Thẩm Hân nghe người hầu nói đột nhiên không thấy Khâu Từ cùng Nam Tinh nữa, bà ta đi tới cửa, phát hiện khoá cửa không mở, cho rằng bọn họ đi rồi.
Bà ta đang cảm thấy kỳ quái, nghe thấy cửa sổ bên kia có động tĩnh, vòng đến cửa sổ kia, lại phát hiện hai người.
Bà ta nhìn cửa sổ, vẫn hoàn hảo như cũ.
Bà ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Cô cậu thật là hai cái quái nhân, còn có thể xuyên tường hay sao?" Trêu chọc xong liền nói, "Hai vị còn có gì muốn hỏi?"
"Không có." Nam Tinh lại nói, "Cảm ơn."
Thẩm Hân hơi mỉm cười, một hồi mới nói: "Tôi không biết cô cậu đột nhiên hỏi thăm chuyện của Lê Khang Thành để làm cái gì, nhưng nhất định là không đơn giản......tôi hy vọng chồng tôi có thể trở về."
Khi bà ta nói những lời này thời điểm, trong mắt vẫn bình tĩnh, tựa hồ là chờ đợi quá lâu dài đã mài mòn hy vọng của bà ta, có lẽ cũng là vì cảm thấy, chồng mình không có khả năng trở lại nữa.
Nam Tinh không tiếp lời, bởi vì Lê Khang Thành xác thật không quay về được, tiền đề để đoạt xá, chính là giết chết ký chủ, Lê Khang Thành năm đó, đã sớm bị Cát Hồng giết.
Nàng thở dài trong lòng, cùng Khâu Từ từ biệt Thẩm Hân, rời khỏi tiểu viện u tĩnh này.
Khi xe quẹo ra, Nam Tinh thấy Thẩm Hân còn đang nhìn căn phòng kia, trầm tư thật lâu, như là đang hồi ức những gì đã qua.
Nàng chậm rãi thu hồi tầm mắt, nói: "Cát Hồng thật sự đáng chết."
Khâu Từ đang lái xe đưa tay sờ sờ đầu nàng, nói: "Có thể lên kế hoạch bắt lão ta."
"Ừm." Nam Tinh nghĩ nghĩ, nói, "Lúc đầu là tôi muốn dùng chính mình làm mồi dụ, nhưng Cát Hồng quá giảo hoạt, sợ lão ta hoài nghi, không chịu nhảy vào bẫy, sẽ rút dây động rừng.
Cho nên tôi muốn lấy tin tức về A Nguyệt làm mồi dụ."
"Có thể, Lê Khang Thành không biết chuyện của Triệu Kỳ và cô, cho nên nhờ hắn làm yểm hộ là tốt nhất."
Nam Tinh còn chưa nghĩ lại, di động liền vang lên, nhìn một cái, liền nói: "Tào Tháo."
Khâu Từ còn chưa lấy lại tinh thần, hửm? Tào Tháo? Một lát sau liền thấy Nam Tinh bấm nghe: "Triệu Kỳ? Chuyện gì vậy?"
Khâu Từ lúc này mới hiểu ra, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Thì ra Nam Tinh cũng sẽ nói đùa, nhưng mà lạnh lùng quá a.
"Lê Khang Thành gọi điện hỏi tôi tình huống của A Mễ, tôi nói nàng khôi phục rất khá, ông ta nói muốn đến thăm, tôi nói A Mễ yêu cầu tĩnh dưỡng, không tiện gặp, về nước sẽ đến chào hỏi ông ta.
Ông ta nói ông ta có một loại thuốc đặc biệt, có thể chữa cho A Mễ."
"Trả lời như vậy rất tốt." Nam Tinh rũ mi nghĩ lại, nói, "Triệu Kỳ, tôi muốn dùng tin tức về A Nguyệt dụ hung thủ ra, cần cậu phối hợp."
"A tỷ nói đi."
"Chờ hai ngày nữa, cậu hỏi Lê Khang Thành loại thuốc đặc hiệu kia là cái gì......"
Triệu Kỳ nghe kỹ, nhưng cứ cảm thấy có chút không thích hợp, vì sao lại phải nói với Lê Khang Thành mấy thứ này? Quả thực như là đang dụ ông ta tới.
Chẳng lẽ......!Nam Tinh đang hoài nghi Lê Khang Thành?
Hắn khó hiểu, nhưng vô luận như thế nào, giữa Nam Tinh và Lê Khang Thành, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Nam Tinh.
Đơn giản vì nàng là a tỷ của A Mễ, từ nay về sau, cũng là a tỷ của hắn.
Nam Tinh treo điện thoại, ánh mắt dừng ở phía trước, lại thấy hai con cá đang bơi.
Nàng nhìn hai con cá vẫy đuôi bơi qua, lại nghĩ tới Phất Tụ, người cả đời phụng dưỡng Nam gia kia.
Khâu Từ cũng thấy nàng đang nhìn hai con cá âm dương, nói: "Nam Tinh, Lệ bà bà từng nói, sau khi tìm được cô, muốn tôi tận lực giúp cô, mà hai con cá này, cũng phải giao cho cô."
Nam Tinh nhìn chúng, hỏi: "Chúng nó ngoại trừ có thể tìm người, có thể đi thông hai giới âm dương, còn có thể làm gì?"
"Hình như hết rồi, cho nên tôi cũng không rõ, vì sao Lệ bà bà lúc lâm chung lại cố ý dặn dò cái này.
Chuyện chúng có thể làm trong tay cô, trong tay tôi, cũng có thể." Khâu Từ cười nói, "Mau, vuốt vuốt đuôi chúng xem, xem có phải có đặc thù gì hay không."
Nam Tinh thật đúng là duỗi tay đi nhéo nhéo đuôi cá đang vẩy vẩy trước cửa sổ, cũng không có biến hóa gì.
Khâu Từ thấy nàng làm thật, trong chớp mắt hiện ra vẻ ngây thơ, làm hắn cười: "Tinh Tinh cô nương của tôi càng ngày càng đáng yêu."
Nam Tinh cứng đờ, rụt tay lại: "Đừng khen nữa."
Đáng yêu gì đó, nàng chỉ có lúc còn rất nhỏ mới nghe.
Đã quá xa xôi, cũng không quen.
Đáng yêu, giống như tượng trưng cho sự yếu đuối ở một mức độ nào đó.
Đây là suy nghĩ cố hữu của nàng, cho nên không muốn nghe thấy ai dùng từ này trên người mình.
"Xem ra là cô muốn tôi khen cô xinh đẹp, được được được, tôi khen, tôi khen, Nam Tinh của tôi là mỹ nhân đẹp nhất thế giới."
Nam Tinh thiếu chút nữa nhịn không được muốn đi bịt miệng hắn, có xấu hổ hay không, đi khen như vậy.
Khâu Từ không đùa nàng nữa, xe từ vùng ngoại ô về, lên con đường xe qua lại như nước chảy, xẹt qua một gian hàng.
Khâu Từ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bắt đầu để ý cửa hàng hai bên, từ xa nhìn thấy một cửa hàng châu báu, đổi tay lái, chạy về hướng đó.
Nam Tinh cho rằng hắn muốn dừng xe ăn cơm, ai ngờ xuống xe, Khâu Từ liền dắt tay nàng đến thẳng cửa hàng châu báu.
Nàng hỏi: "Đi làm cái gì?"
"Mua nhẫn." Khâu Từ nói, "Cô không phải đã đồng ý cho tôi cầu hôn sao?"
Nam Tinh có chút hoảng hốt, dừng bước không muốn đi tiếp, nàng nhìn hắn, nói: "Tôi hối hận rồi."
"Vì sao lại hối hận?"
"Cát Hồng còn chưa chết......"
"Cho dù lão ta chưa chết, thời gian của chúng ta cũng sẽ tiếp tục đi về phía trước.
Không thể bởi vì lão ta chưa chết, chúng ta liền dừng thời gian của mình lại." Khâu Từ nhìn nàng còn băn khoăn đủ kiểu, nói, "Mấy trăm năm qua, cô đều sống như vậy, từ nay về sau, tôi sẽ không để cô sống như vậy nữa.
Tìm kẻ địch và kết hôn là hai việc, cũng không mâu thuẫn."
Nam Tinh chưa từng nghe ai nói với nàng những lời như vậy, ngay cả người Đào gia đã quen biết qua mấy thế hệ, cũng không có.
Không mâu thuẫn? Hình như là thật sự không mâu thuẫn.
Nàng còn xa mới rộng rãi được như Khâu Từ.
Khâu Từ là cứu rỗi của nàng.
Nếu không phải hắn, cho dù nàng giết được Cát Hồng, thì có lẽ cũng không có suy nghĩ sống tiếp.
Nàng hít một hơi thật sâu, rốt cuộc khi ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Tôi muốn chọn một cái nhẫn thật đẹp, anh trả tiền."
Khâu Từ nhìn mặt Nam Tinh đã giãn ra, đẹp đến độ hắn ngẩn ngơ, ngay sau đó cười: "Dạ, tuân mệnh."
Hắn muốn chọn cái nhẫn đẹp nhất, cho Tinh Tinh cô nương hắn thích nhất.
Cô nương đẹp nhất thế giới.
&&&&&
Lê Khang Thành phát hiện từ khi Nam Tinh xuất hiện, chuyện gì cũng không thuận lợi.
Chuyện Lê gia, chuyện Lý Nhụy, còn có chuyện Nam Nguyệt.
Tất cả đều là vì Nam Tinh xuất hiện mà đã xảy ra biến cố.
Người Nam gia, đều đáng chết.
Lê Khang Thành sống thoải mái mấy trăm năm, chỉ vì mấy chuyện gần đây lại thập phần không thoải mái.
Mà làm lão ta không thoải mái cùng bất an nhất, là Khâu Từ tồn tại.
Lão ta rất để ý người thanh niên này, bên cạnh Nam Tinh luôn có một Khâu Từ đi theo, nếu xuống tay với Nam Tinh, Khâu Từ có thể là một cái biến số hay không?
Nam Tinh không vô dụng như Nam Nguyệt, năm đó khi lão ta điều tra về Nam gia, đã biết Nam Tinh được Nam Tử An chọn làm người thừa kế, người thường kế mà con cáo già Nam Tử An kia bồi dưỡng, khẳng định sẽ không đơn giản.
Hơn nữa 800 năm nay, Nam Tinh cũng không lơ là luyện tập.
Trộm mệnh sư?
Buồn cười.
Nàng còn vọng tưởng mở sinh đồ cho người Nam gia sao?
Lê Khang Thành hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của Nam Tinh, nhưng lão ta sẽ không cho nàng cơ hội.
Nhưng phải làm sao mới có thể giết chết Nam Tinh, nếu không thể một kích tất sát, chính mình ngược lại có khả năng bị giết.
Nam Tinh có thể giết Bành Phương Nguyên, thì đương nhiên có biện pháp giết lão ta, nhưng lão ta lại không có biện pháp giết Nam Tinh.
Không thể mạo hiểm.
Lão ta vẫn là đến tìm Nam Nguyệt, coi nàng ta như vật thí nghiệm.
Giết được Nam Nguyệt, đương nhiên là có thể giết được Nam Tinh, Nam Tinh còn khó giải quyết hơn nhiều so với Nam Nguyệt.
Nhưng Triệu Kỳ không chịu nói cho người ngoài Nam Nguyệt dưỡng bệnh ở đâu, thậm chí ngay cả ba Triệu Kỳ cũng không biết, vậy thì Triệu Kỳ sao có thể nói cho lão ta.
Khoảng cách quá xa, lão ta căn bản không có biện pháp tìm ra Nam Nguyệt, lúc ấy lại không hạ truy tung chú trên người nàng ta, thực sự là thất sách.
Lê Khang Thành nghĩ hồi lâu, đầu có chút đau.
Bỗng nhiên chuông di động vang lên, lão ta nhìn thoáng qua, số từ nước ngoài.
Lão ta mới vừa tiếp nghe, liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của Triệu Kỳ: "Lê bá bá, bác thật sự có thuốc đặc hiệu gì, có thể cứu A Mễ sao?"
Lê Khang Thành khựng lại, nói: "Có, nhưng không phải A Mễ vẫn luôn khôi phục rất tốt sao?"
"Đúng là vậy, miệng vết thương của cô ấy đang chậm rãi khép lại, nhưng đầu vẫn luôn rất đau, mỗi đêm đều đau đến ngủ không được, cháu sợ cô ấy cứ như vậy, sẽ chịu đựng không nổi." Khi Triệu Kỳ nói những lời này, tựa hồ như nhìn thấy Thang Mễ đau đớn trước khi chết, thế cho nên thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.
Thanh âm này vào tai Lê Khang Thành, thấy tình ý chân thành, không có chút diễn trò nào.
Lão ta thở dài nói: "Cái này cũng không phải là việc nhỏ, cháu mau trở về đi."
Triệu Kỳ truy vấn nói: "Lê bá bá tìm bác sĩ nào sao? Thật sự có thể trị khỏi cho A Mễ sao?"
Lê Khang Thành không nghĩ tới chuyện dính dáng tới Thang Mễ hắn sẽ cẩn thận như vậy, Triệu Kỳ từ trước đến nay luôn tín nhiệm ông ta thế nhưng sẽ vì Thang Mễ mà dùng ngữ khí chất vấn.
Ai cũng nói tình yêu có thể làm người trở thành ngốc tử, áp dụng cho Triệu Kỳ là đúng.
Lão ta nói: "Lê bá bá không lừa cháu, bác tìm cũng không phải danh y gì, mà là vị bằng hữu biết về huyền môn ảo thuật lần trước, bác nói với hắn Thang Mễ đột nhiên biến mất ngay trong nhà, sau đó toàn thân trọng thương xuất hiện trong đình viện nhà mình.
Hắn nghe xong cảm thấy rất là quái dị, có khả năng cũng không phải gặp bắt cóc gì, mà là gặp tà ám."
Triệu Kỳ nắm chặt điện thoại, nói: "Cháu cũng hoài nghi cái này, cháu tra hết cả ghi hình đều không tìm được cô ấy, nhưng rồi cô ấy trở lại, vẫn không xuất hiện trong ghi hình.
Lê bá bá, bác nhất định phải giúp A Mễ."
"Bác đương nhiên sẽ giúp vị hôn thê của cháu.
Mấy đứa hiện tại ở đâu, bác tìm đến."
"Bằng hữu của Lê bá bá ở quốc nội đúng không? Bây giờ cháu liền mang A Mễ trở về."
Lê Khang Thành bỗng dưng cười lạnh, trở về càng tốt, lại càng làm cho lão ta cảm thấy bớt việc, lão ta nói: "Vậy mấy đứa trở về đi, sau khi về nước điện thoại cho bác, bác và bằng hữu lập tức đến."
"Được, cảm ơn Lê bá bá, cảm ơn ngài."
Lê Khang Thành cười cười: "Khách khí."
—— mày đem Nam Nguyệt đưa vào miệng cọp của tao, tao cảm ơn mày còn không kịp.
Tâm tình của lão ta rốt cuộc bắt đầu sung sướng, rũ mi tính toán, Lý Nhụy cũng đã bị tra tấn mấy ngày, cho dù bà ta ý chí kiên cường nữa, cũng chịu không nổi nửa tháng.
Hiện tại lão ta phải nghĩ kỹ xem làm cách nào để tóm được Nam Nguyệt, Lý Nhụy tạm thời gạt qua một bên.
Bất quá nói không chừng chờ lão ta xong xuôi chuyện Nam Nguyệt, Lý Nhụy cũng đã vì mất ngủ ngày đêm mà chết.
Lê Khang Thành nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, thật là làm người vui vẻ.
&&&&&
Sáng sớm mùa đông rất lạnh, Lê Khang Thành đích thân lái xe ra cửa, Triệu Kỳ đã trở lại, mang Thang Mễ về.
Tựa hồ là vì phụ thân của Triệu Kỳ luôn có ý kiến với Thang Mễ, cho nên Triệu Kỳ ngay cả nhà cũng không về, mà đến ở một khu chung cư.
Lão ta rất nhanh đã đến nơi, sau khi đậu xe, liền vào cổng lớn, ấn thang máy.
Sau khi vào thang máy, ông ta đã suy xét, có cần giết luôn Triệu Kỳ hay không.
Hay là giết luôn đi, dù sao hắn không có bất luận tác dụng gì.
Lão ta lạnh lùng cười, giương mắt nhìn về phía theo dõi, muốn huỷ hoại nó.
Nhưng vừa ngẩng lên, lại phát hiện theo dõi không sáng.
Đang lúc lão ta cho là máy theo dõi hỏng rồi, thang máy đột nhiên chấn động, ngừng lại.
Lê Khang Thành cứng đờ, phát hiện bốn phía thang máy có một ít hơi thở kỳ quái.
Lão ta rất nhanh liền phát hiện đây không phải là thang máy, mà là một cái ảo cảnh.
Giống như ảo cảnh lão ta dùng để vậy khốn Nam Tinh ngày đó.
Lê Khang Thành lập tức minh bạch đây căn bản chính là một cái bẫy, Triệu Kỳ khi nào đã liên thủ với Nam Tinh? Nam Tinh đã phát hiện là lão ta đoạt xá Lê Khang Thành?
Chuyện khi nào? Nàng làm sao mà biết được?
Lê Khang Thành lúc này mới cảm thấy mình rốt cuộc vẫn là xem thường Nam Tinh, xem thường người thừa kế mà Nam Tử An đích thân lựa chọn này.
Cho dù lão ta say mê cấm thuật, nhưng vẫn có điểm giống với Nam Tinh —— sư xuất Nam gia, nhưng kiểu gì cũng không giống hoàn toàn.
Lão ta lập tức nhìn ra đây là Nam Tinh đang trào phúng mình, đang tuyên chiến với mình —— ngươi vĩnh viễn là đệ tử của Nam gia, những gì ngươi học được, đều là của Nam gia ta.
Lê Khang Thành chợt thấy bực bội, lạnh giọng: "Mày cho rằng như vậy là có thể vây khốn được tao?"
Lão ta trở tay vỗ lên "vách tường", niệm chú mở cửa, làm thang máy kịch liệt chấn động.
Trên cánh cửa rắn chắc kia, tức khắc xuất hiện một khe nứt, toàn bộ thang máy nháy mắt biến mất, nơi này vẫn là ngay cửa chung cư, vừa rồi thật đúng là ảo cảnh.
Lão ta cười lạnh một tiếng: "Ra mặt đi, người Nam gia từ khi nào đã biến thành chuột trong cống ngầm, ngay cả dũng khí đối diện với tao cũng không có, vậy mày làm sao để báo thù cho tổ phụ mày, báo thù cho hơn 300 mạng người Nam gia nhà mày!"
Từ trong góc tối, có người chậm rãi đi ra, cô nương kia hai tròng mắt xinh đẹp, lại mang hận ý —— là ánh mắt muốn giết chết lão ta.
Lê Khang Thành nở nụ cười, nói: "Tao rất bất ngờ là mày lại nhanh tìm được thân phận của tao như vậy."
"Ông rất nhanh cũng sẽ đột ngột mất mạng." Nam Tinh biết ông ta không dễ đối phó, cho dù là nói chuyện với ông ta, ông ta không có động tác gì, cũng không lơi lỏng.
Lê Khang Thành nhịn không được trào phúng: "Mày có vẻ đã quên một điểm, tao là sư đệ của tổ phụ mày, là sư thúc của mày a, tao chẳng những học hết chú thuật của Nam gia, còn có cấm thuật, tao đều biết hết, mày lấy cái gì để giết tao?"
Lão ta vừa dứt lời, Nam Tinh đột nhiên cảm thấy cổ chân hơi lạnh, cúi đầu nhìn xuống, không biết khi nào đã có hai con rắn độc quấn lấy chân, trực tiếp từ cổ chân nàng trườn nhanh lên trên.
Nàng hơi kinh hoảng, rất nhanh liền nhận ra đây là ảo giác.
Quả nhiên hai con rắn độc kia chỉ là trườn lên, cũng không cắn người, không bao lâu liền biến mất.
"Chỉ là hai con rắn, mày liền sợ, mày lấy cái gì để đấu với tao?"
Dứt lời, mặt đất chấn động, một con mãng xà phá đất mà ra, mở ra cái miệng như bồn máu táp về phía Nam Tinh.
Nam Tinh lập tức nhảy ra sau, trên tay đã có hai hồn Hắc Bạch, bay về phía mãng xà.
Hắc Bạch hóa thành giấy, giống như vũ khí sắc bén, nháy mắt cắt mãng xà ra thành vài đoạn.
Nhưng chúng nó không dừng lại, bay thẳng đến Lê Khang Thành.
Lê Khang Thành nghiêng người tránh né, một tấm giấy xẹt qua gò má lão ta, cắt ra một vết máu trên mặt