Trộm Long Tráo Phượng


Tần Liên Hoành ngẩn người hơi lâu, cho đến khi Hạ Hầu Tuyên quay đầu lại, cười như không cười liếc xéo hắn một cái, hắn mới giật mình hoàn hồn, co cẳng chạy như bay.

Vừa chuồn vừa vỗ ngực mình, lè lưỡi nghĩ: Công chúa điện hạ ăn gió sương mưa tuyết ở phía tây mấy tháng, mức độ khí phách lại lên một tầng cao mới rồi, tùy tiện liếc mắt một cái cũng lộ ra mấy phần sát ý lẫm liệt! Xem ra, đối với Phò Mã mà nói,"Trọng chấn phu cương"* vẫn là mơ ước xa vời không thể chạm tới...
*Khôi phục quyền uy của người làm chồng
Nhưng mà nói đi nói lại, thực sự chỉ có một mình lão Tần hắn cảm thấy đôi phu phụ kia rất kỳ cục à? Rõ ràng là chỗ nào cũng không thích hợp mà, đáng tiếc hiện tại không tiện hỏi nhiều, nếu không nhất định hắn sẽ bị công chúa điện hạ làm thịt, vẫn nên thức thời "Cút" thôi.
Đưa mắt nhìn họ Tần nhanh chóng lăn xa, Hạ Hầu Tuyên lại lần nữa nhìn về phía phò mã nhà mình, vẻ mặt nhất thời dịu dàng, không chút do dự đưa đến một nụ hôn sâu bao hàm bao nhớ nhung, cứ thế bầu không khí xung quanh lập tức từ "Mùa đông lạnh buốt khắc nghiệt " chuyển thành "Sắc xuân ấm áp, hoa đào nở rộ".
Sau một hồi khá lâu, đôi phu phu mới thỏa mãn ngừng lại, bốn mắt nhìn nhau, trái tim đều nóng rực...!Mấy tháng không gặp, đương nhiên bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, muốn bảy tỏ với người trong lòng mình một phen.

Nhưng sau khi gặp mặt, cảm nhận được sự ăn ý không hề suy giảm, hình như lại không cần phải nói gì nữa rồi.
"Nói" nào có thiết thực hơn "Làm"? Hạ Hầu Tuyên rất rõ nhu cầu cấp thiết nhất bây giờ của mình, không nghi ngờ gì nữa chính là "Ăn no nê": Đói bụng hơn nửa mùa đông là cảm giác gì, còn cần hắn giải thích sao?
Mắt thấy ánh mắt người yêu mình càng ngày càng có tính xâm lược, Tề Tĩnh An giật mình trong lòng, bỗng cảm thấy hắn phải nói gì đó, tùy tiện nói gì cũng được..."Cái đó, ngươi...!Sao ngươi trở lại khiêm tốn thế? Không hề giống phong cách của ngươi chút nào."

Nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của phò mã nhà mình, Hạ Hầu Tuyên nhướng mày, mập mờ cười nhẹ: "Bởi vì ta quá nhớ ngươi, vậy nên mới ném đại quân lại phía sau, một mình ra roi thúc ngựa chạy về, phải san ra chút thời gian thân thân mật mật với ngươi."
Tề Tĩnh An nghe vậy ngẩn ngơ, mặt chợt đỏ lên, xấu hổ nói: "Nói hươu nói vượn! Nếu ngươi thật sự làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, ta lập tức bỏ ngươi!"
"Không phải chứ, nếu đổi thành một Tướng quân phu nhân nghe được trượng phu chinh chiến trở về nói như vậy với nàng, chẳng phải sẽ cảm động rơi nước mắt à...! Sao cái vị nhà ta lại muốn hưu phu chứ?" Hạ Hầu Tuyên cố ý ra vẻ khổ não trầm tư.
"Ngươi đi luôn đi!" Tề Tĩnh An không hề khách sáo cho Hạ Hầu Tuyên một quyền, hừ cười nói: "Ngươi chỉ có chút tiền đồ này à? Cho dù ngươi muốn làm hôn quân, ta cũng không đồng ý làm lam nhan họa thủy đâu!"
"Ha ha," Hạ Hầu Tuyên vừa cười to, vừa ôm chặt lấy lam nhan tri kỷ của hắn, hận không thể hòa làm một, hồi lâu mới cười thở dài nói: "Ta biết Tĩnh An của ta hiền huệ nhất, là may mắn của ta, cũng là may mắn của thiên hạ."
Tề Tĩnh An nghiêng đầu tựa lên hõm vai của người yêu, tiếp tục hừ hừ nói: "Hiền huệ cái gì, ta đây gọi là tài giỏi! Cộng thêm trí dũng song toàn, quả cảm khí phách! Ngươi cũng đã biết, trong mấy tháng chúng ta xa nhau, rốt cuộc ta đã trải bao nhiêu đường cho ngươi?"
Hạ Hầu Tuyên gật đầu, không chút keo kiệt khen ngợi phò mã nhà mình, nói: "Ta một đường gấp gáp chạy về, cách ngươi càng gần, tin tức nhận được càng nhiều, càng chi tiết, cũng khiến ta vô cùng vui mừng và tự hào...! Tĩnh An của ta, ngươi thật sự là bảo bối của ta, bảo vật vô giá!"
Thật ra thời gian hai phu phu chia cách cũng không quá dài, nhưng trong kinh lại xảy ra rất nhiều chuyện lớn, hơn nữa một một chuyện đều tạo thành ảnh hưởng khó mà đếm hết được với tương lai của Hạ Hầu Tuyên.

Mà bản thân hắn lại chinh chiến tận Tây Cương, cho dù muốn làm gì, tay cũng không duỗi được dài như vậy; hơn nữa trong thời gian này còn có một trở ngại lớn nhất, đó chính là tin tức chậm trễ, mặc cho Hạ Hầu Tuyên có giỏi thế nào, gặp phải tình huống như vậy cũng chỉ có thể "Lực Bất Tòng Tâm".


May mà còn có Tề Tĩnh An trấn giữ kinh đô, hắn không chỉ tâm ý tương thông với Hạ Hầu Tuyên, năng lực bản thân lại càng phi phàm hơn, vững vàng nắm được cơ hội mà mỗi lần xảy ra chuyện lớn mang đến, kiên định quả quyết hát vang tiến mạnh, thật sự đã trải bằng phằng con đường dẫn tới hoàng tọa rồi!
Tới giờ phút này, Hạ Hầu Tuyên gần như có thể trực tiếp cởi chiến bào xuống mặc long bào vào rồi!
Cưới vợ nên cưới vợ hiền, cổ nhân nói cấm có sai.

Hạ Hầu Tuyên vừa cảm khái, vừa đắc ý.
"Ha, ngươi biết là tốt, bản lĩnh của ta, thật sự không phải thổi phồng lên!"
Nghe người yêu thẳng thắn mà nhiệt liệt khen ngợi, Tề Tĩnh An cũng rất đắc ý, cười đến là ngọt ngào...!Hương vị ngọt ngào ngon miệng, khiến Hạ Hầu Tuyên nhìn thấy, càng cảm thấy mình rất...
Tề Tĩnh An nhạy bén nhận ra "Nguy hiểm", vội vàng kéo đề tài lại chuyện chính sự: "Đúng rồi, đại quân Chinh Tây của ngươi đâu? Còn phụ thân Trần đại tiểu thư, đều không một tin tức, cũng không phải thật sự bị ngươi bỏ rơi chứ?"
"Đương nhiên không, nếu ta hoa mắt ù tai như thế, chẳng phải sẽ không xứng với ngươi à?"
Hạ Hầu Tuyên khẽ mỉm cười, nắm tay Tề Tĩnh An đi tới bức bản đồ quân sự sau án thư, chỉ một vài chỗ trên bản đồ, thích trực quan giải: "Hơn mười ngày trước, khi ta vừa dẫn đại quân tới Hồ Khẩu quan, nhận được tin Trần lão Hầu Gia qua đời, cùng với phán đoán Yến tặc chuẩn bị đánh úp kinh thành của ngươi, cho nên ta lập tức chia kỵ binh và bộ binh ra làm hai, mình dẫn tám vạn kỵ binh khẩn cấp xuôi nam, còn Trần tướng quân dẫn hơn mười vạn bộ binh tiếp tục đi về phía tây, đến Bình Ninh quan...!Ôm cây đợi thỏ."

Ánh mắt Tề Tĩnh An sáng lên, "Bình Ninh quan? Ha, ngươi lường trước Trịnh Kỳ Anh muốn chạy trốn, vậy nên đã sớm dò xét đường lui của hắn!"
Bình Ninh quan cách Ninh Kinh trăm dặm, hơn trăm năm trước, người Yến bố trí ở đó một quan khẩu hùng vĩ, để bảo vệ Yên kinh của bọn họ, đề phòng Ngụy quân phản công.

Nhưng cuối cùng, chiêu thánh trưởng công chúa vẫn dẫn quân phá tòa quan khẩu này, đánh cho người Yến Nhân trốn vào rừng hoang chạy lên phía Bắc, giành lại đất long hưng của Đại Ngụy.

Sau nữa, tòa quan khẩu này được mệnh danh là Bình Ninh quan.
Cho đến hôm nay, Bình Ninh quan đã hơn trăm năm chưa có chiến hỏa rồi, càng trở thành danh thắng cho văn nhân mặc khách lui tới, nếu Trịnh Kỳ Anh muốn dùng tốc độ nhanh nhất trở về Bắc Yến, thì nhất định sẽ chọn đi xuyên qua Bình Ninh quan...!Sao hắn có thể ngờ được, ở đó lại có mai phục?!
"Chẳng phải sao, ta đoán tên Trịnh Kỳ Anh này ích kỷ tham quyền, thấy tình thế không ổn thì nhất định sẽ chạy, sự thật chứng minh...!Quả nhiên ta đủ hiểu rõ hắn, Ý trời đã định hắn phải thua trong tay ta!"
Hạ Hầu Tuyên cười phóng khoáng, ngay sau đó lại hơi tiếc nuối nói: "Nhưng ta cũng không ngờ hắn lại thoát nhanh như vậy, hầy, ta dẫn theo tám vạn huynh đệ xuyên núi vượt sông vội vàng chạy tới, hơn nữa từ mấy ngày trước đã cho miệng ngựa ngậm sắt, vó ngựa bọc vải, lặng lẽ lẻn sang vùng lân cận, vốn định ngày hôm nay khi hắn tấn công Vĩnh Định quan sẽ giết ra, giống như lúc ở dưới thành Ninh Kinh vậy, cho hắn một đòn ngoan độc, đánh cho hắn hoảng hốt trốn về phương Bắc, tiếp tục đuổi theo, cùng Trần tướng quân hai mặt giáp công, hoàn toàn kết liễu hắn...!Ai ngờ hắn lại chọn đúng hôm nay để chạy trốn? Hại ta vô cớ mất đi cơ hội thể hiển, nghĩ thôi cũng thấy không vui nổi rồi."
"Ồ, xem ra ngươi không chỉ rất hiểu hắn, ngay cả chọn ngày cũng rất ăn ý với hắn nhỉ."
Tề Tĩnh An cũng không hy vọng tâm trạng Hạ Hầu Tuyên sẽ không thoải mái vì một sai lầm nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục này, theo ý hắn, người yêu mình đã rất tuyệt rồi, tin tức chậm trễ nhiều như vậy, còn có thể sớm sắp xếp thỏa đáng như thế, không hổ là người hắn yêu.

Cho nên con ngươi hắn đảo một vòng, nói: "Thật ra thứ ngươi thật sự đoán sai là năng lực của ta, ngươi không ngờ ta lại giỏi như vậy, chỉ bằng không tới mười vạn Quân Chính Quy mà có thể đánh cho hắn hoàn toàn mất lòng tin, thậm chí khiến hắn không kịp đợi đối đầu trực diện với ngươi, đã mặt xám mày tro bỏ chạy!"

Tề Tĩnh An cố ý dùng giọng điệu chua chát để nói, còn hướng đề tài vào mình, quả nhiên chọc cho Hạ Hầu Tuyên buồn cười, ôm lấy hắn hôn mạnh mấy cái, trêu chọc nói: "Thì ra là vậy, là trước kia bảo bối Tĩnh An của ta giấu tài trước mặt ta, đến nỗi ta vừa đánh giá thấp ngươi, cũng đoán sai hướng đi của kẻ địch...!Chậc, mau tới để ta hiểu rõ ngươi hơn một chút, cũng xem như bồi thường tổn thất cho ta." Nói xong, tay hắn bắt đầu không thành thực, không chút khách sáo ăn đậu hũ.
"Ai giấu tài? Hừ, rõ ràng là ngươi quá thích thể hiện, vậy nên ta mới lười phải tranh giành danh tiếng với ngươi, nhường hết cho ngươi." Tề Tĩnh An lầu bầu một câu, nhưng trong lòng lại rõ ràng, lúc người yêu ở bên cạnh, mình không cần phải bộc lộ tài năng, thật ra càng cảm thấy thoải mái hơn, còn thấy rất thực tế; mà khi người yêu không có ở đây, mặc dù hắn cũng có thể khí phách hào hùng, nhưng "Khí phách" nhiều cũng mệt, nhất là luôn phải xách theo trái tim, cái cảm giác đó cũng không tuyệt vời cho lắm.
Hắn và Hạ Hầu Tuyên, phải hỗ trợ lẫn nhau mới hài hòa nhất, không ai thiếu được ai.
Chỉ là, động tác hiện tại của người này hình như có chút không hài hòa? Tề Tĩnh An hoàn hồn, một phát bắt được cái tay Hạ Hầu Tuyên đang cởi đai lưng hắn, xấu hổ nói: "Này, chính sự quan trọng hơn, chúng ta nên lập tức tập hợp binh mã đuổi theo tên họ Trịnh chứ? Dù sao trong tay hắn vẫn còn hơn ba mươi vạn đại quân, mặc dù Trần tướng quân mai phục, cũng chưa chắc sẽ diệt được toàn quân..."
"Không vội, nếu ta đã khiêm tốn rồi, thì dứt khoát khiêm tốn hoàn toàn, căn bản không cần để Trịnh Kỳ Anh biết ta đã trở lại, tránh cho hắn phúc chí tâm linh tránh khỏi Bình Ninh quan."
Hạ Hầu Tuyên kéo Tề Tĩnh An tới hậu viện, vừa đi vừa nói: "Chúng ta nghỉ ngơi hai ngày trước, một mặt tập kết quân chính quy trong Vĩnh Định quan, không cần tạo ra thanh thế quá lớn, chỉ lặng lẽ tập hợp với tám vạn binh mã của ta, rồi đuổi theo quân địch; mặt khác còn phải quét sạch thám báo gần đây, không thể giữ lại thám báo của Trịnh Kỳ Anh, thám báo của triều đình cũng không thể lưu lại, ta không hi vọng ca ca của ta ngồi thuyền lớn du lịch mấy ngày lại quay trở về, vướng chân vướng tay..."
Nghỉ ngơi hai ngày trước? Nói thì dễ nghe...!Tề Tĩnh An không có sức phản kháng bị Hạ Hầu Tuyên kéo đi tắm rửa sạch sẽ, trong lòng thầm oán: Sau hai ngày nghỉ ngơi, nhất định là ngươi có tinh thần, còn ta tuyệt đối sẽ mệt mỏi hơn!
Hạ Hầu Tuyên như thể nghe được tiếng lòng của Tề Tĩnh An, liền cười hôn lên gò má đối phương một cái.

Thật ra, dáng vẻ xuân ý nhộn nhạo lúc này của Phò Mã đã hoàn toàn bán đứng tâm tình thật sự của hắn, công chúa điện hạ sao có thể không thấy được chứ?
Mùa đông này, thật sự sắp qua rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận