Lâm Giác Hiểu chở cậu về nhà mình, dừng xe tại nơi đỗ xe sát tường. Anh đã xuống xe, nhưng rồi lại phát hiện Chu Kính Dã vẫn thừ ra không động đậy.
Chu Kính Dã vẫn thắt dây an toàn, cậu nghiêng mặt chăm chú nhìn Lâm Giác Hiểu, không rõ đang ngẩn người hay mất tập trung.
Lâm Giác Hiểu giơ tay huơ huơ trước mắt cậu, nhịn cười gọi: “Kính Dã?”
Biểu cảm hiện tại của Chu Kính Dã khá ngốc, mắt cậu mở to nhưng không tập trung vào đối tượng nào, đôi môi trước giờ luôn mím chặt vô thức hé ra. Nếu như không phải do dáng người và gương mặt cậu gạt người, biểu cảm ấy có lẽ sẽ rất giống một tên ngớ ngẩn.
Tay của Lâm Giác Hiểu đặt trên cửa xe mở rộng, anh thấy Chu Kính Dã không phản ứng thì gập một chân tì lên đệm ghế, cúi người xuống.
Anh lấy tay chọt nhẹ má cậu, hơi thở vì mỉm cười mà lọt khỏi khuôn miệng: “Sao vẫn ngơ ra thế này?”
Cấu trúc xương Chu Kính Dã rất hoàn mỹ, cậu đột ngột tỉnh táo lại, nắm chặt lấy ngón tay anh.
Lông mi cậu không dài như con gái, nhưng từng sợi mọc rất ngay ngắn. Cậu chớp mắt vài lần như vừa tỉnh dậy, khẽ hỏi: “Tụi mình là người yêu thật ạ?”
Lâm Giác Hiểu không nhịn được bật cười, anh gật đầu nói: “Thật đấy.”
Từ lúc lên xe Chu Kính Dã đã ngồ ngộ.
Cậu ngồi ở ghế phó lái, ban đầu biểu cảm không khác mọi ngày là bao, chỉ là chốc chốc lại quay sang nhìn Lâm Giác Hiểu, cứ như đang xác nhận xem người lái xe rốt cuộc có phải là anh hay không.
Một lát sau, tự dưng Chu Kính Dã hỏi một câu: “Tụi mình là người yêu thật ạ?”
Chỉ trong mười phút đi đường ngắn ngủi mà Chu Kính Dã đã hỏi ít nhất năm hay sáu lần, lần nào anh cũng không nín được cười trả lời.
Càng về sau anh lại càng thấy Chu Kính Dã dễ thương.
Lâm Giác Hiểu không biết vì sao mình lại dùng “dễ thương” để hình dung một cậu con trai, nhưng anh nghĩ, Chu Kính Dã rất phù hợp với từ này.
Bình thường Chu Kính Dã rất trưởng thành, bề ngoài là một cậu con trai cao lớn lạnh lùng, vậy mà đôi khi lại có những hành động hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài ấy.
Hiện tại Chu Kính Dã lại hỏi anh một lần nữa, Lâm Giác Hiểu cũng một lần nữa kiên nhẫn trả lời.
Anh giúp Chu Kính Dã tháo dây an toàn, vỗ vai cậu theo thói quen, nói: “Về nhà với anh đã.”
Hai chữ “về nhà” như khởi động dây thần kinh nào của cậu. Hôm qua cậu mới từ đó chuyển đi, nhưng cảm xúc lại hoàn toàn khác.
Cậu bước lên từng bậc thang, theo sau Lâm Giác Hiểu, vừa hay nhìn thấy tay anh đang đung đưa.
Tim Chu Kính Dã nảy lên, nắm lấy tay Lâm Giác Hiểu rồi mới hỏi: “Tụi mình có thể nắm tay không?”
Lâm Giác Hiểu ngẩn ra chốc lát, nắm chặt tay Chu Kính Dã hơn, anh híp mắt cười: “Tất nhiên là được.”
Bố cục trong nhà không hề thay đổi, giống hệt với ngày hôm qua. Chu Kính Dã vừa vào nhà, Khang Khang mới một ngày không gặp cậu đã chạy ra lắc lư nhảy nhót.
Em chạy vòng vòng bên chân Chu Kính Dã, cứ như muốn cậu vấp ngã.
Lâm Giác Hiểu đứng bên cạnh cậu, anh ngồi xuống vuốt ve Khang Khang, sau đó ngẩng đầu cười với Chu Kính Dã: “Nó nhớ em lắm đấy.”
Chu Kính Dã cảm thấy nụ cười của Lâm Giác Hiểu có thể mê hoặc người khác, tim cậu đập như trống dồn, khẽ hỏi: “Vậy anh thì sao, anh có nhớ em không?”
Lâm Giác Hiểu ngẩn ra khi bị hỏi như thế, bàn tay đang vuốt lông mèo ngừng lại một lát, thế rồi độ cong vành mắt anh càng sâu hơn, xuôi theo ý của Chu Kính Dã nói ra cảm xúc thật của mình: “Nhớ chứ.”
Chu Kính Dã không ngờ Lâm Giác Hiểu sẽ nói thẳng ra như thế.
Bình thường cậu bày tỏ còn thẳng thắn hơn anh, vậy mà giờ lại không kiểm soát được, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
“Kính Dã.” Lâm Giác Hiểu bắt được khoảnh khắc ấy, anh nín cười chỉ vào tai mình, trêu cậu: “Tai đỏ rồi này.”
Anh không nói còn được, anh vừa nói tai Chu Kính Dã lại càng đỏ thêm.
Chu Kính Dã gượng gạo vò tai mình, xoa mạnh mấy lượt lại càng khiến nó đỏ hơn.
Lâm Giác Hiểu nghĩ, Chu Kính Dã đang xấu hổ kìa.
Anh cười trong lòng chứ không để lộ trên gương mặt, tuy anh không cảm thấy Chu Kính Dã sẽ thẹn quá hoá giận, nhưng anh vẫn thôi không trêu cậu nữa.
Anh bế Khang Khang lên, đặt vào lòng Chu Kính Dã: “Em đói không, tối nay muốn ăn gì?”
Anh bổ sung thêm: “Đói thì mình gọi đồ ăn ngoài, không đói thì anh đi nấu cơm, trong tủ chắc vẫn còn đồ ăn.”
Chu Kính Dã nghĩ rồi đáp: “Gọi thức ăn ngoài đi ạ.”
Chiều nay cậu đã ăn một ít đồ ngọt nên giờ không đói, nhưng Lâm Giác Hiểu bận từ trưa tới giờ, có lẽ ngay cả miếng nước cũng chưa nhấp môi, nấu cơm lại cần thời gian, gọi thức ăn ngoài sẽ nhanh hơn một chút.
Lâm Giác Hiểu nói ừ, mở khoá điện thoại của mình đưa cho Chu Kính Dã: “Muốn ăn gì thì tự chọn, anh đi đun ấm nước.”
Chu Kính Dã lấy điện thoại mình ra ngăn lại: “Em có điện thoại, em dùng điện thoại của em gọi là được.”
“Dùng của anh đi.” Lâm Giác Hiểu nhét điện thoại vào tay cậu, cười nói, “Anh có tiền, không cần tiết kiệm cho anh.”
Chu Kính Dã không từ chối được, chỉ đành cầm lấy điện thoại của Lâm Giác Hiểu, nhưng vừa thấy anh bước vào bếp, cậu lập tức đổi thành điện thoại của mình.
Chu Kính Dã mở ứng dụng gọi thức ăn ra chọn, cuối cùng gọi một suất ếch xào xả ớt hai người.
Cậu gọi xong món cũng là lúc Lâm Giác Hiểu cầm ấm nước nóng đi ra.
Chu Kính Dã vội vàng cầm cốc đang úp trên bàn lên, Lâm Giác Hiểu rót cho bản thân một cốc trước, chuẩn bị rót thêm cốc thứ hai thì ngừng lại hỏi: “Hình như trong tủ lạnh có Coca hay gì đó, em có muốn uống không?”
“Thôi ạ.” Chu Kính Dã lắc đầu, “Em uống nước.”
Lâm Giác Hiểu rót cho cậu một cốc, bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì, anh gõ gõ đầu mình, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Không lâu sau anh cầm theo một tấm thẻ ngân hàng đi ra.
Chu Kính Dã thấy tấm thẻ hơi quen, còn chưa kịp nói, Lâm Giác Hiểu đã tận tay nhét tấm thẻ vào túi quần cậu.
Cả người cậu phút chốc cứng đờ, động tác này như có ý tán tỉnh, nhưng Lâm Giác Hiểu lại làm đến là đứng đắn, chỉ đơn giản là nhét một thứ vào túi quần cậu thôi.
Lâm Giác Hiểu ngồi xuống vị trí cũ giải thích: “Nhớ tấm thẻ ngày trước em đưa cho anh không? Giờ anh trả cho em.”
Anh bưng cốc, nước vẫn sôi lăn tăn, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Lâm Giác Hiểu giành lời Chu Kính Dã, nhẹ nhàng nói: “Anh biết em định nói gì, nhưng lúc trước anh đã nói rồi, em ở đây không hề gây phiền phức cho anh, cũng không cần thiết phải đưa anh phí ở trọ.”
“Nếu như thật sự phải tính thì phần lớn thức ăn trong nhà đều do em bỏ tiền ra mua đấy.”
Lâm Giác Hiểu dùng đầu gối đụng nhẹ chân Chu Kính Dã, tiếp tục nói: “Vì thế đừng nghĩ nhiều, vả lại tụi mình cũng là người yêu rồi, không cần phải tính toán chi li như thế.”
Chu Kính Dã chậm chạp chớp mắt.
Ngày trước Lâm Giác Hiểu đối xử tốt với cậu, nhưng cũng chỉ là anh trai chăm sóc em trai, hiện tại Lâm Giác Hiểu đã kéo cậu vào vùng thân mật nhất của anh.
“Anh lớn hơn em một chút.” Lâm Giác Hiểu như vì ngại ngùng mà nói chậm lại, anh xấu hổ rờ mũi, “Nhưng em biết đấy, đây là lần đầu tiên anh yêu, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với em.”
Giọng anh như mật ngọt khiến người ta mê mệt.
“Em gặp chuyện gì không vui thì cứ nói với anh, anh có làm gì không tốt thì cũng phải…”
Anh còn chưa nói hết, cả người đã bị Chu Kính Dã kéo giật lại.
“Anh tốt lắm.” Chu Kính Dã ôm chặt lấy anh, “Anh sẽ không có chỗ nào không tốt.”
Trong lòng Chu Kính Dã, Lâm Giác Hiểu là người hoàn hảo nhất.
Chu Kính Dã vừa ôm lấy Lâm Giác Hiểu đã không kiềm được mà vùi cằm vào vai anh.
Cậu rất thích động tác nhỏ này, bởi chỉ khi ôm Lâm Giác Hiểu như thế, cậu mới có thể ôm trọn anh vào lòng.
Chu Kính Dã vừa cụp mắt đã nhìn thấy vành tai trắng trẻo của Lâm Giác Hiểu, yết hầu cậu khẽ di chuyển, tiếp tục nói: “Anh tuyệt nhất rồi.”
“Đã biết.” Lâm Giác Hiểu nhịn cười, “Anh phát hiện em thật sự rất thích ôm anh.” Anh suy nghĩ để tìm ra câu so sánh phù hợp nhất, “Rất giống một chú chó to bự.”
Sợ Chu Kính Dã hiểu nhầm, Lâm Giác Hiểu giải thích: “Anh không mắng em đâu, anh chỉ muốn nói em… em rất dễ thương.”
Lâm Giác Hiểu lỡ miệng nói ra lời trong lòng, nhưng rồi anh lo cậu sẽ không thích bị khen như vậy, lại nói: “Nếu em không thích thì lần sau anh sẽ không nói như thế nữa.”
Dễ thương?
Chu Kính Dã không hiểu vì sao cái từ này lại có thể gắn liền với cậu, nhưng cậu vẫn rất thành thật: “Anh khen thế nào cũng được, khen thế nào em cũng thấy vui.”
Chu Kính Dã không gác cằm lên vai anh nữa, cậu và Lâm Giác Hiểu nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Cậu hỏi Lâm Giác Hiểu: “Anh có ghét em suốt ngày dính lấy anh không?”
Vấn đề này hồi chiều hai người đã bàn với nhau, Lâm Giác Hiểu cũng cảm thấy đúng là cậu bám anh hơi quá mức.
Nhưng rồi anh vẫn tìm cho Chu Kính Dã một lý do, Chu Kính Dã còn nhỏ, đây lại là lần đầu tiên cậu biết yêu, bám anh cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa cũng không phải là cậu không hiểu chuyện, cậu sẽ không lẽo đẽo theo anh suốt hai mươi tư giờ, khi anh làm việc hoặc làm những chuyện khác Chu Kính Dã sẽ không vô cớ quấy rầy.
Nếu như Chu Kính Dã chỉ hy vọng anh có thể dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình cho cậu, vậy thì anh không cho rằng như thế là bám người – cậu muốn được ở bên người mình thích mà thôi.
“Không đâu.” Lâm Giác Hiểu đáp, “Chuyện anh cam tâm tình nguyện ấy mà.”
Tim Chu Kính Dã lại lạc mất một nhịp, lần nào Lâm Giác Hiểu cũng nói những lời như thế với dáng vẻ vô cùng đứng đắn, hoặc là cười dịu dàng làm ra những cử chỉ thân mật.
Lâm Giác Hiểu chẳng hề ý thức được rằng mình đang quyến rũ người khác.
Hai người vẫn giữ nguyên khoảng cách, tay của cả hai đều đang đặt trên sô-pha, không biết từ khi nào đã nhích lại gần nhau.
Tay Chu Kính Dã đè lên mu bàn tay Lâm Giác Hiểu, hiện tại cậu rất muốn hôn anh, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Lâm Giác Hiểu cảm nhận được lòng bàn tay Chu Kính Dã đang rục rịch vì hồi hộp, ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào môi anh.
Hiện tại vừa hay thiên thời địa lợi nhân hoà.
Anh hơi do dự, bởi anh chưa yêu ai bao giờ, không biết tiến độ yêu đương của hai người có phải đang quá nhanh hay không.
Nhưng ánh mắt Chu Kính Dã quá nóng bỏng, cậu không nói bất cứ điều gì, nhưng tất cả những gì muốn nói đều đã lan ra khắp gương mặt.
Lâm Giác Hiểu ngập ngừng, chủ động nhích lại gần. Lâm Giác Hiểu hơi nhổm người dậy, nhẹ nhàng nâng cằm cậu bằng một tay.
“Kính Dã.” Anh nhắc cậu, “Nhắm mắt lại.”
Bởi trong ấn tượng của Lâm Giác Hiểu, khi hôn nhau cần phải nhắm mắt.