Editor: Anh Anh
Đột nhiên trời đất quay cuồng, một khắc sau đã bị người khống chế, Tề Tĩnh An nhìn xuống chính mình như một con cừu nhỏ lộ ra bụng mềm đợi làm thịt, lại ngẩng đầu nhìn người yêu trong nháy mắt đã hóa thành sói đói...
Tề Tĩnh An thầm run lên, nhạy bén ý thức được cái tiếng "Tuyên muội" mình gọi kia cực kỳ không đúng lúc, nên lúng ta lúng túng nói: "Ấy, ta...!ta chỉ đùa một chút thôi, ngươi nghìn vạn lần đừng để trong lòng," Nói xong, thấy nụ cười của Hạ Hầu Tuyên vẫn rất "Nguy hiểm", động tác và tư thế nhìn kiểu gì cũng có chút không đúng, hắn ngoài mặt ngượng ngùng nhưng trên thực tế thì lại lo sợ nói: "Điện hạ, A Tuyên, ngươi...!Ngươi có thể đứng dậy khỏi người ta trước không? Ta...!Ta còn có lời muốn nói với ngươi, chúng ta trò chuyện một chút..."
Hạ Hầu Tuyên duỗi một ngón tay ra nâng cằm Tề Tĩnh An lên, nở nụ cười trầm thấp: "Một khắc xuân tiêu giá ngàn vàng, chúng ta đừng lãng phí thời gian, có chuyện gì mai lại nói tiếp." Nói xong, hắn lập tức cúi đầu hôn xuống.
"Cái gì, đợi đã nào...!" Tề Tĩnh An đưa tay chống lên bả vai của Hạ Hầu Tuyên, cả kinh nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Hạ Hầu Tuyên dừng một chút, bật cười nói: "Đương nhiên là động phòng rồi, cái người này không phải biết rõ còn hỏi à?" Nói tới đây, thấy khuôn mặt Tề Tĩnh An lập tức đỏ bừng, hắn không chút khách sáo cắn nhẹ một cái lên khuôn mặt ngon miệng của người kia, vui vẻ nói: "Tĩnh An thân yêu của ta, bây giờ chúng ta đã chính thức bái đường thành thân trở thành phu thê, làm một vài chuyện phu thê nên làm không phải là quá bình thường à, không cần phải xấu hổ như vậy."
Tề Tĩnh An hoảng sợ luống cuống nói: "Nhưng chúng ta đều là nam nhân mà, ngươi...ngươi..." Hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng mình và người yêu "Làm chuyện giữa phu thê nên làm", hắn vẫn chính trực lại đơn thuần cho rằng, vào động phòng chính là giống như lúc Hạ Hầu Tuyên đang dưỡng thương, hai người ôm nhau ngủ mà thôi? Tề Tĩnh An thật lòng cảm thấy ôm ôm ấp ấp ngủ chung một chỗ đã đủ ngọt ngào rồi, có thể cùng người yêu ở chung một chỗ như vậy cả đời hắn đã quá thỏa mãn, bây giờ thì ra còn phải tiến thêm một bước nữa à?
"Nam nhân cũng có cách làm của nam nhân, thật ra ta đã muốn thử từ sớm, chỉ là thấy ngươi đơn thuần như vậy, hoàn toàn không nghĩ đến phương hướng này, cộng thêm thân phận trói buộc, vậy nên ta mới phải đợi tới ngày hôm nay..." Hạ Hầu Tuyên vừa đưa tay vươn vào trong vạt áo mở rộng của Tề Tĩnh An, mập mờ vuốt ve vòng eo của đối phương, vừa thẳng thắn đến hoàn toàn không có tiết tháo nói: "Hôm nay vạn sự đã sẵn sàng, danh chính ngôn thuận, cho dù ngươi vẫn không có suy nghĩ này, ta cũng sẽ dồn toàn lực 'Thuyết phục' ngươi."
...!Ha, đây mà là "Thuyết phục" à? Rõ ràng là "Trêu ghẹo" mới đúng!
Tề Tĩnh An ngơ ngác, cảm nhận được tay người yêu trên người hắn càng ngày càng suồng sã, nơi này xoa bóp, nơi đó sờ sờ, còn "Roẹt" một cái kéo rách quần hắn, chộp lấy mệnh căn của hắn...
"Buông, buông tay, ngươi đừng có sờ loạn...!Này này, đừng có mà bóp nữa!" Loại trải nghiệm chưa từng có trước đây này khiến Tề Tĩnh An vừa xấu hổ vừa khẩn trương, nhưng ngón tay thon dài xinh đẹp của người yêu như có một sức mạnh kỳ diệu, mang đến cho hắn cảm giác không nói nên lời, vì vậy hắn không khỏi sinh ra ngập tràn mong đợi, căn bản không có lòng phản kháng...!Mơ hồ ý thức được điểm này, Tề Tĩnh An xấu hổ không thôi, mặt đỏ tai hồng nhỏ giọng nói "Rốt cuộc ngươi định làm gì thế?"
"Ngươi cứ ngoan ngoãn nằm yên là được rồi, đừng hỏi nhiều cũng không cần lộn xộn...!Đây là quân lệnh!" Hạ Hầu Tuyên cũng cảm thấy trải nghiệm lần này rất mới lạ, vuốt ve sinh mạng của một người đàn ông khác, hắn chẳng những không sinh ra chút cảm giác kỳ cục nào, mà ngược lại còn vì phản ứng đáng yêu của đối phương mà cảm thấy tinh thần nhộn nhạo bội phần...!Ầy, nội trợ hiền của mình đúng là càng nhìn càng thấy mỹ vị, thật muốn ăn thật muốn ăn mà, cũng sắp không thể nhịn được nữa!
"Sao ngươi lại như vậy..." Thế này thì quá bá đạo rồi! Mặc dù Tề Tĩnh An thầm oán nửa câu, nhưng cũng vô thức "Nghe lệnh", ngoan ngoãn nằm ngang bất động, thực tế hắn lại thích phong cách bá đạo này của người yêu...!Nhưng hắn vẫn hỏi thêm một câu: "Ngươi còn nhỏ hơn ta đến mấy tuổi lận, thật sự biết giữa đàn ông với đàn ông phải làm gì à?" Tuy hắn du học nhiều năm kiến thức rộng rãi, đối với việc long dương chi hảo đoạn tụ phân đào cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, nhưng thân là một thanh niên chính trực có hoài bão có lý tưởng, Tề Tĩnh An chăm chỉ nghiên cứu phong tục nhân tình, tình hình địa lý chính trị các nơi còn ngại không đủ thời gian sức lực, nào còn đi tìm hiểu sâu chuyện trong phòng giữa nam nam?
Vậy Hạ Hầu Tuyên thì sao? Là một công chúa lớn lên trong thâm cung, chẳng lẽ hắn thật sự không có gì không biết? Tề Tĩnh An chớp chớp mắt vừa tò mò lại thấp thỏm.
"Ngươi cứ thoải mái đi, trước khi con em Hoàng thất lập gia đình đều có người phụ trách dạy chuyện này." Hạ Hầu Tuyên vừa nói, động tác trong tay cũng không dừng lại, nghiêm túc "Trêu ghẹo" "Cao lương mỹ vị" sắp bị hắn ăn vào bụng, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng.
"Nhưng ngươi là công chúa mà, cái người chuyên trách kia...!Chắc chắn chỉ dạy ngươi chuyện giữa nam và nữ, sao có thể nói cho người chuyện long dương được..." Có lẽ bởi vì trong lòng căng thẳng, vậy nên Tề Tĩnh An không ngừng nói, không ngừng lẩm bẩm thì thầm, nhưng âm thanh lại trở nên đứt quãng theo động tác của Hạ Hầu Tuyên, một một làn sóng nhiệt từ bụng dưới của hắn dâng thẳng lên trên, khiến đầu óc hắn choáng váng, hô hấp dồn dập, ánh mắt cũng dần dần trở nên mê ly.
"Nam nam nữ nữ cũng không khác nhau lắm..., cùng lắm chỉ thêm hai khâu..." Thấy Tề Tĩnh An đã động tình, Hạ Hầu Tuyên lấy một hôm cao thơm từ trong ngực ra, nhanh chóng bắt đầu "Khâu" thứ hai.
"..." Cảm giác nơi tư mật bị thăm dò khai phá quá mức kỳ diệu khiến Tề Tĩnh An không thể nói ra nổi câu nào hoàn chỉnh nữa, hắn ngơ ngác nhìn người yêu mình bận rội trước trước sau sau, cuối cùng...!Tiến vào, hòa làm một thể với hắn...
Cuối cùng cũng ăn vào rồi! Hạ Hầu Tuyên chôn dục vọng trong cơ thể Tề Tĩnh An, cánh tay ôm lấy eo đối phương, thở dài thỏa mãn, sau đó hắn bắt đầu ngập tràn tinh thần đi vào vấn đề chính: Từ chậm đến nhanh, từ nông đến sâu, ra ra vào vào, vào sâu ra nông...
Ra sức phấn đấu đến gần nửa đêm, sau lần giao bóng đầu tiên, Hạ Hầu Tuyên nhìn sườn mặt mệt mỏi thẹn thùng của Tề Tĩnh An, cảm giác mình mới chỉ ăn no được sáu bảy phần...!Hắn liếm khóe miệng vẫn còn chưa thỏa mãn, cười híp mắt hỏi: "Cảm giác thế nào, thật sự không tệ chứ? Không bằng chúng ta tới thêm một lần nữa?"
Tề Tĩnh An vẫn còn đắm chìm trong trong dư âm, vốn đang mơ mơ màng màng vùi trong lồng ngực Hạ Hầu Tuyên, nghe được lời này, hắn lập tức giật mình hoàn hồn, vươn tay ra muốn đấm đối phương một cái thật mạnh...!Nhưng quả đấm mới vung được một nửa, ánh mắt của hắn lại rơi vào vết sẹo trên ngực Hạ Hầu Tuyên, động tác không khỏi đổi thành sờ soạng...
Hạ Hầu Tuyên có màu da trắng nõn, đường cơ mịn màng, dáng người gần như là hoàn hảo, mấy vết sẹo dữ tợn này lại có hơi phá hỏng cảnh đẹp, nhưng chính vì thế, mới nổi bật lên khí khái nam nhi của Hạ Hầu Tuyên...!Công chúa điện hạ trước khi cởi quần áo thì là một đại mỹ nhân khó phân nam nữ, nhưng cởi quần áo một cái thì phong cách lập tức thay đổi lớn, trở nên ngông cuồng mà giàu khí phách...!"A, Tĩnh An đang mời ta à?" Hạ Hầu Tuyên để mặc Tề Tĩnh An sờ hắn, bản thân cũng không hề khách sáo nhéo nhéo cái mông thịt vểnh cao của đối phương, hàm ý không thể rõ ràng hơn được nữa.
"Đương nhiên không phải mời!" Tề Tĩnh An dừng động tác chấm mút lại, âm thầm mài mài răng hàm, ngượng ngùng lúng túng nói: "Đêm đã khuya rồi, chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi đi, ngày mai...!Dậy muộn quá thì không tốt đâu?"
Hạ Hầu Tuyên nhướng mày, "Không sao, ngày mai chúng ta ngủ thẳng đến tận chiều cũng không vấn đề gì, mọi người có thể hiểu được." Lúc này đột nhiên nhận ra chỗ tốt của "Người cô đơn" Tề Tĩnh An, bằng không ngày mai tân nương tử Hạ Hầu Tuyên còn phải dậy sớm kính trà, bây giờ thì miễn.
"Hiểu cái đầu ngươi á!" Dư âm vừa qua, Tề Tĩnh An bỗng cảm thấy đau lưng, cả người không còn chút sức lực nào...!Rõ ràng hắn mới là tân lang cơ mà! Ai có thể hiểu được tân lang lại bị tân nương đẩy ngã trong đêm tân hôn? Hơn nữa tân nương còn một lần chưa đủ mà nghĩ đến lần thứ hai!
Hạ Hầu Tuyên thần giao cách cảm với Tề Tĩnh An như thể nghe được tiếng lòng hắn, vì vậy cúi đầu cắn lên vành tai Tề Tĩnh An, buồn cười nói: "Ta hiểu ngươi là đủ rồi, ngươi là muốn nghênh còn thẹn chứ gì...!Ta hiểu hết."
Dứt lời, Hạ Hầu Tuyên nâng chân Tề Tĩnh An gác lên vai mình, đổi một tư thế mới...!Tiếp tục ăn.
Phản kháng vô tác dụng, Tề Tĩnh An thoáng nhìn thất lễ phục tân nương chất thành một đống lộn xộn trên giường, nhớ tới ánh mắt kinh ngạc khi vén khăn voan lên, lại nhìn Hạ Hầu Tuyên lúc này đang tràn ngập khí thế cường thế xâm lược, cuối cùng cảm nhận "Thứ tự" và tư thế hiện tại của bọn họ,...!Tề Tĩnh An bất lực giơ tay lên che kín đôi mắt mình, thật sự không đành lòng nhìn.
Một đêm tươi đẹp.
Tuy nhiên, đêm đẹp trong truyền thuyết...!Thật sự rất ngắn à? Nhưng Tề Tĩnh An lại cảm thấy dài dằng dặc, khi hắn ngủ mất rồi tỉnh lại mấy lần vẫn còn chưa kết thúc, cơ thể như sắp gãy, còn địa phương khó nói kia...!Tan nát!
Hôm sau, hai phu phu mới thành hôn thật sự ngủ thẳng đến trưa mới dậy, Hạ Hầu Tuyên mặc quần áo cho mình trước, ăn mặc ổn thỏa, rồi lại "Hầu hạ" phò mã thân yêu mặc quần áo xong, sau đó mới gọi người hầu vào dọn dẹp...!Khắp giường bừa bộn khiến đám thị nữ trẻ tuổi mặt đỏ tía tai, lại nhìn dáng vẻ mệt mỏi của phò mã, đám thái giám cũng che miệng cười...
Trên ga trải giường còn dính một chút máu, Tề Tĩnh An tình cờ liếc thấy, lại nhìn đám người hầu đều mang vẻ sáng tỏ lại mập mờ, hắn im lặng nuốt lời muốn nói xuống: Đây là máu của ta! Của ta đấy!
Hạ Hầu Tuyên bày ra dáng vẻ ngượng ngùng đuổi đám người hầu đi, sau đó ngoái đầu nhìn lại nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa ranh mãnh nói: "Đêm qua hơi lỗ mãng, lần sau ta sẽ chú ý hơn...!Thế này đi, ta đi nấu cháo cho ngươi...!Coi như tạ lỗi với ngươi nhé." Hắn nói xong rồi sảng khoái ra ngoài, cất bước đến phòng bếp nấu cháo, để lại một truyền thuyết "Công chúa tài đức vẹn toàn", đối lập với "Phò mã rất lo lắng" trong phủ phò mã.
...!Đối với Hạ Hầu Tuyên nhặt được tiện nghi còn khoe mẽ, Tề Tĩnh An bày tỏ khinh thường sâu sắc.
Sau khi khinh thường xong, Tề Tĩnh An cảm thấy không cần phải tự giày vò mình, vì vậy ôm đầu ngã xuống cái giường vừa mới dọn dẹp xong tiếp tục ngủ, đợi Hạ Hầu Tuyên nấu xong bưng cháo trở lại hắn mới dậy khỏi giường cũng không muộn...!Nhắm mắt chép chép miệng, thật ra đêm qua đối với hắn mà nói thì cũng khá là đáng nhớ, hê hê hê.
Bên cạnh, Hạ Hầu Tuyên đang mang tâm trạng vui vẻ nấu cháo ngọt cho người yêu của mình, thì bất ngờ nhận được một tin tức không tốt, thậm chí có thể nói là cực kỳ mất hứng: Ngay tại đêm qua, ở gian phòng khách nào đó trong phủ phò mã, ca ca ruột của hắn Hạ Hầu Trác...!Thế mà lại ngủ với thị nữ thiếp thân của hắn Nhược Nghiên!
Bởi vì hầu hết những người trong phủ phò mã đều là người của hoàng đế, vậy nên chuyện giữa Hạ Hầu Trác và Nhược Nghiên đã truyền đến tai của hoàng đế...!Hoàng đế biết chuyện này sớm hơn đôi phu phu mới cưới ngủ đến tận khi mặt trời lên cao, vì vậy ông đã đưa ra một quyết định rất không nên, nhưng lại hợp tình hợp lý: Trực tiếp hạ chỉ tứ phong Nhược Nghiêm làm trắc phi của Tam hoàng tử!
Nghĩ kỹ một chút cũng đúng, Hoàng đế vốn dĩ không vui khi thấy Từ Yến Du trở thành Tam hoàng tử phi, vậy nên sau khi tứ hôn, vẫn lấy lý do nhị hoàng tử chưa thành thân để kéo dài hôn sự.
Mà nay xảy ra chuyện của Nhược Nghiên, bất kể là Tam hoàng tử say rượu làm loạn hay Nhược Nghiên cố ý trèo lên giường, hoàng đế đều mang theo một chút tâm trạng hả hê vi diệu...!Hơn nữa, Hạ Hầu Tuyên đã sớm khôi phục lương tịch cho Nhược Nghiên, lại dẫn nàng theo quân xuất chinh, vì vậy hiện tại Nhược Nghiên cũng xem như là một kỳ nữ mới lập chiến công rồi, sao có thể không đảm đương nổi cái danh trắc phi hoàng tử nhàn tản?
Vậy nên, tối hôm qua không chỉ là đêm tân hôn của Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An, mà cũng là đêm tân hôn của Hạ Hầu Trác và Nhược Nghiên.
"Nhược Nghiên...!Bây giờ ngươi đã là tiểu tẩu tẩu của ta rồi, ngươi cần gì chứ?" Xoay người lại nhìn Nhược Nghiên đang dựa vào khung cửa phòng bếp ngây ngốc nhìn mình, Hạ Hầu Tuyên thật sự không biết nên có vẻ mặt gì.
"Không chiếm được cũng không xứng đáng có được chân ái, ta liền chọn một thứ hàng nhái." Nhược Nghiên thu lại ánh mắt thiêu đốt của mình, cười cười tự giễu nói: "Điện hạ không cần phải thở dài vì ta, đây là lựa chọn nghiêm túc của ta, cũng không đau khổ, không hối hận, so với cuộc sống biên quan phải luôn lo lắng đề phòng, làm trắc phi hoàng tử ngược lại an nhàn hơn...!Ta sẽ đối xử với mình thật tốt, Điện hạ cũng phải sống thật tốt, phò mã thật sự xứng đôi với ngài, ta chúc phúc cho hai người."
Hạ Hầu Tuyên không phản bác được, trong lòng thật sự có hơi khó chịu: Hắn xưa nay giỏi quan sát lòng người, không ngờ lại bị người bên cạnh lừa gạt...
Hạ Hầu Tuyên đã nhìn ra tâm tư của Nhược Nghiên từ sớm, cũng trực tiếp cự tuyệt đối phương, không để lại một chút khả năng nào giữa hai người bọn họ.
Sau đó Nhược Nghiên buồn buồn không vui mấy ngày, dưới sự khuyên bảo của Tú Di mới vui tươi trở lại, biểu hiện còn bình thường hơn cả bình thường, Hạ Hầu Tuyên còn tưởng nàng đã hoàn toàn buông xuống...!Tiểu cô nương mười mấy tuổi mà, có lẽ tình cảm tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nào biết chấp niệm trong lòng nàng lại sâu như vậy? Ngay tại đêm tân hôn của hắn ủy thân cho Hạ Hầu Trác...!Chuyện này thật sự không phải một kết quả tốt đẹp gì.
"Kiệu của phủ Tam điện hạ tới đón ta đã chờ ở bên ngoài phủ phò mã từ sớm, đã đến lúc ta phải đi rồi." Nhược Nghiên vẫy tay với Hạ Hầu Tuyên, xoay người rời đi, cuối cùng quay đầu mỉm cười nói, "Được rồi Điện hạ, đừng ngẩn người nhìn ta nữa, cháo của ngài sắp khê rồi!"
Hạ Hầu Tuyên dừng lại một chút, lặng lẽ thở dài, không nhìn theo bóng lưng Nhược Nghiên rời đi nữa, hắn xoay người tiếp tục nấu cháo ngọt cho người yêu...!Mỗi người đều có suy nghĩ và lựa chọn của riêng mình, bất kể là kết quả tốt hay xấu thì cuộc sống vẫn luôn tiến về phía trước.
Nói tóm lại, sau ngày hôm nay sẽ là một bắt đầu hoàn toàn mới, Hạ Hầu Tuyên luống cuống đổ cháo nóng từ trong nồi ra, đích thân bê về phòng mình, ân cần đút cho Tĩnh An thân yêu của hắn...!Có lúc trái tim của hắn rất lớn, đủ chứa cả thiên hạ bao la bát ngát, nhưng có lúc trái tim của hắn lại rất nhỏ, chỉ chứa được một người trước mặt này.
Tác giả có lời muốn nói: Tam ca: Tại sao ta lại là hàng nhái o(>﹏.