành bạn tốt," Mạnh Dĩ Lam cân nhắc lời nói của mình, sau đó giả vờ không quan tâm, nhìn Bạch Tử, "Đúng không?"

Nhưng Bạch Tử lại không có trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục đem băng gạc buộc lại.

Kể từ khi ở trên xe RV chứng kiến ​​vụ nổ, Bạch Tử vẫn luôn ở trong trạng thái có chút u ám, tuy thỉnh thoảng nở nụ cười vô hại, nhưng rõ ràng không hề thoải mái như lúc mới ra khỏi trại giam mấy ngày trước.

Mạnh Dĩ Lam muốn hỏi cô nhìn thấy gì khi ở trên xe, nhưng lại lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Bạch Tử, nên không nhắc tới mà bắt đầu thu xếp chỗ ngủ.

Mặc dù là một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng trong đó một phòng là phòng ngủ, phòng còn lại vốn là phòng làm việc, hơn một năm không sử dụng đã được thu dọn lại thành phòng tiện ích, cất giữ nhiều đồ linh tinh.

"Mao Mao và tôi ngủ trên ghế sofa." Bạch Tử rất tự giác nói.

Mạnh Dĩ Lam đồng ý đề nghị của Bạch Tử, lấy chăn và gối ra đưa cho Bạch Tử, rồi quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Lúc này đã là năm giờ sáng, Bạch Tử đang nằm trên sofa, Mao Mao đang ngủ dưới chân cô, xung quanh là mùi hương êm dịu của Mạnh Dĩ Lam.

Kỳ thật cô cũng không muốn ngủ lắm, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, cô luôn nghĩ đến cảnh tượng trước đây, khi ở trên chiếc xe RV.

Một số ký ức rời rạc thỉnh thoảng lóe lên trong não cô như những mảnh vỡ, nhưng chúng không thể tạo thành một sự kiện hoàn chỉnh.

Tâm trạng vốn luôn thoải mái dễ chịu, đã lặng lẽ bị chặn lại ở đâu đó.

Vì vậy, Bạch Tử nằm thẳng trên ghế sofa, tuỳ ý để Mao Mao - tiểu tử dường như mắc chứng tăng động, nó ngủ rồi thức, thức rồi lại ngủ, cho đến khi có tiếng còi ngoài cửa sổ.

Mao Mao vẫn còn lười biếng, đang nằm chổng vó trên ghế sofa ngủ ngon lành, phòng ngủ của Mạnh Dĩ Lam vẫn yên tĩnh, chỉ có Bạch Tử tò mò đứng dậy và đi ra ban công.

Trong bóng tối, Bạch Tử nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc loa khổng lồ, tiếng còi vang lên từ đó.

Khoảng một phút sau, tiếng còi kết thúc, sau đó là một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Giờ giới nghiêm đã kết thúc, chúc mọi người một ngày tốt lành. Tiếp theo, chúng tôi xin điểm qua một số tin tức nóng hổi trong tuần..."

Lúc này, một số cư dân từ các chung cư xung quanh, dần dần đi về phía cổng cộng đồng, họ ăn mặc chỉnh tề nhưng đều có vẻ mệt mỏi, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau nhưng cũng không mấy hứng thú.

Trên loa phát thanh còn đang nói về một số chủ đề Bạch Tử không hiểu, chẳng hạn như thời gian tiếp nhận nhu yếu phẩm, hoặc các sắp xếp cụ thể khác nhau, như xét nghiệm nhanh virus hàng ngày, biện pháp phòng ngừa khi sử dụng vũ khí ở thành phố B.

Nghe hơn mười phút, Bạch Tử rời khỏi ban công.

Trong phòng khách, Mao Mao đã tỉnh dậy, nhưng nó vẫn còn ngái ngủ, đang ngồi trên ghế sofa ngơ ngác nhìn Bạch Tử.

Trong phòng ngủ vẫn không có động tĩnh gì.

Bạch Tử nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ sáng.

Sau khi ước tính thời gian Mạnh Dĩ Lam tỉnh lại, đầu tiên cô đến kệ sách bên ngoài lấy một cuốn sách khoa học phổ thông giới thiệu các loại kỹ thuật sinh tồn và đọc một lúc, sau khi đọc gần xong, cô đi vào bếp, từ ngăn tủ lấy ra vài loại thức ăn đóng hộp.

Gần giữa trưa, Mạnh Dĩ Lam mặc một bộ váy rộng rãi bước ra khỏi phòng ngủ, ngửi thấy mùi thơm nức mũi, cô liền theo mùi hương đi đến bàn ăn.

Trên bàn có hai phần thức ăn, mặc dù nhìn ra là đồ hộp nhưng rõ ràng đã được nấu chín cẩn thận.

Lúc này, Bạch Tử cõng Mao Mao từ trong bếp đi ra, cô đặt một tách cà phê nóng bên cạnh bữa ăn trước mặt Mạnh Dĩ Lam, nhanh nhẹn chào hỏi rồi nói: "Đều vừa mới nấu xong. Nhân lúc còn nóng ăn đi."

Tóc Bạch Tử đã dài hơn, nhưng đầu vẫn tròn vo, thân hình gầy gò mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh đậm do Mạnh Dĩ Lam đưa, kết hợp với một chiếc quần jean trắng, trông giống như một sinh viên vừa mới ra trường.

Rất ngoan, cũng vô cùng... Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ một chút rồi nhìn đồ ăn trên bàn.

Ừm, cũng vô cùng hiền lành.

Mạnh Dĩ Lam vốn muốn nói lời cảm ơn, lẩm bẩm hồi lâu, nhưng cuối cùng chỉ lúng túng chải lại mái tóc dài của mình, nói "Tôi đi rửa mặt trước", sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, Mạnh Dĩ Lam vội vàng trở lại phòng ngủ, một lúc lâu sau, cô trở lại phòng khách với mái tóc dài buông xõa.

Chiếc váy ngủ rộng thùng thình ban đầu đã được thay đổi, lúc này Mạnh Dĩ Lam đang mặc một chiếc áo len cổ lọ bó sát, bên ngoài là áo khoác da màu đen, đôi chân dài mặc một chiếc quần jean bó sát tối màu, quan trọng nhất là, có vẻ như cô đã trang điểm nhẹ.

Nhưng Bạch Tử không để ý tới điều này, bởi vì cô đang bận cho Mao Mao ăn, cuối cùng khi cô nhận ra Mạnh Dĩ Lam đã trang điểm thì cũng là lúc hai người chuẩn bị ra ngoài.

Mấy ngày nay Bạch Tử chỉ nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam lúc không trang điểm, tuy chỉ trang điểm nhẹ nhưng cô ấy lại có một sức hút hoàn toàn khác.

Mạnh Dĩ Lam đã suy nghĩ nên đáp lại lời khen của Bạch Tử như thế nào, lại không ngờ diện mạo của mình lại bị đối phương hoàn toàn không để ý, sắc mặt Mạnh Dĩ Lam lập tức trở nên lạnh lùng.

Bạch Tử rõ ràng cảm giác được, Mạnh Dĩ Lam đứng ở hành lang chờ cô ra ngoài, tựa hồ tâm tình không tốt, thậm chí còn toát ra khí tức có chút khó tiếp cận.

Thế là, cô không có đem lời bày tỏ khen ngợi nói ra miệng.

Bạch Tử dùng một lon đồ hộp dụ dỗ Mao Mao ở nhà, sau đó nhân cơ hội đóng cửa lại, đi theo Mạnh Dĩ Lam bước nhanh xuống lầu.

Trước tòa nhà, Mạnh Dĩ Lam bảo Bạch Tử đợi một lát, sau đó một mình đi đến một con đường mòn.

Bạch Tử vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng khi vô tình ngẩng đầu lên, cô phát hiện một người đàn ông đang đứng trên ban công, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Dĩ Lam đang rời đi.

Sau một khắc, người đàn ông quay đầu lại, chạm phải ánh mắt Bạch Tử.

Tuy rằng ở rất xa nhưng Bạch Tử vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt cực kỳ u ám của đối phương.

Bạch Tử lập tức đếm xem người đàn ông ở tầng nào, tầng sáu.

Lúc này người đàn ông xoay người đi vào phòng, Bạch Tử không khỏi cau mày, nhưng chưa kịp suy nghĩ đã nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đang đẩy một chiếc mô tô phân khối lớn màu đỏ tía tới trước mặt mình.

Mạnh Dĩ Lam mặc áo khoác da màu đen, đưa tay buộc cao mái tóc dài, đội chiếc mũ bảo hiểm màu đen, sau đó giơ đôi chân dài ngồi lên xe, đưa chiếc mũ bảo hiểm còn lại cho Bạch Tử: "Hiện tại lái xe ô tô phải báo trước, chúng ta trực tiếp lái mô tô đi tới đó, sẽ mất khoảng nửa tiếng."

Tư thế hiên ngang và quyến rũ.

Bạch Tử sững sờ tại chỗ, không biết lúc này nên khen dung mạo của đối phương, hay nhắc đến nam nhân khả nghi vừa xuất hiện trên tầng sáu.

"Sao vậy?" Mạnh Dĩ Lam nghi hoặc hỏi.

Suy nghĩ hồi lâu, Bạch Tử lắc đầu, cầm mũ bảo hiểm đội lên, ngồi sau lưng Mạnh Dĩ Lam, cố ý kéo dài khoảng cách giữa mình và đối phương.

"Ôm chặt." Mạnh Dĩ Lam trực tiếp nắm lấy tay Bạch Tử, để cô ôm chặt eo mình, sau đó cô nhanh chóng khởi động xe máy, vặn ga lái xe về phía lối vào khu dân cư.

Vào khoảnh khắc hai cơ thể gần nhau, Bạch Tử không khỏi nín thở.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Cuối tuần lại đến rồi, mọi người nên nghỉ ngơi thật tốt nhé!

Canh gà trích lời hôm nay:

Hãy khoe khoang bản thân đi, bởi bạn đã sống sót thêm một tuần làm việc nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui