Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng


Hạng Minh Chương còn chưa kịp đáp ứng, điện thoại đã đổ chuông.

Sở Thức Sâm buông lỏng cánh tay, đầu ngón tay từ bụng dưới của Hạng Minh Chương vuốt xuống eo dưới, làm phẳng những nếp nhăn trên bề mặt bộ tây trang.
Hạng Minh Chương trả lời điện thoại, là giọng của Hạng Hoàn, tốc độ nói khá nhanh, nói vài câu liền cúp máy.
Sở Thức Sâm hỏi: “Trong nhà có chuyện gì sao?”
Tết đã qua rồi, Hạng Việt cũ bắt đầu năm mới bằng dự án mới, Hạng Minh Chương nói: “Cô xác nhận thời gian với anh, buổi tối sẽ có một cuộc họp chuẩn bị.”
Sở Thức Sâm đúng mực nói: “Ừm, việc công quan trọng.”
Hạng Minh Chương chọc cậu: “Em cũng rất quan trọng, khẩn trương đến hỏng luôn thì phải làm sao đây?”
Sở Thức Sâm lần đầu tiên chủ động vừa ám thị vừa nói rõ, quả thực là làm nhục vẻ văn nhã, kết quả lại hỏng rồi, cậu cực kỳ không có mặt mũi nói: “Em còn có việc phải làm, thư ký Phùng đang đợi em.”
Hạng Minh Chương nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi rồi, đi cùng với Sở Thức Sâm đến văn phòng thư ký, anh dừng lại ở cửa, đột nhiên cảm thấy thời gian gần một năm trôi qua thật nhanh.
Anh đã quen với việc đi ngang qua cửa rồi ngó vào, đổi người chỉ cần một thông báo, nhưng anh để bỏ thói quen thì phải mất bao lâu đây?
Phùng Hàm và Sở Thức Sâm tuổi tác xấp xỉ, đột nhiên được chuyển đến làm thư ký tổng tài, không tránh khỏi lo lắng, suy cho cùng thì Hạng Minh Chương yêu cầu nghiêm khắc, còn Sở Thức Sâm thì nổi tiếng đắc lực.
Bàn giao công việc vô cùng vặt vãnh, Sở Thức Sâm giải thích cặn kẽ, những công việc cơ bản, những tình huống thông thường và đột phát, nhiều đề án khác nhau, mỗi mục đều chứa đựng những chi tiết phức tạp.
Phùng Hàm vừa nghe vừa ghi nhớ, nghe đến mức đầu muốn to lên rồi, không kiềm được mà phải nới lỏng cà vạt hai lần.
Sở Thức Sâm không thể chịu được, nói: “Cứ như vậy đi, tôi đi về chỉnh lý thành tài liệu, mạch suy nghĩ sẽ rõ ràng hơn, cậu quên ở đâu bất cứ lúc nào cũng có thể xem qua, lúc bắt đầu sẽ nhanh hơn.”
Phùng Hàm hiểu biết thế sự, vội vàng nói: “Để tôi tự làm đi, như vậy quá phiền phức ngài rồi.”
Sở Thức Sâm nói: “Không sao cả, hiệu quả là điều quan trọng nhất, đừng làm chậm trễ công việc của Hạng tiên sinh.”
Phùng Hàm đành phải phục tùng, hỏi: “Vậy về thói quen cá nhân của Hạng tiên sinh, tôi có gì cần phải lưu ý không?”
Sở Thức Sâm cảm thấy như có thứ gì đó tuột khỏi tay mình, cậu liệt kê ra: “Hạng tiên sinh chỉ uống cà phê đen, trong ngăn kéo thứ nhất của bàn làm việc luôn có thuốc chữa viêm loét dạ dày, nhớ bổ sung vào.

Thực ra Hạng tiên sinh rất tự giác nên cũng không phải lo lắng quá nhiều, chỉ là lâu lâu bút dùng xong sẽ quăng loạn.”
Phùng Hàm nói: “Được, tôi đã nhớ rồi.”
Sở Thức Sâm kiến nghị: “Nếu có hoạt động phải ra ngoài thì hãy chuẩn bị trước, Hạng tiên sinh rất tán thưởng người có chuẩn bị cho mọi việc.”
Phùng Hàm cười nói: “Ngài khẳng định là người như vậy.”
Trời sắp tối rồi, Sở Thức Sâm đối với vị thư ký mới này có ấn tượng không tệ, ngày mai sẽ chính thức đi làm, tất cả các phòng ban hoạt động trở lại, sau đó sẽ tiến hành bàn giao tài liệu.
Đồ đạc cá nhân của cậu không nhiều, chỉ cần một chiếc hộp nhỏ là đủ, chậu hoa kiếm lan đã được mang về nhà trước chuyến công tác đi Thâm Quyến, đã được dì Đường chăm sóc cho đất phì nhiêu cành lá tươi đẹp, hôm nay mang đến để trưng lên.
Trong bộ phận có trang trí rất nhiều cây xanh, Phùng Hàm tưởng rằng hoa kiếm lan là tài sản chung, nói: “Tôi có cần phải tưới nước mỗi ngày không?”
Sở Thức Sâm cười nói: “Không cần, kiếm lan tôi sẽ đem đi.”
Trước tòa nhà văn phòng có đậu một chiếc xe Buick, tài xế của Hạng Minh Chương đang đợi ở bên cạnh, đợi đến khi Sở Thức Sâm ra ngoài thì mở cửa.
Hạng Minh Chương đi vội vàng nên quên nói với Sở Thức Sâm rằng sau khi được thăng chức lên giám đốc bộ phận tiêu thụ, công việc vô cùng bận rộn, công ty đã cấp cho cậu một chiếc xe riêng và tài xế.
Xe chạy ra khỏi khuôn viên, tài xế nói: “Thư ký Sở, à không, phải gọi là giám đốc Sở rồi.

Hạng tiên sinh nói chúng ta đã khá quen thuộc nên sẽ không bị gò bó, sau này sẽ do tôi đưa đón cậu.”
Trong lòng Sở Thức Sâm hiểu rõ, bởi vì đã từng bị theo dõi nên Hạng Minh Chương vì để đảm bảo an toàn cho cậu, cậu hỏi: “Vậy ai sẽ lái xe cho Hạng tiên sinh?”
“Công ty có một đội tài xế, hẳn là sẽ đổi người.” Tài xế nói, “Tối nay là Hạng tiên sinh tự mình lái xe.”
Sở Thức Sâm không biết là do phòng ngừa chu đáo, hay là do thói quen khó thay đổi: “Khi nào tài xế mới được quyết định thì cho tôi phương thức liên lạc, vạn nhất Hạng tiên sinh có tình huống bất ngờ thì sẽ tiện liên lạc hơn.”
Tài xế muốn nói thư ký mới lo liệu là được rồi, nhưng lại sửa miệng: “Không thành vấn đề.”
Sở Thức Sâm về đến nhà, trong phòng khách có để bánh ngọt và champagne, trong vườn hoa cũng vừa hái xuống một bó hoa cải gió (*) thơm phức, Châu Khác Sâm báo tin tức, cả nhà đều đã biết cậu trở thành giám đốc rồi.
(*) hoa cải gió: loại cây thân bò, hoa nhỏ mọc dài như tấm thảm với hương thơm đặc trưng rất hấp dẫn, mình thấy tên tiếng Trung của hoa cải gió (香雪球) rất là hay luôn, nếu dịch sát nghĩa luôn nghĩa là “quả cầu tuyết thơm”, mọi người xem hình thì có thể thấy hoa này mọc thành nguyên một bó như quả cầu tuyết vậy nên tên như z cũng dễ thương lắm í =)))
Bà Sở đặc biệt cảm động, nếu không phải do trời tối, quả thực còn muốn đến nghĩa trang báo với Sở Triết một tiếng.
Sở Thức Sâm ăn một miếng bánh ngọt, lại cầm thêm một miếng nữa lên lầu bàn giao tài liệu công việc, Sở Thức Hội đi theo vào trong thư phòng, làm ổ trên sofa đọc tài liệu do giáo viên hướng dẫn gửi tới.
Thời cơ hiếm hoi, Sở Thức Sâm muốn hỏi Sở Thức Hội về cảm giác hiện tại với Lý Hành, nhưng cậu là một người đàn ông đi thám thính chuyện yêu đương của cô nương nhà người ta, thật sự khó mà mở miệng.
Cậu lại bắt đầu làm nền: “Triển lãm thiết kế sẽ thiết kế những gì?”
Sở Thức Hội nói rất nhiều danh từ thuật ngữ, triển lãm là dành cho bên ngoài, đến lúc đó sẽ mời một số công ty khoa học kỹ thuật, cô hỏi: “Anh sẽ đến cổ vũ chứ? À quên đi, anh làm giám đốc rồi sẽ bận hơn so với thư ký rất nhiều.”
Sở Thức Sâm nói: “Cho dù có bận cũng phải dành thời gian đến cổ vũ em.”
Sở Thức Hội lúc này đã hài lòng: “Anh, anh nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, em tin tưởng anh.”
Sở Thức Sâm nhân cơ hội nói: “Vĩnh viễn đừng bao giờ quá tin tưởng người khác, nhất là đàn ông, tin tưởng chính em là được rồi.”
Không ngờ đến, Sở Thức Hội hỏi ngược lại: “Vậy thì anh có tin Hạng Minh Chương không?”
Sở Thức Sâm sửng sờ: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Anh ấy là đồng nghiệp đó phải không?” Sở Thức Hội vặn mình trên ghế sofa, đối mặt với bàn làm việc, “Người anh hẹn hò trước đây là Hạng Minh Chương, em nói có đúng không?”
Sở Thức Sâm bị sự vạch trần bất thình lình này làm cho choáng váng, cũng không nguỵ biện nữa: “Đúng—-”
“Em biết ngay mà.” Sở Thức Hội nói, “Anh à anh được thật đấy, sau khi mất trí nhớ xong thì thoát thai hoán cốt, ngay cả thẩm mỹ cũng từ idol mạng chuyển sang tổng tài rồi.”
Sở Thức Sâm cảm thấy hơi choáng váng, sờ bàn phím gõ sai mất một hàng chữ: “Tiểu Hội, trước tiên đừng nói với mẹ.”
“Anh vẫn chưa theo đuổi được sao?”
“A, ừm…”
Sở Thức Sâm nói: “Em cảm thấy Hạng Minh Chương cũng thích anh, hai người xem như lâu ngày sinh tình đi? Nhưng anh đã không còn là thư ký nữa, chuyển đến Diệc Tư nhất định không tiện như gian hàng gần mặt nước (*).”
(*) gian hàng gần mặt nước: xem lại chú thích chương 20
Vốn dĩ tài liệu sẽ hoàn thành trong một tiếng, nhờ có phúc của Sở Thức Hội, Sở Thức Sâm đã làm tới ba tiếng đồng hồ, cậu gửi bản điện tử cho Phùng Hàm, sau đó in ra bản giấy.
Tổng cộng có mười bốn trang, không kể to nhỏ, hóa ra cậu lại chú ý nhiều như vậy.
Ngày hôm sau đi làm, Hạng Minh Chương đi họp ở Hạng Việt cũ, cửa văn phòng tổng tài vẫn khóa, Sở Thức Sâm và Phùng Hàm trao đổi số điện thoại di động và WeChat, để có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Sở Thức Sâm chuyển đồ đến bộ phận tiêu thụ ở Diệc Tư, để tiếp đón cậu, ngày hôm qua tầng 12 đã được dọn dẹp sạch sẽ, bố trí rực rỡ hẳn lên.
Bộ phận đã trải qua nhiều lần biến động nhân sự, những gương mặt cũ mới đan xen, Sở Thức Sâm đã sớm không còn là “con trai Sở Triết” lúc mới vào công ty, mọi người đối đãi với cậu vừa có tôn kính, vừa có kiêng kỵ, càng có một phần tin cậy.
Văn phòng giám đốc nằm ở phía Bắc quay mặt về hướng Nam, rất rộng rãi, trên bàn trà ở khu vực tiếp khách là những món quà mừng thăng chức của mọi người.
Sở Thức Sâm kéo rèm che nắng ra, để cho ánh sáng mặt trời chiếu vào, sắp xếp các đồ dùng văn phòng lên bàn, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Hạng Minh Chương: Em nhậm chức rồi.
Hạng Minh Chương trả lời: Chúc cho mọi chuyện thuận lợi, giám đốc Thẩm (*).
(*) giám đốc Thẩm chỗ này khác với giám đốc Thẩm bình thường hay gọi nha, giám đốc Thẩm bình thường là đặc biệt chỉ giám đốc ngân hàng luôn còn đây là giám đốc bộ phận thui
Sở Thức Sâm thấp giọng cười, ngẩng đầu lên thì có người gõ cửa, là Lý Tàng Thu.

Cậu đặt điện thoại di động xuống, công tư phân minh mà xưng hô: “Lý tổng.”
Thông báo được đưa ra ngày hôm qua, ngàn vạn tâm tư của Lý Tàng Thu đều đã lắng xuống rồi, lúc này trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Thức Sâm, sau này con chính là lão đại của bộ phận tiêu thụ ở Diệc Tư rồi.”
Sở Thức Sâm nói: “Áp lực của con không nhỏ, chỉ có thể cố gắng hết sức, Lý tổng có việc gì thì cứ việc phân phó.”
“Phân phó gì chứ, chúng ta chỉ cần phố hợp thật tốt là được.” Lý Tàng Thu vui vẻ nói, “Ba con nếu còn sống thì sẽ vui biết bao nhiêu, nhìn thấy thành quả hôm nay của con, ông ấy nhất định sẽ vui muốn chết.”
Sở Thức Sâm nói: “Trách con hiểu chuyện quá muộn, cứ từ từ đuổi kịp vậy.”
Lý Tàng Thu nói: “Nếu con cần sắm thêm gì hay cần giúp đỡ gì cứ nói với chú, chú sẽ lập tức thu xếp cho con.”
Sở Thức Sâm không có nhu cầu gì hơn, lập tức vùi mình vào công việc, cuộc họp thường lệ đầu tiên của bộ phận trong năm mới vừa có nhiều việc thời gian lại kéo dài, lúc tan họp đã đến gần trưa.
Trong nhà ăn của công ty, Sở Thức Sâm mở rượu vang đỏ, buổi chiều còn phải đi làm, mọi người chỉ nếm thử một chút.

Giữa chừng Bành Hân mang theo mọi người đến tham gia náo nhiệt, không lâu sau đó Mạnh Đào cũng đem người bên bộ phận tiền bán hàng đi tới, cuộc tụ tập càng lúc càng náo nhiệt.
Sở Thức Sâm nhìn xung quanh hỏi: “Giám đốc Bành, Hạng tiên sinh vẫn chưa về công ty à?”
“Về rồi.” Bành Hân nói, “Nhưng mà cậu biết mà, Hạng tiên sinh bận lắm, thường hay bỏ bữa.”
Sở Thức Sâm rời bàn lấy đồ ăn, vừa đi được nửa đường đã thấy Phùng Hàm vội vàng đi thẳng đến khu đồ ăn lạnh, cầm lấy một cái bánh mì sandwich thịt bò mà Hạng Minh Chương thường ăn.
Sở Thức Sâm không thể giải thích được mà nhớ lại lúc mới đến công ty, Hạng Minh Chương đã muốn làm khó cậu, ăn xong bánh sandwich bắt cậu phải gọt táo.
Lát nữa Hạng Minh Chương ăn xong lại khát, liệu có lặp lại thủ đoạn cũ với người mới không?
Sở Thức Sâm chọn một hộp trái cây, rời khỏi nhà hàng đi lên tầng 9, cậu quen đường quen nẻo đi đến văn phòng tổng tài, không biết sao đã khoá cửa.
Phùng Hàm từ văn phòng thư ký đi ra: “Giám đốc Sở, Hạng tiên sinh vừa mới đi, ngài tìm ngài ấy sao?”
Sở Thức Sâm có chút xấu hổ: “Tôi tiện đường ghé qua xem thôi, đang giữa trưa thế này, Hạng tiên sinh sao lại đi rồi?”
Phùng Hàm nói: “Buổi chiều trong thành phố có cuộc họp buôn bán, Hạng tiên sinh phải thay mặt Hạng Việt cũ bên kia tham gia.”
Sở Thức Sâm gật đầu, đổi đề tài hỏi: “Sao rồi, công việc có thích nghi được không?”
“Vẫn ổn.” miệng Phùng Hàm rất ngọt, “May mà có ngài giúp đỡ tôi, cũng may mà Hạng tiên sinh bao dung.”
Sở Thức Sâm vồ hụt, tự trách chính mình không có chừng mực, thế nhưng lại ở trong công ty bị tư tình chi phối.
Quay trở lại văn phòng trên tầng 12, Sở Thức Sâm chuyên tâm làm việc, bộ phận tiêu thụ có đủ loại bảng biểu báo cáo cần phải xem, thảo luận kế hoạch làm việc quý đầu tiên với bộ phận tiền bán hàng, sàng lọc sơ bộ các dự án.
Sợ tài xế đợi lâu, buổi tối cậu không tăng ca, mang tài liệu về nhà bận rộn đến tối mịt, không đợi được một tin nhắn của Hạng Minh Chương.
Hạng Việt cũ có vẻ rất bận, Hạng Minh Chương mỗi ngày đều đến công ty ở lại một lát rồi rời đi, Sở Thức Sâm mới nhậm chức cũng có một đống việc, khoảng cách hai tầng lầu lại trở thành chướng ngại, ai cũng không gặp được ai, duy nhất chỉ có một lần gặp nhau trong thang máy, nhiều người như thế, ánh mắt cũng chỉ gặp nhau trong khoảnh khắc.
Một tuần trôi qua đầy mơ hồ, thứ sáu, dự án của Hạng Việt cũ đã đi vào nề nếp, Hạng Minh Chương từ chối tiệc chúc mừng, lái xe về nhà.
Gần căn hộ bị kẹt đến mức một bước cũng khó đi, biển quảng cáo đã đổi thành màu hồng, sắp đến ngày lễ tình nhân rồi.
Hạng Minh Chương đã cạn hết kiên nhẫn, quăng xe lại bên đường rồi đi bộ về hết đoạn đường còn lại.
Trên bậc thềm trước cửa căn hộ Ba Mạn Gia có rất nhiều người qua lại, nhưng Sở Thức Sâm vẫn khoanh tay đứng yên, áo khoác màu đen khiến khuôn mặt trắng như tuyết, chóp mũi ửng đỏ vì lạnh.
Bước chân của Hạng Minh Chương hơi dừng lại, ngay lập tức sải bước đến trước mặt Sở Thức Sâm.
Đã đợi quá lâu, Sở Thức Sâm nhất thời chán ngán không chút cảm xúc, thân hình vừa động, chỉ cách một bậc thềm, cậu nghiêng người về phía trước liền có thể chạm vào lồng ngực của Hạng Minh Chương.
“Tài xế đâu?” Hạng Minh Chương lên tiếng quở trách, “Tại sao lại đứng ở đây một mình, vạn nhất có nguy hiểm thì em trốn đi đâu?”
Sở Thức Sâm nói: “Sảnh lớn nhiều người thế này, sẽ không sao đâu.”
Hạng Minh Chương nói: “Có người đến tông em một cái, đâm em một dao rồi bỏ chạy thì em phải làm sao?”
Sở Thức Sâm không gọi điện thoại, còn tưởng rằng Hạng Minh Chương sẽ kinh hỉ, dường như đã chữa lợn lành thành lợn què rồi, cậu không chắc chắn hỏi: “Chẳng lẽ chỉ có mình em nhịn đến vất vả sao?”
Hạng Minh Chương cảm thấy trái tim như bị bóp lấy một cái, gió lạnh đánh thức sự khẩn trương vừa nãy, anh nắm lấy một bên cổ tay Sở Thức Sâm, thở dài nhận thua: “Em đúng là biết cách gây khó dễ cho anh.”
Hai người đều có ngoại hình nổi bật, đứng đối diện nhau trên con phố đông nghịt người, vài người đi bộ qua đi qua thường xuyên ngoảnh đầu lại nhìn, Sở Thức Sâm da mặt mỏng, nhưng cũng không muốn tách ra: “Em nhớ anh lắm rồi.”
Hạng Minh Chương đột nhiên mềm lòng, nhưng được nước làm tới lại là bản năng: “Nhớ bao nhiêu?”
Sở Thức Sâm vừa mới gặp đã bị giáo huấn, nhịn lại sự không cam lòng: “Anh tốt nhất cũng phải nói mấy lời em thích nghe trước đã.”
“Ví dụ là gì, anh cũng nhớ em?” Hạng Minh Chương nói từng câu một, “Bởi vì không gặp được em nên cũng lười đến công ty, trong lúc tham luận ở Hạng Việt cũ thì trả lời tin nhắn của em, bị mấy thành viên quản trị nhíu mày.

Sợ em bị người ta chỉ trích có anh chống lưng, anh nhẫn nhịn không lên tầng 12, chỉ mong sao Diệc Tư có việc gì đó em sẽ đến tìm anh, nhưng em có phải là quá giỏi giang rồi không? Lúc đến văn phòng không gặp được tại sao không gọi cho anh, anh đương nhiên sẽ ngoảnh đầu quay lại.

Lúc nãy nhìn thấy em vừa mừng vừa lo, tính là cái gì, có phải là nhớ em tới mức sắp phát điên rồi không?”
Hai lỗ tai của Sở Thức Sâm nóng rực, cổ tay bị nắm chặt đến mức máu không lưu thông được, cậu vừa khắc chế vừa thổ lộ: “Đêm nay em không muốn về nhà.”
Hạng Minh Chương kéo Sở Thức Sâm lảo đảo một bước, tay nắm tay nhau bước lên bậc thềm, màn hình khổng lồ trên phố đang nhấp nháy hình trái tim màu hồng, anh nói: “Lễ tình nhân tìm tới tận cửa, em đừng nghĩ tới chuyện đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui