Tia sét xé toạc bầu trời, một tiếng sấm vang lên.
Mạnh Dĩ Lam thở hổn hển sau khi bị tiếng sấm đánh thức, cô muốn mở mắt ra nhưng lại phát hiện mình chẳng những bị bịt mắt, mà còn bị bịt miệng, tay chân cũng bị trói chặt bằng dây thừng.
Mạnh Dĩ Lam lập tức cảm thấy căng thẳng vì sợ hãi theo bản năng, nhưng ngay sau đó, từ xúc giác và thính giác của mình, cô suy đoán có lẽ mình đang nằm ở ghế sau của một chiếc ô tô.
Ngoài xe trời đang mưa to, có vẻ như vẫn chưa có ai phát hiện ra Mạnh Dĩ Lam đã tỉnh lại.
Mạnh Dĩ Lam nín thở, không nhúc nhích, nhưng đầu óc lại nhanh chóng vận động.
Cô đoán chừng Bạch Tang và Luyện Tích đã đưa mình ra khỏi thành phố B, bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, ngoại trừ những người có công việc đặc thù, không ai có thể lái xe trong thành B, nhất là khi bọn họ còn trói người sống vào ghế sau xe một cách trắng trợn như vậy.
Không biết qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Hòa cùng tiếng mưa rơi, Mạnh Dĩ Lam nghe thấy ngoài xe có người gọi "Anh Bạch", nhưng trong xe không có ai đáp lại, một lúc sau, xe tiếp tục chạy về phía trước.
Lần này, chỉ trong vòng vài phút, chiếc xe lại một lần nữa dừng lại.
Mạnh Dĩ Lam vốn đang nằm bất động, bỗng nhiên xê dịch cơ thể, sau đó mới từ từ ngồi dậy - cô muốn để những người khác trong xe biết mình đã tỉnh lại.
Một tiếng cười khẽ phát ra từ phía ghế lái, Mạnh Dĩ Lam nghe ra người đó chính là Bạch Tang.
Ngay sau đó, miếng băng che miệng Mạnh Dĩ Lam bị xé toạc một cách thô lỗ, sau đó cô nghe thấy Bạch Tang chế nhạo: "Mạnh Dĩ Lam, nếu cô không nhất quyết dính líu vào tai họa đó, tôi thực sự rất khâm phục lòng can đảm của cô."
"Tai họa?" Mạnh Dĩ Lam cũng cười khẽ một tiếng, giọng điệu khinh thường, "Chỉ vì cha anh để ý tới Bạch Tử nhiều hơn, cô ấy lại trở thành tai họa sao? Bạch Tang, hiện tại có phải anh còn ngậm núm ti cao su trong miệng mới ngủ được không?"
Bạch Tang hồi lâu không trả lời, Mạnh Dĩ Lam nghe được hắn hít sâu một hơi, có vẻ như đang đè nén cơn phẫn nộ trong lòng.
Một lúc sau, cửa ghế sau mở ra, có người cởi sợi dây trói chân Mạnh Dĩ Lam, rồi kéo cô ra khỏi xe.
Ngoài xe, mưa vẫn đang không ngừng rơi, nhưng so với lúc Mạnh Dĩ Lam mới tỉnh lại đã nhỏ hơn rất nhiều.
Mạnh Dĩ Lam đi theo người đang lôi kéo cánh tay mình, bước nhanh đi tiếp thêm một đoạn rồi mới bị đưa vào nhà.
Mặc dù bên ngoài trời đang mưa, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn cảm thấy mình đã bước vào một nơi vô cùng ngột ngạt, hình như là một căn phòng không có cửa sổ.
Sau khi người dẫn đường kéo Mạnh Dĩ Lam đến bên tường, tiếp theo liền nhanh chóng dùng dây xích trói tay chân cô lại.
Trong suốt quá trình, Mạnh Dĩ Lam không hề giãy giụa, mà là vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe những gì đang diễn ra xung quanh.
Chẳng bao lâu, cô nghe thấy tiếng xích sắt cọ sát trên mặt đất, trộn lẫn với hơi thở trầm thấp, như thể đâu đó trong căn phòng này là hang ổ của một con thú khát máu.
Mạnh Dĩ Lam thận trọng dựa vào tường, sau đó ngồi nghiêng qua góc khác trong phòng.
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng nhận ra, rằng những âm thanh gào thét liên tục phát ra giống hệt như những âm thanh do cháu trai bà Trương đã phát ra ở trong phòng thí nghiệm.
Ngay khi Mạnh Dĩ Lam cảm thấy có chút bất an vì điều này, thì tiếng đóng cửa đột nhiên vang lên, chặn đi tiếng mưa rơi bên ngoài.
Có tiếng bước chân đến gần Mạnh Dĩ Lam, cuối cùng khi hai người còn cách nhau nửa bước, đối phương cũng dừng lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng khí kỳ lạ bao quanh xông tới, Mạnh Dĩ Lam cảm giác người này dường như đang ngồi xổm xuống và chủ động tiến về phía mình.
Mạnh Dĩ Lam còn chưa kịp tránh sang một bên, mái tóc dài sau gáy của cô đã bị đối phương nắm chặt.
Người này ép cô phải ngẩng đầu lên, sau đó một giọng nam trầm khàn vang lên bên tai Mạnh Dĩ Lam: "Đại tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ như cô, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý, cô có biết cảm giác bị cha mẹ bỏ mặc là thế nào không?"
Lúc này, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng xác định được, Bạch Tang đã phát điên lên rồi.
Hắn ta bị bao vây bởi những bức tường đồng vách sắt do chính bản thân rèn đúc hàng chục năm, ngay cả khi thế giới sụp đổ, hắn ta vẫn không thể trốn thoát.
Mặc dù đang chật vật vì bị hắn kéo đi mái tóc dài, nhưng Mạnh Dĩ Lam cũng không hề tỏ ra hèn nhát, ngược lại cô khẽ mỉm cười: "Trên thế giới có rất nhiều đứa trẻ mồ côi đáng thương, nhưng cũng không thấy tất cả những đứa trẻ ấy lớn lên trở thành kẻ giết người như anh."
Bạch Tang nghiến răng nghiến lợi: "Cứ cười đi, chờ đến lúc xem màn biểu diễn tuyệt vời mà tôi đã sắp xếp cho cô, cô sẽ cười không nổi nữa."
Nói xong, hắn đột nhiên kéo mạnh một cái, Mạnh Dĩ Lam không chút phòng bị, liền ngã nhào xuống đất.
Khí tức làm cho người ta cảm thấy căm ghét cuối cùng cũng rút đi, tiếng bước chân dần biến mất, sau đó là tiếng cửa sắt bị dùng sức đóng lại.
Mạnh Dĩ Lam vẫn nín thở cuối cùng cũng thở ra một hơi thật dài, trong lòng cô đã suy đoán được đại khái, sau khi nghe thấy tiếng gầm rú vẫn đang tiếp tục ở trong góc kia.
Bạch Tang đã lợi dụng chiêu trò nào đó, để chiếm hữu BS59.
Đây chính là lý do tại sao hắn ta muốn lấy trộm thuốc.
Mà bây giờ, Bạch Tang đặc biệt nhốt cô ở chỗ này, nhất định là ám chỉ hắn sẽ dùng cháu trai của bà Trương để đối phó Bạch Tử, đồng thời sẽ để Mạnh Dĩ Lam tận mắt chứng kiến cảnh Bạch Tử bị xé xác - cũng chính là "màn biểu diễn tuyệt vời" trong lời nói của đối phương.
Mạnh Dĩ Lam chịu đựng đau đớn trên người, cắn răng ngồi dậy.
Tựa như chỉ có Bạch Tử mới biết, bản thân cô tuy quật cường nhưng thực ra rất sợ đau, lúc này, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng lộ ra vẻ bất an và nỗi sợ hãi tột độ.
Hiện nay, năng lực về mọi mặt của BS59 đều hơn gấp mấy lần Bạch Tử, tuy chưa trải qua đầy đủ chương trình thử nghiệm, nhưng cũng đã tương đương với một vũ khí có sức tàn phá cao.
Không còn là một con thú bình thường nữa, mà đã trở thành một con quái vật biến thái.
Nếu Bạch Tử chiến đấu với anh ta, chẳng khác nào tìm đến cái chết.
Kết quả của trận đánh cược này, dường như đã sớm xuất hiện từ trước.
Mạnh Dĩ Lam nín thở, hạ thấp nhịp thở hết mức có thể, cố gắng để cho đầu óc tỉnh táo lại.
Trong bóng tối, tiếng sấm doạ người cùng tiếng gầm thét kinh hoàng hòa lẫn vào nhau, nhưng vì nghĩ đến người đó, trái tim vốn đang thấp thỏm của Mạnh Dĩ Lam đã dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ cần người còn ở đó, thì mình sẽ không có khả năng bị tổn thương.
Hết lần này đến lần khác nói muốn rời đi, nhưng bất cứ khi nào mình cần, người đó đều sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mặt mình.
Kỳ thật cho đến bây giờ, đối phương chưa từng thật sự rời đi, trước đây là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy, tương lai nhất định cũng sẽ như vậy.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu.
Vụ đánh cược tưởng chừng như không thể thắng, có vẻ lại tăng thêm lòng tin gấp bội chỉ vì những ký ức về gương mặt của người kia.
Chỉ cần có cô ấy ở đây, không có gì phải sợ hãi.
Mạnh Dĩ Lam không hề hối hận vì bản thân tùy hứng mà phải đối mặt với tình huống như vậy, cô chỉ hối hận vì đã không thực hiện bước này sớm hơn.
Nếu có thể suy nghĩ thông suốt sớm hơn một chút, thì mọi chuyện có lẽ đã đơn giản hơn nhiều.
Lại thêm vài tiếng sấm vang lên, cùng với những tiếng thở hổn hển từ một góc khác truyền đến, khiến khung cảnh vốn đã vô cùng ngột ngạt lại càng thêm bí bách hơn.
Tiếng mưa rơi bên ngoài phòng càng lúc càng lớn, Mạnh Dĩ Lam đang bị xích sắt trói lại bỗng thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, tuy đôi mắt bị che bởi một tấm vải dày, nhưng vẫn có thể nhìn ra, gương mặt của cô đã trở lại vẻ trầm tĩnh, dường như không hề sợ hãi.
Mà lúc này, bên kia bờ sông đang dâng trào, cũng có một người trầm tĩnh như thế đứng trên toà tháp.
Mắt phải của cô giống như một con chim ưng, nhìn chằm chằm vào khu vực phía xa đang bị tổ chức Vĩnh Thái chiếm giữ.
Có lẽ vì trời đang mưa to nên đám người bên kia sông đã trốn vào trong nhà, ngoại trừ thỉnh thoảng có hai bóng người chạy nhanh ra ngoài, còn lại không có ai khác xuất hiện ở quảng trường đối diện.
Những ngọn núi phía xa bị mây mù dày đặc bao phủ, ngay cả Bạch Tử cũng không thể nhìn rõ vòng đu quay được xây dựng trên đỉnh núi.
"Nhóc thỏ hoang," tiếng gọi nhẹ nhàng của Du Vu Ý đột nhiên vang lên từ phía dưới tháp, "Người tới rồi."
Bạch Tử cúi đầu xuống nhìn Du Vu Ý đang đứng trên bãi cỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, chỉ thấy một bóng người mặc áo mưa màu đen đang nhanh chóng bước đến gần.
Sau khi xác định người đó là Hoa tỷ, Bạch Tử thở nhẹ ra một hơi, nhanh chóng xoay người đi xuống.
Khi ba người gặp mặt nhau, không ai nói gì, Du Vu Ý và Bạch Tử dẫn Hoa tỷ đi thẳng đến một căn nhà gỗ đổ nát bị bỏ hoang ở gần đó, nơi Cốc Chi Du và A Kỳ đã đợi sẵn.
Vì hầu hết các khu vực màu vàng gần đó đều bị Vĩnh Thái kiểm soát, nên Cốc Chi Du lo lắng tầng hầm sớm muộn cũng bị phát hiện, đồng thời lo lắng cho sự an toàn của mình, cho nên cô quyết định nhờ A Kỳ đến giúp đỡ.
"Người của tôi bên kia đang mai phục gần đó, chờ chúng ta bàn bạc xong, có thể hành động bất cứ lúc nào," Hoa tỷ đi thẳng vào vấn đề, sau đó nhìn về phía Bạch Tử, "Cô định khi nào đi?"
Bạch Tử thẳng thắng báo tin: "Hôm qua tôi vừa nhận được tin nhắn."
Nói xong, cô giơ cổ tay lên cho Hoa tỷ xem thông tin trên đồng hồ, chỉ có hai chữ - "ngày mai".
Bây giờ đã là buổi trưa của "ngày mai", không còn nhiều thời gian nữa.
Du Vu Ý suy nghĩ một chút, hỏi Hoa tỷ: "Bên phía cô có bao nhiêu người?"
Hoa tỷ thở dài, lắc đầu: "Mạnh tiểu thư cố ý giấu chuyện này, Hoành Á vẫn đang tìm người ở thành phố B, nhưng đoán chừng sẽ sớm tìm đến đây."
Những người đi theo Hoa tỷ để giải cứu Mạnh Dĩ Lam, đều là những người làm việc tay chân đã từng cùng cô đi làm nhiệm vụ trước đây, tuy có thể tin cậy nhưng số lượng người không nhiều, so với phe Vĩnh Thái thì chẳng đáng nhắc đến chút nào.
"Tại sao phải giấu?" Du Vu Ý nhíu mày lại.
Hoa tỷ lại lắc đầu: "Mạnh tiểu thư hình như có tính toán của riêng mình, cô ấy nói có người quen ở Vĩnh Thái, vả lại Bạch Tử cũng ở đây, cho nên cô ấy nhất định có thể được cứu."
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn Bạch Tử, nhưng Bạch Tử chỉ ngước mắt lên nhìn Hoa tỷ, mà không nói câu gì.
"Ở Vĩnh Thái có người quen, là như thế nào?" Cốc Chi Du cũng nhịn không được xen vào.
"Tôi không rõ lắm," Hoa tỷ hỏi gì cũng không biết, nói tiếp, "Hình như có liên quan gì đó đến người đứng đầu của tổ chức Vĩnh Thái."
Không chỉ Du Vu Ý, mà ngay cả Bạch Tử cũng hơi giật mình: "Liên quan đến người đứng đầu của Vĩnh Thái sao?"
"Tôi nhớ ông ấy là một ông già khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi," A Kỳ đột nhiên nói, "Nghe nói ông ấy rất thích Bạch Tang, kế hoạch tấn công thành phố B trước đó cũng là do Bạch Tang đề xuất."
Hoa tỷ đã nghe nói đến chuyện này từ lâu: "Tôi bên này cũng nhận được tin tức như vậy, nghe nói người đứng đầu của Vĩnh Thái luôn cùng Bạch Tang hành động, trên cơ bản là không thể tách rời, đoán chừng người tiếp theo phụ trách Vĩnh Thái sẽ là Bạch Tang."
Du Vu Ý lại đưa ra một quan điểm khác: "Nhưng tôi nghe nói nội bộ của bọn họ không hòa hợp lắm."
Hoa tỷ nhướn mày, đồng tình với nhận định của Du Vu Ý: "Cuộc tấn công vào thành phố B cách đây không lâu đã khiến nhiều người ở Vĩnh Thái thiệt mạng, tốn công mà không có kết quả, nhiều người trong số họ đã bắt đầu có ý kiến về Bạch Tang."
"Vậy..." Cốc Chi Du ngập ngừng hỏi, "Chúng ta có thể châm ngòi ly gián không?"
Du Vu Ý trầm giọng nói: "Chúng ta không thể quá lộ liễu, chỉ có thể bí mật hành động."
"Làm sao để 'bí mật'?" Hoa tỷ hỏi.
"Tôi sẽ đến trước gây hỗn loạn," Bạch Tử im lặng hồi lâu đột nhiên nói: "Bọn họ chỉ vừa chiếm đóng chỗ đó, còn rất nhiều chuyện chưa ổn định, hơn nữa trời đang mưa to, bây giờ độ khó của việc tập kích sẽ giảm đi rất nhiều."
Bạch Tử, người nãy giờ luôn có chút trì độn trong mọi chuyện, lại chủ động nói ra những lời này, Du Vu Ý không khỏi có chút kinh ngạc: "Nhóc thỏ hoang..."
"Tôi nghĩ cũng có thể," Hoa tỷ rõ ràng là rất có kinh nghiệm trong loại hành động này, khéo léo phân tích, "Chính phủ bên kia cũng sắp hành động, chúng ta có thể phô trương thanh thế, nói rằng thành phố B phái người tới..."
Bạch Tử suy nghĩ một chút rồi nói: "Vòng đu quay cách chỗ này rất xa, bọn họ nhất định không thể điều động nhân lực đến đó."
"Khi bọn họ hỗn loạn, tôi sẽ liên lạc với người ở Vĩnh Thái," Hoa tỷ phụ hoạ nói, "Vậy thì sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Du Vu Ý hỏi: "Làm thế nào để qua đó?"
Cốc Chi Du liếc nhìn Du Vu Ý, cuối cùng quyết định giải thích vấn đề một cách rõ ràng: "Tầng hầm không thể vào được, đường bị chặn, chúng ta chỉ có thể cho nổ tung nó, nhưng điều này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những người đó."
"Hôm qua tôi thấy có một số người trong số bọn họ, thông qua một địa đạo để đến bờ sông bên này," Bạch Tử đứng trên tháp ròng rã suốt hai ngày, lập tức nhẹ giọng đáp: "Tôi có thể đi qua địa đạo đó trước, chờ sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mọi người lại qua theo."
Vẻ mặt Bạch Tử rất thong dong bình tĩnh, như thể cô đã âm thầm tính toán những việc cần làm.
Nhìn người đang đứng bên cạnh, Du Vu Ý đột nhiên cảm thấy có chút hoảng.
Như thể một người đang mộng du đột nhiên tỉnh lại, Du Vu Ý chợt nhận ra có lẽ không phải Bạch Tử bỗng nhiên thay đổi, mà là cô ấy vẫn luôn như thế - khi xử lý những vấn đề liên quan đến Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử luôn luôn cư xử thật bình tĩnh và kiên định.
Nghĩ tới đây, Du Vu Ý không khỏi cảm thấy có chút chua xót trong lòng.
Du Vu Ý vốn luôn là người không bị ràng buộc bởi "tình cảm", thích thì biểu đạt tình cảm, không thích thì mỉm cười cho qua, cô cho rằng không cần thiết phải đau buồn về điều đó.
Du Vu Ý biết bản thân mình thích Bạch Tử, từ ngày đầu gặp gỡ cô đã cảm thấy người đó là một người rất thú vị.
Cô thích cố ý nói những lời mập mờ để trêu chọc Bạch Tử, thích nhìn bộ dáng dè dặt và xấu hổ của đối phương.
Cô tin rằng trong thế giới đầy ngột ngạt và nguy hiểm này, được ở cùng với Bạch Tử, nhất định sẽ an toàn và thú vị.
Đồng thời, Du Vu Ý cũng không quan tâm Bạch Tử thích Mạnh Dĩ Lam đến mức nào, cũng không quan tâm mình sẽ bị Bạch Tử từ chối đến bao giờ.
Nhưng bây giờ, Du Vu Ý lại bắt đầu có nhiều cảm xúc hơn.
Những điều mà lúc ban đầu cô không quan tâm, dường như đã dần dần bắt đầu ảnh hưởng đến trái tim cô.
Không ai nhận ra Du Vu Ý có gì đó không ổn, mọi người đều bận rộn nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Ước chừng nửa giờ sau, toàn bộ kế hoạch đánh lén đã hoàn thành.
Trước khi ra ngoài, Bạch Tử cởi chiếc mũ ngư dân xuống, cẩn thận từng chút một nhét nó vào túi quần.
Chỉ vỏn vẹn hai ngày, đầu tóc bị cạo sạch của Bạch Tử đã mọc ra tóc mới, mái tóc ngắn ba phân cộng với miếng che mắt trái và những vết sẹo trên mặt khiến cả người cô trông đầy sát khí.
Hơn nữa, Bạch Tử còn khoác lên người chiếc áo mưa màu đen của Hoa tỷ, nếu có người đột nhiên nhảy ra tố cáo cô là kẻ giết người bị truy nã, đoán chừng cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
Trước khi Bạch Tử chuẩn bị rời khỏi căn nhà gỗ, Du Vu Ý đã đưa cho cô một túi thuốc nổ lớn và bộ đàm, sau đó, bất chấp ánh nhìn của những người khác, cô không kìm lòng được, bước tới ôm lấy Bạch Tử.
"Nhất định phải trở về." Du Vu Ý thì thầm vào tai Bạch Tử.
Bạch Tử không có phản ứng, chỉ để tuỳ ý đối phương ôm lấy mình.
Cuối cùng khi Du Vu Ý buông tay ra, cô mới không chút do dự xoay người và chạy về phía khu rừng dưới cơn mưa lớn.
Bầu trời sấm sét vang dội, có một số nơi trong rừng, nước đã ngập đến bắp chân người, gió táp mưa sa vào cơ thể lạnh buốt, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được tốc độ cực nhanh của Bạch Tử.
Chỉ trong vòng mười mấy phút, cô đã tìm được địa đạo bí mật đó và nhanh chóng băng qua bên kia sông, trực tiếp tiến vào tường rào của khu vực màu vàng.
Lúc này, đèn trong khu dân cư sáng rực, các lều trại trên quảng trường cũng rực lửa, tất cả mọi người đều trốn trong nhà hoặc trong lều vì trời mưa quá to.
Bạch Tử làm theo kế hoạch, đặt thuốc nổ ở nhiều nơi trong khu vực này.
Nửa giờ sau, cô lại trốn vào trong bụi rậm lớn, nói với Du Vu Ý qua bộ đàm: "Đã xong hết rồi."
Du Vu Ý nhanh chóng trả lời: "Chúng tôi bên này cũng đã đi qua địa đạo rồi."
Bạch Tử quay đầu nhìn về phía vòng đu quay: "Tôi đi đây, mọi người chờ tin tức của tôi."
"Chú ý an toàn." Du Vu Ý dặn dò.
Sau khi Bạch Tử trả lời liền tắt bộ đàm, dưới cơn mưa lớn, vội vã chạy đến ngọn núi nơi có vòng đu quay.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, nếu một người bình thường muốn từ bờ sông bên này tiến lên ngọn núi phía nơi có vòng đu quay, thì ít nhất cũng phải mất gần một tiếng đồng hồ.
Tuy nhiên, Bạch Tử cũng chỉ dùng đến mười mấy phút là có thể đến được chân núi.
Trước khi virus đột biến bùng phát, ngọn núi này là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng, từ chân núi đến đỉnh núi có một con đường xi măng rộng rãi đã được sửa chữa từ lâu, nên hành trình lên núi của Bạch Tử không hề khó khăn.
Càng đi lên núi, nhiệt độ càng lúc càng thấp, mưa cũng ngày càng nhỏ dần, trước khi đến gần đỉnh núi, Bạch Tử nhìn thấy cách đó không xa có một cái đình, chỉ có một người đứng ở đó.
Trên tay người kia cầm một chiếc đèn pin, rõ ràng là đang đợi ai đó.
Tia sét chiếu sáng một khu vực lớn ở gần đó, người trong đình cũng phát hiện ra Bạch Tử đang đứng trên đường núi.
Sau khi hai người nhìn nhau vài giây, đối phương mới chậm rãi đi về phía Bạch Tử.
Khi chỉ còn cách Bạch Tử vài bước, hắn dừng lại, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi xác nhận sơ bộ không có người đi theo, hắn nói: "Bạch Tử."
Bạch Tử hơi cúi đầu, liếc nhìn tay áo trống rỗng của đối phương, không đáp lời.
Người kia lại bước thêm một bước tới gần Bạch Tử, mặc dù Bạch Tử không nhúc nhích, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã dữ tợn hơn.
"Bạch Tử, cô hiểu lầm rồi," Bạch Tang bất đắc dĩ thở dài, "Mấy ngày nay là do lão đại Vĩnh Thái ép tôi liên lạc với cô."
Bạch Tử im lặng, không nói gì.
Mưa càng lúc càng nhỏ, dường như sắp tạnh.
Bạch Tang thấy Bạch Tử vẫn mím chặt môi, cuối cùng quyết định không giải thích nữa, trực tiếp hỏi: "Thuốc đâu?"
Bạch Tử nhướn mày: "Người đâu?"
Bạch Tang sửng sốt một chút, sau đó mới khẽ nói: "Ở trên kia."
"Không nhìn thấy người, tôi sẽ không lấy thuốc ra." Bạch Tử lạnh lùng nói.
Rõ ràng có thể cảm giác được người trước mặt đang kiềm chế một cơn tức giận, biết không còn chỗ để thương lượng, Bạch Tang gật đầu: "Theo tôi."
Nói xong, hắn xoay người đi về hướng trên núi.
Đợi khi Bạch Tang đi được ít nhất mười mét, Bạch Tử mới chậm rãi đi theo sau.
Trong khoảng thời gian này, cô luôn không ngừng cảnh giác quan sát xung quanh.
Hai người càng đến gần đỉnh núi, thỉnh thoảng lại gặp phải người của tổ chức Vĩnh Thái đứng bên đường, rõ ràng là đang canh giữ khu vực này.
Mười mấy phút sau, Bạch Tử theo Bạch Tang lên đến đỉnh núi.
Ở đây có nhiều người canh giữ hơn, ít nhất cũng phải hơn trăm người, họ đi tới đi lui, như thể đang vận chuyển hàng hoá gì đó.
Có lẽ vì nơi đây là địa điểm du lịch, nên có rất nhiều cơ sở vui chơi giải trí được xây dựng trên đỉnh ngọn núi nhỏ, thu hút sự chú ý của Bạch Tử nhất chính là, vòng đu quay khổng lồ cao 100 mét đứng yên lặng ở rìa vách đá.
Không khí trên đỉnh núi rất thư giãn, dường như không có ý muốn uy hiếp Bạch Tử, cô giống như du khách được Bạch Tang dẫn đến tham quan, thậm chí còn chuẩn bị ở tại đỉnh núi chụp ảnh lưu niệm.
Bạch Tang dẫn Bạch Tử đến gần vòng đu quay, nhưng dừng lại ở khoảng cách xa vách đá vài chục mét.
Nhưng khoảng cách này cũng đủ để Bạch Tử có thể nhìn rõ người mình muốn thấy - bên trong khoang hành khách ở dưới cùng của vòng đu quay, có một người phụ nữ đang bị bịt kín miệng bằng băng dính, tay chân đều bị trói chặt vào ghế.
Cùng lúc đó, người phụ nữ cũng lập tức nhìn thấy Bạch Tử đứng dưới ánh đèn.
Mưa lớn đã tạnh, từng đợt gió mát thổi qua.
Bạch Tử và người kia cứ nhìn nhau như thể xung quanh không có ai, tuy mới vừa gặp mặt không lâu, nhưng cả hai đều bất động, nhìn nhau như thể không rời mắt được nữa.
Còn tiếp...