Thật ra Chu Kính Dã cắn không mạnh, chỉ gặm nhẹ một miếng, nhưng môi lại là nơi quá mẫn cảm và non mảnh.
Vết thương nhỏ không lành lại nhanh chóng như vậy, Lâm Giác Hiểu vô thức liếm nhẹ, nếm được vị sắt trên miệng.
Nghe thấy giọng điệu tỏ ra mình đáng thương của cậu, cơn giận của Lâm Giác Hiểu không có chỗ xả, lần đầu tiên anh quát lên với Chu Kính Dã: “Đây cũng là nụ hôn đầu của anh!”
Môi vẫn hơi đau, anh gần như chẳng còn gì để nói: “Em tuổi chó đấy à?”
Chu Kính Dã nhíu mày, rất nghiêm túc đáp: “Không, em tuổi dê cơ.”
Nhưng một lúc sau, Chu Kính Dã như cảm nhận được cơn giận của Lâm Giác Hiểu, lông mày cậu lại hơi nhíu lại, cuối cùng sáp lại gần, dè dặt “gâu” lên một tiếng dò hỏi.
Không nói chuyện được, Lâm Giác Hiểu tức tới nỗi lồng ngực phát đau, cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp, anh cảm thấy cứ như kiếp trước mình mắc nợ Chu Kính Dã điều gì.
Hơi thở trở nên gấp gáp, cánh môi cũng theo đó mà khép rồi lại mở.
Một bên anh cảm thấy Chu Kính Dã uống rượu không chút còn lý trí, nhưng một bên lại cảm thấy bộ dạng này của Chu Kính Dã ngoan đến lạ kỳ.
Cứ như chẳng cần biết anh nói gì, cậu đều sẽ làm thay anh.
Chu Kính Dã nhìn chăm chú vào môi Lâm Giác Hiểu, đường nhìn đóng băng trên miệng vết thương nhỏ, có lẽ do Lâm Giác Hiểu vừa mới liếm nên trên đó ánh lên vệt nước bóng loáng.
Hơi thở của cậu chịu ảnh hưởng của Lâm Giác Hiểu, bỗng chốc cũng trở nên bồn chồn.
Chu Kính Dã hành xử hoàn toàn không theo lẽ thường, chợt cậu cúi đầu – lần này cậu không cắn anh, chỉ thè lưỡi liếm lên vết thương đó.
Mắt Lâm Giác Hiểu trợn tròn, cứ như trời đất vừa sụp đổ mà không thể tin nổi, anh không rảnh để đánh giá động tác thân mật này của Chu Kính Dã, đẩy mạnh vai Chu Kính Dã theo bản năng.
Động tác anh đột ngột bạo phát, Chu Kính Dã hoàn toàn không phát ứng kịp, lưng đập mạnh lên cửa phát ra tiếng nặng nề.
Giọng Lâm Giác Hiểu lạnh lùng: “Tránh ra.”
Anh biết Chu Kính Dã say rồi nên mới hành động như thế, nhưng vẫn không kiềm được mà nổi giận với cậu.
Đây là nụ hôn đầu của Chu Kính Dã, cũng là nụ hôn đầu của anh.
Thật ra Lâm Giác Hiểu không coi trọng nụ hôn đầu đến thế, nhưng ít nhất không nên ở trong một tình huống như thế này.
Anh và Chu Kính Dã như này rất không nên, Chu Kính Dã say rồi có thể làm loạn vì mất lý trí, nhưng anh vẫn tỉnh táo, đáng lý ra có thể ngăn chặn tình huống này phát sinh.
Quan hệ giữa anh và Chu Kính Dã đã đủ phức tạp, không thể tiếp tục như thế này được nữa.
“Chu Kính Dã!” Lâm Giác Hiểu gọi cả họ tên cậu, dằn cơn giận xuống, cố gắng hoà hoãn nói: “Anh mua canh giải rượu cho em, em để anh ra ngoài.”
Cũng không rõ Chu Kính Dã có nghe thủng hay không, cậu thật sự dịch người sang một chút, nhưng vẫn chặn kín lối ra vào.
Khoảng rộng cậu nhường ra không lớn, miễn cưỡng đủ cho Lâm Giác Hiểu đi qua.
Lâm Giác Hiểu vừa mở cửa, khó khăn lắm mới thò được một chân ra ngoài thì cánh tay đã bị người tóm lấy, anh trượt chân lùi lại vài bước, va vào lồng ngực của Chu Kính Dã.
Anh bị ép dựa vào lồng ngực cậu, bị cậu ôm chặt lấy từ phía sau.
Chu Kính Dã rút tay nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh cửa phòng một lần nữa khép chặt lại.
Tư thế ôm này khiến cậu và Lâm Giác Hiểu càng khăng khít, Chu Kính Dã rất mãn nguyện, cậu hơi cúi người, giọng nói ồm ồm: “Em không bị bệnh, không cần uống thuốc.”
Lâm Giác Hiểu biết Chu Kính Dã khoẻ nên đã buông xuôi việc phản kháng, chỉ luôn tay ẩn cái đầu luôn sáp tới của cậu ra, cố gắng kiên nhẫn dỗ dành: “Em không bị bệnh, nhưng em say rồi em biết không?”
Anh hỏi, dẫn dắt cậu từng bước một: “Có buồn nôn không?”
Chu Kính Dã quyết đoán lắc đầu: “Không buồn nôn.”
“Vậy có chóng mặt không?”
“…”
Chu Kính Dã im lặng vài giây tự hỏi lòng mình, đúng là hơi chóng mặt thật, cứ như vừa bước xuống vòng quay ba trăm sau mươi độ ở công viên trò chơi.
Nhưng hình như, nếu cậu nói mình chóng mặt thì cái người cậu đang ôm trong lòng sẽ đi mất.
Vì thế Chu Kính Dã lại lắc đầu, kiên định đáp: “Không chóng mặt.”
Dứt lời, sắc mặt cậu chợt trở nên trắng bệch.
Ban đầu chỉ thấy hơi chóng mặt, nhưng ban nãy lắc đầu mạnh quá, giờ đã thành rất choáng váng.
Hơn nữa, phần bụng vốn yên lành giờ chợt như có cảm giác trực trào.
Chu Kính Dã vội vàng buông tay ôm Lâm Giác Hiểu, chạy vọt về hướng phòng tắm, cậu nôn cho bằng hết những gì mới ăn được tối ăn.
Huyệt thái dương Lâm Giác Hiểu giật giật, anh buột miệng mắng một câu “oắt con”, dù vậy cũng không giận.
Anh nhẫn nhịn chịu khó đi lấy cho cậu chai nước khoáng, Lâm Giác Hiểu cảm thấy ấm đun nước của khách sạn hơi bẩn, vì thể không dùng để đun được, chỉ có thể uống tạm nước lạnh.
Khi anh bước vào phòng tắm thì Chu Kính Dã đã nôn xong, cậu đang đứng trước gương rửa mặt.
Chu Kính Dã không uống nhiều rượu, nôn xong dường như đã tỉnh táo hơn, môi cậu tái nhợt, nhưng đôi mắt không còn mơ màng như ban nãy nữa mà đã sáng rõ.
Cậu vừa rửa mặt, giọt nước trượt theo gò má lạnh lùng, Chu Kính Dã cúi đầu, cũng không rõ đang nghĩ chuyện gì.
Nghe thấy động tĩnh sau lưng, cậu mới xoay người lại.
Chu Kính Dã nhớ những gì mình đã làm, hiện tại cậu không tính là đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng vẫn có thể nhận thức được đúng sai.
Nhìn thấy Lâm Giác Hiểu, cậu chột dạ lùi lại vài bước: “Giác… anh Giác Hiểu.”
Lâm Giác Hiểu thở dài. Lại thế, mỗi lần muốn giận Chu Kính Dã cũng chỉ giận được một nửa, rồi cơn giận lại lặng lẽ rút lui.
Anh bước lên vài bước, mở nắp chai nước khoáng rồi đưa cho Chu Kính Dã, giọng điệu ôn hoà ngày trước đã thêm vài phần khiên cưỡng: “Uống nước.”
Ngón tay Chu Kính Dã run run, khó nhọc nhận lấy chai nước Lâm Giác Hiểu đưa qua.
Lúc uống nước cậu không dám gây ra tiếng động quá lớn, hơi hơi ngẩng đầu, dè dặt uống từng ngụm nhỏ một. Hiện tại cậu như đã trở về dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện mỗi khi đứng trước anh.
Mắt thấy Chu Kính Dã sắp uống hết nửa chai nước, đầu Lâm Giác Hiểu lại bắt đầu đau: “Được rồi được rồi, đừng uống nhiều quá.”
Chu Kính Dã khẽ đáp một tiếng “ồ”, đóng nắp chai lại rồi vân vê nó trong tay.
Vết thương trên miệng Lâm Giác Hiểu đã ngừng chảy máu, chỉ còn lại một dấu vết mờ nhạt, đều do cậu cắn mà ra.
Cậu chỉ nhìn một lần rồi vội vàng rời mắt như trốn tránh.
Ban nãy cậu cắn Lâm Giác Hiểu đã bất cẩn đụng vào môi anh, cậu còn nhớ môi Lâm Giác Hiểu rất nóng, rất mềm.
Nhưng Chu Kính Dã cũng chẳng nhớ gì khác, chỉ đành nói với Lâm Giác Hiểu: “Em… xin lỗi, ban nãy em không điều khiển được bản thân.”
Cậu không nói thì không sao, cậu vừa nhắc tới Lâm Giác Hiểu mới chậm chạp cảm thấy môi mình đang nhức lên từng hồi.
Nhưng trừ cơn đau thì còn là cảm giác tê tê, giống như bị muỗi cắn.
Lâm Giác Hiểu hé miệng, thật sự không thể nói được hai chữ “không sao”. Hiện tại Chu Kính Dã không chỉ thảm hại ở mức bình thường – mái tóc cậu bị nước làm cho ướt nhẹp, dính bết lại trên trán.
Cứ như chú chó nhỏ vừa ướt sũng nước.
Anh mím môi, chỉ đành đáp: “Lần sau đừng uống rượu nữa.”
“Không uống nữa.” Chu Kính Dã khẽ giải thích. “Em thật sự không biết mình mới uống một ly đã gục.”
Lúc nói câu này cậu hơi ngượng, trước khi uống cậu còn thề với Lâm Giác Hiểu chắc như đinh đóng cột rằng mình biết uống, kết quả tốc độ say lại nhanh đến không ngờ.
Lâm Giác Hiểu nói “ừ”.
Anh và Chu Kính Dã lại rơi vào cục diện bế tắc, hai người cùng im lặng đứng đó, lâu tới mức chân Lâm Giác Hiểu bắt đầu thấy tê.
Trông như anh có vẻ đang ngây dại, nhưng thật ra anh vẫn cảm nhận được ánh mắt Chu Kính Dã vẫn luôn lén nhìn anh, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Lâm Giác Hiểu xoay người bước ra khỏi nhà tắm, nói: “Ngày mai em…”
Anh không nhìn Chu Kính Dã, anh biết mình dễ mềm lòng, vậy nên mới quay lưng lại để quyết tâm nói ra lời bảo Chu Kính Dã chuyển khỏi nhà mình.
Nhưng lời đã đến cửa miệng, anh vẫn không nói ra được chữ nào.
Chu Kính Dã vừa mới thi đại học xong, đúng là cậu có khả năng tự chăm sóc bản thân, nhưng ở Ninh Ba cậu không có nơi nương tựa, ngay cả Chu Ngọc Thần đến một tháng sau mới quay lại.
Anh không biết tình hình của cậu ở Hàng Châu như thế nào, nhưng bên đó không có họ hàng thân thích nào bằng lòng nhận nuôi Chu Kính Dã, điều ấy chứng tỏ quan hệ giữa nhà cậu với bọn họ cũng bình thường, thậm chí là tệ.
Nói cho cùng, Chu Kính Dã vẫn lẻ loi một mình.
Lâm Giác Hiểu cũng cảm thấy bản thân quá không quyết đoán, đáng ra anh nên dứt khoát cắt đứt mối quan hệ đang dần biến chất giữa anh và Chu Kính Dã, nhưng mỗi lần lại đều không kiềm được mà mềm lòng với cậu.
Bình thường anh tốt tính, nhưng cũng có giới hạn.
Song có lẽ vì cậu nhỏ hơn anh năm tuổi, nên vẫn có lúc anh không kiềm được mà bao che, thậm chí dung túng cậu.
Anh thật sự không nghĩ ra cách nào để giải quyết chuyện Chu Kính Dã, nhưng ngay lúc này anh vẫn không cho rằng Chu Kính Dã là thứ rắc rối, cũng không cảm thấy cậu là một củ khoai lang bỏng tay.
Nếu như Chu Kính Dã bằng lòng, thậm chí anh còn muốn để cậu tiếp tục làm em trai mình, hay bạn bè cũng được.
Bởi vì nói thật lòng, tính cách của anh và cậu rất giống nhau, trường năng lượng giữa hai người cũng luôn ăn nhập, ở cùng Chu Kính Dã anh luôn có cảm giác thoải mái như cá được bơi lội trong nước.
“Hay là…” Chu Kính Dã đứng đằng sau anh chợt mở lời, vì đang đứng trong phòng tắm, giọng cậu vọng lại có phần không giống thật, “để em chuyển ra ngoài.”
Lâm Giác Hiểu ngẩn ra, quay người lại.
Môi Chu Kính Dã vẫn tái nhợt, do dạ dày quặn đau nên lưng cậu hơi còng xuống, tay phải ấn chặt lên vị trí bụng, lông mày hơi nhíu lại vì đau tạo thành một chữ “xuyên” mờ mờ.
*xuyên: 川
Lâm Giác Hiểu chạy lại dìu cậu, quên luôn cả chuyện ban nãy vừa xảy ra, lo lắng hỏi han: “Đau lắm hả?”
Chu Kính Dã yếu ớt đáp: “Hơi đau.”
“Chờ chút.” Lâm Giác Hiểu dìu cậu đến bên giường. “Em ngồi đây, anh đi gọi nhân viên phục vụ đưa ít đồ ăn tới.”
Lâm Giác Hiểu dùng điện thoại trong phòng gọi điện cho lễ tân, quay sang nhìn Chu Kính Dã đang nằm trên giường.
Cậu không đắp chăn, đôi chân dài đáng thương co lại, từ góc nhìn của Lâm Giác Hiểu chỉ có thể thấy nửa mặt nghiêng trắng bệch của cậu, nhưng vẫn rất tuấn tú.
“Thôi.” Lâm Giác Hiểu thở dài. “Em về cũng không cần phải chuyển đi ngay, cứ ở chỗ anh, chờ anh em về rồi nói tiếp.”