Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Sau khi đả kích mọi người thật mạnh, Chung Bình tập trung ăn sáng, Lục
Thích tiếp tục bắt chuyện với mọi người: "Mọi người ăn đi, hình như còn
phải đi huấn luyện mà."

"Đúng vậy, ăn thôi!"

"Trong nhà bếp còn thức ăn đấy, có phải vừa rồi có người hấp bánh bao không?"

"Bánh bao ở đâu thế? Cậu mang từ trong nước à?"

Mọi người vui vẻ trở lại.

Bên dưới bàn đùi Lục Thích cọ Chung Bình, cô cúi đầu ăn bánh mỳ nướng, liếc anh, che giấu khóe miệng cong lên, "đáp lễ" ở dưới bàn.

Sự mờ ám giấu trong nắng sớm náo nhiệt.

Chung Bình ăn không no, nói với Lục Thích một tiếng, đi vào nhà bếp, thấy Từ Điển đang rửa bát, cô hỏi: "Có mỳ không?"

"Trong tủ có mỳ gói, ngăn kéo phía dưới có mỳ sợi." Từ Điển lưu loát trả lời,
hỏi, "Cô ăn không no à? Hay là tìm đồ ăn cho Lục Thích?"

"Tôi." Chung Bình lấy mỳ gói ra, vừa xé vừa nói: "Đêm qua mấy giờ anh đi ngủ?"

"Mười một mười hai giờ, sao thế?"

"Sao anh không trả lời tin nhắn của Mại Mại, không thấy à?"

Từ Điển ngừng lại một chút, cầm lấy một chiếc bát bẩn, dùng sức rửa sạch, "À, đúng, không thấy."

Chung Bình liếc anh ta, dời tầm mắt, tiếp tục đổ gia vị vào, "Buổi sáng cũng chưa đụng đến điện thoại?"

"Ừ, đúng thế."

Chung Bình dừng tay, quan sát anh ta: "Anh làm sao thế?"

"... Cái gì mà làm sao?"

"Anh chột dạ."

Từ Điển: "Một cô nhóc như cô biết cái gì là chột dạ chứ? Trong lòng tôi có gì yếu đuối chứ!"

Chung Bình cười: "Tôi là cô nhóc sao? Anh chột dạ đến mức nói năng lộn xộn
rồi đấy." Nói xong, đổ nước nóng vào bát, bỏ thêm một câu, "Giấu đầu hở
đuôi."

Tay Từ Điển đầy bọt nước rửa bát, chống nạnh: "Cô hỏng mắt rồi, nói lòng tôi gì chứ..."

"Mại Mại thích anh."

Từ Điển đang lải nhải im bặt.

Một lát sau Từ Điển tiếp tục rửa bát, cúi đầu nói: "Rõ ràng như vậy sao?"

Chung Bình: "Ừ."

"... Cô nói xem phụ nữ các cô sao không biết rụt rè là gì thế."

"Anh thích che giấu chuyện, cố tình nói ngược với lòng mình thế này sao?"

"Không thích."

"Vậy anh muốn loại rụt rè sao?"

Từ Điển chần chừ nói: "Vấn đề là Mại Mại giống như người anh em của tôi
ấy, vốn làm anh em tốt nhiều năm như vậy, đột nhiên lại thể hiện với tôi như thế... Trước đó ăn cơm xem phim còn rất bình thường, trước khi đi
Mỹ hai ngày, cô ấy lại đột nhiên..."

Chung Bình suy nghĩ, "Có thể là do anh phản ứng quá kém, cho nên Mại Mại không chờ được nữa... hôm đó mới thổ lộ thẳng với anh?"

Từ Điển: "Sao cô biết?"

Chung Bình cười: "Tính cách của Mại Mại ai chả nhìn ra."

Từ Điển thở dài: "Cô nói xem chúng tôi vốn là anh em tốt kề vai sát cánh,
cô ấy còn cao to cường tráng hơn tôi, tôi thích là người giống như
cô..."

"Hả?" Chung Bình nhìn anh ta.

Từ Điển "chậc" một tiếng, "Đừng nghĩ vớ vẩn, tôi là nói về ngoại hình kiểu cô ấy, ngoài ngoại hình ra cô chả có điểm nào giống phụ nữ cả!"

Chung Bình: "..."

Chung Bình không so đo với Từ Điển: "Vậy hiện tại anh là thế nào với Mại Mại?"

Từ Điển không đáp.

Chung Bình: "Con người Mại Mại như thế nào không cần tôi nói nhiều lời, cô ấy tốt như thế nào chúng ta đều biết, tối qua anh không trả lời tin nhắn
của cô ấy, cô ấy rất sốt ruột, sáng nay tôi đã nhắn lại cho cô ấy, cho
nên anh không trả lời cũng không sao. Đúng lúc có mười mấy ngày này suy
nghĩ cho kĩ, chờ sau khi về nước cho cô ấy một đáp án, nhất định không
được kéo dài, tuổi của Mại Mại cũng không còn nhỏ nữa."

Từ Điển nhỏ giọng: "Biết rồi... Đây cũng là lần đầu tôi bị phụ nữ theo đuổi, nên không quen."

Mỳ đã chín, Chung Bình sẻ một nửa ra bát, "Dù sao có thành hay không cũng không ảnh hưởng lớn đến tình bạn, anh đừng có áp lực."

Từ Điển cười: "Biết rồi!" Nói tiếp, "Thấy cô đã trở thành đạo sĩ trong
lĩnh vực này, kinh nghiệm còn rất phong phú nữa đấy, ở trong nước ân ái
còn chưa đủ, tới nước ngoài còn không để cho mắt chúng tôi thanh tịnh
một chút, cô và Lục Thích không nên ngược đám cún độc thân chúng tôi như vậy."

Chung Bình bưng hai bát mỳ xoay người, bỏ lại một câu: "Anh có bản lĩnh thì ngược chúng tôi đi, tôi không ngại đâu."

"Tôi muốn khiếu nại.."

Tiếng khiếu nại truyền ra từ nhà bếp, Lục Thích ôm tay dựa vào tường, nhìn
thấy người bên trong đi ra nói: "Thành chuyên gia tình cảm?"

Chung Bình ra vẻ cụ non: "Aiz, hai cái con người kia không để cho người ta bớt lo."

Lục Thích cười to, cầm bát trong tay cô, nhân lúc không có ai chú ý, hôn
lên mặt cô một cái, chép miệng: "Miệng đầy mùi phụ nữ, ai nói em không
phải phụ nữ chứ?"

Chung Bình đá anh một cái: "Anh nghe lén được bao nhiêu rồi?"

"Ai nghe lén, không phải anh sợ quấy rầy hai người nói chuyện à." Lục Thích để lên bàn, "Mau ăn đi, nở hết ra rồi."

Ăn sáng xong, đội ngũ đi đến trung tâm huấn luyện, Lục Thích nghênh ngang đi theo.

Hôm nay vẫn tiến hành huấn luyện cứu viện trực thăng vùng núi như cũ, trước khi xuất phát trò chuyện mấy câu, huấn luyện viên người Mỹ kể về chuyện cứu viện đã trải qua sinh động như thật, sau đó anh ta bắt đầu khua
chân múa tay khiến mọi người cười to.

Chung Bình cười, thấy người ở bên ngoài nhàm chán đi tới đi lui, cô gọi: "Lục Thích!"

Lục Thích quay đầu.

Chung Bình ngoắc tay: "Lại đây!"

Lục Thích nghe theo đi qua.

Huấn luyện viên người Mỹ nhiệt tình chào hỏi anh, hỏi tên, giới thiệu, rồi tiếp tục khua chân múa tay kể chuyện.

Chung Bình nhỏ giọng nói với Lục Thích: "Anh ta làm người chỉ huy dẫn đường trên mặt đất, trong sách có đó, anh còn nhớ không?"

Lục Thích nhìn lại, nói: "Chỉ hướng rẽ cho trực thăng?"

"Đúng vậy."

Tay trái duỗi ra, chỉ sang phải, ý bảo phi công rẽ trái.

Hai tay để sang hai bên, lòng bàn tay vẫy xuống, ý bảo di chuyển xuống dưới.

Huấn luyện viên làm động tác dẫn đường chỉ huy trên mặt đất, nói xong, lại
nói về những hạng mục an toàn với bọn họ, ví dụ như diện tích dây thừng
hạ xuống sân bay không thể nhỏ hơn 8 mét vuông, độ dốc mặt đất phải nhỏ
hơn 30 vân vân.

Từ nông đến sâu, đưa Lục Thích tiến vào một lĩnh vực mới.

Trước khi chuẩn bị xuất phát, đội trưởng Hà thì thầm với huấn luyện viên
người Mỹ, huấn luyện viên quan sát Lục Thích, gật đầu. Đội trưởng Hà
gọi: "Tiểu Lục, cậu chung đội với Tiểu Chung, đi theo phi công học hỏi."

Lục Thích kinh ngạc, đáp luôn: "Vâng!"

Chung Bình là tổ đầu tiên, mặc đồng phục, đội mũ bảo hiểm, bay đến đỉnh núi,
trực thăng tìm kiếm hạ xuống một chút, xe trục kéo của Từ Điển thả Chung Bình xuống, cô phát hiện địa hình nguy hiểm, dùng tay ra hiệu, xe trục
kéo lập tức được dịch lên, Chung Bình lại thăm dò một lúc, thảo luận
phương án với mọi người.

Lục Thích nín thở chờ cô đi lên, lúc này tinh thần mới thả lỏng, lặng lẽ nghe bọn họ nói một đống từ ngữ chuyên nghiệp.

Lục Thích quan sát một ngày, nhìn thấy Chung Bình lên rồi lại xuống, quay
về trong gió, khi hạ xuống mặt nước còn mặc áo cứu sinh, lúc đi lên toàn bộ ống quần đều ướt, thời tiết đã chuyển lạnh, gió thổi mạnh, nhưng mặt cô không hề biến sắc.

Một ngày huấn luyện chấm dứt, trở lại kí túc xá, Chung Bình tắm rửa thay
quần áo, Lục Thích mượn xe, đi siêu thị mua một đống đồ, vào cửa hét to: "Lại đây, coi như quà gặp mặt tôi mua cho mọi người."

Mọi người reo hò, cướp đoạt, Lục Thích lên lầu, Chung Bình quây khăn tắm mở cửa cho anh, miệng nhanh chóng bị anh nhét đồ vào.

Chung Bình nhai, "Quả chà là?"

Lục Thích: "Đợi một lát rồi pha sữa cho em uống."

"Quả chà là ở đâu ra thế?"

"Anh mua."

"Anh vừa đi ra ngoài à?"

"Ừ."

Lục Thích ôm eo cô, kéo cô dán sát vào người, tay Chung Bình để trước ngực
anh, cười: "Đừng làm bậy, còn phải đi xuống ăn cơm đấy."

"Em biết anh muốn làm bậy à?"

"... Mắt anh đang nhìn chỗ nào thế?"

Qua một lát, "Tay... bỏ tay ra! A... Lục Thích!"

Hai người trêu đùa một lúc, nước trên tóc Chung Bình nhỏ ra ga giường, hôn
một lúc lâu, cuối cùng Lục Thích buông cô ra đi vào nhà tắm.

Chung Bình tìm quần áo mặc, vừa mặc được một nửa, Lục Thích cầm máy sấy đi ra, nói: "Ngồi xuống, dịch mông lại đây."

Chung Bình mặc áo phông, kéo dịch áo xuống dưới: "Anh sấy cho em à?"

"Ừ."

Bật máy sấy lên, Chung Bình tựa lưng vào anh, tiếng máy sấy ầm ầm, cô ăn
chà là, ngửa cổ nhìn người đằng sau, trong nháy mắt mặt Lục Thích ánh
trong mắt cô, cô nhìn thấy mình trong mắt anh, cắn chà là, khóe miệng
mỉm cười.

Lục Thích cúi đầu, cắn nửa quả chà là, tiếng mấy sấy vẫn ầm ầm, mùi thơm lan tỏa trong miệng.

Bên kia, thành phố Nam Giang.

Lục Học Nhi vừa ăn sáng xong, có người nhấn chuông ngoài biệt thự, cô ấy nhìn qua, bảo người giúp việc mở cửa.

"Cậu Cao." Người giúp việc quay đầu, "Tiểu thư, là cậu Cao đến."

Lục Học Nhi rút khăn giấy ra lau miệng, "Biết rồi, là cậu Cao mà thôi có gì phải hô to gọi nhỏ." Nhìn về phía người tới, "Sao lại là anh, thật sự
là khách quý, Thẩm Huy đâu?"

"Thẩm Huy đi công tác." Cao Nam hỏi, "Cô có ổn không? Cha cô đang chờ ở bệnh viện."

Lục Học Nhi dựa vào bàn, rung chân nói: "Anh tôi không ở đây, một mình tôi thực sự không dám đi bệnh viện."

"Ngài Lục muốn gặp đứa bé lâu rồi, trước đó cơ thể cô không tốt, hiện tại đã nghỉ ngơi ổn, sớm muộn gì cũng phải gặp."

"Anh phiền thật đấy, tôi có nói không đi đâu." Lục Học Nhi gọi sang bên kia, "Ôm Cổn Cổn ra đi."

Thím Nguyệt ôm đứa bé ra, Lục Học Nhi thuần thục nhận lấy, dỗ dành: "Cổn Cổn ngoan, không khóc, gọi mẹ nào."

Đùa giỡn một lúc, cô ấy bảo Cao Nam: "Nhìn đi, đáng yêu nhở."

Cao Nam nhìn: "Ừ, rất đáng yêu."

Lục Học Nhi trêu đứa bé: "Nào, gọi cha đi."

Sắc mặt Cao Nam lập tức biến đổi.

Lục Học Nhi nhìn anh ta cười to: "Nhìn anh sợ tới mức đen mặt rồi kìa, ha ha ha, thú vị ghê."

"... Loại chuyện này đừng có đùa linh tinh, đi thôi, không còn sớm nữa." Cao Nam xoay người.

Lục Học Nhi: "Anh có thái độ gì thế, cả ngày xụ mặt, ai thiếu tiền anh chứ? Thứ gì tôi không có chứ không bao giờ thiếu thời gian."

Cao Nam làm như không nghe thấy.

Người giúp việc và thím Nguyệt đi theo ra ngoài, đoàn người từ từ đi đến bệnh viện Cảnh Sơn.

Thần sắc ông Lục khá tốt, đang nhỏ giọng nói chuyện, thấy Lục Học Nhi đi
vào, ngừng lại, hất tay, người bên cạnh tự giác ra ngoài.

Lục Học Nhi ôm con: "Cha."

Ông Lục cụp mắt: "Lại đây."

Lục Học Nhi từ từ đến gần.

Ông Lục vươn tay, động tác chậm chạp, hơi run rẩy, Lục Học Nhi nhìn mặt ông, cẩn thận để đứa bé vào trong lòng ông.

Ông Lục ôm lấy, cúi đầu xem đứa bé.

Lục Học Nhi thở phào: "Cha, đứa bé đã được đầy tháng rồi, đẹp hơn lúc mới
sinh bao nhiêu, tên mụ của bé là Cổn Cổn, tên chính con muốn gọi là.."

"Gọi Lục Tu." Ông Lục nói.

"Lục Tu?"

"Tu, trong đó có ngọc có giấy (*), người đeo vương miện trên đầu."

(*)Từ Tu "顼" trong tiếng Trung do hai từ "玉 " và "页" ghép thành

"Lục Tu?" Lục Học Nhi lẩm bẩm.

Ông Lục cũng không nhiều lời, chọc chọc đứa bé, hỏi: "Con đi với ai tới?"

"Cao Nam."

"Cậu ta ở bên ngoài?"

"Vâng."

"Gọi cậu ta vào đây."

Lục Học Nhi khó hiểu, ôm lấy đứa bé, ra ngoài gọi người, "Cha tôi gọi anh vào."

Cao Nam im lặng đi vào.

Ông Lục cười nói: "Đóng cửa, chúng ta nói chuyện riêng một lát."

Cao Nam suy nghĩ, đóng cửa phòng lại.

Nước Mỹ.

Ăn xong bữa chính, Chung Bình và Từ Điển ở trong phòng viết báo cáo, mấy người khác ăn BBQ trên sân thượng.

Lục Thích ăn năm sáu xiên nướng, trò chuyện câu được câu chăng với mọi
người, sau khi tan cuộc, người trong phòng vẫn còn đang bận rộn, anh
cũng không quay lại quấy rầy, cầm mấy xiên cánh gà, ngồi xuống, đặt lên
lò nướng.

Bên cạnh truyền đến tiếng bật Coca, Lục Thích liếc người kia, nhận lấy mở ra: "Lại là nước giải khát, không thể uống rượu sao?"

"Người của SR bình thường sẽ cố gắng hạn chế uống rượu." Đội trưởng Hà nói.

"Tại sao?"

var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");

"Uống say đi cứu viện, không phải là chuyện xấu sao?"

Lục Thích cười lắc đầu: "Lại là cứu viện."

Đội trưởng Hà kéo ghế, ngồi cạnh anh: "Sao thế, cậu gia nhập SR không phải là vì cứu người à?"

"À... vâng." Lục Thích nhấp đồ uống.

Đội trưởng Hà mỉm cười, chỉ vào cánh gà trên lò nướng, nói: "Lúc mới tới cậu là cái này."

Lục Thích cúi đầu nhìn, "Có ý gì?"

Đội trưởng Hà lật cánh gà, "Hiện tại là này..."

Mặt trái cánh gà đã đổi màu, mùi dầu bốc lên, Lục Thích nhíu mày, chờ ông nói tiếp.

"Chín rồi (**)." Đội trưởng Hà nói.

Lục Thích: "..."

Đội trưởng Hà cười: "Chín chắn (***) hơn một chút, dù trước đó cậu ôm lòng
gì gia nhập SR, ít nhất hiện tại tôi có thể nhìn thấy sự chuyển biến của cậu."

(**), (***) Đội trưởng Hà chơi chữ vừa chỉ gà chín, vừa chỉ sự chín chắn của Lục Thích

Lục Thích tùy ý nói: "Tôi có lòng gì chứ."

"Có lòng gì thì trong lòng cậu biết rõ." Đội trưởng Hà nhớ lại, "Trước đó
Chung Bình phản đối cậu gia nhập, là tôi thuyết phục con bé."

Lục Thích sửng sốt: "Chung Bình... phản đối?"

"Đương nhiên là phản đối, SR không phải là nơi cho phú nhị đại các cậu chơi bời."

Lục Thích nhớ tới những lời Chung Bình nói với anh, cười hỏi: "Vậy sao chú lại cho tôi gia nhập?"

Đội trưởng Hà trầm tư một lúc, nói: "Tiểu Chung nói SR không phải là trường học, tôi lại cảm thấy mỗi góc trong xã hội đều là một trường học, dạy
người hư hỏng, dạy người tốt đẹp, dạy người từ một tờ giấy trắng nhuộm
thành đủ mọi màu sắc. Chỉ cần không thối nát sẽ luôn có cơ hội chuyển
màu, con người chưa đến mức không có thuốc chữa sẽ luôn có cơ hội thay
đổi. Mặc kệ cậu có tính toán ban đầu là gì, dùng màu sắc gì tiến vào SR, tôi tin các cậu sẽ bị nhuộm màu một lần nữa."

Đội trưởng Hà cười: "Đây là Tiểu Chung nói với tôi."

Lục Thích cúi đầu, suy nghĩ, hỏi: "Tính toán ban đầu của Chung Bình khi vào SR là gì?"

Đội trưởng Hà nhíu mày, trả lời một nẻo: "Lúc cậu vừa tới, cậu có màu như quả ớt vừa thu hoạch, Tiểu Chung cũng giống cậu."

Lục Thích: "..."

Đội trưởng Hà cười ha ha lật cánh gà, quét tương lên, "Mấy tháng nay cậu ở
cùng với chúng tôi, đã trải qua các loại huấn luyện, cứu hỏa, trên mặt
nước, cõng người, bây giờ còn học xong lái máy bay, gia nhập đội cứu
viện không trung SR, giống như cánh gà này..."

Ông đưa cánh gà đã nướng chín cho đối phương, "Mặc kệ cậu nướng cánh gà này vì ai, hiện tại nó đã chín rồi, hi vọng cậu sẽ không phụ lòng sự trả
giá nửa năm nay."

Lục Thích nhìn cánh gà, im lặng thật lâu, cuối cùng nhận lấy.

Đội trưởng Hà tạm biệt anh, Chung Bình ở trong phòng thấy người đã đi, nói mấy câu với Từ Điển, hai người ra ngoài.

Từ Điển chào qua Lục Thích, cầm đồ chạy xuống lầu. Lục Thích đưa cánh gà đã nướng chín cho Chung Bình: "A..."

Chung Bình cắn một miếng, lại hỏi: "Vừa nói gì với đội trưởng Hà thế?"

Lục Thích: "Nướng cánh gà như thế nào."

Chung Bình liếc cánh gà trên tay, cười nói:" Đội trưởng Hà nhàm chán như vậy sao?"

Lục Thích cười, dang tay ra: "Lại đây."

Chung Bình nhìn xuống lầu, không thấy có ai, cô mới ngồi lên đùi Lục Thích, cúi đầu gặm cánh gà.

Lục Thích hôn cô một cái, "Ăn được không?"

"Vâng, ngon lắm."

"Vậy anh đun cho em cốc sữa nóng, ăn mấy quả chà là rồi đi ngủ nhé."

Chung Bình để cánh gà lên miệng anh, "Anh ăn đi."

Lục Thích cắn một miếng.

Chung Bình lấy ngón tay lau khóe miệng anh, cười nói: "Anh có nhớ lần cá cược em thắng vật tay anh không?"

"Ừ."

"Lần đó em chơi ăn gian, coi như anh thắng đi."

Lục Thích nhíu mày: "Anh thắng? Vậy phần thưởng gì cũng được sao?"

"Được hết."

Lục Thích cố ý đưa tay sờ vào trong áo cô, "Đều được?"

Chung Bình dịch ra, "Đừng làm bậy, dầu mỡ dính hết lên quần áo rồi."

Lục Thích cười, tựa vào ghế: "Vậy để anh đây suy nghĩ cho kĩ."

Chung Bình để anh nghĩ, ăn hết cánh gà, cô rút tờ khăn giấy ra lau miệng, quay đầu lại, chạm vào tầm mắt của Lục Thích.

Chung Bình hỏi: "Nhìn gì thế?"

Lục Thích uể oải đáp: "Em rất đẹp."

Chung Bình: "..."

Lục Thích nhìn cô, nói tiếp: "Sau này em cứu người, anh lái máy bay chở em."

"Hả?" Lần thứ hai Chung Bình nghe anh nói chuyện này.

Lục Thích ngồi thẳng người dậy, tiếp tục ôm eo Chung Bình, nói tiếp: "Anh đưa em đi đến bất cứ nơi nào em muốn."

"Vâng!" Chung Bình gật đầu.

"Về phòng." Đột nhiên thay đổi đề tài, Lục Thích ôm cô, vội vàng đứng dậy.

"Á..." Chung Bình ôm cổ anh.

Lục Thích nâng mông cô, đi vào phòng, đá cửa lại. Ánh trăng như nước, tiếng cười vui, tiếng rên rỉ, nửa đêm Lục Thích xuống lầu pha cốc sữa nóng,
lại lấy chà là đút cho Chung Bình, lấy ra một chiếc áo mưa, trên mặt đất là hai hộp trống không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui