Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng


Sau khi bàn chuyện xong luật sư Lôi rời đi trước, bà Sở nhất định muốn Hạng Minh Chương ở lại ăn trưa.
Món canh cần phải đun thêm một lúc nữa, Sở Thức Sâm đưa Hạng Minh Chương lên tầng 2.
Trong suốt chặng đường, cả hai nhiều lần vượt rào trước khi xác nhận quan hệ, ở công ty lúc uống say làm chuyện hoang đường, ở Cáp Nhĩ Tân chung giường chung gối, dựa vào sự ái muội mà đã làm đủ chuyện thân mật.
Sau khi ở bên nhau, Sở Thức Sâm ở lại Mạn Trang nhiều ngày, nhiều lần qua đêm ở căn hộ Ba Mạn Gia, ở biệt thự Nam Sơn trong chuyến đi Thâm Quyến, phàm là địa bàn của Hạng Minh Chương cậu đều đã đi qua rồi.
Ở nhà họ Sở thì lại tuân thủ bổn phận, Hạng Minh Chương đã tới đây rất nhiều lần, hôm nay quan hệ giữa hai người công khai, đây là lần đầu tiên anh lên lầu vào phòng ngủ của Sở Thức Sâm.
Căn phòng gọn gàng trang nhã, bởi vì vốn dĩ là phòng dành cho khách nên ánh sáng hơi kém, bên tường là bóng dáng của chiếc đàn Steinway màu đen.
Hạng Minh Chương nhấc nắp đàn lên, nhấn vài nốt trên phím đàn hỏi: “Đàn tỳ bà anh tặng em đâu?”
Sở Thức Sâm nói: “Cất ở trong tủ rồi, đúng giờ sẽ lấy ra lau, anh muốn kiểm tra sao?”
“Tỳ bà có gì hay mà kiểm tra?” Hạng Minh Chương nhìn xung quanh, không hề khách khí mà ngồi xuống đầu giường, thò tay vào giữa hai cái gối, chỉ tìm thấy một tập tản văn đọc trước khi đi ngủ.
Sở Thức Sâm nói: “Anh đang tìm gì vậy?”
Hạng Minh Chương nói: “Xem xem em có giấu bí mật nhỏ nào không.”
Sở Thức Sâm đứng bên cạnh tủ, ngăn kéo lớn nhất bị khóa, cậu cắm chìa khóa vào mở ra, bên trong xếp bảy tám hộp xì gà, cậu chưa từng hút trước mặt người nhà, mỗi ngày đóng cửa lại đối diện với khoảng không trên sân thượng mà nhả khói.
Hạng Minh Chương tiến lại gần, anh không bao giờ quên được bộ dáng Sở Thức Sâm hút xì gà, bàn tay đó, đôi môi đó, khuôn mặt bao phủ một làn khói nhạt đó, tất cả đều thu hút sự chú ý của người khác.
Sở Thức Sâm cũng nhớ, Hạng Minh Chương mượn cớ nếm thử xì gà để hôn cậu, sặc đến lợi hại, chỉ vì một chốc vui sướng mà không ngại hại gan hại phổi, cậu hỏi: “Anh thấy mùi vị có được không?”
Hạng Minh Chương nói: “Quên rồi.”
Xì gà trong ngăn kéo được sắp xếp theo mùi vị từ nhạt đến đậm, Sở Thức Sâm nói: “Chọn một hộp đi, tặng cho anh.”
Hạng Minh Chương không thông thạo nên nói: “Một điếu là đủ rồi, em chọn giúp anh đi.”
Sở Thức Sâm nhớ lại chuyện thổ lộ tình cảm với gia đình, hóa ra không khó, lúc nói ra khỏi miệng giống như tàn thuốc đang cháy rơi xuống, tuy không đau nhưng lại khiến người ta không khỏi cuộn tay lại.
Cậu chọn một điếu xì gà có hương vị vừa phải, tên là “Romeo Y Julieta” (*), bỏ vào một bao thuốc lá cầm tay bằng da bò kèm thêm bật lửa.
(*) xì gà Romeo Y Julieta: một dòng xì gà Cuba, mình tra được dòng Linea De Oro Hidalgos này làm hình mẫu cho mọi người dễ hình dung xong bị sốc vì giá 20 điếu tận 40 củ ôi sở thích của Thẩm thiếu gia đắt đỏ thật đấyyy

Hạng Minh Chương nói: “Em nói lúc tâm tình không tốt có thể hút một điếu, có thể giải quyết được sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Đợi đến khi nào anh không vui có thể thử xem.”
Hạng Minh Chương cất bao thuốc đi: “Đàn ông độc thân chỉ có thể dựa vào thuốc lá rượu chè, anh thì muốn em vỗ về anh.”
Sở Thức Sâm vô cớ nghĩ đến Hạng Hành Chiêu, có thể là bởi vì Hạng Minh Chương cường đại và bá đạo, hai lần sa sút duy nhất đều xảy ra trước mặt nhà họ Hạng, Hạng Hành Chiêu cũng sẽ theo đó mà mất khống chế rồi phát bệnh.
Cậu đáp ứng: “Đương nhiên là em sẽ ở bên anh rồi.”
Bữa trưa đã chuẩn bị xong, Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương đi xuống cầu thang, ăn một bữa ngon lành.

Bà Sở đã nói rất nhiều điều với Hạng Minh Chương, nào là bao dung, nào là thông cảm, quả thực như thể giao phó Sở Thức Sâm đi vậy.
Sau khi ăn xong, Sở Thức Sâm tiễn Hạng Minh Chương rời đi, lúc quay trở lại biệt thự thì bà Sở và Sở Thức Hội đang dựa vào nhau trên ghế sofa, hôm nay biết được rất nhiều thông tin, trong lòng vui buồn lẫn lộn, bây giờ lắng lại rồi không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Sở Thức Sâm ở lại với họ, hai mẹ con nói rằng thật may mắn khi có cậu ở đây.
Cậu chợt nghĩ, cố gắng hết sức để làm đứa con trai giả, anh trai giả này, một ngày nào đó khi thân phận bại lộ, hy vọng rằng oán hận của bọn họ sẽ ít đi một chút.
Thứ hai, Sở Thức Sâm dẫn theo trưởng bộ phận tư vấn tiền bán hàng và Châu Khác Sâm đến Y dược Ngưng Lực để chính thức bàn về nhu cầu, đồng thời tìm hiểu tại chỗ các vấn đề về công năng của hệ thống cũ của Ngưng Lực.
Buổi trưa quay trở lại khuôn viên, Sở Thức Sâm không đến nhà ăn mà trực tiếp quay về văn phòng trên tầng 12.

Cậu vắng mặt vào cuộc họp thường kỳ buổi sáng nên gom lại vài tài liệu cần xem, còn có hai bản giao diện cần ký do bộ phận tiền bán hàng gửi đến.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ trong một hơi, Sở Thức Sâm cong ngón tay xoa xoa mi tâm, đứng dậy đi đến văn phòng của Lý Tàng Thu.
Đang trong giờ nghỉ trưa, Lý Tàng Thu dựa vào ghế sofa chợp mắt khoảng mười lăm phút, ông vẫn duy trì tư thế thoải mái, đưa tay thắt chặt cà vạt, nói: “Ngồi đi.”
Sở Thức Sâm ngồi xuống chiếc ghế sofa một người bên cạnh, trên bàn trà đã được trang bị đầy đủ tiện nghi, có cả nước nóng, Lý Tàng Thu có thói quen tỉnh dậy sẽ uống một tách trà đậm để nâng cao tinh thần.
Sở Thức Sâm cũng khát nước, vì vậy lấy từ trong hộp đựng trà lấy ra một ít Quân Sơn Ngân Châm bỏ vào trong ấm trà, nói: “Sáng nay đã đi gặp đoàn đội của bên Y dược Ngưng Lực.”
(*) Quân Sơn Ngân Châm: một loại trà màu vàng từ đảo Quân Sơn thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.

Đây được coi là loại trà quý hiếm nhất của Trung Quốc và là một trong Mười loại trà nổi tiếng của Trung Quốc.
Lý Tàng Thu hỏi: “Cuộc nói chuyện thế nào?”
Sở Thức Sâm vừa tráng trà vừa báo cáo, giọng điệu nhẹ nhàng, trên tay cầm bộ ấm trà, động tác vừa lưu loát vừa vững vàng.
Lý Tàng Thu thỉnh thoảng sẽ “ừm” một tiếng, không đưa ra bất kỳ ý kiến ​​nào khác, ông nhìn Sở Thức Sâm từ trong ra ngoài đều ôn hoà và thành thục, rồi lại liên hệ lại lần nữa, vẫn luôn cảm thấy không quá chân thực.
Sau khi nói xong chuyện công việc, Sở Thức Sâm rót ra một tách trà đậm, tự nhiên nói: “Lý Hành gần đây không bận sao?”
Lý Tàng Thu nhấp một ngụm thưởng thức, rũ xuống mi mắt: “Nó sống ở bên ngoài, chú cũng không quản nó được.

Có chuyện gì sao?”
Rất nhiều người khen Lý Tàng Thu bảo dưỡng rất tốt, một năm nay thế nhưng lại thấy già đi, Sở Thức Sâm chú ý đến nếp nhăn rất sâu trên khoé mắt của Lý Tàng Thu, nói: “Cậu ta vì buổi triển lãm thiết kế của Tiểu Hội mà bận trước bận sau, không nên làm chậm trễ công việc của Độ Hành.”
Sở Thức Sâm rất hiếm khi ở công ty bàn việc tư, Lý Tàng Thu nhấp một ngụm trà nói: “Tiểu Hội tổ chức triển lãm thiết kế không dễ dàng, giúp đỡ là chuyện nên làm.”
“Vấn đề chủ yếu là chọn địa điểm.” Sở Thức Sâm nói, “Hạng tiên sinh có nghe nói rồi, anh ấy bảo sẽ giúp tìm địa điểm.”
Lý Tàng Thu từ tốn cười lên: “Hạng tiên sinh với con có quan hệ tốt, nhưng cậu ấy cách Tiểu Hội một tầng, Lý Hành với tư cách là bạn trai đối với Tiểu Hội càng thân thiết hơn.”
Sở Thức Sâm xoay xoay chén trà nói: “Chú à, chú không hiểu, trường học là một xã hội thu nhỏ, có Lý Hành giúp đỡ, không có gì đảm bảo sẽ không có ai nói Tiểu Hội dựa dẫm vào bạn trai.”
Lý Tàng Thu lãnh đạm nói: “Thì có gì đâu.”
Sở Thức Sâm hỏi ngược lại: “Nếu như Lý Hành bị người ta nói dựa vào bạn gái để mở công ty, cậu ta sẽ vui sao?”
Sắc mặt Lý Tàng Thu tối lại một chút: “Vậy thì để cho một người ngoài như Hạng tiên sinh giúp đỡ liền không thành vấn đề sao?”
“Con đã nói với Tiểu Hội rằng đó là quan hệ của con.” Sở Thức Sâm cười nhẹ nói, “Suy cho cùng Hạng tiên sinh cũng đã đề xuất trước, con cũng không tiện từ chối, chú thay con nói với Lý Hành một tiếng đi, đừng để cậu ta trách Tiểu Hội không biết cảm kích.”
Lý Tàng Thu không thể nói gì thêm: “Sẽ không đâu, quan hệ của hai đứa nó rất tốt.”
Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, Sở Thức Sâm lại rót thêm một tách trà cho Lý Tàng Thu, cậu chỉ đề cập đến triển lãm thiết kế, thời cơ vẫn còn quá sớm, vẫn chưa tiết lộ về buổi tiệc ký kết.
Ở trong công ty người trước người sau, Sở Thức Sâm mọi thứ vẫn như bình thường, khi rảnh rỗi sẽ cùng bà Sở và Sở Thức Hội nhắn tin trò chuyện một lúc, xác nhận rằng hai bên đều ổn.
Chạng vạng tối, điện thoại nội bộ vang lên.
Sở Thức Sâm không ngẩng đầu, nhấc điện thoại trả lời: “Xin chào, ở đâu vậy?”
Một giọng nam quen thuộc vang lên: “Văn phòng tổng tài.”
Sở Thức Sâm đã đọc xong hàng cuối cùng của tài liệu, khóe miệng khẽ nhúc nhích: “Có chỉ thị gì sao, Hạng tiên sinh?”
Hạng Minh Chương nói: “Đừng để tài xế đợi nữa, tan làm em đi với anh.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Có chuyện sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Xem như là xã giao đi.”
Không cho biết trước cho thấy rằng không phải là sự kiện lớn, Sở Thức Sâm cũng không hỏi chi tiết.

Sau khi tan ca, cậu đi rửa mặt và đi thang máy xuống thẳng garage dưới tầng hầm.
Chỗ đậu xe chuyên dụng của Hạng Minh Chương rất dễ thấy, đèn pha ngay đầu xe chớp hai lần, cánh cửa ghế phó lái nhẹ nhàng mở ra.
Sở Thức Sâm bước tới gần và lên xe, gương mặt vừa được rửa sạch bằng nước lạnh vừa nhẵn mịn vừa thanh sạch, chỗ nhô lên của xương mày và sống mũi được tô điểm bằng ánh sáng mờ ảo trong khoang xe, cậu hơi nghiêng người thắt dây an toàn, hai mắt sốt ruột liếc về phía ghế lái, trong sự ôn nhu có thêm vài phần phong lưu.
Hạng Minh Chương duỗi tay ra, hai má cũng được, dái tai cũng được, đều không nhịn được muốn nhéo một cái, Sở Thức Sâm thế nhưng đẩy tay anh ra, ho nhẹ một tiếng rồi ngồi thẳng người: “Có đồng nghiệp.”
Đang là giờ cao điểm tan tầm, người ra vào tấp nập, Hạng Minh Chương không chấm mút được gì, lúc nổ máy bấm còi mấy lần, trong lúc lui xe còn hậm hực lao ra khỏi garage.
Sở Thức Sâm hỏi: “Xã giao gì vậy?”
Hạng Minh Chương nói: “Anh đã tìm được một địa điểm cho triển lãm thiết kế của Sở tiểu thư, Hư Cốc Uyển.”
Sở Thức Sâm đã từng nghe nói, trong toàn thành phố có không ít công viên nghệ thuật, Hư Cốc Uyển là một công viên tương đối cao cấp, chỉ tổ chức các buổi trình diễn thời trang của các thương hiệu cao cấp, triển lãm các tác phẩm của các nghệ sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước và giới thiệu sản phẩm của một số các tập đoàn lớn.
Chủ đầu tư của Hư Cốc Uyển hẳn là có biện pháp, Sở Thức Sâm nói: “Nghe nói ngưỡng cửa chấp nhận khá cao, loại triển lãm thiết kế do sinh viên đại học tổ chức này liệu có chấp nhận được không?”
Hạng Minh Chương chọn Hư Cốc Uyển, thứ nhất là do địa điểm phù hợp, có sẵn đoàn đội bố trí triển lãm, thứ hai là địa bàn của riêng mình, thuận tiện cho việc sắp xếp.

Anh nói: “Có thể thương lượng được, chủ đầu tư là dượng anh.”
Sở Thức Sâm có ấn tượng với dượng của Hạng Minh Chương, luôn ở bên cạnh Hạng Hoàn, cũng không quá để ý, nói: “Tối nay là gặp dượng anh bàn chuyện này à?”
Hạng Minh Chương không khách khí nói: “Ông ta rất dài dòng, anh cũng lười hỏi, cứ nói với cô anh là được.”
Hai cô cháu đã hẹn nhau ở một nhà hàng Trung Quốc, mỗi tối chỉ chỉ phục vụ hai bàn nên có tính riêng tư rất tốt.

Sau khi bước vào gian hàng và ki ốt liền tràn ngập không khí của một bữa tiệc xuân.
Trong bao sương có một tấm bình phong ngăn cách, có người đang ngồi bên trong chơi đàn tranh, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm chỉ mất thời gian rửa tay pha trà thì Hạng Hoàn đã đến.
Nhưng không chỉ có một mình Hạng Hoàn, chú Tề còn đẩy Hạng Hành Chiêu đi theo phía sau.
Hạng Minh Chương bình tĩnh đứng dậy gọi: “Ông nội, cô.”
Hôm nay Hạng Hoàn được nghỉ, đến biệt thự Tĩnh Phổ thăm Hạng Hành Chiêu, nói: “Lúc trả lời điện thoại ông nội con nghe thấy cô gọi tên con liền nhắc đến con, khăng khăng muốn đi theo.”
Hạng Hành Chiêu vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, tình trạng vẫn xem như là ổn định, Hạng Minh Chương nói: “Ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.”
“Còn con đó, chỉ không cần lộ mặt thôi đã khiến ông nội nhớ nhung rồi.” Hạng Hoàn mang theo nụ cười trên môi nhưng nói lời hà khắc, “Không giống như Như Cương, lúc nào cũng ôm con theo lắc lư trước mặt mà ông cụ đều không có phản ứng.”
Hạng Minh Chương mỉm cười, dư âm của trò hề trong ngày Tết để lại rất lâu, mọi người đều chăm chỉ chạy về dinh thự, là sợ Hạng Lung thật sự quay lại, hay là lo lắng tình huống của Hạng Hành Chiêu chuyển biến xấu đi, muốn tranh thủ biểu hiện một chút?
Hạng Minh Chương ngồi cạnh Hạng Hành Chiêu và nói: “Chú Tề, ăn cùng nhau đi.”
Chú Tề tự giác chọn một góc bàn dài, đồ ăn được dọn lên đủ, Hạng Hoàn hoà nhã nói: “Tiểu Sở, nghe nói con đã được thăng chức lên giám đốc rồi, chúc mừng nhé.”
Sở Thức Sâm nói: “Cảm ơn Hạng tổng.”
“Không cần coi trọng như vậy, cứ theo Minh Chương gọi cô là được rồi.” Hạng Hoàn biết cương biết nhu, “Con càng ngày càng có bản lĩnh, mẹ con nhất định là rất vui vẻ.”
Nói chuyện phiếm vài câu về chuyện gia đình, Hạng Minh Chương bưng bát cháo để nguội cho Hạng Hành Chiêu, đi vào chủ đề chính: “Cô, con muốn mượn Hư Cốc Uyển tổ chức một hoạt động.”
Hạng Hoàn hỏi: “Hoạt động của công ty các con sao? Hư Cốc Uyển có bốn năm khu, con mượn bao nhiêu chỗ?”
“Hạng tiên sinh là đang giúp đỡ chuyện của con.” Sở Thức Sâm nói, “Em gái con sắp phải tổ chức một buổi triển lãm thiết kế, đây là một dự án ngoại khóa của trường.

Ngoài một số giảng viên và sinh viên sẽ mời một số chuyên gia từ các công ty khoa học kỹ thuật đến xem triển lãm và giao lưu.”
Hạng Hoàn suy tư: “Tiểu cô nương lợi hại như thế sao, vậy thì cần phải hỗ trợ thôi.

Bất quá tháng này có triển lãm mỹ thuật, đừng để trùng là được, bọn con định mượn mấy ngày?”
Hạng Minh Chương suy nghĩ một chút: “Ba ngày, cần phải bố trí.”
“Đến lúc đó khoảng mấy giờ thì kết thúc?” Hạng Hoàn nói, “Việc dọn dẹp được thuê bên ngoài, bình thường kết thúc hoạt động trong vòng một tiếng đồng hồ phải quét dọn, dọn sạch xong cần phải tiến hành kiểm tra một lần nữa địa điểm và thiết bị như thường lệ.”
Sở Thức Sâm nói: “Ban ngày là triển lãm thiết kế, buổi tối còn có một bữa tiệc.”
Hư Cốc Uyển đã từng tổ chức các bữa tiệc văn học nghệ thuật và mở tiệc nghệ thuật quy mô lớn, nhưng Hạng Hoàn chưa từng tham gia qua, hỏi: “Quy mô lớn thế nào? Có cần bố trí riêng không?”
“Số người cụ thể vẫn chưa xác định, nhưng ước tính cẩn trọng là khoảng ba bốn mươi người.” Hạng Minh Chương nói, “Những thứ khác không cần quản, tăng cường an ninh hơn một chút.”
Hạng Hoàn đột nhiên trầm mặc, gắp một miếng thịt bò đưa lên miệng, chậm rãi nhai: “Con muốn loại an ninh nào? Bảo vệ hay là bảo mật? Tính chất của bữa tiệc cần phải thu liễm lại, đừng để chơi đùa quá mức.”
“Sở Thức Sâm” trước đây ăn chơi có tiếng, chẳng trách sao Hạng Hoàn hiểu lầm, Hạng Minh Chương nói: “Cô à cô nghĩ đi đâu vậy? Là tiệc ăn mừng thôi.”
Sở Thức Sâm và Hạng Hoàn không có mối quan hệ lợi và hại, giải thích nói: “Là gia đình con muốn chuyển nhượng cổ phần, dự định tổ chức một bữa tiệc để tổ chức lễ ký kết.”
Hạng Hoàn đã yên tâm lại, theo như bà biết, nhà họ Sở chỉ còn lại cổ phần của Sở Thức Hội trong Diệc Tư, hiện tại Sở Thức Sâm có tương lai tươi sáng ở công ty, có tám phần là muốn có cổ phần để củng cố thân phận, bà nói: “Anh em bọn con cảm tình thật không tệ.”
Địa điểm đã được định, cháo cũng không còn nóng nữa, chú Tề nói: “Hạng tiên sinh cậu ăn đi, để tôi đút chủ tịch Hạng.”
Vẻ mặt của Hạng Hành Chiêu đừ ra, nhưng thực chất đang lắng nghe mọi người nói chuyện, rên rỉ nói: “Minh, Minh Chương, đút.”
“Để tôi đi.” Hạng Minh Chương nâng bát lên, dùng thìa sứ khuấy bát cháo hải sâm đặc sệt.
Anh đút từng thìa từng thìa cho Hạng Hành Chiêu, cháo từ khóe miệng chảy xuống cần phải lau đi, chưa đủ mùi vị thì phải thêm rau, rau không vừa ý thì nhổ ra ngoài, anh liền đưa tay ra đỡ lấy.
Hạng Hoàn “chậc chậc” cảm thán: “Ba, Minh Chương thực sự rất kiên nhẫn với ba đó.”
Hạng Hành Chiêu hôm nay rất thành thật, nhưng tốc độ ăn uống chậm hơn bình thường, nhìn chằm chằm vào Hạng Minh Chương không chớp mắt, như thể muốn kéo dài thời gian ở chung giữa hai ông cháu.
Sau bữa ăn, chú Tề đẩy Hạng Hành Chiêu đi ở phía trước, Hạng Hoàn thì thầm với Hạng Minh Chương ở phía sau: “Hôm Tết chịu kích thích xong ông nội con càng thêm hồ đồ rồi, thỉnh thoảng sẽ đờ đẫn rất lâu không động đậy, huyết áp khi cao khi thấp.”
Hạng Minh Chương nói: “Điều dưỡng thêm một thời gian xem sao, nếu không ổn thì nhập viện.”
Hạng Hoàn nói: “Là bởi vì nhắc đến Hạng Lung.”
Hạng Minh Chương nói: “Lần trước là chính ông nội tự đề cập.”
“Cô không quan tâm ai là người đề cập đến.” Hạng Hoàn mượn cớ Hạng Minh Chương có việc cần nhờ mình, thẳng thắn nói rõ, “Con biết tung tích của Hạng Lung, nhưng cậu ấy tốt hơn là đừng quay lại vào lúc này, ông nội con không thể chịu đựng được kích thích nữa.”
Hạng Hành Chiêu hi vọng Hạng Lung về nhà nhất, người ngoài cũng có thể nhìn ra, Hạng Minh Chương không nói thẳng ra, nhưng cũng không cam đoan: “Vâng, trong lòng con tự có tính toán.”
Chờ bên ngoài nhà hàng là một chiếc Porsche Panamera hành chính dài, trước đây từng là chiếc xe chuyên dụng của Hạng Hành Chiêu, sau khi bị bệnh đã ít sử dụng lại, vẫn luôn được đậu trong hầm để xe của dinh thự Tĩnh Phổ.
Chú Tề đỡ Hạng Hành Chiêu ra khỏi xe lăn, nhưng Hạng Hành Chiêu kháng cự không muốn lên xe, run rẩy giơ tay về phía Hạng Minh Chương.
Đồng hồ Seiko với dòng chữ “Trang Châu nằm mơ về bướm” trên cổ tay, Hạng Hành Chiêu lại cố gắng vùng vẫy đẩy chú Tề ra, hét lên: “Minh Chương!”
Hạng Minh Chương sửng sốt một chút, sau đó bước lên phía trước, thân thể nặng nề già nua của Hạng Hành Chiêu lao về phía anh, hoá ra là muốn ôm anh.
Hạng Hoàn cười nói: “Sao lại không nỡ thế nhỉ, để thằng bé cuối tuần đến Tĩnh Phổ gặp ba.”
Sở Thức Sâm ở bên cạnh quan sát, nhận ra được Hạng Hành Chiêu vốn dĩ có chiều cao tương đương với Hạng Minh Chương, chỉ vì thân hình bị bệnh gầy guộc còng xuống mới khiến cho ông thấp hơn một chút.
Gió lạnh ảm đạm, Hạng Hành Chiêu rũ mắt, tròng mắt xám đen ướt đẫm nước mắt nóng hổi, ông như thể tự giác được nên cúi đầu, lau vào vai của Hạng Minh Chương.
“Ông nội.” Hạng Minh Chương trầm giọng hỏi, “Sao vậy?”
Hạng Hành Chiêu không nói nên lời, buông anh ra, chống đỡ không nổi mà ngã xuống, được chú Tề đỡ vào trong khoang xe.
Sở Thức Sâm không muốn mê tín, nhưng cậu không thể giải thích được mà nghĩ đến một từ … hồi quang phản chiếu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui