"Bạch Tử," Bạch Tang nhướn mày, nhẹ giọng nhắc nhở, "Trước tiên đưa thuốc cho tôi, chờ xác thực xong, cô có thể mang Mạnh Dĩ Lam đi."
Giọng điệu khá ôn hòa, như thể chuyện "Mạnh Dĩ Lam bị bắt cóc" là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Bạch Tử cuối cùng cũng dời ánh mắt đi, cô nhìn về phía bên cạnh hắn ta, lạnh lùng nói: "Thả người trước."
Bạch Tang lại thở dài, bất đắc dĩ thấp giọng: "Tốt nhất cô đừng chống lại lão đại của Vĩnh Thái, nếu không, mạng sống của Mạnh Dĩ Lam có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào - bên cạnh cô ấy có cài một quả bom."
Những lời nói ôn hoà cuối cùng cũng lộ ra ám chỉ sắc nhọn.
Nói xong, Bạch Tang xoay người đi về phía một dãy nhà gần đó: "Đi theo tôi."
Bạch Tử cắn chặt răng, cũng không vội đuổi theo, ngược lại còn đợi sau khi Bạch Tang đi xa, cô quay lại nhìn Mạnh Dĩ Lam đang bị trói ở buồng hành khách.
Vòng đu quay rõ ràng đã được xây dựng từ nhiều năm trước và rất thô sơ, ngay cả cửa sổ bốn phía cũng trống rỗng, không có kính, cũng không có lan can.
Người bên trong bị gió lạnh thổi tung mái tóc, người đó cũng đang nhìn chằm chằm Bạch Tử, vẻ mặt trầm tĩnh, có vẻ như không hề hoảng sợ chút nào, hệt như một du khách ngồi đu quay để thưởng thức phong cảnh núi non.
Đột nhiên, Bạch Tử nhìn thấy ánh mắt Mạnh Dĩ Lam khẽ lay động, đối phương nhìn về hướng Bạch Tang rời đi, rồi sau đó lại cau mày lắc đầu với Bạch Tử - một sự ám chỉ rất rõ ràng.
Bạch Tử nao nao, sau đó bình tĩnh gật đầu với đối phương.
Sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam buông lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt, mặc dù miệng bị bịt kín, nhưng Bạch Tử có thể cảm nhận rõ ràng được đối phương đang mỉm cười với mình.
Ý cười trong đôi mắt xinh đẹp ấy khiến tim Bạch Tử thắt lại, cô mím môi, ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, lặng lẽ giơ tay bật bộ đàm bên hông lên, sau đó xoay người đi theo Bạch Tang vào dãy nhà cách đó không xa.
Đây rõ ràng là một cái bẫy, nhưng Bạch Tử lại không hề e ngại.
Sau khi vào nhà, hai thủ hạ canh gác của Vĩnh Thái đóng cửa lại.
Bạch Tử thận trọng nhìn quanh, cô phát hiện nơi mình đang ở trông giống như một bể bơi, nhưng chỉ rộng khoảng 20 mét vuông, quá chật hẹp so với một địa điểm bơi lội bình thường.
Khu vực chứa đầy nước ở trung tâm ngôi nhà giống một cái hồ nhỏ hơn là một bể bơi, không gian xung quanh hồ nước chỉ rộng khoảng hai mét, thực sự rất kỳ lạ.
"Thuốc." Bạch Tang tựa như đã mất đi tính nhẫn nại, hắn đứng ở bên cạnh hồ nước, xoay người về phía Bạch Tử đưa tay ra.
Bạch Tử cũng không nói lời nhảm nhí, cô lấy ra một cái lọ nhỏ đưa cho đối phương.
"Chờ ở đây một lát, sau khi tôi xác minh loại thuốc này là thật, cô có thể rời đi." Bạch Tang cầm lấy lọ thuốc, đang định xoay người đi thì bên ngoài đột nhiên truyền đến mấy tiếng động lớn.
Đó không phải là tiếng sấm từ bầu trời, nó giống như tiếng bom nổ ở đâu đó hơn.
Bạch Tang sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nghi hoặc nhìn Bạch Tử.
Bạch Tử nhướn mày, nhẹ nhàng mỉm cười: "Có lẽ đã xảy ra chuyện gì chăng?"
Không đợi Bạch Tang trả lời, ngoài cửa có hai người đột nhiên xông vào: "Anh Bạch, doanh trại bên sông bị tập kích, nghe anh em ở bên kia nói, hẳn là bị người của chính phủ đánh lén, họ cần chúng ta đến đó ngay lập tức để hỗ trợ."
Bạch Tang nhìn chằm chằm Bạch Tử, vẻ mặt dần trở nên lạnh lẽo.
"Anh Bạch?" Thủ hạ cảm thấy nghi hoặc, lại thúc giục nói: "Chúng ta nên mau chóng tới đó đi. Tài nguyên quan trọng nhất đều ở bên kia, hơn nữa thân nhân của rất nhiều anh em cũng đang..."
"Cứ ở yên đây, không đi đâu hết," Bạch Tang vẫn nhìn Bạch Tử, lạnh giọng ra lệnh, "Chúng ta không thể xuống núi nếu không có sự cho phép của lão đại!"
Nhưng một thủ hạ đột nhiên kích động phản bác: "Sao có thể mặc kệ bọn họ?! Lần trước ở thành phố B đã chết rất nhiều..."
Bạch Tang rút súng từ thắt lưng ra, trực tiếp bắn chết kẻ vừa phản bác lại mình.
Nhìn thấy cảnh tượng này, một thủ hạ khác sợ hãi đến mức không nói nên lời.
Lại qua mấy giây sau, Bạch Tang cất súng, quay người nói với một thủ hạ khác: "Ra ngoài chờ."
Sắc mặt người đó tái nhợt, sợ hãi gật đầu rồi lập tức xoay người rời đi.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Bạch Tang dường như đã cởi bỏ lớp mặt nạ, vẻ ôn hoà cùng kiên nhẫn vừa rồi đã biến mất, hắn gay gắt nói với Bạch Tử: "Tốt nhất cô đừng giở trò."
Bạch Tử im lặng, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, khiến Bạch Tang nhìn không ra tâm tình của cô.
Bạch Tang hít sâu một hơi, xoay người bước nhanh đến căn phòng nhỏ ở tận cùng bên trong.
Sau khi cửa phòng nhỏ đóng lại, toàn bộ không gian chỉ còn lại Bạch Tử.
Tiếng bom nổ từ bên ngoài truyền đến đã hoàn toàn ngừng lại, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Bạch Tử có thể cảm giác được rõ ràng, sắp có chuyện không lành sẽ xảy ra, nhưng cũng giống như vừa rồi, cô không hề cảm thấy một chút sợ hãi nào cả.
Vài phút sau, cánh cửa của căn phòng nhỏ lại được mở ra.
Sau đó, một tiếng gầm gừ quen thuộc phát ra từ chỗ đó.
Cùng lúc ấy, đột nhiên Bạch Tử cảm thấy mắt trái của mình có chút đau nhức.
Sau một khắc, có người thở hổn hển, từ căn phòng chậm rãi đi ra, nhưng không phải Bạch Tang.
Mà chính là BS59, người vừa đánh nhau với Bạch Tử hai tháng trước, cũng chính là cháu trai của bà Trương.
Như một trò đùa, âm thanh phát sóng đột nhiên vang lên, người dẫn chương trình là Bạch Tang: "Được rồi, chúng ta dùng cách đơn giản nhất để xác minh thuốc này là thật hay giả - Mạnh tiểu thư, màn biểu diễn này tôi đặc biệt sắp xếp cho cô, cô phải thưởng thức nó nhé."
Không chỉ có Bạch Tử bị nhốt trong phòng có thể nghe thấy giọng nói của Bạch Tang, mà Mạnh Dĩ Lam ngồi trên vòng đu quay cũng có thể nghe rất rõ ràng "lời mở đầu" của Bạch Tang.
Hồ nhỏ chứa đầy nước trong phòng có một bức tường làm bằng kính trong suốt, hướng về phía vòng đu quay.
Những người bên ngoài căn phòng có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ diễn ra bên trong hồ nước, mà bây giờ, Mạnh Dĩ Lam đang ngồi trên vòng đu quay, dường như là khán giả duy nhất của ngày hôm nay.
Nhưng hiện tại, Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ nhíu mày lại, ngơ ngác nhìn về mặt hồ nước đột nhiên bị ánh sáng chiếu rọi, có chút bất an mà uốn éo người.
Sự việc càng ngày càng diễn biến theo hướng khác xa với dự đoán của Mạnh Dĩ Lam, có một số chuyện dưới sự an bài của cô lẽ ra phải xảy ra từ lâu, nhưng đến nay vẫn không có động tĩnh gì.
Trong lòng Mạnh Dĩ Lam càng lúc càng hoảng sợ, nghĩ đến mọi chuyện không suôn sẻ như mình dự định, cô không khỏi suy đoán, rằng có lẽ mọi thứ mà mình đã suy nghĩ kỹ càng, lại một lần nữa lệch khỏi quỹ đạo.
Lúc này, ở nơi mà Mạnh Dĩ Lam không nhìn thấy được, cháu trai của bà Trương đã lao về phía Bạch Tử.
Bạch Tử chịu đựng cơn đau nhức dữ dội từ mắt trái, nhanh chóng né sang một bên, nhưng đối phương lại túm lấy áo mưa của cô, khiến cả hai cùng ngã vào trong hồ.
Tiếng động khi rơi xuống nước khiến Mạnh Dĩ Lam ngồi trong buồng hành khách bị sốc, cô lập tức mở to hai mắt.
Mưa đã tạnh hoàn toàn, Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng nhận ra được hai người cùng rơi xuống hồ nước kia, một người là cháu trai của bà Trương, người còn lại chính là Bạch Tử.
Trong lòng Mạnh Dĩ Lam chợt căng thẳng, vẻ mặt vốn bình tĩnh của cô lập tức bị nỗi kinh hoảng thay thế.
Lúc này, Bạch Tử đã bị rơi xuống nước, mọi cử động cũng bị cản trở, không có cách nào tránh khỏi cháu trai bà Trương ngay lập tức, hơn nữa, cơn đau dữ dội ở mắt trái thậm chí còn ảnh hưởng đến thị lực của mắt phải, khiến cô không thể nhìn thấy rõ khung cảnh dưới nước như bình thường.
Mạnh Dĩ Lam nhìn chằm chằm vào hồ nước, mãi đến khi thấy Bạch Tử cởi áo mưa, nhanh chóng bơi sang một bên, cô mới thở phào một hơi.
Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, thần kinh của Mạnh Dĩ Lam lại lần nữa bị kéo căng - cháu trai của bà Trương đột nhiên nắm lấy mắt cá chân Bạch Tử, ý đồ muốn dùng sức kéo đối phương về phía mình, nhưng Bạch Tử liều mạng giãy giụa, nên hắn dứt khoát mở miệng cắn vào bắp chân của Bạch Tử.
Máu tươi trong nước nhanh chóng loang rộng, Mạnh Dĩ Lam không kìm được hét lên một tiếng, nhưng vì miệng đã bị dán băng dính, nên cô không thể phát ra được lời nào.
"Thật sự rất đặc sắc," trên đài phát sóng lại vang lên âm thanh của Bạch Tang, "Vé xem một buổi biểu diễn như vậy, chắc phải tốn rất nhiều tiền đúng không?"
Trong hồ nước, Bạch Tử cảm thấy mắt trái của mình càng lúc càng đau, giống như có thứ gì đó sắp chui ra khỏi nhãn cầu, cảm giác đau đớn còn khó chịu hơn cả vết cắn ở chân.
Bạch Tử chịu đựng cơn đau dữ dội, cắn chặt răng, rồi dùng chân còn lại giẫm mạnh lên người phía sau.
Cháu trai của bà Trương cuối cùng cũng buông lỏng miệng, nhưng ngay sau đó hắn ta lập tức đứng dậy, bơi về phía Bạch Tử.
Nước trong hồ dần dần bị máu tươi nhuộm đỏ, tầm nhìn của Bạch Tử bị cản trở nghiêm trọng, đột nhiên, cô cảm thấy cổ mình truyền đến cơn đau nhức kịch liệt - đối phương đã cắn mạnh vào cổ họng Bạch Tử.
Khi Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy Bạch Tử bị cắn vào cổ, mọi sợi dây thần kinh trong đầu cô dường như đã vỡ tung trong phút chốc, cô không thể suy nghĩ được gì nữa, toàn thân rét lạnh như đang ở vùng địa cực.
Thậm chí cô còn quên cả hô hấp, toàn thân cứng đờ, bất động.
Bạch Tử đang giãy giụa không ngừng trong hồ nước, máu từ vị trí cổ bị cắn, càng chảy ra nhiều hơn.
Chẳng bao lâu, toàn bộ hồ nước đã nhuộm một màu đỏ thẫm, Mạnh Dĩ Lam không còn nhìn thấy bóng dáng của Bạch Tử nữa.
"Kết thúc rồi à?" Giọng nói như bất đắc dĩ của Bạch Tang vang lên từ trên đài, "Đáng tiếc, tiết mục này quá ngắn."
Đôi mắt Mạnh Dĩ Lam đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Kết thúc?
Sao lại như thế?
Có ý gì?
Mạnh Dĩ Lam luôn luôn sắp xếp mọi thứ một cách hoàn hảo, hình như đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải Waterloo* - Trong vụ cá cược này, dường như cô đã thực sự thua cuộc.
Diễn biến của sự việc đã hoàn toàn trái ngược với những gì cô tưởng tượng, hồ nước đẫm máu kia dường như đang tàn nhẫn tuyên bố, rằng Mạnh Dĩ Lam đã thua sạch toàn bộ con bài.
Nhưng mà, thứ cô đánh mất lại không phải là mạng sống của chính mình.
Bạch Tang bước ra khỏi phòng, hắn nhìn Mạnh Dĩ Lam từ xa, rồi mỉm cười vô cùng vui vẻ.
Đúng lúc này, đột nhiên có một cô gái từ đằng xa chạy tới.
Là Luyện Tích.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của đối phương, Bạch Tang có hơi không kiên nhẫn, cho rằng đối phương đang quấy rầy màn kịch vui của mình: "Làm sao?"
Cùng lúc đó, cuối cùng hắn ta cũng phát hiện ra, rằng tất cả thành viên của Vĩnh Thái vốn đóng quân trên đỉnh núi, bây giờ đều đã không thấy đâu nữa.
"Xảy ra chuyện gì?!" Bạch Tang nhìn xung quanh, tức giận mắng Luyện Tích.
Luyện Tích run giọng nói: "Có người cấu kết với người của chính phủ."
"Ý gì?" Bạch Tang vẻ mặt khó hiểu.
"Bọn họ đều đi rồi, mọi người đều biết..." Luyện Tích lo lắng đến nỗi sắp khóc, "Có người đã đào xác ông Trần lên."
Ông Trần là thủ lĩnh của Vĩnh Thái.
Hai tháng trước, Bạch Tang đã giết chết ông ấy rồi đem xác giấu đi, sau đó dùng mọi thủ đoạn để che đậy sự thật rằng lão đại của Vĩnh Thái đã chết, đồng thời tiếp tục lợi dụng rằng ông ấy vẫn còn sống để điều khiển toàn bộ Vĩnh Thái.
"A Tang, chúng ta đi thôi!" Luyện Tích lau nước mắt, "Chúng ta hãy rời khỏi đây trước khi quá muộn."
Nhưng Bạch Tang chưa kịp trả lời, đột nhiên một tiếng va đập nặng nề từ bên kia hồ nước truyền đến.
Chỉ trong chốc lát, nhưng tựa như ngay cả mặt đất cũng rung chuyển.
Bạch Tang lập tức quay đầu lại, Mạnh Dĩ Lam vẫn đang nhìn chằm chằm vào hồ nước tưởng như đã chết, cũng run lên.
Sau đó, lại có một tiếng vang trầm thấp khác.
Mạnh Dĩ Lam có thể nhìn thấy, hình như có thứ gì đó đang đập vào giữa vách kính của hồ nước.
Một lần, rồi lại một lần nữa.
Chẳng mấy chốc, những vết nứt đã xuất hiện rõ ràng trên vách kính.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi sau đó, với một cú va chạm nặng nề khác, vết nứt nhanh chóng mở rộng và vỡ vụn hoàn toàn, nước hoà lẫn máu từ vết nứt tuôn ra.
Trong nháy mắt, một mảng thủy tinh lớn bị dòng nước đẫm máu cuốn trôi, đồng thời còn có hai người lao ra ngoài.
Hai người kia xuôi theo dòng nước nhuộm đẫm máu trôi ra ngoài hồ một đoạn ngắn, trong đó có một người đã mất đầu, trở thành một thi thể không đầu, nằm trên mặt đất không phát ra tiếng động.
Người còn lại trong làn nước đẫm máu, đang từ từ đứng dậy.
Sau khi nhìn thấy người đó, thân thể Mạnh Dĩ Lam lại run lên bần bật, nước mắt vừa chảy đầy trong hốc mắt, cuối cùng cũng rơi xuống.
Trái tim tưởng chừng như đã chết, như thể lần nữa được sống lại, nhịp đập rất nhanh.
Nước mắt dường như chẳng thể ngừng rơi, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn mở to hai mắt nhìn người cách đó không xa, không hề chớp mắt.
Lúc này Bạch Tử đang đứng trong dòng nước đã nhuộm đầy màu máu, bất động.
Trên cổ cô có một vết cắn rất sâu, mặc dù vẫn đang chảy máu, nhưng nó đang nhanh chóng lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Nhưng đó không phải là điều quỷ dị nhất.
Lúc này, miếng bịt mắt trên mặt Bạch Tử đã được tháo xuống.
Trong mắt trái của cô, vòng tròn trắng hơi bao phủ con ngươi màu đen ban đầu đã mở rộng ra rất nhiều, dường như sắp nuốt chửng con ngươi màu đen ở giữa.
Trong nhãn cầu tối đen, vòng tròn trắng kỳ lạ này đang tỏa ra ánh sáng vàng.
Trong mắt Mạnh Dĩ Lam, ánh sáng vàng kia giống như một quả cầu lửa, có chút chói mắt.
Lúc này, vết sẹo quanh mắt trái của Bạch Tử tựa như có tia lửa bắn ra từ con ngươi màu vàng, tản ra một lực uy hiếp vô hình rất đáng sợ.
Vừa rồi, lúc trong hồ nước bị cháu trai của bà Trương cắn vào cổ, cảm giác đau đớn trong mắt trái của Bạch Tử đạt đến đỉnh điểm.
Thậm chí cô còn không buồn hất người đang cắn mình ra, thay vào đó là trực tiếp đưa tay tháo miếng bịt mắt xuống.
Vào thời khắc ấy, Bạch Tử phát hiện ra mắt trái vốn bị mù của mình, đã có thể nhìn rõ cảnh tượng dưới nước.
Không chỉ vậy, hình ảnh trong mắt cô cũng vô cùng sáng tỏ, nhưng lại không phải là cảm giác như được chiếu sáng bởi ánh đèn.
Từ mắt trái của Bạch Tử, mọi thứ xung quanh cô dường như được tắm trong ánh nắng giữa trưa hè, rất rõ ràng và thấu triệt.
Mặc dù trong hồ nước đã nhuộm đẫm máu, nhưng Bạch Tử vẫn có thể nhìn rõ ràng từng gợn sóng trên mặt nước, thậm chí là từng bọt bong bóng.
Mặc dù hình ảnh cô nhìn thấy bằng mắt phải vẫn còn mơ hồ, nhưng khi Bạch Tử tập trung vào mắt trái, lòng cô nhanh chóng bình tĩnh lại bởi vì hình ảnh rõ ràng được cô nhìn thấy bằng mắt trái.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là, Bạch Tử thực sự cảm thấy cơ thể mình đang dần tràn đầy sức mạnh, khả năng di chuyển của cô dường như không khác gì cảm giác đang di chuyển trên mặt đất bằng phẳng, thậm chí còn dễ dàng hơn.
Bạch Tử giơ chân đá BS59 đang cắn mình.
Cơ và xương trong cổ họng của cô dường như cũng vỡ vụn theo khi đối thủ bị đá văng ra xa, nhưng Bạch Tử cũng không quan tâm.
Sau đó, cô nhanh chóng bơi đến phía sau lưng cháu trai của bà Trương, đưa tay rút con dao găm từ bên hông ra, rồi cắt vào cổ họng của người kia.
Giơ tay chém xuống, mọi thứ vẫn đơn giản hệt như trước đây đã từng làm.
Sau khi cắt đầu BS59, Bạch Tử vốn đang nín thở cũng lười bò ra khỏi hồ nước, mà là trực tiếp đập vào vách kính.
Sau khi phá vỡ vách kính, cô thuận theo dòng nước máu bị đẩy ra ngoài.
Sau khi Bạch Tử có thể hít thở không khí trở lại, cô không khỏi tò mò nhìn xung quanh - thế giới vốn tối tăm, lúc này đối với cô dường như lại sáng tỏ như ban ngày.
Một lúc sau, hình như cô đã nhìn thấy thứ gì đó trên mặt đất, sau đó cô không chút suy nghĩ nhanh chóng bước đến gần nơi đó, rồi cúi xuống nhặt một vật nhỏ đã ướt đẫm máu - chiếc mũ ngư dân mà Mạnh Dĩ Lam đã đưa cho cô.
Ngoại trừ bản thân Bạch Tử, ba người còn lại đều giống như hoá đá, ngơ ngác tại chỗ.
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam không còn tái nhợt đến đáng sợ nữa, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe, nước mắt vẫn như trước, lăn dài trên gương mặt.
Đầu của BS59 lăn tới dưới chân Bạch Tang và Luyện Tích, bọn họ cuối cùng cũng phản ứng lại.
Sắc mặt Bạch Tang tái xanh, hắn từ trong túi móc ra một loại vũ khí giống như súng, sau đó không chút do dự chỉ vào người Bạch Tử, bóp cò.
Không có tiếng súng vang lên, cũng không có viên đạn nào, chỉ có một cây kim đâm vào cổ Bạch Tử.
"Ô ——" Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy cảnh này liền nức nở trong sự hoảng sợ, rồi liều mạng vặn vẹo cơ thể, nhưng lại bất lực không thể làm gì được.
Nhưng mà, không đúng như những gì Bạch Tang tưởng tượng, sau khi Bạch Tử bị tiêm loại thuốc không rõ nguồn gốc kia, cô cũng không hề ngã xuống.
Cô đứng yên tại chỗ không có phản ứng gì, lặng lẽ vắt hết nước từ mũ ra, rồi nhét lại vào trong túi áo, sau đó thuận tay nhẹ nhàng rút cây kim ra khỏi cổ.
Dường như hiểu ra điều gì đó, Bạch Tang nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô... cô đã tiêm thuốc đó vào cơ thể mình..."
Rốt cuộc Bạch Tử cũng quay đầu lại nhìn Bạch Tang, ánh sáng trong mắt trái khiến Bạch Tang và Luyện Tích dựng tóc gáy.
Đột nhiên, bộ đàm bên hông Bạch Tử bỗng vang lên, nó hình như không bị nước làm hỏng: "Nhóc thỏ hoang, Hoa tỷ đã liên lạc với người ở Vĩnh Thái, người đó nói biết cô."
Sau đó, trong bộ đàm truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Tiểu Bạch, là ta..."
Bạch Tử lập tức nhận ra thân phận của đối phương.
Lên tiếng nói chuyện chính là người lúc trước suýt bị bắt - Lão Mao, cũng tức là huấn luyện viên võ thuật đã rời khỏi thành phố B từ lâu.
Đột nhiên, bộ đàm phát ra một tiếng tạp âm chói tai, sau đó lại không phát ra âm thanh gì nữa, có vẻ như cuối cùng nó cũng đã bị hỏng hoàn toàn do bị thấm nước.
Cùng lúc đó, Bạch Tang sắc mặt tái nhợt, quay người chạy nhanh về phía phòng điều khiển vòng đu quay.
Bạch Tử đuổi theo, Luyện Tích ở phía sau liền nhào tới, ôm chặt eo cô.
Bạch Tang nhân cơ hội này chạy vào phòng điều khiển, không chút do dự nhấn nút khởi động.
Vòng đu quay đã bị bỏ hoang hơn một năm đột nhiên bắt đầu hoạt động, đèn lắp trên vòng đu quay cũng sáng lên, ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc ngay lập tức chiếu sáng toàn bộ ngọn núi.
Sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam phát hiện mình đang ngồi trong buồng hành khách, bắt đầu chậm rãi bị đưa lên cao.
Mà ở trước mặt cô, một quả bom được cố định trên sàn cũng bắt đầu được kích hoạt, ở màn hình nhỏ phía trên, xuất hiện hai phút đồng hồ đang đếm ngược.
Bạch Tử mặt không biểu tình, kéo hai tay đang ôm mình của Luyện Tích ra, rồi nhanh chóng rút dao đâm vào ngực Luyện Tích, sau đó lập tức rút dao, miệng vết thương bắn ra máu tươi.
Bạch Tử giống như một con robot không có chút cảm xúc nào, cô xoay người chạy về phía Bạch Tang.
"Quả bom sắp nổ rồi," Bạch Tang trong phòng điều khiển nở một nụ cười quỷ quyệt với Bạch Tử, "Khi xác của Mạnh tiểu thư bị vỡ tung thành từng mảnh trong không trung, chắc hẳn còn xinh đẹp hơn cả pháo hoa..."
Nói xong, hắn ta nhanh chóng trèo ra ngoài cửa sổ, và nhảy vào một buồng hành khách khác của vòng đu quay, như một kẻ điên.
Bạch Tử đứng ở phía dưới, cũng nhảy lên theo, mười ngón tay khó khăn nắm lấy bệ cửa sổ của buồng đu quay.
"Bạch Tử, mày quả nhiên là tai họa," tiếng cười của Bạch Tang vang lên từ buồng hành khách, "Mày không chỉ hại chết cha mẹ mình, mà còn hại chết cả Mạnh Dĩ Lam!"
Không chỉ có Bạch Tử nghe được lời nói của Bạch Tang, còn có Mạnh Dĩ Lam.
Thế nhưng, bây giờ cô không thể làm gì được.
Cô đang theo dõi quả bom dưới chân mình, mặc dù đã cố hết sức giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được.
Ở phía dưới cách cô không xa, Bạch Tử đang cắn chặt răng, ở giữa không trung dùng sức nhấc thân mình lên, cuối cùng cũng đưa được nửa thân trên vào buồng hành khách.
Bạch Tang hét lên giận dữ, hắn tức giận rút dao găm ra, định cắt vào cổ Bạch Tử.
Nhưng Bạch Tử đã nhanh chóng giơ một tay lên, trực tiếp cầm lấy lưỡi dao, tay kia thì tiếp tục nắm lấy bệ cửa sổ, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Bạch Tang.
Lúc này, vòng đu quay vốn dĩ lâu ngày không được bảo trì, đột ngột dừng lại do trục trặc.
Gió lạnh thổi qua, một tay của Bạch Tử đang bám vào bệ cửa sổ buồng hành khách, còn hai chân thì khẽ đung đưa giữa không trung, lung lay bấp bênh.
"Bạch Tử, mày đi chết đi..." Bạch Tang không cười nổi nữa, hắn phẫn nộ đến mức gào thét, "Vì cái gì mày còn chưa chết, mười năm trước mày không chết được, tại sao hiện tại cũng không chết được!"
Bạch Tử nhướn mày, trầm giọng trả lời: "Được, hôm nay tôi giúp anh giết chết Bạch Tử của mười năm trước, nhân tiện... cũng giết luôn cả anh."
Nói xong, cô giật lấy con dao găm của Bạch Tang, không chút do dự vung tay lên, cắm lưỡi dao vào cổ họng Bạch Tang.
Bạch Tang trợn to hai mắt nhìn, hắn dùng sức há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Hắn theo bản năng nắm lấy cán dao, muốn rút lưỡi dao ra, nhưng không còn chút sức lực nào nữa.
Sau một khắc, Bạch Tang bị Bạch Tử ở ngoài cửa sổ đưa tay ra nắm lấy bả vai.
Bạch Tử nghiến răng, dùng sức kéo mạnh một cái, dường như không hề tốn chút sức lực nào, dễ dàng kéo Bạch Tang ra khỏi cửa sổ.
Giống như một con diều đang rơi, Bạch Tang lao thẳng xuống mặt đất.
Một âm thanh nặng nề vang lên, người chết chính là kẻ đã ám ảnh Bạch Tử mấy chục năm, Bạch Tang.
Ngoài ra vẫn còn một cái gì đó khác, dường như đã chết cùng với nó.
Lúc này, thời gian quả bom phát nổ còn lại mấy chục giây.
Bạch Tử không thèm quay đầu nhìn xuống, cô nhanh chóng leo lên nóc buồng đu quay, sau đó căng lấy cơ thể, không chút do dự nhảy lên bệ đỡ đã rỉ sét ở trên.
Mạnh Dĩ Lam đang ở trên vị trí cao nhất của vòng đu quay, cô không ngừng run rẩy, mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng cô chưa bao giờ nhắm mắt lại, mà là nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không ngừng cầu nguyện - hy vọng người đó sẽ không kịp leo lên.
Cô chưa từng chịu thua bất cứ điều gì, nhưng trong lòng cũng đã âm thầm quỳ gối xuống, nhận thua.
Cô chấp nhận thua cược, chỉ cần thua mạng sống của chính mình, chứ không phải của Bạch Tử.
Thế nhưng, chỉ còn năm giây trước khi quả bom phát nổ, cô nghe thấy tiếng chuyển động nào đó bên ngoài cửa sổ.
Sau đó, có một người toàn thân ướt sũng leo vào.
Người kia không nhìn Mạnh Dĩ Lam, trực tiếp tìm đến quả bom được dán trên mặt đất, nhanh chóng cúi xuống gỡ băng dính ra, rồi dùng sức ném quả bom ra ngoài cửa sổ.
Vào giây tiếp theo, Mạnh Dĩ Lam được bao bọc bởi bộ quần áo ướt lạnh cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc, thậm chí đôi tai cũng được che lại một cách chu đáo.
Quả bom phát nổ giữa không trung, kèm theo ánh lửa và tiếng nổ lớn, khói đen dày đặc bao trùm trong không khí.
Mạnh Dĩ Lam nín thở, tùy ý để chính mình được Bạch Tử ôm chặt trong vòng tay.
Mùi hăng của khói lửa bị chặn lại bởi hương thơm quen thuộc của trái cây và mùi máu.
Nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Cơ thể không cách nào không chế được cơn run rẩy.
Không biết qua bao lâu, độ ấm đã giảm đi một chút.
Gió lạnh thổi qua, cơ thể Mạnh Dĩ Lam khẽ run lên một cái.
Bạch Tử tháo băng dán trên miệng Mạnh Dĩ Lam ra, sau đó cúi xuống nhìn Mạnh Dĩ Lam từ trên xuống dưới, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không.
Đôi mắt Mạnh Dĩ Lam lúc này đã đỏ hồng, cô lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn chằm chằm người ở trước mặt.
Sau khi xác định đối phương hoàn toàn không có vấn đề gì, Bạch Tử vừa nhanh chóng cởi dây trói trên người Mạnh Dĩ Lam, vừa hỏi: "Thân thể vẫn ổn chứ?"
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô nhíu chặt lông mày, đôi mắt đẫm lệ vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Tử, không chịu dời mắt đi.
Bạch Tử tưởng Mạnh Dĩ Lam đang bị dọa sợ, cô an ủi: "Đừng sợ, tôi sẽ mang cô xuống dưới ngay."
Nói xong, cô liền xoay người kiểm tra xem tình hình ở phía dưới vòng đu quay, chuẩn bị tìm cách rời khỏi buồng hành khách.
Nhưng vào thời khắc Bạch Tử đang định xoay người đi, Mạnh Dĩ Lam vẫn đang ngồi trên ghế bỗng vươn tay nắm lấy cổ áo Bạch Tử, hung hăng kéo đối phương về phía mình.
Cũng giống như lần trước ở trong phòng chứa đồ, Bạch Tử suýt chút nữa đụng trúng Mạnh Dĩ Lam, nhưng cô đã kịp thời cố định thân thể.
Thời gian tựa như ngừng trôi, hai người đối mặt nhìn nhau, không ai nói chuyện.
Thân thể Mạnh Dĩ Lam vẫn đang không ngừng run rẩy, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, tựa như đang cố gắng hết sức để kìm nén điều gì đó.
Bạch Tử còn chưa kịp hỏi, đột nhiên Mạnh Dĩ Lam dùng sức kéo cổ áo Bạch Tử, ngẩng mặt lên, nghiêng người qua, dùng sức đè ép đôi môi của mình lên miệng Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam "tàn nhẫn", thực sự rất tàn nhẫn.
Như thể đã va chạm, cả hai đều cảm thấy răng môi tê rần - nhưng hai người cũng không vì điều này mà lùi lại cơ thể.
Bạch Tử quỳ một chân lên ghế, cô bị sốc đến mức cứng người tại chỗ, đầu óc trống rỗng, nhịp tim dường như đã ngừng đập.
Mạnh Dĩ Lam bướng bỉnh dùng miệng mình dán chặt vào đôi môi của Bạch Tử, đôi mắt mở to vẫn đang không ngừng khóc, cô bất động nhìn người trước mặt.
Dường như cô đang lo lắng, rằng một khi mình nhắm mắt lại, đối phương sẽ ngay lập tức tan biến mất.
Lúc này, mắt trái của Bạch Tử không còn phát ra ánh sáng chói lóa nữa, thị lực của cô lại lần nữa mất đi, nhưng vòng tròn màu trắng bao quanh con ngươi đen vẫn phát ra một chút ánh sáng, khiến Mạnh Dĩ Lam không thể rời mắt.
Đôi môi của họ dính chặt với nhau, hơi thở gấp gáp hòa quyện vào nhau.
Một lúc sau, Bạch Tử mới phản ứng lại, cô muốn tránh đi, nhưng một tay của Mạnh Dĩ Lam đã lập tức kéo cổ áo cô, tay còn lại thì ôm lấy eo cô, thậm chí môi cô cũng bị miệng đối phương cắn lấy.
Mạnh Dĩ Lam vẫn nhìn chằm chằm Bạch Tử như cũ, cô không khóc nữa, nhưng dường như trong mắt hiện lên chút bất mãn vì ý định tránh né vừa rồi của Bạch Tử.
Sau đó, cô cắn môi Bạch Tử, lẩm bẩm hai chữ: "Khốn nạn..."
Bạch Tử còn ngơ ngác, lại khẽ cau mày, cô tựa như có chút bất mãn đối phương đột nhiên mắng mình.
Môi trên của Bạch Tử đã bị Mạnh Dĩ Lam cắn nát, có máu tươi rỉ ra.
Mùi máu càng khiến Bạch Tử thêm bất mãn, cô muốn lùi lại một bước, nhưng ngược lại, Mạnh Dĩ Lam càng ôm cô chặt hơn.
Tiếp tục sự giằng co, dần dần khiến Bạch Tử sinh ra cảm giác nóng nảy, dường như cô hơi không thể khống chế được chính mình.
Mùi hương quen thuộc cùng mùi máu nhàn nhạt khiến hô hấp của Bạch Tử trở nên gấp gáp, thậm chí còn nhịn không được, phát ra vài tiếng thở nặng nề.
Đột nhiên, Mạnh Dĩ Lam dùng đầu lưỡi liếm lên vết thương trên môi Bạch Tử.
Trong đầu cô lúc này, có một sợi dây căng cứng bỗng nhiên bị đứt.
Bạch Tử không lùi lại nữa, mà là dùng sức nghiêng người về phía trước cắn nhẹ đôi môi mỏng của Mạnh Dĩ Lam, sau đó không tự chủ được giơ tay ôm lấy người trước mặt.
Hai người vốn chưa từng hôn, lúc này đều nhìn chằm chằm vào đối phương đang ở rất gần mình, còn cắn lấy môi của nhau, như thể đang trút bỏ cơn giận trong nội tâm theo cách kỳ lạ này.
Nhưng đột nhiên, sắc mặt Bạch Tử chợt thay đổi, cô thả lỏng miệng.
Bởi vì cuối cùng cô cũng ý thức được, mình đã cắn vào môi Mạnh Dĩ Lam.
Sau đó, cô bỗng lùi lại.
Bạch Tử hốt hoảng nâng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của Mạnh Dĩ Lam, cô không thể tin được, nhìn chằm chằm vào vết thương nhỏ kia.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam ở trước mặt lại không lộ ra chút bối rối nào, ánh mắt của cô vẫn dừng ở trên mặt Bạch Tử, không chịu rời đi.
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam không nói một lời, lại lần nữa kéo Bạch Tử về phía mình.
Đây không còn là sự "va chạm" vội vàng và bốc đồng nữa, mà là sự tiếp xúc gần gũi dịu dàng, chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua sống mũi của đối phương, sau đó, bốn cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau một lúc, rồi lại buông ra.
Mạnh Dĩ Lam chưa từng có kinh nghiệm hôn nhau lập tức mê luyến xúc cảm thân mật mềm mại này, ánh mắt cô dịu dàng hơn lúc nảy rất nhiều, Bạch Tử còn chưa kịp phản ứng thì cô đã xê dịch thân thể, hôn đối phương thêm lần nữa.
Đôi môi khẽ chạm vào nhau, làm Bạch Tử cảm thấy toàn thân mềm nhũn, sau đó, cô nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam trước mặt mình đang từ từ nhắm mắt lại.
Tiếp đến, Bạch Tử cảm giác được sự mềm mại ấm áp xâm nhập vào môi mình, động tác cực kỳ dịu dàng, lại có chút vụng về.
Bạch Tử cảm giác như trái tim mình đang dần bị những ngón tay của Mạnh Dĩ Lam siết chặt, cô không khỏi ngừng thở, động cũng không dám động.
Môi của hai người vẫn đang chạm vào nhau, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã buông cổ áo Bạch Tử ra.
Sau đó, cô quay sang vuốt ve cổ của Bạch Tử, đầu ngón tay dần dần xuyên vào trong mái tóc ngắn của đối phương.
Chiếc lưỡi ấm áp cuộn tròn trong khoang miệng, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Bạch Tử.
Cảm giác tê dại dường như làm Bạch Tử sắp ngất đi, nỗi bối rối trong cô được sự vuốt ve sau gáy nhẹ nhàng xóa đi, nhưng hơi thở của cô dần trở nên nặng nề hơn, một cảm giác bồn chồn nóng nảy không thể giải thích được, bỗng dâng lên từ đáy lòng Bạch Tử.
Một trận gió lạnh thổi đến, nhưng hai người trong buồng hành khách đều cảm thấy rất nóng.
Thân thể Bạch Tử bắt đầu khẽ run lên, cô dần dần mất đi lý trí, cổ họng bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ như thú non.
Đột nhiên, đầu ngón tay của Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng cào cào một chút ở sau đầu Bạch Tử, tựa như nhận được tín hiệu nào đó, Bạch Tử không cách nào kiểm soát được bản thân, cô cúi người đè Mạnh Dĩ Lam xuống lưng ghế, sau đó đưa tay ôm lấy hai gò má của đối phương, há miệng ngậm lấy đầu lưỡi Mạnh Dĩ Lam.
Động tác của Bạch Tử vội vàng và xao động, cô thiếu kiên nhẫn đến mức toàn bộ buồng hành khách bắt đầu rung chuyển nhẹ.
Hành động liều lĩnh và nguy hiểm khiến Mạnh Dĩ Lam hơi nhếch lên khóe miệng, ngón tay cô lại vuốt ve mái tóc Bạch Tử, sau đó cô nâng cánh tay còn lại lên, kiên nhẫn vỗ về tấm lưng Bạch Tử, như muốn nhẹ nhàng xoa dịu đối phương.
Tiếng thở dốc của hai người càng lúc càng nặng nề, giống như những sợi dây quấn chặt vào nhau, không thể gỡ ra được nữa.
Đột nhiên, Bạch Tử hơi lay động, cô không nhịn được mà vội vàng mút mạnh lấy đầu lưỡi của Mạnh Dĩ Lam.
Cơ thể Mạnh Dĩ Lam bởi vì động tác của Bạch Tử mà run rẩy, một cảm giác tê dại mà lạ lẫm truyền từ trái tim đến bụng dưới, khiến cô không tự chủ được mà phát ra thanh âm "ưm".
Cả người Bạch Tử chợt mềm nhũn bởi thanh âm rên rỉ nhẹ nhàng mà cô chưa từng nghe thấy bao giờ, sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam khẽ cắn môi Bạch Tử một chút như muốn trả thù.
Giống như có một công tắc được bật lên, môi lưỡi của hai người bắt đầu dây dưa quấn lấy nhau, hơi thở dồn dập và tiếng rên rỉ nhẹ nhàng giao thoa, Bạch Tử càng thêm mất khống chế, nghiêng người về phía trước đè ép Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam sẵn lòng ngửa người ra sau, dang rộng vòng tay, và ôm chặt lấy người trước mặt.
Cuối cùng khi hai người buông nhau ra, Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa mở mắt, cô chỉ không ngừng thở nhẹ.
Bạch Tử hơi lùi về phía sau, nhìn đôi má hồng nhạt của Mạnh Dĩ Lam, mặc dù sự bồn chồn nóng nảy trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng rốt cuộc cô cũng tỉnh táo lại.
Lúc này, Bạch Tử mới thực sự ý thức được mình vừa làm gì với người trong ngực, cô cứng đờ người, khó có thể tin được.
Sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam mở mắt ra.
Đôi mắt ấy long lanh, dịu dàng và đáng yêu, còn đâu vẻ điềm tĩnh và tự chủ như lúc trước.
Nhịp tim của Bạch Tử bị đối phương làm lỡ mất một nhịp, cô kìm lòng không được, hít một hơi thật sâu.
Sau đó, đôi môi mang theo vết tích của Mạnh Dĩ Lam khẽ mở ra, như muốn nói điều gì đó.
Nhưng vào lúc này, một cơn gió lạnh thổi đến.
Vô số hạt li ti nhỏ bé bị thổi bay đến trước mắt họ, rồi lại theo cơn gió nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa sổ.
Cả hai đều sững sờ một lúc, rồi sau đó cùng quay đầu nhìn ra ngoài buồng hành khách.
Dưới sự chiếu sáng của những ánh đèn nhiều màu sắc, những ngôi sao vừa được thổi qua giữa hai người, đã gia nhập hàng ngũ những "bạn đồng hành" khác, và ung dung rơi xuống mặt đất.
Bạch Tử còn chưa lên tiếng, Mạnh Dĩ Lam đã nâng tay ôm chặt eo cô, sau đó tựa vào trong ngực cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, dịu dàng khẽ thở dài ——
"Tuyết rơi."
Chú thích:
Waterloo*: Trận chiến Waterloo là trận chiến cuối cùng của vị hoàng đế vĩ đại nhất lịch sử, đồng thời kết thúc đế chế Napoléon. Ban đầu Napoléon rất tự tin, cho rằng đánh trận Waterloo dễ như ăn cơm bửa, nhưng không ngờ rằng trận này sẽ kết thúc thời oanh liệt của Napoléon và hai thập niên chiến tranh triền miên ở châu Âu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Cuối cùng tôi đã viết chương này và bật khóc.
Canh gà trích lời hôm nay:
Hãy đón nhận những điều tốt đẹp xảy ra, bạn xứng đáng với chúng.
Đôi lời của editor:
Mấy hôm nay mình bận nên ra chương mới hơi chậm. Rồi thì,... rốt cuộc hai người cũng có nụ hôn chân chính đầu tiên rồi ó☺️