“Nhìn xem hiện tại ngươi như thế còn ra thể thống gì, ngươi có biết người bên ngoài xì xầm bàn tán rất nhiều lời khó nghe không?” Lão phụ thân lại bắt đầu làm khó, Kinh Tề Tư tức tối nhìn Vô Song ngồi phía sau án thư, không ngừng lải nhải.
Vô Song nghe thấy ngẩng đầu lên, bàn tay đang tính toán sổ sách dừng lại, căn dặn “Thu Cúc, giúp ta đem sổ sách này tới các thương hiệu, chỗ nào thu chi không rõ hoặc những chỗ cần chú ý, ta đã đánh dấu và ghi chú, bảo họ xem lại sau đó cho ta câu trả lời”
Thu Cúc đang đứng hầu bên cạnh khom người, cầm lấy mấy quyển sổ bước ra ngoài.
“Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói chuyện không?” Vô Song đặt bút lông xuống, hai tay khoanh trên bàn, lưng thoải mái dưa vào ghế cẩm “Phụ thân, ta không hiểu người đang nói gì, sáng sớm người rảnh rỗi đến đây nói những lời này, xin thứ lỗi ta không muốn nghe, hay phụ thân có hứng thú giúp ta hoàn thành một bàn sổ sách này?”
“Ta đâu có rảnh, hiện tại còn phải lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của ngươi ..” Thảm rồi, ông lỡ miệng nói ra điều không nên nói rồi…
“Chuyện hôn nhân đại sự?” Vô Song nhướng nhướng mày “Thì ra phụ thân vẫn chưa từ bỏ ý định đó à?”
Từ khi Tô Châu truyền ra lời đồn Kinh Nhị yêu nữ nhân không thương nam nhân, nam nhân không thèm để mắt tới nàng nữa, còn nữ nhân muốn gởi gấm tấm thân cho nàng thì không ít, làm Kinh Tề Tư tức giận đến nỗi không biết nên nói thế nào cho phải. Ông không trông mong gì, không hy vọng Vô Song sẽ an phận làm một thê tử, một người mẹ hiền, bởi vì làm gì có nhà thư hương môn đệ hay hộ lớn nào dám cưới một nữ nhân có tác phong phóng đãng còn hơn nam nhân về làm thê tử. Vô Song chắc chắn sẽ làm bại hoại môn phong, ngay cả dân chúng bình thường cũng chẳng ai muốn lấy một người vợ cả ngày chạy đến kĩ viện chơi bời mua vui.
Kinh Tề Tư than thở “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Sinh ra một nữ nhi quá thông minh là mình tự làm tự chịu mà, vì nàng rất khôn ngoan.
Vô Song cười gian xảo “Những lời này ta nên hỏi phụ thân mới đúng?” Con ngươi nàng đảo qua đảo lại, cười một cách câu hồn “Không phải rất nhiều người tới cửa cầu hôn sao?”
Kinh Tề Tư rít gào “Những người đó đều là nữ nhân, nữ nhân lấy nữ nhân còn ra thể thống gì nữa?”
Hôm nay có một thiên kim tiểu thư vì mê luyến nàng mà phái người mang lễ vật tới cửa đề thân làm ông khiếp sợ đến nỗi lập tức đuổi bà mối về, sau đó chuyện này đã trở thành đề tài nóng bỏng mới để thiên hạ bàn tán nơi trà dư tửu hậu.
Kinh Tề Tư không biết việc sinh ra một nữ nhi có bề ngoài tuấn dật là việc nên kiêu ngạo hay bi thương, nếu nàng là nam thì ông sẽ rất vui, nhưng Vô Song lại là nữ…Ai da…
“Ta muốn biết làm thế nào ngươi mới từ bỏ ý định đó?”
“Phụ thân, tại sao ta không thể lấy nữ nhân?” Vô Song phì cười.
“Ngươi náo loạn gây ra không ít trò cười còn chưa đủ sao? Ngươi làm cho phụ thân trước mặt hàng xóm láng giềng không dám ngẩng đầu, không lẽ ngươi muốn ta tối ngày bị nhốt trong nhà không thể bước ra khỏi cửa?” Với nữ nhi này, ông gần như bó tay rồi.
“Vậy thì sao, phụ thân không thấy Diễm Nương xinh đẹp yêu kiều, còn quả phụ ở thôn lân cận thì mê hoặc động lòng người à?” Vô Song lơ đãng miêu tả, những lời nói nhẹ nhàng bâng quơ khiến sắc mặt của Kinh Tề Tư hồng lên như heo quay.
“Ta không lo chuyện của ngươi được sao, ta là phụ thân còn ngươi là nữ nhi của ta” Vì sao Vô Song rõ ràng không ở trong phủ, nhưng hành tung của ông đều nằm trong lòng bàn tay của nàng? Không lẽ có người báo lại cho nàng biết?
Kinh Tề Tư chuyển đề tài “Không nói về chuyện này nữa, ta nghe nói ngươi giấu một nam nhân ở Ỷ Hồng viện, không phải là thật chứ?” Ông ôm chút hy vọng đó không phải là sự thật.
Vô Song vẫn tao nhã mỉm cười “Giấu một nam nhân, phụ thân nghe tin tức nhàm chán này từ đâu vậy?” Trong bụng Vô Song lại thầm nghĩ Liễu Liễu thật nhiều chuyện quá rồi.
“Đừng hỏi ta tin này từ đâu truyền ra, đó không phải là thật chứ?” Kinh Tề Tư ngại ngùng không dám nói tin tức này ông đã dùng tiền mua được.
“Nếu là thật thì sao?”
“Ngươi tại sao lại làm ra chuyện này? Bắt cóc là trọng tội ngươi không biết sao?” Đôi chân mày già nua của Kinh Tề Tư nhíu lại một cách bế tắc. Trời ơi, sao ông lại sinh ra một nữ nhi điên cuồng không có lễ giáo làm người người sơ hãi?
“Ngươi nhanh lên thừa dịp tin tức này còn chưa truyền ra ngoài mau thả người ra”. .daohoatiencanh.wordpress , Đào Lâm Viên
“Cho dù ta có giấu một nam nhân thì sao? Người khác muốn nghĩ như thế nào đó là chuyện của hắn, như vậy không đúng ý phụ thân à?” Giọng nói mờ ám của Vô Song làm ông cứng họng.
Nói như vậy nữ nhi của ông còn bình thường! Kinh Tề Tư vui mừng vô cùng muốn cảm tạ trời cao, làm bộ ho vài tiếng lấy giọng, che dấu nội tâm kích động của mình, ông cố tình tỏ vẻ già yếu nghiêm trọng “Được, tùy ngươi, ngươi muốn mấy nam nhân không sao cả, chỉ cần ngươi thích là được”
Đến lúc này rồi ông không mong gì nhiều, cũng không quan tâm Vô Song dùng phương pháp gì, đúng hay sai, chỉ cầu nàng mau chóng mang Lãnh Phi ra ngoài…
“Ta thật sự thích hắn” Thích dáng vẻ xinh đẹp của hắn.
Trong mắt Kinh Tề Tư không giấu được vẻ vui mừng, nhưng ông vẫn ra vẻ thản nhiên nói “Một khi đã như vậy, ngươi có rảnh thì dẫn người về nhà cho phụ thân gặp mặt, đừng giấu hắn ở kĩ viện nữa, để người ta biết được sẽ chê cười, hơn nữa kĩ viện là nơi long xà hỗn tạp không phải chỗ tốt gì, trong nhà rất nhiều phòng trống, ta không ngại hắn ở lại đây, chỉ thêm một miệng ăn thôi, hoặc có thể an bài hắn tới gia trang ở vùng ngoại ô Tô Châu, ta không quan tâm hắn làm nghề gì, gia thế bối cảnh ra sao, là ăn mày cũng được, làm đạo tặc cũng tốt…”
“Phụ thân người khẳng định không đổi ý chứ?” Vô Song nghĩ thầm nếu nói cho phụ thân biết nghề nghiệp của hắn là sát thủ không biết ông nghĩ gì nữa?
“Chỉ cần ngươi có chổ tốt gả đi, phụ thân sao cũng được” Kinh Tề Tư nguyện ý bỏ ra ngàn lượng bạc vạn lượng vàng làm của hồi môn, chỉ cần nàng chịu, nhưng đối tượng nhất định phải là nam nhân. “Phụ thân bây giờ có việc đi ra ngoài trước, ngươi cứ từ từ làm việc đi” Ông muốn lập tức đi chuẩn bị hôn lễ.
Phụ thân suy nghĩ quá xa rồi! Vô Song xem nhẹ nét mặt già nua có vẻ chờ mong của ông, nàng nghĩ phụ thân không cần thiết phải nhanh nhanh chóng chóng đem ba tỷ muội gả ra ngoài. Trong đầu ngoài nàng chợt hiện lên dung mạo chim sa cá lặn của Lãnh Phi, mỗi ngày nhìn thấy nam nhân xinh đẹp cũng tốt.
Nếu là Lãnh Phi thì nàng đồng ý lấy hắn.
Khi hoàng hôn buông xuống, những ánh mây hồng vây xung quanh mặt trời đỏ ửng tạo thành cảnh ráng chiều xinh đẹp động lòng người.
“Kinh Nhị, đến đây ăn bồ đào đi” Một mỹ nhân dùng miệng đút Vô Song ăn.
“Kinh Nhị ta mớm ngươi uống rượu” Một mỹ nhân khác dùng môi hôn giúp nàng uống rượu.
“Kinh Nhị ta giúp ngươi xoa bóp, có chỗ nào không thoải mái vậy?” Những ngón tay của Hồng Tô khiêu khích chạy loạn trước ngực nàng.
Vô Song nằm trên chân mỹ nhân, ngồi giữa ôm lấy ba vị mỹ nhân của Ỷ Hồng viện, hưởng thụ sư chăm sóc của họ.
“Kinh Nhị” Cửa bị mở ra, một thiếu nữ chạy vọt vào.
“Tiểu Liên, ngươi thật không biết lễ phép, không gõ cửa đã tiến vào, ngươi chỉ là một nha hoàn nho nhỏ của Tô Liễu Liễu, lại dám ở đây hô to gọi nhỏ, Kinh Nhị là tên để ngươi gọi à?”
“Đừng như vậy, Tiểu Liên còn nhỏ tuổi” Vô Song hôn một chút lên má của người đang giận dữ là Diễm Xuân.
“Kinh Nhị, ta thấy ngươi rất cưng chiều Tiểu Liên, năm đó nếu không được ngươi mang về, có lẽ nàng ta đã bị các lão ông biến thái bảy tám mươi tuổi mua về làm tiểu thiếp, sao có thể tiêu diêu thong thả như hiện nay?”
Sắc mặt của Tiểu Liên trở nên lúc xanh lúc trắng, nàng không thể phủ nhận các đại tỷ tiền bối của Ỷ Hồng viện nói đúng sự thật, năm đó phụ thân mê cờ bạc bán nàng vào kĩ viện, lập tức bị một đám lão nhân tham lam mê luyến gái đồng trinh chấm trúng, trong lúc nàng nghĩ cuộc đời mình chấm hết rồi thì Kinh Nhị phong trần tuấn lãng đã xuất hiện, bỏ ra bạc vàng mua đêm đầu tiên của nàng.
Lúc ấy, nàng rất cảm động, không biết Kinh Nhị cùng với nàng đều là nữ nhi, tuy nhiên chuyện này cũng không làm giảm đi lòng ái mộ của nàng, nàng tin tưởng trong lòng Kinh Nhị mình có một vi trí đặc biệt. Nếu không Kinh Nhị cũng sẽ không chịu tổn thất nhiều tiền đến vậy để chuộc nàng, còn đắc tội với nhiều gã quan thương.
“Đúng đó! Kinh Nhị, ngươi không những an bài Tiểu Liên ở Ỷ Hồng viện, mà còn cho nàng làm nha hoàn, chuyện này về tình về lí đều không đúng. Ỷ Hồng viện không phải là nơi chứa chấp đám dân gặp nạn”.
“Với nhan sắc của Tiểu Liên, chỉ cần trang điểm lên một chút là có khối người thèm muốn, đúng không?” Hồng Tụ khinh thường Tiểu Liên còn nhỏ đã được sự thương yêu của Kinh Nhị nên cất tiếng dè bĩu.
“Các ngươi đang ghen phải không?”
Vô Song chớp chớp mắt động lòng người mỉm cười “Các ngươi nên biết ta ghét nhất loại nữ nhân ghen tuông lung tung”
“Kinh Nhị chúng ta không có mà”
Mặt của ba người đều biến sắc, sau đó lắc đầu lia lịa.
“Không có là tốt nhất, bây giờ tất cả đi xuống hết cho ta” Tuy Vô Song vẫn nở nụ cười như hoa nở mùa xuân, nhưng trong lời nói đã lộ ra vẻ không giận mà uy nghiêm khiến người nể sợ, làm cho ba kỹ nữ phải khom người thối lui, trong lúc bọn họ đi xuống còn hung hăng liếc Tiểu Liên một cái.
“Kinh Nhị, tiểu thư nhà ta có việc tìm người, nàng đang chờ ở Tô Uyển” Tiểu Liên làm ra vẻ dịu dàng uyển chuyển nhưng trong lòng không giấu được vẻ dương dương tự đắc.
“Nói cho nàng biết hôm nay ta không tới được”
Vô Song chợt nhớ tới Kiếm Ma đang được giấu trong Ỷ Hồng viện, xem ra hắn gần đây rất phối hợp, rất nghe lời.
Thái độ của Kiếm Ma có vẻ không đúng lắm, Vô Song nghĩ nàng nên đến nhìn xem hắn một chút.
“Nhưng Tiểu thư nói hôm nay nhất định phải gặp được người, nếu không nàng sẽ không gặp khách” Tô Liễu Liễu là chiêu bài của Ỷ Hồng viện, nếu không gặp khách sẽ khiến cho Ỷ Hồng viện tổn thất rất nhiều vàng bạc, mà Kinh Nhị lại là cổ đông lớn nhất đứng phía sau Ỷ Hồng viện.
“Nàng đang làm gì?” Vô Song mặt trắng mắt đen “Báo lại giờ dậu ta sẽ đi tìm nàng, bảo nàng chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn chờ ta lâm hạnh”
“Dạ” Tiểu Liên vậng lời, nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Tiểu thư cùng Kinh Nhị có mối quan hệ mật thiết là một sự thật trong thành Tô Châu mọi người đều biết, bình thường khi hai người ở Tô Uyển cũng không cho phép nàng đến gần, không biết các nàng ở trong đó làm gì, nhưng khiến cho các tỷ muội ở Ỷ Hồng viện trở thành một đám đố phụ đố kị lẫn nhau, cũng làm cho danh hiệu đệ nhất danh kỹ Giang Nam của tiểu thư vang dội thật lâu không hề suy giảm.
“Tiểu Liên, đợi một chút”
Tiểu Liên vừa đi tới cửa đã bị Vô Song gọi giật lại.
“Kinh Nhị, có chuyện gì vậy?”
Trong đáy mắt của Tiểu Liên lóe lên tia vui mừng kinh ngạc rồi biến mất thật nhanh, vì sợ bị Vô Song chán ghét, nàng phải cố che giấu lòng hâm mộ của mình. .daohoatiencanh.wordpress
“Ngươi năm nay mười tám rồi phải không?”
“Vâng, ta chưa kịp trưởng thành đã bị bán vào kĩ viện”
“Thời gian qua nhanh thật, dáng vẻ của ngươi cũng đã trổ mã uyển chuyển rồi, ngươi đừng quan tâm những lời lẽ vừa rồi của các tỷ tỷ, các nàng thấy sao nói vậy thôi” Vô Song cười nhẹ an ủi.
“Tiểu Liên sẽ không để tâm, Kinh Nhị đừng lo”
Tiểu Liên kích động nghĩ thầm “Thật hạnh phúc, trong lòng Kinh Nhị có ta”
“Đi làm chuyện của ngươi đi” Vô Song phất tay áo.
“Dạ”
Che giấu vẻ mặt ngượng ngùng, Tiểu Liên vui sướng từ từ lui ra.
Vô Song nhìn theo Tiểu Liên, suy nghĩ, không phải nàng không phát hiện tâm tư của Tiểu Liên, nhưng nàng không muốn vạch trần, chẳng qua để cho nàng ta tự lập cũng tốt.
Cửa vừa đóng lại không lâu, có người mặc áo đen từ cửa sổ phóng vào.
“Tình trạng của hắn như thế nào?”
“Theo sự căn dặn của Kinh Nhị, trước khi xuất phát sẽ tăng thêm nhật nhật tuý *thuốc mê* trong đồ ăn”
Nhật nhật tuý, làm cho hắn ngủ cũng tốt. Được lắm, như vậy không sợ hắn chạy trốn, cứ làm cho hắn ngủ thẳng một mạch tới Tuyết Sơn
Người mặc áo đen vái chào “Sư tôn hỏi Kinh Nhi khi nào muốn khởi hành?”
“Gấp gáp cái gì, ta sẽ đưa người đến là được rồi” Khóe miệng Vô Song nở ra một nụ cười tà ác, nhìn thấy nụ cười đó làm sống lưng của người áo đen trở nên lạnh toát.
“Yên tâm đi, ta sẽ đem người còn nguyên vẹn đến tay lão nhân gia, một tay giao người một tay giao tiền, sau đó nhìn xem ông ta muốn móc mắt cắt lưỡi Kiếm Ma, cắt tai hay chặt chân thành một miếng thịt mang cho chim ưng ăn tuỳ vào hứng thú của lão nhân gia”
Người áo đen nghe thấy rùng mình, sắc mặt trở nên trắng bệch “Tiểu nhân cáo lui” Hắn lập tức phóng đi, muốn rời khỏi thật nhanh.
Phía sau còn truyền đến giọng cười tà ác của Vô Song.
Tưng tưng tưng.
Tiếng đàn du dương, mùi hương thơm ngát mê hoặc, nhưng cũng không thể làm tâm thần của Vô Song bình tĩnh lại.
“Ngươi lại đàn khúc Chiêu hồn à?” Tay vén rèm lên, Vô Song mở chỉ phiến trong tay ra, tao nhã bước vào khuê phòng của Liễu Liễu
“Đúng vậy, ta muốn chiêu hồn loại tiểu nhân như ngươi đó” Gảy vào dây đàn lần cuối kết thúc khúc nhạc, Liễu Liễu bình tĩnh nhàn nhã đi đến trước mặt Vô Song liếc một cái “Ta còn nghĩ Kinh Nhị đã đi chầu Diêm vương rồi chứ, tìm ba lần bốn lượt vẫn không thấy ngươi đâu” , đôi mắt hoa đào câu hồn như lửa nóng nhìn Liễu Liễu đầy chăm chú , bắn ra những tia ma lực tà mị “Ta không biết ngươi nhớ ta như vậy, để cho Giang Nam đệ nhất danh kỹ Liễu Liễu ngày nhớ đêm mong, tội của ta thật sự rất nặng”
Ác mộng thì có! Trừng mắt nhìn bàn tay không an phận của Vô Song, Liễu Liễu đẩy quạt ra “Bàn tay của ngươi thật sư là không an phận mà, cần ta giúp ngươi tìm người trị liệu không? Y viện của chúng ta vừa tới một sư phó chuyên về trị thương, ta mời hắn tới đây chuẩn trị cho ngươi!”
Ánh mắt mê hồn mãnh liệt của Kinh Nhị có ma lực khiến một cô nương bình thường đỏ mặt tim đập chân run, đáng tiếc Tô Liễu Liễu không phải người bình thường.
“Ta không phải đã đến rồi sao?” Vô Song gấp quạt lại nâng cằm của Liễu Liễu thường, nàng đã sớm luyện thành một thân kim cương cứng rắn không gì có thể xâm nhập.
“Liễu Liễu, ngươi thật không có lương tâm, uổng cho ta đối với ngươi tình sâu nghĩa nặng, một mảnh tình si” Vô Song tao nhã bước đến ngồi bên người Liễu Liễu.
“Hừ! Ngươi ít đến đây có phải vì ngươi động lòng rồi không? Ngươi muốn Hạ Hồng Vũ ?” Có thể trong mắt của người khácVô Song trêu hoa ghẹo nguyệt, trăng hoa không hề cấm kỵ, đam mê háo sắc , nhưng nàng biết Vô Song làm vậy là vì muốn tránh né lão cha bức hôn nên nghĩ ra chiêu này làm lão cha chướng mắt.
“Liễu Liễu ngươi thật vô tình mà” Vô Song vẫn tiếp tục giả vờ.
“Liễu Liễu cô nương, ta mang trà đến” Tiểu Liên ở ngoài cửa thông báo sau đó hé cửa ra.
“Có ngày ta sẽ bị ngươi hại chết” Tiểu Liên là kẻ si tình cuối cùng của Vô Song..
Liễu Liễu cúi đầu xuống, lãnh đạm mở miệng “Vào đi”
Tiểu Liên đẩy cửa bước vào, liếc mắt thấy vẻ mặt bất mãn của Liễu Liễu, lập tức lùi lại vài bước.
“Ở đây không cần ngươi hầu hạ, đi xuống đi” Liễu Liễu giơ tay về hướng Tiểu Liên, tuy nhiên thân thể yếu đuối của Tiểu Liên không hề bị gì. Nếu Tiểu Liên không có võ công phòng thân, đề cao cảnh giác, sớm đã bị những người ái mộ Vô Song hại chết trăm ngàn lần rồi, tất cả đều do tên đào hoa này, mà kẻ gây hoạ vẫn còn có tâm trí đứng ngoài cuộc nhàn nhã uống trà.
“Sao ngươi lại vô tình như vậy, Tiểu Liên tốt xấu gì cũng đã hầu hạ ngươi hơn một năm rồi?” Uống một hớp trà, Vô Song thấy Tiểu Liên vẻ mặt ảm đạm liền nở một nụ cười dịu dàng “Tiểu Liên ngươi pha trà rất thơm”
Tiểu Liên tràn đầy hạnh phúc cười đáp “Cám ơn Kinh Nhị” Tiểu Liên xoay người hành lễ sau đó rời đi.
“Nếu ngươi đã hài lòng nàng ta như vậy, tai sao còn để đây làm chi, sao không mang luôn về nhà đi?” Liễu Liễu không thèm dùng cái chén Tiểu Liên mang tới, tự tay lấy cái bát dự phòng trong quỹ dự trữ ra, đặt nó lên bàn, ai nói nàng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, tính trời sinh của sát thủ là như thế.
“Ngươi đang ghen à?”Ai…Vô Song hy vọng Liễu Liễu không phải giống như những nữ nhân ăn không ngồi rồi, về nhà đồn đãi, góp thêm đề tài cho người ta bàn tán lúc trà dư tửu hậu.
“Hừ, ghen vì ngươi à, không dám đâu, ta còn muốn sống lâu trăm tuổi” Liễu Liễu trao cho Vô Song một cái liếc bén ngót. .daohoatiencanh.wordpress
“Thật ra ngươi đem hắn giấu ở đâu vậy?” Nàng đã tra xét hết mọi nơi trong Ỷ Hồng viện, Kiếm Ma biến mất như không khí, hoặc hắn đã bị nữ nhân gian trá thích chỉnh người khác, luôn làm ấy kẻ yếu đuối mất ăn mất ngủ này trêu chọc.
“Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, hắn đang ở Ỷ Hồng viện, cho dù ngươi tìm hết sân lớn sân nhỏ của Kinh gia cũng vô dụng“ Vô Song bình tĩnh trả lời.
“Ngươi…” Liễu Liễu nghĩ thầm thật không nên coi thường Vô Song, nàng hít một hơi thật sâu. “Được rồi, nói điều kiện của ngươi, như thế nào ngươi mới chịu giao hắn ra?”
“Tại sao mọi người đều muốn mạng của hắn vậy? Hắn cũng không phải phạm tội ác tày trời không thể tha thứ, chỉ giết người nhiều hơn một chút so với người bình thường thôi”
Kẻ làm việc lớn như hoàng đế, xoay chuyển càn khôn, một lời nói có thể làm người khác tru di cửu tộc, một hành động gây cảnh máu chảy thành sông, nếu không cũng là kẻ giết gà giết vịt, dẫm đạp lũ kiến như đám chợ búa dân đen, trên đời liệu có ai tránh được sát nghiệp?
“Có người muốn tranh đoạt Kiếm Ma với ngươi?” Liễu Liễu chợt rùng mình, nàng thầm nghĩ Ỷ Hồng viện không phải là nơi ở lâu được, sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện nàng là sát thủ Huyết Hoa Hồng.
“Không nhiều lắm, hai giới hắc bạch đều có, dùng tay đếm cũng phải có mấy trăm người” Vô Song tỏ vẻ khinh thường xăm soi công chỉ trắng nõn của mình, trái lại trong mắt Liễu Liễu lại biểu lộ tâm tình trầm trọng.
“Cho nên ngươi không cần đuổi, vài ngày nữa ta sẽ mang hắn đi, còn ngươi cứ việc ở lại đây tu tâm dưỡng tính.”
Tu tâm dưỡng tính tại kỹ viện? Liễu Liễu cũng không tức giận “Ta đây nên cảm kích đại ân đại đức của Kinh Nhị như thế nào đây?” Tu tâm? Nàng nhất định phải trốn khỏi đây.
Linh quang lóe lên trong mắt Vô song “Không cần đâu, cho ta hôn một cái được rồi”. Liễu Liễu không kịp đề phòng đã bị Vô Song áp sát, miệng bị hôn, sau khi định thần lại kẻ ác nữ đã bay ra ngoài cửa từ lúc nào.
” Kinh Vô Song!”
Ỷ Hồng Viện đột nhiên truyền ra một tiếng la chấn động trời đất vang vọng toàn thành Tô Châu.