Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng


Thẩm Nhược Trăn được chuyển từ trung tâm phẫu thuật đến phòng bệnh, không biết khi nào sẽ tỉnh lại.
Hạng Minh Chương nhìn qua bức tường kính của phòng điều trị, Thẩm Nhược Trăn dường như đã gầy đi một vòng chỉ sau một đêm, đường nét cơ thể được che phủ dưới tấm chăn rất nhợt nhạt.
Hạng Minh Chương nghĩ ra một kế hoạch vụn vặt, đợi Thẩm Nhược Trăn tỉnh dậy hồi phục được một chút, sẽ bồi bổ cơ thể cho cậu, cái miệng đó không hề tham ăn, thứ thích ăn chỉ có vài cái, muốn mỗi ngày đều phải đút em ấy anh.
Chiếc áo sơ mi nhìn mà phát hoảng đã được xử lý, những quần áo khác cũng bị vứt bỏ, phải đặt cho một bộ đồ mới đền cho em ấy.
Còn có điện thoại di động, điện thoại của cả hai đều đã mất, trực tiếp đổi thành hai cái giống hệt nhau.
Quan trọng nhất là chiếc đồng hồ quả quýt, Hạng Minh Chương muốn đền nhưng có tâm lại bất lực, bởi vì ý nghĩa quá sâu xa, đại khái đến Thụy Sĩ đặt làm một chiếc mới cũng không đáng một hai đồng.
“Thẩm Nhược Trăn, bao giờ em mới tỉnh lại đây?” Hạng Minh Chương hỏi, hơi thở ngưng tụ thành sương mù trên kính.
Hứa Liêu đã làm xong các loại thủ tục cho Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn, trong thời gian đó điện thoại reo vô số lần, nói: “Mẹ cậu và bà Sở ở bên New Zealand đã được sắp xếp ổn thoả rồi.”
Hạng Minh Chương cuối cùng cũng rời khỏi phòng điều trị, anh lấy điện thoại gọi cho Bạch Vịnh Đề, báo một tiếng bình an.
Điện thoại di động đổi sang tay bà Sở, hỏi han rất nhiều, Hạng Minh Chương sợ đối phương bị doạ sợ nên tránh nặng tìm nhẹ mà che giấu tình huống của Thẩm Nhược Trăn.
Sau khi cúp máy, Hạng Minh Chương cởi tây trang ra, lớp máu khô đã kết vảy dính lại với lớp vải, xé toạc vết thương, lưng, eo, vai và cánh tay anh gần như không còn chút da thịt lành lặn nào.
Mặc dù đã từng là cảnh sát từng trải sự đời, Hứa Liêu vẫn cảm thấy nghiêm trọng nói: “Phòng bệnh của cậu ở cùng tầng, đã có thể để bác sĩ xử lý vết thương rồi chứ?”
Hạng Minh Chương thờ ơ “Ừ” một tiếng.
Hứa Liêu nói: “Cậu nhất định muốn tôi phải nói cho mẹ cậu có phải không?”
“Anh sẽ không đâu, anh quan tâm đến cảm xúc của bà ấy hơn cả tôi.” Hạng Minh Chương mặc dù thân thể bị thương, nhưng tinh thần dần dần hồi phục, “Bắt được bao nhiêu người trên du thuyền?”
Hứa Liêu trả lời: “Năm người, chú Tề bị bắn vào bụng, đã được cứu sống rồi.”
Hạng Minh Chương đã chứng kiến tài thiện xạ của Thẩm Nhược Trăn, phát súng đó không trúng vào điểm yếu chính là vì muốn để lại mạng sống cho chú Tề, anh dùng bút đâm vào vai thay vì trái tim cũng là như thế.
Những kẻ bắt cóc chỉ là những tên lưu manh cầm tiền làm việc, chú Tề với tư cách là cánh tay của Hạng Hành Chiêu thì quan trọng hơn nhiều.
Cảnh sát đến dinh thự Tĩnh Phổ để thẩm vấn, sẽ liên lạc với nhà họ Hạng, Hạng Hoàn và Hạng Côn hẳn đều biết Hạng Minh Chương bị bắt cóc, nhưng chỉ cần chú Tề chống cự, Hạng Hành Chiêu sẽ tiếp tục giả điên.
Hạng Minh Chương nói: “Chú Tề có cảnh sát riêng thẩm vấn, trước tiên chờ tin tức, ngày mai gọi luật sư và trợ lý của Hạng Việt qua đây.”
Hứa Liêu hỏi: “Người nhà cậu muốn đến bệnh viện, có gặp không?”
“Ai cũng không gặp.” Hạng Minh Chương nói, “Nếu tôi không chết, sau này thiếu gì cơ hội ‘quây quần hạnh phúc’.”
Sau khi giao phó xong, Hứa Liêu thúc giục: “Mau xử lý vết thương đi, Sở tiên sinh tỉnh lại nhìn thấy sắc mặt của cậu, dù không sợ cũng sẽ chán ghét.”
Con người sẽ vì người mình yêu mà trở nên tốt hơn, Hạng Minh Chương cuối cùng cũng nghe lời.

Anh đã hai ngày một đêm không chợp mắt, trải qua sinh tử lên voi xuống chó, vốn dĩ đã là cây cung sắp gãy, đột nhiên thả lỏng, bước chân lảo đảo đi vài phần.
Hạng Minh Chương trở lại phòng bệnh tiếp nhận kiểm tra, xử lý vết thương, chịu đựng cơn đau làm sạch mặt mũi và tóc tai.
Trong vòng chưa đầy hai tiếng, Hạng Minh Chương thay ra áo choàng bệnh viện, đẩy cây truyền dịch trở lại phòng bệnh của Thẩm Nhược Trăn.
Được cứu sống vào lúc bình minh, trong nháy mắt trời đã tối, một ngày cực kỳ dày vò sắp kết thúc, Hạng Minh Chương đắp lên một tấm chăn, nằm trên ghế sofa bên ngoài để gác đêm.
Anh ngủ không yên giấc, cứ nửa tiếng lại thức dậy một lần, dứt khoát ngồi dậy tìm việc gì đó để làm.
Hạng Minh Chương dùng cồn và bông gòn lau chiếc đồng hồ quả quýt đã hy sinh, bộ máy đồng hồ được làm rất tinh tế, vết máu ẩn sâu bên trong, anh vừa lau vừa niệm câu “A Di Đà Phật.”
Bác sĩ đã lấy đi tổng cộng ba thứ trên người Thẩm Nhược Trăn, ngoài chiếc đồng hồ quả quýt ra còn có một bản di chúc bị ướt và một chiếc dây chuyền chưa bao giờ rời khỏi người cậu.
Đồng hồ quả quýt là do Hạng Minh Chương trả lại, di chúc là do Hạng Minh Chương viết, dây chuyền cũng là do Hạng Minh Chương tặng.
Máu đã bị oxy hóa thành màu đỏ sẫm, Hạng Minh Chương cẩn thận đem sợi dây chuyền lau sạch, trả lại ánh bạc ban đầu, quấn lấy giữa các ngón tay đi vào phòng điều trị.
Anh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Nhược Trăn là trong phòng bệnh, anh dừng lại bên giường, Thẩm Nhược Trăn đang lặng lẽ nằm trên giường bệnh.
Máy móc cho thấy trạng thái ổn định, rất lâu sau, lần này câu đầu tiên của Hạng Minh Chương là “Cảm ơn”.
“Cảm ơn em đã sống sót.” Anh đung đưa sợi dây chuyền, “Nếu em muốn giữ lại, hôm nào đó có thể mang đến tiệm để vệ sinh lại, nếu ngại bẩn thì anh mua cho em một cái khác.”
“Nhưng đồng hồ quả quýt không sửa được rồi, chúng ta đi Thụy Sĩ đặt mua cái mới, trên vỏ đồng hồ vẫn khắc hoa văn Phật chứ? Em quyết định đi, đều nghe em.”
“Em từng nói em có biết ngân hàng Thụy Sĩ, vậy chúng ta thuận tiện qua đó xem xem, mở một tài khoản chung làm kỷ niệm, được không?”
Hạng Minh Chương lải nhải nói, vẫn luôn không quên được đã đọc điếu văn cho Thẩm Nhược Trăn, anh ngồi xuống bên giường, như thể thay hồn đổi xác nói: “Anh đọc cho em nghe ‘Lung Ưng Từ’ nhé?”
Đọc đến câu cuối cùng, Hạng Minh Chương bị mắc kẹt, cứ lặp đi lặp lại: “Thanh Thương.

Thanh Thương?”
Thẩm Nhược Trăn không có phản ứng, Hạng Minh Chương không nản lòng: “Thật ra thông báo đóng cửa của ngân hàng Phục Hoa anh cũng thuộc rồi.”
Trên gối, thái dương của Thẩm Nhược Trăn bị súng dí vào đến đỏ bừng, nửa dưới của khuôn mặt cậu bị che khuất dưới mặt nạ dưỡng khí, đôi mắt bị che bởi hai hàng mi dày, đang trải qua một thời kỳ hỗn độn kéo dài.
Mùa hè dài khó mà qua đi, Thẩm Nhược Trăn ngồi ôm đàn tỳ bà dưới gốc cây ngô đồng trong Thẩm công quán, siết chặt dây đàn rồi gảy.

Gần đây bận rộn công việc, có hơi lạ tay, cậu đàn một đoạn văn khúc không trôi chảy, đàn xong ngước mắt lên liền nhìn thấy Hạng Minh Chương đang đứng trong một bóng râm khác.
Thẩm Nhược Trăn thay một đôi ủng cao, đội mũ nồi, cưỡi ngựa ở vùng nông thôn đón gió thu, một người phong thái nổi bật trong đám đông vượt qua cậu, phi ngựa quay đầu lại khiêu khích, là khuôn mặt đẹp trai bướng bỉnh của Hạng Minh Chương.
Mùa đông mặt trời lặn sớm, lúc Thẩm Nhược Trăn tan làm thì trời đã tối, không nhìn thấy xe và tài xế nên chậm rãi đi trên lớp băng mỏng.

Đế giày da trơn, cậu ngồi xổm xuống thắt dây giày, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Hạng Minh Chương gió bụi dặm trường, không biết là từ đoạn thời gian nào tìm tới.
Một đêm tháng ba lạnh lẽo, Thẩm Nhược Trăn xách đèn ở trong thư phòng cúi đầu, vừa viết được một dòng, vò tờ giấy trắng thành một đoàn ném nó đi, lại hạ bút viết tiếp, tiêu hao một đêm liền viết xong bản công cáo đóng cửa.

Ngay giây phút gác bút, trang giấy trở nên ố vàng hư hỏng, cậu và Hạng Minh Chương đứng cạnh nhau trong trung tâm triển lãm ở Lan Tâm.
Quang cảnh giao hoà khó phân biệt được đâu là cũ đâu là mới, Thẩm Nhược Trăn sắp sửa bị mê hoặc, ở trong giấc mơ không nhịn được mà dụi mắt.
Hạng Minh Chương im lặng nín thở, nhìn lông mi Thẩm Nhược Trăn run rẩy, mở ra đôi mắt vô cùng trong sạch.
Anh dù sao cũng xem như thành thục ổn trọng, nhưng vì người này mà điên rồi, sụp đổ rồi, lúc này lại trở thành một kẻ luống cuống vụng về.
Đợi đến khi ánh mắt của Thẩm Nhược Trăn chậm rãi nhìn về phía anh, Hạng Minh Chương thế nhưng lại sinh ra hoài nghi hoang đường, nhỏ giọng hỏi: “Em còn nhận ra anh không?”
Thẩm Nhược Trăn không nhìn anh nữa, di chuyển ánh mắt nhìn lên trần nhà.
Hạng Minh Chương có hơi hoảng: “Em có biết mình tên gì không?”
Khí oxy che đi âm thanh yếu ớt, Hạng Minh Chương dựa lại gần nghe được câu trả lời của Thẩm Nhược Trăn: “Em tên Linh Đoàn Nhi.”
Hạng Minh Chương bị Thẩm Nhược Trăn chơi đùa, tại sao thở còn không nổi mà còn bắt bí anh? Anh cam nguyện cười lên: “Được, em muốn tên gì cũng được.”
Thẩm Nhược Trăn nhìn lại anh, đôi mắt ươn ướt, làn da trắng như tuyết cộng thêm đôi mắt đen láy, giống như được sơn lên vậy.
Hạng Minh Chương nói với cậu: “Là đồng hồ quả quýt trong ngực cứu em một mạng.”
Thẩm Nhược Trăn dừng lại một lúc, dốc sức nói: “Là phụ thân mẫu thân phù hộ em.”
Hạng Minh Chương gật đầu: “Ừm, em bây giờ cảm thấy thế nào, có đau không?”
Thẩm Nhược Trăn thế nhưng lại nói: “Ở trên biển, anh khóc rồi.”
Hạng Minh Chương xấu hổ thừa nhận, anh ở bên ngoài phòng phẫu thuật khóc còn nhếch nhác hơn, so với hơn 30 năm trong quá khứ còn nhiều hơn.

Anh khó khăn chú ý đến băng gạc trên lồng ngực Sở Thức Sâm, đột nhiên lại cảm thấy mũi có chút chua xót.
Thẩm Nhược Trăn mất máu quá nhiều, chỉ tỉnh lại trong vài phút, khi bác sĩ đến kiểm tra lần nữa lại ngủ thiếp đi, trời sáng vẫn chưa tỉnh, ngủ cả một ngày.
Sau đó cậu có thỉnh thoảng tỉnh dậy một lúc, mỗi lần mở mắt Hạng Minh Chương đều ở bên cạnh, liên tục ngủ tận hai ngày, cơn mệt mỏi đã được xoa dịu, thế nhưng lại bị vết thương làm đau đến mức không ngủ được nữa.
Buổi tối, Hạng Minh Chương đút cho Thẩm Nhược Trăn thuốc giảm đau, kéo rèm cửa lại, mang nước nóng và khăn đến lau người cho Thẩm Nhược Trăn.
Thẩm thiếu gia da mặt có hơi mỏng nên xấu hổ, Hạng Minh Chương nói: “Nhắm mắt lại, ngủ đi.”
Quần được cởi ra, vô cùng lạnh lẽo, Thẩm Nhược Trăn nói: “Em không ngủ được.”
Hạng Minh Chương làm ẩm khăn, giúp cậu thôi miên: “Để anh giảng cho em nghe về SFA (*) vậy, nó là một đơn vị trong hệ thống CRM (*).”
(*) SFA (Sales Force Automation) là giải pháp công nghệ trong CRM nhằm tối ưu quy trình, hoạt động kinh doanh của đội ngũ bán hàng một cách tự động hoá.
(*) CRM: chú thích xem lại chương 36
Thẩm Nhược Trăn nghe không hiểu, vết thương lại đau, quần áo đã cởi sạch như bị tàn phế mà để người ta lau rửa cho, cậu bưng trán ủ rũ nói: “Phiền quá, anh đừng quản em nữa.”
Hạng Minh Chương nắm lấy một bên chân cậu, đổi một mạch suy nghĩ khác: “Vậy anh kể cho em nghe, dượng của anh làm sao theo đuổi được cô anh.”
Chủ đề kinh doanh đột nhiên đổi thành bát quái của gia đình, từ Hạng Hoàn đến Hạng Côn, rồi đến bác gái, ai xuất sắc ưu tú, Thẩm Nhược Trăn như thế nghe hết cả một vở kịch.
Ngày trước bên nhà ngoại mỗi tháng đều sẽ mời gánh hát đến biểu diễn tại nhà, Thẩm Nhược Trăn lúc nhỏ mỗi dịp đều đến, muốn độc chiếm một cái bàn, ăn nhiều mứt hoa quả và đậu phộng đến mức rát cả cổ họng.
Đúng lúc khăn ướt lau đến bên cổ, Thẩm Nhược Trăn không nhịn được ho một tiếng, Hạng Minh Chương đút cho cậu một muỗng nước ấm.
Cậu nuốt xuống rồi hỏi: “Không kể nữa sao?”
Thuốc giảm đau hẳn đã có tác dụng rồi, Hạng Minh Chương đắp chăn cho cậu, nói: “Có còn đau không?”
Thẩm Nhược Trăn không còn quá đau nữa, nhưng cậu ghét vị đắng của thuốc, muốn nghe mấy lời ngọt ngào, cậu biết người thông minh như Hạng Minh Chương sẽ thoả mãn cậu.
“Nếu như em không được cứu sống.” Cậu hỏi, “Anh sau này có quên em không?”
Hạng Minh Chương: “Chắc là có, thời gian có thể xoá nhoà đi mọi thứ.”
Thẩm Nhược Trăn hoài nghi là mình nghe nhầm, lại hỏi: “Vậy ba năm năm nữa, anh sẽ lại thích người khác chứ?”
Hạng Minh Chương nói: “Không cần ba năm năm.”
Thẩm Nhược Trăn cau mày: “Anh nghiêm túc sao?”
Hạng Minh Chương vắt khô khăn nói: “Bởi vì anh đã sớm không thể quen với việc ở một mình được nữa, nếu em rời xa anh, anh không biết phải sống như thế nào.”
Thẩm Nhược Trăn phản ứng mất mấy giây mới hiểu, lời cậu muốn nghe không phải như vậy, nhưng cậu hiểu rõ thần thái và giọng điệu của Hạng Minh Chương, qua loa sơ sài, không nặng không nhẹ, thực ra có nghĩa là đã hạ quyết tâm.
Cậu rầu rĩ nói: “Anh không nên nghĩ như vậy.”
Hạng Minh Chương đưa tay ra vuốt ve gương mặt của Thẩm Nhược Trăn, nhẹ nhàng như đang đụng một miếng đậu phụ ngâm nước, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Em không phải muốn anh tin vào kiếp sau sao, anh một khi đã tin rồi thì muốn thực hành một chút.”
Thẩm Nhược Trăn: “…Hồ nháo.”
Hạng Minh Chương giả thiết nói: “Chưa biết chừng chúng ta đều sẽ không chết, đi đến một đoạn thời gian không gian khác, về thời đại trước của em.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Vậy anh sẽ thực sự trắng tay đấy.”
“Ừm.” Hạng Minh Chương nói, “Diêu quản gia có thể nghỉ hưu sớm một chút, nhường cho anh một vị trí hầu hạ em không?”
Thẩm Nhược Trăn không nhịn được mỉm cười, kéo theo vết thương đau đến hít khí, Hạng Minh Chương vội vàng nhịn xuống, không dám nói gì nữa.
Hồi phục lại sức lực, Thẩm Nhược Trăn nói: “Hầu hạ người khác vất vả lắm, có thể cho anh một công việc không ra gì ở ngân hàng Phục Hoa.”
Hạng Minh Chương nói: “Làm cái gì?”
“Có hai vị trí còn trống, anh có thể tự mình lựa chọn.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Một là người quét bậc thang trước cửa, hai là thư ký cho giám đốc ngân hàng.”
Phong thủy xoay chuyển, không ngờ cũng có ngày lật lại nợ cũ, Hạng Minh Chương nhận rồi, tham lam nói: “Anh làm hết, thời cục không ổn, muốn kiếm chác thêm một chút.”
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy không thể đạt được tác dụng báo thù, tinh lực của cậu có hạn, có hơi héo rũ hỏi: “Anh không sợ vất vả à?”
Hạng Minh Chương dựa vào lan can bên cạnh giường, cúi xuống hôn lên trán Thẩm Nhược Trăn, không chỉ đáp lại hoan tưởng, mà còn là sự cầu xin kiếp này: “Vậy thì làm phiền em ở lại với anh, làm ơn đấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui