Trời Xui Đất Khiến


Editor: Chấm Than (keoquekepnachhh.wordpress.com)
Cuối cùng cũng đến được trong phòng, không còn ai khác nhìn thấy được.
Nhưng Lão đại hắc bang vẫn nắm chặt lấy cổ tay Đại thiếu gia mãi không buông.
Hắn nắm chặt tay Đại thiếu gia, mắt nhìn vào mắt cậu.
Về sau con phố đó sẽ là của cậu.
Lão đại hắc bang nói xong liền buông tay.
Đừng để tôi nhìn thấy cậu ở bất kì con phố nào khác.
Và, cũng đừng để tôi nghe được những điều tôi không nên thấy.
Lão đại hắc bang gằn từng chữ một.
Nhưng Đại thiếu gia làm sao nỡ rời khỏi chai nước hoa hình người này đây chứ.
Thứ tôi muốn không phải là con phố đó.
Ồ, vậy thứ cậu muốn là tôi rồi.
Lão đại hắc bang theo đà tiếp lời cho cậu.
Ánh mắt Đại thiếu gia sáng rực lên.
Anh đồng ý hả?
Lão đại hắc bang tặng cho cậu một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Cậu đang nằm mơ đấy à?
Đại thiếu gia nhất thời đơ luôn.
Trong tiềm thức của cậu, sẽ không có ai có thể từ chối cậu hết.

Cho dù có là vì thân hình chuẩn tỉ lệ vàng, hay là vì ngũ quan sắc sảo trời sinh của cậu.
Từ nhỏ đến lớn, đã từng có vô số người gửi tặng thư tình cho cậu, viết giấy thổ lộ với cậu.

Đống quà tặng đồ ăn vặt người khác lén tặng cho cậu có thể chất đầy sân trong nhà, làm chó nhà cậu nuôi mới một tuần mà mập lên tận 5kg.

Bây giờ cậu chủ động dính lấy người ta, vậy mà cái tên không có mắt nhìn này lại dám từ chối cậu.
Ha, đúng là nực cười.
Lúc này hả giận nhất sẽ là tình tiết Đại thiếu gia móc ra một xấp tiền, quăng cho Lão đại hắc bang đến độ hắn không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời cậu nói mà thôi.
Nhưng mà, cậu lại hông có tiền.
Đại thiếu gia cắn răng, giậm chân một cái, cậu nhắm mắt uy hiếp nói:
Nếu anh mà không đồng ý, tôi sẽ...
Cậu sẽ?
Lão đại hắc bang nhướng mày nhìn cậu.
Tôi sẽ ở lại quét dọn nhà cửa cho anh.

Đại thiếu gia miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Dù sao anh cũng cần một người quét dọn nhà cửa mà đúng không?
Đại thiếu gia cứ thế danh không chính ngôn không thuận được phép ở lại nhà của Lão đại hắc bang, đồng thời vinh dự được đảm nhận danh hiệu người ở vệ sinh nhà cửa trong nhà.
Cũng may Lão đại hắc bang dạo gần đây khá bận rộn, một cuộc giao dịch dưới trướng hắn xảy ra vấn đề, vì vậy mất mấy ngày không quay trở về nhà.
Đại thiếu gia vui đến nhàn hạ, trong nhà Lão đại hắc bang vốn dĩ đã có người phụ trách việc quét tước, cậu bây giờ ở nhà hắn chỉ cần làm bộ làm tịch lau tí bụi quét tí sàn, không những được hưởng lương, lại còn có thể nhân lúc không ai ở nhà lén chạy vào phòng Lão đại hắc bang ngửi mùi nước hoa.
Cũng khá thoải mái đó chứ.
Chưa để cậu thích ý được bao lâu, Lão đại hắc bang đã xử lí công chuyện xong xuôi ổn thỏa, còn tiện tay mở rộng thêm địa bàn rồi quay trở về.
Tâm tình có vẻ khá tốt nữa.
Đại thiếu gia cũng không có tài cán gì mấy, nhưng được cái quan sát rất nhạy, dù sao lâu ngày ăn chơi sa đọa như vậy, cũng nên ra được chút đúc kết gì đó mới phải.
Cậu quan sát thấy tâm trạng Lão đại hắc bang đang không tệ, còn xịt cả keo xịt tóc, xem ra là có chuyện vui.
Đại thiếu gia ra vẻ dạo gần đây quét dọn bận rộn, trong lòng thì suy nghĩ chuyện làm sao để kéo quan hệ với Lão đại hắc bang.
Dù sao mới lần đầu gặp mặt mà đã đòi người ta món đồ giá trị như vậy, cũng không thực tế lắm.
Trừ phi cậu chịu để bị quy tắc ngầm.
Nhưng hình như Lão đại hắc bang không có ý định này.
Nếu vậy chỉ còn một cách-

Lâu ngày sinh tình.
Nhưng chuyện lâu ngày sinh tình cũng không đơn giản, phải có kế hoạch, phải có tiếp xúc lẫn nhau, cứ nằm không mà muốn thành chuyện là điều không tưởng.
Nói cho cùng đến cả hai con sư tử đá đứng gác ngay cửa bao năm nay còn không được Lão đại hắc bang ưa thích bao nhiêu, thậm chí có lần Lão đại hắc bang uống say còn nôn cả lên người nó cơ mà.
Vậy thôi kiểu cảm tình này không có cũng không sao.
Đại thiếu gia vắt óc suy nghĩ mới ra được hai hướng đi.
Hướng đi thứ nhất: Lấy lòng.
Người đời có câu, muốn chinh phục một người đàn ông, trước hết hãy bắt đầu từ dạ dày.
Theo như Đại thiếu gia quan sát, những món Lão đại hắc bang dị ứng hay kén ăn không quá nhiều, duy chỉ có một món hắn không muốn đụng cũng không muốn thấy, là lòng đỏ trứng.
Nhưng Lão đại hắc bang nhìn qua không giống một người bị thừa cholesterol, cũng không giống như kiểu đang cần giảm cân.
Nếu nói như thế, vậy thì nguyên nhân chỉ có thể là-
Trước kia Lão đại hắc bang chắc chắn từng bị nghẹn lòng đỏ trứng.
Đại thiếu gia có thể đưa ra suy đoán như vậy, không phải là vì cậu thông minh giỏi đoán, mà là vì trước kia cậu cũng từng bị như thế một lần.
Nếu có thể làm một người thích một thứ mà vốn dĩ không mấy ưa thích, vậy thì người đó phải nói là vô cùng thông minh, vô cùng xuất sắc.
Đại thiếu gia quyết định sẽ xuống tay từ điểm này, biến lòng đỏ trứng thành chiếc xương sườn mềm của Lão đại hắc bang.
Nhưng phải làm sao mới có thể khiến Lão đại hắc bang thích lòng đỏ trứng được đây?
Vậy thì phải nghĩ cách để ăn lòng đỏ trứng không bị nghẹn họng nữa.
Nhưng phải làm sao để ăn lòng đỏ trứng mà lại không bị nghẹn họng nữa đây?
Làm thành trứng muối.Làm thành bánh bao kim sa.
Đại thiếu gia quyết định ra tay từ hai phương án này trước.
Trước kia cậu là một đại thiếu gia, hiển nhiên là chưa bao giờ phải tự lo chuyện bếp núc, nhưng giờ thời thế đổi thay, cậu cũng không nghĩ được lắm như vậy nữa.
Đại thiếu gia lên tra công thức nấu, mua nguyên liệu, rồi làm theo như nội dung trong sách hướng dẫn.
Rửa sạch trứng vịt, vùi vào trong muối, sau đó nhúng qua rượu, bọc lại bằng màng thực phẩm, rồi phơi dưới ánh mặt trời.
Bận bịu một hồi, Đại thiếu gia có cảm giác cả người cậu đã gầy đi trông thấy.

Quay về phía Lão đại hắc bang.
Chuyện đưa Đại thiếu gia về nhà mình chỉ là kế tạm hoãn binh, nhất thời hắn vẫn chưa biết nên xử lí thế nào.
Đưa một tên nhặt ve chai nghèo kiết xác như kia về để trong nhà hắn cũng không mấy yên tâm, thế là phải gắn thêm mấy cái camera, không có việc thì ngồi xem, cũng coi như thú vui tiêu khiển.
Theo dõi được một khoảng thời gian, thấy cậu cũng coi như tự kiểm điểm bản thân, hắn cũng không tính tiếp tục xem làm gì.
Dù sao cậu ta cũng không chạy ra ngoài được, trong nhà thì lại chẳng có gì, nuôi thêm một người đối với Lão đại hắc bang mà nói cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Hơn nữa cái người nhìn này cũng đẹp lắm.
Cũng chủ yếu là vì cậu ta đẹp.
Nhưng hình như dạo gần đây cậu đại thiếu gia này đang suy tính gì đó.
Lão đại hắc bang cảm thấy có chuyện bất thường, nhưng vẫn không nghĩ ra được bất thường ở đâu.
Nói chung cứ có cảm giác không khí trong nhà có hơi kì lạ.
Nhân lúc Đại thiếu gia tắm rửa, hắn chạy vào phòng cậu đi một vòng, sau đó phát hiện ra đầu sỏ gây tội.
Trên ban công có mấy quả trứng vịt.
Ghê gớm đấy, còn nghiên cứu được cả vũ khí sinh học nữa cơ.
Lão đại hắc bang lập tức gọi thuộc hạ đến xử lí mấy quả trứng vịt.
Mà Đại thiếu gia lúc này vẫn chưa biết gì, vẫn vui vẻ ngồi tắm bồn trong nhà tắm.
Cậu thử đếm ngón tay một chút, đến hôm nay mấy quả trứng vịt chắc sẽ uớp xong, đợi đến khi cậu tắm xong là có thể lấy ra được rồi.
Đại thiếu gia nhắm mắt lại đung đưa chân, tự tưởng tượng cảnh tượng Lão đại hắc bang vui vẻ chấm trứng vịt muối với chút dầu đỏ cay xé lưỡi.
Từ đó về sau trứng vịt muối trở thành món ăn Lão đại hắc bang yêu thích không dời, mỗi bữa đều phải xuất hiện trên bàn ăn.
Mà người đã giúp Lão đại hắc bang mở ra một cánh cửa mới là cậu, đương nhiên cũng sẽ được trọng thưởng.
Vậy thì một chai nước hoa có xá là chi?
Đại thiếu gia càng nghĩ càng vui, vừa tắm vừa cười tủm tỉm, trượt chân một cái suýt nữa té cả người xuống nước.
Đợi cậu tắm xong, đang lúc tìm xem mấy quả trứng vịt bảo bối đang thế nào.
Bỗng nhiên phát hiện, trên ban công là một khoảng trống không.
Trứng vịt muối của cậu đâu rồi?
Đại thiếu gia luống cuống.
Cậu đi một vòng trong phòng, xác nhận không tìm thấy gì mới lao thẳng xuống lầu, lại cẩn thận tỉ mỉ tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách.
Nhưng không thu hoạch được gì cả.
Đại thiếu gia không cam tâm, tìm thấy dì giúp việc chuẩn bị rời đi: "Chị nè, chị có vào phòng của em không?"

Dì giúp việc đã gần năm sáu chục tuổi, vừa nghe được gọi chị tâm trạng liền vui vẻ lên nhiều: "Không có, chưa vào phòng em, có chuyện gì hả?"
"Đồ của em mất tiêu rồi." Đại thiếu gia mặt như đưa đám.
"Vậy thì chị chịu, hay em tìm lại thử xem? Nhỡ đâu lạc vào góc nào rồi cũng nên?" dì giúp việc tốt bụng đề nghị.
"...!Vâng, em lên tìm lại đây, cảm ơn chị nhé." Tuy lòng biết chắc sẽ không tìm thấy được, nhưng Đại thiếu gia vẫn quay trở lại tìm thêm một lượt.
Kết quả vẫn là không thấy gì.
Tâm trạng vui vẻ sáng rỡ của Đại thiếu gia không còn tăm hơi, dang tay dang chân hình 大 nằm ngốc trên giường.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Đại thiếu gia vùi mặt vào chân, giọng buồn buồn nói: "Vào đi."
Người tới là Lão đại hắc bang.
Lão đại hắc bang gọi người tới vứt trứng vịt xong cũng có chút áy náy, dù sao Đại thiếu gia cũng không làm gì sai, chỉ là đi ướp muối hai quả trứng vịt mà thôi, mà hắn lại lén sau lưng người ta đi xử lí mất sạch.
Nhìn dáng vẻ Đại thiếu gia chạy đôn chạy đáo tìm mấy quả trứng, lương tâm của hắn vẫn có chút cắn rứt.
"Cậu sao rồi?" Lão đại hắc bang giả vờ như không biết gì.
Bất ngờ tôi chuẩn bị cho anh mất tiêu rồi.
Lời đến bên miệng lại nuốt xuống, bản thân cậu đã đủ buồn rồi, không thể kéo thêm người khác buồn chung nữa.
Cậu miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Thấy nhớ anh rồi."
...
Lời này của cậu tôi nên làm gì mới phải đây.
Lão đại hắc bang nghe câu trả lời của cậu xong, nhất thời vẫn chưa biết nên nói lại thế nào.
Trầm mặc hồi lâu, hắn mở miệng: "Vậy tôi quay lại rồi, sao vẫn chưa thấy cậu vui lên?"
Tâm trạng Đại thiếu gia vốn dĩ đã chẳng ra sao, cố cười cũng chỉ càng miễn cưỡng: "Tôi...!muốn vui lên hơi tốn thời gian một tí."
"Vậy được.

Tôi đi ăn cơm nhé." Lão đại hắc bang thật sự không biết nói gì cho phải, thậm chí còn thấy chuyện hắn bước chân vào phòng đã là ngu ngốc hết sức rồi.
"Anh ăn nhiều lên nhé, tôi thấy anh gầy đi đấy." Đại thiếu gia lại quay sang Lão đại hắc bang nở nụ cười.
Lão đại hắc bang cuống quýt ừ một tiếng rồi rời đi.
Nụ cười kia của Đại thiếu gia cũng không dễ nhìn gì, đã ủ rũ đến thế vẫn cố nặn ra nụ cười với hắn.
Xương gò má đã lộ ra cả rồi, cũng không biết ai mới là người gầy đây chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận