Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Sở Thức Sâm mặc áo sơ mi và quần tây ngủ không thoải mái nên đã tỉnh, bên ngoài cửa sổ đã sáng, Hạng Minh Chương nằm ở bên cạnh cậu cũng không cởi quần áo, mái tóc ngắn lấm tấm bụi cỏ trên trường đua ngựa.

Hai người bọn họ luộm thuộm, làm bẩn chăn ga gối đệm trắng tinh, Sở Thức Sâm không chịu được liền vỗ vỗ cánh tay Hạng Minh Chương.

Hạng Minh Chương mở mắt, đêm qua hứng gió lạnh hút xì gà, giọng nói trở nên thô ráp: “Không ngủ thêm một lát nữa sao?”

Sự trong trẻo của Sở Thức Sâm cũng không biết đã đi đâu rồi, nói: “Dậy đi, đi tắm.”

Hạng Minh Chương nghe lời lật người xuống giường, điện thoại đặt ở bên gối đã không còn pin nữa, vẫn còn dừng lại ở trang cuối cùng được mở lên.

Sở Thức Sâm có trật tự nói: “Đã bình tĩnh qua một đêm, bác gái hẳn là đã ổn định rồi, lát nữa em cùng anh qua đó. Đừng nói chuyện khác, cũng đừng nhắc tới New Zealand nữa, anh xin lỗi bác gái một câu có được không?”

Hạng Minh Chương cắm sạc điện thoại di động, vui vẻ đồng ý: “Được, không thành vấn đề.”

Sở Thức Sâm nhạy bén nhận ra: “Anh xem ra tâm trạng không tồi?”

“Vẫn ổn.” Hạng Minh Chương giả vờ nói, “Mẹ anh đồng ý đi New Zealand rồi.”

Sở Thức Sâm bất ngờ nói: “Thật sao?”

Hạng Minh Chương ôm vai Sở Thức Sâm vào phòng tắm, vừa kể về cuộc điện thoại đêm qua vừa đem người lột sạch, chen chúc nhau trong một gian nhà tắm, vòi hoa sen được bật ở mức tối đa.

Sở Thức Sâm đeo dây chuyền mà Hạng Minh Chương tặng cho cậu trên cổ, chưa bao giờ tháo ra, sau khi bị ướt ánh bạc hoà vào ánh nước, giữa xương quai xanh tinh xảo có một mảnh sáng bóng.

Hơi nước mịt mù, Hạng Minh Chương cảm thấy Sở Thức Sâm đã sớm không còn là phàm nhân nữa, cho dù hai tay anh ôm lấy eo Sở Thức Sâm, làn da chạm vào nhau đều nóng hầm hập đến sống động.

Sở Thức Sâm nóng đến mức thở không nổi: “Hạng Minh Chương … mở nước nhỏ một chút.”

“Vậy làm sao mà tắm sạch được?” Hạng Minh Chương chặn Sở Thức Sâm vào vách kính, “Như vậy thì sao, có mát không?”

Sở Thức Sâm ở phía trước và phía sau đều cảm thấy nặng, cậu cho rằng yên ngựa cứng ngồi rất khó chịu, thế nhưng Hạng Minh Chương kích động vào buổi sáng lại còn quá đáng hơn.

Tắm xong, chân của Sở Thức Sâm vừa xót vừa nóng, còn chưa kịp thư giãn lấy lại tinh lực, Hạng Minh Chương lại bắt cậu sấy tóc.

Dọn dẹp thoả đáng xong trời cũng đã sáng trưng, bọn họ đi gặp Bạch Vịnh Đề, bữa sáng phong phú, hai bên đều giữ im lặng về những việc đáng xấu hổ, cứ xem như bỏ đi.

Súp gừng được đun nóng đặc sệt trong một cái bát nhỏ, Sở Thức Sâm không thích mùi vị của gừng nên uống hai ngụm rồi dừng lại, uống rất lề mề.

Bạch Vịnh Đề nhìn thấy buồn cười nói: “Con không chê mùi thuốc lá, thế nhưng lại không quen mùi gừng sao, tốt xấu gì cũng là đồ ăn mà.”

Sở Thức Sâm lúc gặp phải phiền não sẽ dùng thuốc lá giải sầu, tuyệt đối không thường xuyên, cậu ngửi cổ tay áo nói: “Trên người con có mùi sao?”

“Không có.” Bạch Vịnh Đề giải thích, “Bác chỉ thấy động tác con hút xì gà rất điêu luyện.”

Sở Thức Sâm phản ứng được, đêm qua ở trường đua ngựa đã bị Bạch Vịnh Đề nhìn thấy, vậy lúc cậu phóng đãng nằm trên người Hạng Minh Chương chẳng phải là … Cậu xấu hổ giả vờ như bình thường, bưng bát canh gừng lên nhanh chóng uống hết sạch.

Bạch Vịnh Đề không chỉ nhìn thấy cảnh thân mật giữa Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương, mà còn nghe thấy từng câu từng câu hỏi bức ép của Sở Thức Sâm với Hạng Minh Chương, bà sững sờ trong bóng tối, thế nhưng lại rơi nước mắt mà thở phào ra một hơi.

Bạch Vịnh Đề không giỏi nói chuyện, cũng không mượn cớ che đậy: “Thức Sâm, cảm ơn.”

Sở Thức Sâm hơi sửng sốt, nhận ra được sự cảm kích trong đó, cậu hào phóng nhận lấy, trả lời: “Bác gái, cảm ơn canh gừng của bác.”

Ăn xong bữa sáng ở Mạn Trang, Hạng Minh Chương đưa Sở Thức Sâm về nhà.

Ở trong khu nhà có một phòng gym, Sở Thức Hội sáng sớm đi tập thể dục, mặt đỏ bừng bừng, đang thay giày ở tiền sảnh của biệt thự, thấy Sở Thức Sâm trở về, liền khua tay ra hiệu: “Đến đây đến đây.”

Sở Thức Sâm nhìn tư thế đó hỏi: “Em cũng tập Vịnh Xuân quyền sao?”

“Cái gì chứ.” Sở Thức Hội nói, “Em học được vài thuật tự vệ từ huấn luyện viên.”

Sở Thức Sâm xấu hổ không dám nói, cậu chạy đến phòng tập đấu vật để học, thế nhưng đã bị huấn luyện viên Hạng đánh cho ngã nhào.

Hai anh em bước vào nhà, Sở Thức Sâm nói: “Địa điểm tổ chức triển lãm thiết kế đã được thương lượng xong rồi, ở Hư Cốc Uyển. Em xác nhận lại các quá trình cụ thể và số lượng người ở bên phía nhà trường, anh có thể sắp xếp bước tiếp theo.”

Sở Thức Hội nói: “Vâng, em biết rồi.”

Trong lúc nói chuyện, điện thoại di động của Sở Thức Hội rung lên, là Lý Hành gọi tới.

Biết rằng Hạng Minh Chương đang giúp tổ chức buổi triển lãm thiết kế, Lý Hành gọi điện cho Sở Thức Hội để khuyên can, sau đó Sở Thức Hội đã tiết lộ chi tiết về việc chuyển nhượng cổ phần, cả một đêm Lý Hành đã gọi đến không ít hơn ba mươi cuộc.

Sở Thức Hội không bắt máy, tin nhắn lại đến, cô tường thuật: “Lý Hành và bạn đi Macau chơi rồi, anh ấy nói hôm nay bay về tìm em gặp mặt nói chuyện.”

Phản ứng đã đủ lớn, Sở Thức Sâm nói: “Em cứ chuyên tâm vào việc của mình, đừng lo lắng chuyện khác, cậu ta không còn cách nào khác sẽ đến tìm anh.”

Bà Sở vừa mới thức dậy, ra khỏi phòng ngủ quấn theo áo choàng hỏi: “Tiểu Sâm, tối qua con ở với Minh Chương à?”

Sở Thức Sâm nói: “Con đi cùng anh ấy đến Mạn Trang, bác gái Bạch đã đồng ý cùng nhau đi New Zealand rồi.”

Bà Sở rất vui mừng, khi biết Bạch Vịnh Đề cách ly với thế giới, lúc ra ngoài không thể thiếu được sự giúp đỡ, chưa rửa mặt nhưng đã bắt đầu thu xếp.

Sở Thức Sâm lên lầu ngủ bù, buổi chiều ở nhà làm việc từ xa, một ngày vẫn chưa trôi qua, Lý Hành sốt ruột gọi điện cho cậu, chất vấn xem việc chuyển nhượng vốn cổ phần có phải là thật hay không.

Cậu đang bận nên qua loa thừa nhận, không lãng phí thời gian trên người Lý Hành.

Ngày hôm sau Sở Thức Sâm có hẹn với Tào tổng của Y dược Ngưng Lực, dự án này là đấu thầu không công khai, nhưng tương tác giữa hai bên cũng không thể hời hợt.

Sở Thức Sâm xã giao xong thì trở lại công ty, đúng lúc Lý Tàng Thu có việc đi ra ngoài, hai người không chạm mặt, nhưng cậu đoán chừng Lý Tàng Thu nhất định cũng đã biết rồi.

Khi hoài nghi một người, mọi hành vi của người đó đều trở nên khác thường, Sở Thức Sâm vừa tò mò về phản ứng của Lý Tàng Thu, lại vừa sợ rằng mình không đủ lý trí trong tình huống này.

Những chuyện vặt vãnh của cuộc triển lãm thiết kế dần được hoàn thiện, Sở Thức Hội đã gửi lời mời đến hơn một chục công ty khoa học kỹ thuật, bao gồm cả Hạng Việt và Diệc Tư.

Đặc biệt là Diệc Tư, rất nhiều nhân viên cũ đều theo dõi quá trình Sở Thức Hội lớn lên, còn có Sở Thức Sâm đích thân tuyên truyền, sôi nổi đáp ứng nhất định sẽ tham gia.

Việc bán ra hay chuyển nhượng cổ phần cần có sự đồng ý của hơn một nửa cổ đông, trước kia Diệc Tư nản chí, những cổ đông nhỏ còn lại đã bỏ đi hơn một nữa, sớm đã không còn lại bao nhiêu. Ban đầu “Sở Thức Sâm” và bà Sở muốn bán cổ phần, Lý Tàng Thu đã gây áp lực để các cổ đông nhỏ phản đối, chính là Hạng Việt đã bí mật dàn xếp mới có thể giao dịch suôn sẻ.

Bây giờ tình hình đã thay đổi đáng kể, Sở Thức Sâm có đủ người ủng hộ, đơn đồng ý đã được thu thập, tin tức về việc chuyển nhượng cổ phần đã lan truyền nhanh chóng.

Giữa tầng quản lý đều đang đồn, Sở Thức Sâm không có ý tứ rõ ràng, giống như là ngầm thừa nhận, chỉ nói rằng triển lãm thiết kế kết thúc sẽ tổ chức một bữa tiệc, hy vọng mọi người cùng nhau đến ăn mừng.

Sau khi tan sở vào cuối tuần, Sở Thức Sâm về muộn, gặp được Lý Tàng Thu trong thang máy.

So với Lý Hành, Lý Tàng Thu có đủ bình tĩnh và thận trọng, ông ta biết Sở Thức Sâm không thiếu thủ đoạn và chiến lược, đã sớm không còn là kẻ hoang đàng ngu ngốc nữa.

Đèn trên đầu nhấp nháy, Sở Thức Sâm nói: “Chú, thang máy đến rồi.”

Lý Tàng Thu khách khí hỏi: “Xe có chút trục trặc, con có tiện không cho chú quá giang một đoạn?”

Sở Thức Sâm đáp ứng: “Được, nhưng con trước tiên phải làm chút việc đã.”

Bởi vì có tài xế ở đây, Lý Tàng Thu cả đường không mở miệng, đến được địa điểm, chính là văn phòng của luật sư Lôi.

Lý Tàng Thu lúc xử lý sự cố du thuyền đã từng chào hỏi với luật sư Lôi, sau đó cũng không còn cùng xuất hiện nữa, ông đại khái đoán được Sở Thức Sâm định làm gì, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Đã diễn kịch phải diễn cho tròn vai, luật sư Lôi dựa theo phân phó soạn ra một bản hiệp nghị về việc chuyển nhượng cổ phần, chờ ở trong phòng họp để trao đổi với Sở Thức Sâm về các chi tiết.

Không biết Lý Tàng Thu sẽ đến nên chỉ chuẩn bị hai ly cà phê, Sở Thức Sâm đặt cốc của mình đến trước mặt Lý Tàng Thu. Cậu lấy từ trong túi xách ra một đống tài liệu bổ sung, đưa cho luật sư Lôi, nói: “Cô xem thử xem có còn thiếu gì không.”

Luật sư Lôi nhận lấy: “Có một số chi tiết cần phải xác nhận với chính Sở tiểu thư, khi nào cô ấy có thời gian?”

Sở Thức Sâm nói: “Em ấy đang bận triển lãm, nếu không cô có thể chịu khó đến nhà con một chuyến.”

Lý Tàng Thu vẫn luôn bán tín bán nghi, theo như những gì ông biết, mặc dù bà Sở rất cưng chiều con trai nhưng về mặt tiền đồ thì lại xem trọng con gái nhiều hơn, hơn nữa Sở Thức Hội rất có chủ kiến, sẽ không để cho người khác thao túng mình.

Nhưng bây giờ đã tận mắt chứng kiến, giấy trắng mực đen chỉ thiếu mỗi chữ ký, Lý Tàng Thu không thể không tin, ông đang khuấy đường viên trong ly cà phê thì đột nhiên đặt chiếc thìa lên đĩa sứ.

Sở Thức Sâm lật xem tài liệu một hồi, bất động thanh sắc mà quan tâm: “Chú, không hợp khẩu vị sao?”

Lý Tàng Thu hỏi: “Con thực sự muốn Tiểu Hội chuyển nhượng cổ phần cho con sao?”

Sở Thức Sâm thừa nhận: “Chuyện này không thể nói đùa, luật sư Lôi có thể làm chứng.”

Lý Tàng Thu nói: “Chú đã nghe Lý Hành nói rồi, Tiểu Hội không phải là tự nguyện, là con đã ép buộc nó.”

Sở Thức Sâm không phản bác, nói nước đôi: “Có tự nguyện hay không thì cũng đã quyết định rồi, hiệp nghị và tài liệu đều đã chuẩn bị xong.”

Lý Tàng Thu không vòng vo nữa: “Em gái con không tình nguyện thì không nên làm như vậy.”

“Chú, con biết chú và Lý Hành thương Tiểu Hội.” Sở Thức Sâm nói, “Nhưng đây là việc của gia đình con.”

Lý Tàng Thu chỉ trích nói: “Bọn con là người một nhà, không có nghĩa là con có thể dựa vào tình thân mà bắt nạt em gái mình. Sở Triết đã để lại cho anh em con cổ phần, con sống chết đòi bán đi, bây giờ hối hận rồi lại muốn cướp của Tiểu Hội, không có cái đạo lý như vậy.”

“Không chỉ có một loại đạo lý như vậy.” Sở Thức Sâm nói, “Tiểu Hội vẫn chưa tốt nghiệp đại học, tương lai sẽ tiếp tục học lên thạc sĩ đào tạo chuyên sâu, tình cảnh ba năm năm nữa ai có thể nói chắc được? Con bây giờ đã là giám đốc rồi, ở giai đoạn hiện tại cổ phần nằm trong tay con thì tác dụng mới càng lớn.”

Lý Tàng Thu cười nhạo một tiếng, phẫn nộ hỏi: “Con muốn tác dụng gì hả, giám đốc Sở?”

Sở Thức Sâm khẽ nhướn mày: “Chú đã từng khen con tài giỏi có bản lĩnh, con đương nhiên phải không phụ kỳ vọng, cố gắng làm tốt được dáng vẻ này.”

Trong khoảng thời gian này, cả những mâu thuẫn hết sức căng thẳng tích tụ trong một năm qua, trong lòng Lý Tàng Thu căn bản không thể chấp nhận được, thứ phế vật mà trước đây ông từng dễ dàng bắt bí thế nhưng từng bước từng bước đã leo lên đầu ông rồi.

“Con quá huênh hoang rồi.” Lý Tàng Thu không giả vờ nữa nói, “Vừa mới cất đầu dậy, làm giám đốc bộ phận, một bước lên mây không dễ như con tưởng tượng đâu.”

Sở Thức Sâm “ập” một tiếng đóng tập tài liệu lại, giơ lên ​​không trung: “Vì vậy con muốn có cổ phần, muốn qua ải thì cần có giấy thông quan, nếu muốn lên mây thì phải dùng thê vân túng (*).”

(*) thê vân túng: một chiêu thức trong võ, dịch ra giống như “nhảy mây”, hình minh hoạ:

""

Ghế bằng gỗ thật cọ xát thô bạo trên sàn tạo ra tiếng động chói tai, Lý Tàng Thu đứng lên: “Chú hỏi con một câu cuối cùng, con nhất định phải làm như vậy sao?”

Sở Thức Sâm cũng đứng dậy, quay sang đối mặt với Lý Tàng Thu nói: “Vậy con cũng hỏi một câu, con và Tiểu Hội đều họ Sở, cổ phần nằm trong tay ai thì đối với người ngoài có gì khác nhau? Tại sao chú lại phản đối?”

Lý Tàng Thu đường đường chính chính đáp lại: “Chú cảm thấy không công bằng thay cho Tiểu Hội.”

Sở Thức Sâm nói: “Con sẽ không bạc đãi em gái mình, những gia sản còn lại của nhà họ Sở đều sẽ cho em ấy, số tiền bán cổ phần năm ngoái cũng sẽ để cho em ấy, sau này em ấy lập nghiệp con cũng sẽ dốc sức ủng hộ.”

“Con đúng là tính toán hay thật!” Lý Tàng Thu nắm lấy Sở Thức Hội như một cái cớ, “Cướp đi cổ phần còn muốn em gái tự lập nghiệp. Con muốn một mình nuốt lấy Diệc Tư, đừng quên rằng có một cổ đông lớn hơn là Hạng Việt ở đằng sau.”

Sở Thức Sâm mặt không đổi sắc: “Đó lại là chuyện giữa con và Hạng tiên sinh rồi.”

Lý Tàng Thu khinh thường nói: “Con cho rằng bám vào Hạng Minh Chương có thể một bước lên mây hay sao? Con không có cổ phần cậu ta mới dẫn dắt con, thưởng cho con chức giám đốc, con cho rằng cậu ta muốn để cho con một lần nữa làm ông chủ nhỏ sao?”

Sở Thức Sâm nói: “Giám đốc tiêu thụ không lọt vào mắt chú, nhưng nó cũng từng là vị trí quan trọng nhất đối với chú. Không phải lúc đầu chú cũng là giám đốc sao? Không phải là ở cái ghế giám đốc này đã ‘dốc hết quyền thuật’, sau đó lên được đến chức giám đốc điều hành, lúc đó người đứng đầu là ai, mọi thứ thay đổi theo thời gian có ai còn nhớ?”

Cậu từng câu từng câu trực tiếp chỉ vào chỗ đau, Lý Tàng Thu bị kích thích đến mức không kiềm được cơn giận: “Được … Được thôi! Sở thiếu gia cậu muốn ngồi vào chỗ của tôi, bao nhiêu năm nay bùn loãng không thể trát trường, bây giờ cánh của cậu đủ cứng rồi!”

Nếu so sánh, Sở Thức Sâm lại phi thường bình tĩnh: “Chuyện này trước đây không phải như vậy, chú, con tưởng rằng chú đã sớm hiểu được rồi.”

Mặt Lý Tàng Thu đỏ bừng, vẻ tao nhã luôn duy trì trước mặt người khác đã biến mất.

Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, Sở Thức Sâm từ trong túi xách lấy ra một thiệp mời dự tiệc, tự tay mình đưa đến, trong mắt ẩn chứa sự ngờ vực.

“Con nhất định phải làm.” Cậu cuối cùng thăm dò nói, “Nếu như chú phản đối, vậy thì nghĩ cách khác đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui