Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng


Chiếc khóa bằng đồng của chiếc hộp gỗ đã tràn ngập dấu vết rỉ sét, giống như một lớp vảy đã hình thành theo năm tháng, Thẩm Nhược Trăn vuốt ve nó, đây là chiếc hộp của cậu, món đồ chơi thời thơ ấu, khi lớn lên được cất giữ trong phòng hút thuốc của Thẩm công quán.
Hạng Minh Chương vội vội vàng vàng trở về mang theo gió bụi dặm trường, chưa kịp uống một ngụm trà nóng đã đuổi hết người đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, nói: “Mở ra nhìn xem, bên trong có đồ của em.”
Thẩm Nhược Trăn nhấc nắp hộp gỗ lên, ngăn hình năm góc chứa đầy đồ vật, bàn tính phủ bụi, miếng gảy, hộp mực, hộp đựng đồng hồ quả quýt bằng lụa sa tanh, cậu không thể tin được, đợi đến khi mở tầng thứ 2 ra, bằng tốt nghiệp tại UPenn, ngân phiếu định mức chi tiết … tất cả đều là những món đồ cũ của cậu.
Thẩm Nhược Trăn nhìn xung quanh, trên thảm là sofa và bàn trà, trên đầu là một chiếc đèn chùm sáng rực, đây là Mạn Trang, nhưng cậu lại mơ hồ cho rằng như thể mình đang ở trong ngôi nhà cũ ngày xưa.
Vào mùa thu phụ thân qua đời, Thẩm Nhược Trăn đã quyết định đóng cửa ngân hàng Phục Hoa, một là để tổ chức có phân phó khác với cậu, hai là nhiều lần bí mật hành động đã khiến cho phía Nhật nảy sinh hoài nghi.
Cậu đã sắp xếp trước mọi thứ cho ngân hàng và trong nhà, không thể mang theo những thứ khác, lão quản gia giúp cậu giữ lại, ước định với cậu sau này gặp lại ở Ninh Ba sẽ trả lại, thế nhưng cậu lại không có cơ hội thực hiện lời hứa.
Những món đồ cũ này thế nhưng lại vẫn được tìm thấy, Thẩm Nhược Trăn kích động hỏi:
“Anh tìm được ở đâu vậy?”
Hạng Minh Chương dứt khoát: “Tôi đã tìm được con cháu của Diêu Xí An, những thứ này là do cháu gái Diêu Trinh của ông ấy liên tục gìn giữ.”
Thẩm Nhược Trăn kinh ngạc nói: “Con cháu nhà họ Diệu… Bọn họ ở Hàng Châu sao?”
“Đúng vậy, đang điều hành một công ty thương mại.” Hạng Minh Chương nói, “Tài sản mà năm đó em để lại cho Diêu quản gia đủ để họ có cơm ăn áo mặc qua nhiều thế hệ, nhà họ Diêu rất biết ơn, chuyện của em là do bà Diêu kể cho tôi nghe.”
Thẩm Nhược Trăn xem Diêu Xí An như một thành viên trong gia đình, con cháu của đối phương sống tốt không phải lo lắng, hơn nữa từ thế hệ này sang thế hệ khác đều nhớ đến cậu, biết đến cậu, với cậu mà nói thực sự là một phần an ủi.
Gặp lại bạn cũ ở nơi đất khách quê người, đại khái cảm giác sẽ như vậy, Thẩm Nhược Trăn nói: “Bọn họ đã bao giờ trở lại Ninh Ba chưa?”
“Thanh minh hàng năm đều trở về, đi cúng bái ​​Diêu Xí An.” Hạng Minh Chương dừng lại hai giây, “Còn có phụ thân em.”
Thẩm Nhược Trăn đột nhiên sửng sốt, Hạng Minh Chương lấy trong túi ra một xấp tài liệu, trong nhiều thập kỷ qua, bia mộ của Thẩm Tác Nhuận đã được di dời và sửa chữa nhiều lần, mỗi năm đều được chăm sóc bảo hộ, tất cả các ghi chép và chứng từ đều ở đó.
Thẩm Nhược Trăn nhận lấy bằng cả hai tay, lật từng tờ một, nhìn thấy tên phụ thân được in trên giấy, cậu hai mắt khô khốc, trong nháy mắt tràn đầy vẻ chua xót.
Không hổ thẹn với trời đất, độc chỉ thẹn với người thân, cậu tự trách mình nói: “Tôi là đứa con trai bất hiếu.”
Từ xưa đến nay hai chữa trung hiếu khó làm tròn, Hạng Minh Chương đau lòng nói: “Hai ngày nữa tôi đi cùng em đến Ninh Ba, tuy rằng đã muộn gần một thế kỷ, nhưng em cũng mới hai mươi tám tuổi, sau này mỗi năm đều có thể đi cúng bái phụ thân.”
Thẩm Nhược Trăn gật đầu, trang cuối cùng là một phần điều kiện bổ sung có chữ ký của Hạng Minh Chương và Diêu Trinh, hai bên đồng ý giữ bí mật chuyện cũ của cậu.
Những gì Hạng Minh Chương đã làm đã không đơn thuần chỉ là một cuộc điều tra, mà đã tìm ra chân tướng, đã lãng phí tiền bạc và vật lực cho một “Thẩm Nhược Trăn”, một người không có cơ sở nào lại xuất hiện.
Thẩm Nhược Trăn nghĩ, cậu may mắn biết bao, trầm giọng hỏi: “Chuyện anh phải làm hoá ra là những thứ này?”
Hạng Minh Chương nói: “Đây là việc đầu tiên.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh nói tối nay sẽ làm xong, còn gì nữa sao?”
Hạng Minh Chương nhìn kỹ Thẩm Nhược Trăn, mới có ba ngày thôi mà dường như đã gầy đi một vòng, e là ăn uống không ngon miệng, anh nói: “Tôi cho em thư giãn tinh thần một chút, em cảm thấy thế nào?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Tôi đã bình tĩnh lại, cân nhắc về tình hình hiện tại và sau này lên làm thế nào.”
“Tôi cũng đã cân nhắc điều đó nhiều lần.” Hạng Minh Chương không tô thêm vẻ đẹp hay ngụy trang gì cả, “Đây là xã hội hiện đại, em là Thẩm Nhược Trăn, không có hộ khẩu, không có thẻ căn cước, không có đầy đủ những gì mà một công dân hợp pháp nên có.”
Những món đồ cũ trong hộp này, cứ xem như có thể chứng minh được thân phận của Thẩm Nhược Trăn, thì việc chứng minh cho người hiện đại rằng cậu đến từ thế kỷ trước là một chuyện hoang đường và nghịch lý.
Thẩm Nhược Trăn đã nghĩ đến điều đó khi quyết định trở thành “Sở Thức Sâm”, hiện tại cậu đã thích nghi được với xã hội này, học hỏi được rất nhiều điều, liền nói: “Tôi có thể mai danh ẩn tích, chỉ cần sinh tồn mà thôi.”
“Em thực sự sẵn lòng sao?” Hạng Minh Chương nói, “Vùng vẫy trong loạn thế không thể làm người bình thường, là người đứng đầu ngân hàng Phục Hoa, em thực sự cam tâm trở nên tầm thường và bị chôn vùi ư?”
Thẩm Nhược Trăn do dự một chút: “Những thứ đó đều đã qua rồi.”
“Nhưng em vẫn chưa bao giờ thay đổi.” Hạng Minh Chương nói: “Em trở thành Sở Thức Sâm, Diệc Tư loạn trong giặc ngoài, em đã cố gắng hết sức để cứu vãn, Sở tiểu thư bị ép hôn, em ra tay ngăn cản.

Về công hay tư Sở gia đều dựa vào em, thực sự em cũng đang dựa vào cục diện rối rắm này để thực hiện hoài bão và bảo hộ người nhà của mình.

Tôi nói có đúng không?”
Những tâm tư thầm kín của Thẩm Nhược Trăn đã bị nhìn thấu và xuyên thủng, thế nhưng lại có chút thống khoái, cậu dứt khoát thẳng thắn: “Đúng, anh nói không sai.”
Hạng Minh Chương nói tiếp: “Em khoác lên thân phận ‘Sở Thức Sâm’, đã làm bao nhiêu chuyện rồi em có nhớ không? Chủ động tìm tôi để gia nhập Hạng Việt, làm thư ký, co được duỗi được; mượn tay của tôi để đả kích Lý Tàng Thu, cũng xem như không từ thủ đoạn; đi ngàn dặm đến tận Cáp Nhĩ Tân để mời Châu Khác Sâm, cũng xem như một tấm lòng son; vì dự án lần này mà triệt để không che giấu tài năng, em căn bản không thể buông bỏ được thành bại hay công lao sự nghiệp.”
Hạng Minh Chương kể chi tiết ra những việc làm của Thẩm Nhược Trăn trong xã hội mới, đó cũng là hành trình anh đi từ tán thưởng con người này cho đến khi đắm chìm.
Thẩm Nhược Trăn nghe đến sững sờ: “Ra là đã làm được nhiều chuyện như vậy, cho dù bị bại lộ cũng không hối tiếc.”
Hạng Minh Chương nói: “Sau khi bại lộ em sẽ trở thành một kẻ dối trá, mọi thứ sẽ biến chất.

Lừa dối tình cảm của nhà họ Sở, nhúng tay vào công vụ của Diệc Tư, bà Sở và Sở tiểu thư sẽ thương tâm, Lý Tàng Thu sẽ nhân cơ hội phản công, những người ủng hộ Sở thiếu gia sẽ cảm thấy đây là trò hề.”
“Tôi sao lại không biết được.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Tình hình của Diệc Tư tuy có cải thiện nhưng chưa ổn định, bà Sở yếu đuối, em gái còn chưa tốt nghiệp, không thể đóng vai trò chính, mối quan hệ với cha con nhà họ Lý vẫn chưa nhổ cỏ tận gốc… “
Hạng Minh Chương đánh vào điểm trọng tâm: “Vì vậy Sở gia và Diệc Tư cần có em.”
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Ý của anh là?”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi hy vọng em sẽ tiếp tục làm Sở Thức Sâm, ở lại Hạng Việt và nhà họ Sở, tôi sẽ giúp em che giấu, đến khi thời cơ chín muồi sẽ đưa em ra ánh sáng.

Trong khoảng thời gian này nghĩ biện pháp để áp xuống thân phận thật sự của em, đến lúc đó em có thể quay lại làm Thẩm Nhược Trăn.”
Tảng đá lớn trong lòng đột nhiên rơi xuống, Thẩm Nhược Trăn cảm thấy cả người mình như trần trụi, hết thảy dục vọng cùng băn khoăn của cậu, Hạng Minh Chương đều hiểu được, đều nhìn thấu.
Trong ba ngày qua, Hạng Minh Chương đã suy nghĩ rất rõ ràng, việc đầu tiên là đem đồ cũ trả lại, để Thẩm Nhược Trăn hiểu được trên đời này tồn tại dấu vết của cậu, vẫn có người nhớ tới cậu và cho Thẩm Nhược Trăn một phần cảm giác thuộc về.
Việc thứ hai là để Thẩm Nhược Trăn tiếp tục sử dụng thân phận “Sở Thức Sâm”, đây là đôi bên cùng có lợi, giảm bớt cảm giác hổ thẹn cho Thẩm Nhược Trăn, duy trì cuộc sống và sự nghiệp an ổn của cậu.
Hạng Minh Chương nhận ra rằng nếu Thẩm Nhược Trăn trong lòng phiêu bạt bất định, cậu làm sao để có được cảm giác an toàn đây?
Vì vậy anh cần Thẩm Nhược Trăn phải cảm thấy an tâm khi ở đây, thì anh mới yên tâm được.
Thế nhưng vẫn chưa đủ, Hạng Minh Chương nhìn chiếc nhẫn trên tay Thẩm Nhược Trăn, con đại bàng đã định trước sẽ bay cao, anh nói: “Ngày hôm đó ở bãi biển tìm thấy em, tôi thực sự muốn nhốt em lại, nhưng em không phải là một con mèo nhỏ, cũng không phải là một con chim hoàng yến gọi là sẽ đến.”
Có gì đó tràn ngập trong lồng ngực Thẩm Nhược Trăn: “Vậy anh định làm thế nào?”
Hạng Minh Chương lấy ra một tờ ghi chú và một cây bút từ trong túi xách rồi nói: “Tôi muốn ký một thỏa thuận quân tử mới với em.”
Chuyện cũ tái hiện, Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Thỏa thuận cái gì?”
Hạng Minh Chương thoăn thoắt viết: “Không cho phép đến Á Hi Loan một mình, không cho phép để tôi không tìm thấy, em như đại bàng cũng phải quay về tổ, nhưng em không được phép đi bất cứ nơi nào khác, chỉ được ở bên cạnh tôi.”
Thẩm Nhược Trăn mở mắt, cố hết sức nhìn về phía Hạng Minh Chương: “Còn nữa không?”
Đầu bút đột nhiên dừng lại, Hạng Minh Chương ho nhẹ một tiếng, bổ sung mục thứ tư: “Không cho phép đòi lại ảnh cũ.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Ảnh cũ nào?”
Hạng Minh Chương đặt bút xuống, từ trong túi áo khoác lấy ra một tấm ảnh đen trắng đã ố vàng, anh giảo hoạt cất lại trước: “Vì em bôn ba mang về cái hộp này, tôi thu chút tiền hoa hồng này không quá đáng chứ.”
Biệt thự tiền tỉ lại không thèm, thế nhưng lại đòi giấu một bức ảnh cũ từ năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 32, Thẩm Nhược Trăn cảm thấy thật hoang đường.

Cậu không nói nên lời, đứng dậy vòng qua bàn trà lớn, cúi xuống trực tiếp ký tên lên thoả thuận.
Hạng Minh Chương xác nhận: “Vậy là cho tôi bức ảnh rồi?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Đúng vậy.”
Hạng Minh Chương đứng dậy, tham lam nhìn Thẩm Nhược Trăn: “Ngoài ảnh ra, người sống tôi cũng muốn.”
Đã từng để lại một đường lui, Thẩm Nhược Trăn vẫn luôn ghi nhớ sự kiềm chế tối hôm đó ở Cáp Nhĩ Tân, nhưng lần này cậu lại ra oai phủ đầu: “Hạng Minh Chương, anh có thích em không?”
Hạng Minh Chương từ người đòi đáp án chuyển thành người trả lời, anh đã chịu đựng đủ lâu rồi, rõ ràng rành mạch nói: “Đúng vậy, anh thích em, anh đã phải lòng em rồi.”
Anh đến bên cạnh Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh vì Thẩm thiếu gia em mà thần hồn điên đảo, kim ốc tàng kiều cũng sợ không tôn trọng, muốn danh chính ngôn thuận mà xác nhận quan hệ giữa hai bên, vậy em đã chuẩn bị tốt chưa?”
Lồng ngực Thẩm Nhược Trăn nóng hầm hập, vừa khéo léo vừa lộ liễu: “Lần trước lúc hỏi câu này, là anh đang ôm em.”
Quần áo chuẩn bị ở Mạn Trang là theo kích cỡ của Hạng Minh Chương, áo sơ mi trắng có hơi rộng, phủ lên người Thẩm Nhược Trăn có vẻ trống rỗng, Hạng Minh Chương giơ tay ôm lấy eo cậu, mỏng hẹp mềm dẻo, lòng bàn tay vuốt ve sau lưng, một cánh tay thôi đã đủ ôm trọn vào trong lòng.
Ôm chặt rồi, dán sát rồi, tay còn lại của Hạng Minh Chương từ trong vạt áo lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt, móc lấy, những chiếc đĩa bạc nhỏ treo lủng lẳng lắc lư trái phải.
Anh nhìn chằm chằm Thẩm Nhược Trăn, lặp lại những lời mình đã nói khi nhìn thấy chiếc đồng hồ này ở Thụy Sĩ: “Em ấy rất đẹp, khiến cho tôi có chút rung động.

(*)”
(*) cho những ai không nhớ thì câu này ban đầu sếp Hạng dùng từ “nó” để khen cái đồng hồ còn ở đây đổi “nó” thành “em ấy” để chỉ Sở Thức Sâm nha, hai chữ này đều đồng âm đọc là /tā/ hết.

Sếp Hạng ơi anh làm z là gãy chếc con em rùi ㅠ.ㅠ
Thẩm Nhược Trăn không biết anh đang chỉ nó hay cậu, ngẩng mặt lên như thể đang cạnh tranh với đồng hồ quả quýt đẹp đẽ, cậu nói: “Anh đang khoe khoang à?”
Hạng Minh Chương thẳng thắn: “Đây vốn dĩ là món quà anh muốn tặng em.”
Sợi dây xích bằng lụa xoắn cứ lắc lư, ánh sáng bạc lập lòe phản chiếu trong đôi mắt đen láy của Thẩm Nhược Trăn, cậu không chớp mắt hỏi: “Vậy tại sao không tặng cho em?”
Hạng Minh Chương tỏ ra khiêm tốn hiếm có: “Anh không có bản lĩnh của Khương thái công (*), sợ người ta không mắc câu, vì thế nên phải để lại một chút mồi nhử.”
(*) Khương thái công chỉ Khương Tử Nha, khai quốc công thần nhà Chu thế kỷ 12 trước Công nguyên và là quân chủ khai lập nước Tề tồn tại từ thời Tây Chu đến thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Thẩm Nhược Trăn nói “Hiện tại nên thu cần câu rồi nhỉ?”
Hộp lụa sa tanh đựng đồng hồ cũng đã xuất hiện, Hạng Minh Chương nói: “Không, là của về chủ cũ.”
Thẩm Nhược Trăn lắc đầu: “Em không muốn đồng hồ quả quýt nữa.”
Sắc mặt Hạng Minh Chương hơi biến đổi, ngay giây tiếp theo Thẩm Nhược Trăn đã vịn lên vai anh, ôm lại anh rồi nói: “Em đến đây không tiền bạc của cải, cũng không có gì cả, chiếc đồng hồ này là món đồ quý giá nhất với em ngày trước, bây giờ được người trân quý nhất với em tìm được, tất cả vừa đẹp.”
Hạng Minh Chương giả ngốc: “Anh nghe không hiểu.”
Thẩm Nhược Trăn hơi nghiêng mặt, sợi dây xích mảnh dán vào bên tóc mai của cậu, đây là lần đầu tiên cậu tuỳ tiện như vậy, nhưng cũng rụt rè: “Đây là tín vật em tặng anh, xin hỏi anh chỉ muốn đồng hồ, hay là cả em cũng muốn?”
Bên ngoài cửa sổ mây cuộn sấm chớp, oi bức một ngày cuối cùng cũng mưa như trút nước, thời hạn ba ngày đã đến, những gì Hạng Minh Chương phải làm cũng vừa làm xong.
Anh nuốt lời nói: “Trời mưa to đường khó đi, tối nay em phải ở lại thêm một đêm rồi.”
Thẩm Nhược Trăn bị siết đến mức hơi thở có hơi hỗn loạn: “Anh muốn làm gì?”
Đôi mắt của Hạng Minh Chương như đang nhìn xuyên thấu, đem dục vọng và khát cầu nói ra một cách minh bạch rõ ràng: “Anh chỉ là một doanh nhân không muốn chịu thiệt, tưởng em là công tử mất trí nhớ đã không nhịn được mà động tâm rồi, không thể khống chế, bây giờ Thẩm Nhược Trăn em ở bên cạnh anh, anh đương nhiên phải nếm thử xem thế nào là trời quang trăng sáng.”
Lòng bàn tay Thẩm Nhược Trăn vì xấu hổ mà đổ mồ hôi, cậu phủ lên gáy của Hạng Minh Chương, cánh tay ôm eo đột nhiên siết chặt, hai chân cậu được nhấc lên khỏi mặt đất, được Hạng Minh Chương bế lên.
“Anh coi trọng em quá rồi.” Thẩm Nhược Trăn cúi đầu nói: “Em cùng lắm chỉ là một kẻ tiểu nhân ăn trộm thân phận của người khác thôi.”
Đổi thành Hạng Minh Chương ngẩng đầu nhìn, chóp môi không nhịn được mà muốn cọ vào khoé môi Thẩm Nhược Trăn.
Anh trầm giọng dỗ dành: “Vậy thì cùng anh trộm một đoạn phong nguyệt đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui