Edit: Huyền Trân
Beta: Khinh Yên
“Làm sao vậy?” Lục Kiến Trạch nhìn cô đang trừng to hai mắt tròn xoe, cảm thấy có chút thú vị, giơ tay xoa xoa đầu cô “Ngạc nhiên sao?”
Lâm Lạc Chỉ gật đầu.
Lục Kiến Trạch đưa tay ra thử nhiệt độ của cháo “Không có gì đâu, chúng ta ăn cháo trước đi.”
Lâm Lạc chỉ không nhúc nhích, lúc trước cô luôn nghĩ rằng Lục Kiến Trạch sống dựa vào học bổng, nhưng mỗi lần tới xe của anh đều khác nhau, quả thực có điểm không đúng, chỉ là cô không ngờ tới Lục Kiến Trạch có thể kinh doanh lớn như vậy.
“Anh cùng với mấy người bạn hợp tác với nhau.” Lục Kiến Trạch thấy cô bất động liền nói “Anh chỉ chọn địa điểm và điều hành công việc, họ là người bỏ tiền.”
Lâm Lạc Chỉ dường như đã hiểu, nhìn vào phòng một lần nữa, mặc dù người đàn ông vừa mới kêu một tiếng “Lục tổng”, nhưng dấu vết sinh hoạt trong căn phòng này không khác gì những ký túc xá bình thường, Lục Kiến Trạch chắc hẳn là đang sống ở đây vì anh còn phải quản lý công việc, nhưng việc học tập của anh căn bản là không hề bị thụt lùi, vành mắt Lâm Lạc Chỉ vô thức đỏ lên.
Lục Kiến Trạch giang hai cánh tay, ôm cô vào lòng.
Giọng nói trầm thấp của anh dịu nhẹ bên tai cô “Nửa năm đầu tiên thật sự rất mệt mỏi, sau khi anh thích nghi được và ổn định cuộc sống như vậy thì đều ổn rồi, bây giờ em không cần phải lo lắng nhiều cho anh nữa, em có thể tập trung vào việc học, Lạc Chỉ, em không cần lo lắng cho anh, anh sớm đã quen rồi.”
Cô không thể trả lời, bởi chính câu nói “Anh sớm đã quen rồi.” khiến cô khóc òa lên.
Cô nhớ lại đêm mưa hôm đó, Hoàng Mao đã kể cho cô nghe rất nhiều điều về Lục Kiến Trạch mà cô chưa từng biết.
Lục Kiến Trạch từ nhỏ sống rất lạnh lùng, tuổi còn nhỏ đã phải lăn lộn ngoài xã hội, anh bị chính những người thân thuộc nhất của mình dùng cách đê tiện nhất để tính kế.
Lâm Lạc Chỉ bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình ích kỷ, cô đã kéo Lục Kiến Trạch ra khỏi kế hoạch cuộc sống ban đầu của anh vì sự ích kỷ của mình.
Lục Kiến Trạch rõ ràng có thể gạt bỏ tất cả mọi thứ trong quá khứ sau khi thi kỳ tuyển sinh đại học và sống một cuộc sống thực sự thuộc về anh.
Mặc dù lúc đó anh vẫn như cũ không hiểu một chút gì về tình cảm, nhưng anh không cần phải nhận thêm một sự tra tấn nào về thể xác và tinh thần một lần nữa.
Trong hai năm kia, Lục Kiến Trạch lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh khó khăn, vì nhiều lý do, cô lại không thể gửi được tin nhắn Wechat cho Lục Kiến Trạch.
Khi ấy, Lục Kiến Trạch liệu có hối hận về lựa chọn của mình hay anh sẽ không hối hận mà lại một lần nữa cố gắng chạm vào cảm xúc của mình.
Lâm Lạc Chỉ nhớ tới ngày cô nói với Lục Kiến Trạch rằng cô “sợ hãi”, nhưng cho đến tận bây giờ cô mới có thể hiểu được tại sao Lục Kiến Trạch lại hiểu rõ sự “sợ hãi” của cô vào lúc đó.
Lục Kiến Trạch đã trằn trọc bao nhiêu đêm trong căn phòng này rồi?
Anh sẽ mất ngủ, sẽ lo lắng, hơn nữa anh sẽ sợ hãi thời gian và thậm chí anh sẽ tự trách bản thân mình.
Mà vào ngày cô thi đại học, Lục Kiến Trạch lại một lần nữa xuất hiện.
Anh biết rằng cô đã không còn bà nữa, cũng biết rằng Lâm Chấn Đông sẽ không nhớ rằng cô phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Anh luôn nhớ rõ cảm giác một đứa trẻ bơ vơ không có người thân bên cạnh trong những ngày quan trọng sẽ như thế nào, bởi vì những điều đó anh đã từng trải qua tất cả.
Anh cẩn thận bảo vệ, cố gắng vun đắp trong mối quan hệ tình yêu không chắc chắn và không thể kiểm soát nổi mình, anh sợ bỏ lỡ, cũng sợ Lâm Lạc Chỉ ngày càng lún sâu, nhưng anh không đủ khả năng để hứa hẹn kiếp sau với cô.
Nếu Lâm Lạc Chỉ không chắc chắn và lo sợ về mối quan hệ này, như vậy anh cần phải cố gắng khắc phục nhiều hơn nữa.
Trong thế giới của Lâm Lạc Chỉ còn có ông bà yêu thương cô, ít nhất cô sẽ không hoài nghi hay cự tuyệt về tình yêu, nhưng khi lần đầu tiên cô đối mặt với tình cảm của mình, cô càng thêm bất lực và không thể khống chế được, cũng sẽ không nghĩ về sau quá nhiều, có thể là do tuổi còn quá trẻ, cũng có thể cô biết được rằng mình thích Lục Kiến Trạch.
Cô chắc chắn rằng nếu họ có thể ở bên nhau, như vậy thì chỉ cần Lục Kiến Trạch không buông tay, cô nhất định sẽ không rời đi.
Đối với Lục Kiến Trạch thì khác, mỗi bước đi của anh đều vô cùng khó khăn.
Thái độ của anh đối với những mối quan hệ chắc chắn là rất tiêu cực, từ khi anh còn nhỏ, anh không hiểu tại sao ba mẹ lại bỏ rơi mình, và anh phải che giấu, bao một vỏ bọc cho bản thân mình để tự kiếm sống, và lại một lần nữa lột ra lớp vỏ bọc kia, anh chưa bao giờ thật sự được yêu thương.
Trước khi gặp Lâm Lạc Chỉ, anh thậm chí không cho phép mình được động tâm, anh dường như đã chai lì với cuộc sống, trở thành một người như chết đi sống lại trong miệng của người khác.
Nhưng khi nhận ra trái tim đã đóng băng nhiều năm của mình đã bắt đầu rạn nứt và rung động dữ dội vì một người, liệu anh có hoảng loạn, lo lắng hay không?
Anh chưa bao giờ học cách để yêu một người, anh cũng không thể yêu người khác, nhưng bây giờ anh lại cẩn thận, dịu dàng, tỉ mỉ, sẵn sàng giúp Lâm Lạc Chỉ bước từng bước ra khỏi nỗi sợ hãi, hai năm qua anh đã phải trải qua những điều gì.
Lâm Lạc Chỉ nhớ tới ngày Lục Kiến Trạch xuất hiện trong ngày thi đại học hôm đó.
Anh dường như trầm mặc hơn so với lúc trước, nhưng lúc đó cô chỉ lo che đậy cảm xúc của bản thân mình, cũng không có dũng khí hay tâm trí để nhìn những thay đổi của Lục Kiến Trạch.
Cô luôn cho rằng, cô đã từng yêu rất thật lòng, rất cẩn thận.
Nhưng khi nhìn lại, người đã từng không thể yêu người khác lại đã rung động vì cô, còn cô đã thực sự yêu không cẩn thận trong suốt ba năm.
Cô đã từng nghĩ rằng, những nỗi buồn kia của bản thân cuối cùng cũng sẽ có người tới để chia sẻ cùng mình.
Bọn họ gặp nhau ở độ tuổi chưa trưởng thành, lại gieo một mầm thiện ý, nhưng bị những vị chua chát của tình yêu sẽ dần dần che lấp những cái đẹp, để rồi cuối cùng sẽ đơm ra những quả ngọt nhất.
Chỉ là con đường vẫn còn dài, bọn họ vẫn cần phải trưởng thành.
Lục Kiến Trạch tự nói với bản thân mình, mỗi lần đi tới đều sẽ là một chiếc xe khác nhau.
Vào năm thứ hai, vào lúc anh cùng mấy người bạn thành lập công ty cho thuê xe, anh không thể nào không phát triển.
Buổi tối, Lâm Lạc Chỉ trở về kí túc xá và cô bắt đầu đọc lại những cuộc trò chuyện cùng với anh vào ba năm trước.
Thật ra thì cũng không nhiều lắm, khi đó Lục Kiến Trạch nói chuyện ngắn gọn, súc tích hơn.
Trong lời nói cũng không có những quan tâm không cần thiết, nhưng những lúc quan trọng anh sẽ là người đầu tiên xuất hiện.
Cô đã phải trải qua một năm đầy khó khăn, lại dựa dẫm vào Lục Kiến Trạch khi đó sức khỏe của anh không được coi là quá tốt lại ở một mình nơi thành phố xa lạ đầy gian nan trong vòng một năm kia.
Sau đó Lục Kiến Trạch lại một mình rời đi, đến thành phố lớn hơn và bắt đầu lại một mình.
Cô không biết ba của Lục Kiến Trạch có quay lại để tìm anh một lần nữa hay không, nhưng cô biết, anh đối với ba mẹ của mình sẽ chẳng có cảm giác, tình cảm nào đối với họ, thật chí là chán ghét.
Nhưng những lúc đó, anh cần cô đến nhường nào thì anh sẽ không kìm được mà gửi những tin nhắn.
Những giọt nước mắt của cô vẫn lặng thinh, tê tái, đau đớn trong tim.
Buổi tối, vào lúc 12 giờ Lục Kiến Trạch gửi Wechat cho cô để báo lịch trình buổi tối của mình và hướng dẫn về chế độ ăn uống gần đây cho cô.
Sau một lúc lâu chờ đợi, cô vẫn không có trả lời.
Anh nhắn “Chúc ngủ ngon.” và không gửi thêm bất kì tin nhắn nào để làm phiền cô.
Lâm Lạc Chỉ cuộn tròn trong chiếc chăn cùng với chiếc điện thoại trong tay, trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của bạn cùng phòng.
Cô dường như đã quay trở lại những ngày nằm trong bệnh viện nắm tay bà nội và ngủ trong hai năm trước, nước mắt cô chảy không thể nào kìm được, không thổn thức* mà chỉ lặng lẽ rơi từng giọt và đọng lại trên gối.
*Thổn thức: khóc thành những tiếng nhỏ và ngắt quãng như cố nén mà không được, do quá đau đớn hoặc quá xúc động.
Ánh nắng của sớm mai dần dần lọt vào khung cửa sổ, Lâm Lạc Chỉ cuối cùng cũng khép mí mắt sưng lại và chìm vào giấc ngủ.
Các khóa học của tháng 10 nhiều hơn so với tháng 9.
Khóa huấn luyện quân sự và khóa học bách đoàn đại chiến* kết thúc, nhóm người vừa vào đại học cũng bắt đầu chuyên tâm học tập.
*Bách đoàn đại chiến: là chiến dịch lớn do quân đội của Đảng Cộng Sản Trung Quốc và Quốc dân cách mệnh quân dưới sự chỉ huy của Bành Đức Hòa tiến hành chống lại Lục Quân Đế Quốc Nhật Bản cùng các lực lượng quân sự của các chính quyền thân Nhật Bản ở Hoa Bắc.
Chiến dịch đã trở thành tâm điểm tuyên truyền về thành tích của Đảng Cộng Sản Trung Quốc trong thời kỳ chống Nhật.
Chương trình học của đại học M so với đại học N cũng không đơn giản.
Lâm Lạc Chỉ vẫn đang theo học ngành kinh tế tốt nhất của trường đại học M.
Lục Kiến Trạch đang học năm ba, việc học ở trường của anh còn bận hơn.
Thời gian để hai người gặp nhau cũng ít đi, chỉ cuối tuần họ mới có thời gian cùng nhau ra rạp xem phim, hay tìm một quán ăn nổi tiếng nào đó để cùng nhau thưởng thức bữa ăn.
Vào giữa tháng 11, Lưu Tịch Duệ cuối cùng cũng đã gửi lời mời, Lâm Lạc Chỉ cùng Lục Kiến Trạch hẹn thời gian cùng nhau đi du lịch cuối tuần.
Lưu Tịch Duệ nói còn có một bữa tiệc trong công ty tốt nhất vẫn nên tham gia.
Vốn dĩ Lâm Lạc Chỉ định từ chối, nhưng sau khi hỏi, cô phát hiện điểm hẹn là quán ba do Lục Kiến Trạch mở.
Lục Kiến Trạch nói nếu cô uống rượu, cô có thể nghỉ ngơi tại chỗ của anh vào ban đêm.
Lâm Lạc Chỉ nghe xong, cô mỉm cười lập tức đồng ý.
Lục Kiến Trạch nói cô thật ngốc.
Mười giờ sáng, Lục Kiến Trạch ở dưới lầu đợi cô, Lâm Lạc Chỉ nhận được tin nhắn Wechat sau đó xuống lầu.
Vừa bước ra khỏi ký túc xá, cô liền nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh một chiếc xe thể thao chụp hình.
Lâm Lạc Chỉ không thèm quan tâm, nhìn xung quanh tìm kiếm chiếc xe SUV mà Lục Kiến Trạch thường xuyên lái.
Kết quả là người trong xe SUV bỗng nhiên bấm còi.
Vô số người nhìn chằm chằm về phía cô, vài người đang đứng chắn ở phía ghế lái bỗng tránh ra.
Lâm Lạc Chỉ trừng to hai mắt.
Người đàn ông trong chiếc xe thể thao kia tháo kính râm, để lộ ra một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Hôm nay, kiểu tóc của Lục Kiến Trạch rất đơn giản, chỉ là vuốt vuốt ra phía sau cho nó phồng lên sau đó dùng keo xịt cố định lại, vài sợi tóc ngẫu nhiên rơi trên trán.
Anh mặc một bộ âu phục màu đen sẫm được thiết kế riêng, những ngón tay đan vào nhau đang gõ trên vô lăng.
Rất nhiều ánh mắt đảo qua hai người.
Đến khi nghe thấy Lục Kiến Trạch nói: “Vợ à, em đến chậm quá.”
Xung quanh bỗng an tĩnh trong chốc lát, sau đó nổi lên một trận xôn xao.
Xung quanh bỗng nhiên phát ra âm thanh “Đm”, Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ, Lục Kiến Trạch nhếch môi, cúi đầu giúp cô thắt dây an toàn khiến gương mặt cô đỏ bừng.
Anh nhanh chóng dậm chân ga, rời khỏi khuôn viên trường.
Lâm Lạc Chỉ đang giúp Lục Kiến Trạch đeo kính râm, cô mở miệng trong làn gió mát nói: “Lục Kiến Trạch, công ty anh không có xe khác sao?”
Lục Kiến Trạch bật cười: “Đây là chiếc đắt nhất rồi.”
Lâm Lạc Chỉ có chút hoài nghi lỗ tai của mình: “Cái gì?”
“Chiếc đắt nhất.” Lục Kiến Trạch nói “Đủ để mua nửa cái quán bar.”
Lâm Lạc Chỉ dựa tay vào kính cửa xe: “Sao anh lại lái chiếc xe đắt tiền như vậy?”
“Anh muốn đưa em đi dạo.” Khi xe đi đến ngoại ô, anh thả chậm tốc độ.
Tóc Lâm Lạc Chỉ rối tung trong gió, cô lấy dây chun từ trong chiếc túi của mình tùy ý buộc kiểu tóc đuôi ngựa.
Nhưng toàn bộ quá trình này không hề dễ dàng: “Lục Kiến Trạch, chiếc xe đắt nhất của anh không có lợi chút nào?”
Lục Kiến Trạch khẽ cười: “Phải vậy không?”
“Vâng!” Lâm Lạc Chỉ hét lên trong gió.
Ý cười của Lục Kiến Trạch càng sâu “Ngốc ạ.”
Nghe thấy lời này của anh, hai tai Lâm Lạc Chỉ đỏ bừng quay đầu sang chỗ khác, chuyên tâm ngắm cảnh.
Ngoại ô thành phố N thực sự đẹp như tranh vẽ, trời xanh mây trắng, hai bên toàn là cây xanh.
Lâm Lạc Chỉ dựa sát vào mép xe, một tay chống cằm, tay còn lại sờ kính râm bên sống mũi của Lục Kiến Trạch.
Lục Kiến Trạch nhìn thấy bờ môi phụng phịu của cô trong gương chiếu hậu.
Khi dừng lại ở đèn đỏ ngã tư đường, anh không nhịn được mà kéo cô ôm vào lòng và hôn cô.
- -----oOo------.