Trộm Mộ Nuôi Chồng

Qua một thời gian dài nằm viện, tình hình của Khánh Băng cũng đã khá lên rất nhiều, tuy nhiên thì chuyện này Thiển giấu rất kín.

//Thưa ông, tình hình của bà thế nào rồi?

Thiển nhìn Quản gia Thịnh rồi khẽ thở dài “Không khả quan lắm!”

Quản gia Thịnh nghe Thiển nói thế thì cũng tỏ ra là mình rất đau lòng

Thiển nhìn ra được trò mèo khóc chuột của Quản gia Thịnh, anh cười lạnh “Ông cứ diễn, tôi ngồi chờ xem kịch miễn phí!”

Quản gia Thịnh đặt cái giỏ tre xuống đất “dì Lý có làm rất nhiều món ăn quê nhà gửi cho ông bà”

“Dì ấy thật có lòng!”

Quản gia soạn thức ăn bày ra bàn.

Thiển mỉm cười, đúng thật là toàn những món mà trước đây cha của anh rất thích ăn.

Quản gia Thịnh cười thầm trong lòng “Khánh Băng, cô tốt nhất là đừng bao giờ khỏe lại, để cho tên Hương quản Tần đau đớn đến nát tâm can”.


Thiển âm thầm quan sát sắc mặt quản gia Thịnh “tên quản gia này đúng là có vấn đề!”

//Ông thấy mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi vài ba hôm, trong những ngày này tôi sẽ thay ông chăm sóc bà.

“Ông có lòng rồi, nhưng tôi lại muốn tự tay mình chăm vợ!”

//Ông đối với bà thật nặng tình, theo ông bao nhiêu lâu mà tôi chưa từng thấy ông say mê một người phụ nữ nào đến như vậy, kể cả bà hai.

“Khánh Băng là người phụ nữ duy nhất mà tôi yêu thương, và cũng là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này nên tôi phải biết trân trọng cô ấy!”

Quản gia Thịnh không nói gì thêm, lòng chỉ thấy bất bình cho Như Hoa, trước giờ ông rất quan tâm đến Như Hoa. Ông chứng kiến Như Hoa chịu nhiều uất ức từ khi gả đến cho Hương quản Tần, năm ấy cô chỉ mới mười lăm tuổi, cái tuổi ăn chưa no co chưa ấm…vậy mà đã làm vợ lẽ người ta, lúc nào cũng bị bà cả chèn ép đủ điều, càng nghĩ càng thấy thương thương.

Thấy ông Thịnh cứ nhìn chằm chằm vào Khánh Băng, Thiển lạnh mặt “tên Quản gia này luôn dùng ánh mắt sắc bén để nhìn Khánh Băng, hắn đang có ý đồ gì đây?”

“Được rồi, vợ tôi thì tôi muốn tự chăm sóc cho cô ấy, ông còn có việc khác phải làm”.

//Là việc gì vậy thưa ông?


“Ông đi đến Tầm Phong Long một chuyến!”

Quản gia Thịnh hốt hoảng “gì chứ? Đó là vùng núi non hiểm trở, sao ông lại muốn tôi đi đến đó?”

Thiển cố gắng vẽ ra một nụ cười đẹp nhất có thể, muốn hiền hoà bao nhiêu thì liền có bấy nhiêu “à…dạo trước tôi mới thu nhận được một thư đồng, nghe qua hoàn cảnh cậu bé thì tôi có chút chạnh lòng. Gia đình cậu bé xảy ra biến cố nên khiến cậu bé lạc mất mẹ và em gái, tôi muốn ông đến Tầm Phong Long giúp cậu bé tìm lại người thân”.

Quản gia Thịnh nghe xong, lòng thầm nguyền rủa Thiển “Hừ…rảnh thật chứ, tự dưng bắt mắt đến Tầm Phong Long tìm người!”

Thiển chủ yếu là muốn Quản gia Thịnh đi xa để tiện điều tra và xử lý Thu Hương, anh không chắc chắn Tầm Phong Long có phải là quê hương của Tiểu Ngạch hay không, anh chỉ tiện miệng nói ra địa danh này mà thôi. Cũng nhằm mục đích muốn trừ khử Quản gia Thịnh, muốn ông một đi không trở lại.

Phải nói Tầm Phong Long là vùng đất xa xôi hẻo lánh, nhiều mảnh thú thường xuyên xuất hiện, dù Thiển không ra tay thì Quản gia Thịnh cũng chắc gì đã được quay trở về.

“Sao vậy?”

Quản gia Thịnh cười tươi “Dạ! Tôi sẽ đi đến đó ngay!”

“Ông nhớ mang theo lộ phí đi đường”.

//Tôi biết rồi thưa ông!

Quản gia liền xoay người rời đi…

Thiển cười lạnh “không có tâm thì cũng không cần lộ rõ nét đến như vậy chứ! Đi tìm người mà không cần hỏi gì về người đó, để tôi xem ông tìm như thế nào”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận