Chu Kính Dã lên đại học rồi mới biết, ngày trước Lâm Giác Hiểu nói học đại học nhàn lắm hoá ra chỉ toàn là dối lừa. Thứ khiến cậu thấy sầu trong lòng một chút không chỉ có bài vở, mà còn là những hoạt động ngoại khoá bắt buộc phải tham gia.
Nhưng chuyện bực bội nhất lại là cậu chỉ có thể gặp Lâm Giác Hiểu một lần một tuần, thậm chí có cả những tuần còn chẳng thể gặp lấy một lần, dù rằng khi có thời gian rảnh Lâm Giác Hiểu cũng sẽ lái xe tới tìm cậu.
Một học kỳ đã trôi qua, Chu Kính Dã cuối cùng cũng đợi được tới ngày này. Cậu được nghỉ một kỳ nghỉ đông ngắn, cũng đồng nghĩa với việc có thể thân mật với anh suốt kỳ nghỉ đông này.
Tối qua cậu đã bắt đầu vui tới độ không ngủ được, sáng hôm sau thức dậy lại lựa quần áo cả nửa ngày, sau cùng vẫn chọn mặc cái áo khoác lông vũ dáng dài.
Da Chu Kính Dã đen hơn một chút sau đợt học quân sự, nhưng chưa được mấy tháng thì đã lại trắng như cũ.
Cậu nộp bài thi sớm rồi rời khỏi khu vực thi, kéo va-li ra cổng trường định đợi Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu đến sớm hơn cả cậu, anh đứng ở xa vẫy tay với Chu Kính Dã: “Kính Dã!”
Tuy giờ đã là mùa đông, nhưng cây cối ven đường vẫn chưa rụng hết lá, còn một vài chiếc lá lác đác bám trụ trên cành, vui vẻ rung rinh trong gió.
Chu Kính Dã kéo va-li chạy bước nhỏ về phía Lâm Giác Hiểu, mừng rỡ ôm chặt anh: “Anh.”
“Vào xe đi.” Lâm Giác Hiểu nằm trong cái ôm, “Bên ngoài lạnh.”
Một cốc cà phê được để sẵn ở vị trí trước ghế phó lái, Lâm Giác Hiểu nói: “Mua cho em đấy, chắc là vẫn còn nóng.”
Lâm Giác Hiểu nhìn quầng thâm ở mắt Chu Kính Dã, hỏi: “Tuần học cuối mệt lắm không?”
“Cũng tạm.” Chu Kính Dã xoa đôi mắt hơn xót của mình.
Tuần cuối của kỳ học chắc chắn rất mệt, cậu đã thức tới hai, ba giờ sáng mấy hôm rồi, sáng ra vẫn phải dậy sớm để ôn bài.
Nhưng Chu Kính Dã không muốn anh lo, bởi điều quan trọng nhất bây giờ là cậu đã nhìn thấy anh, được ôm anh, xíu nữa thôi cậu còn được hôn anh nữa kìa.
Lâm Giác Hiểu: “Em mệt thì nhắm mắt một lát đi.”
“Không ạ.” Chu Kính Dã thẳng người, mệt mỏi nơi đáy mắt phút chốc tan biến, “Em không buồn ngủ.”
“Vậy tối đi ăn cơm với anh không?” Lâm Giác Hiểu hỏi, “Em nhớ mấy anh lần trước chơi bóng rổ không, vẫn là mấy cậu ấy, có cả anh trai em nữa.”
“Nếu em không muốn đi thì anh ở nhà ăn cơm với em.”
Chu Kính Dã nghĩ rồi đáp: “Đi ạ.”
Thân phận của cậu lần này đã khác với lần trước, lần trước cậu là em trai của Chu Ngọc Thần, còn giờ… cậu là bạn trai của Lâm Giác Hiểu đấy.
Chu Kính Dã ra khỏi phòng thi lúc ba giờ hơn, vừa hay có thể đến kịp địa điểm mọi người hẹn nhau ăn tối, thậm chí còn đến sớm hơn mọi người.
Nhóm Lâm Giác Hiểu có thói quen đặt trước một phòng nhỏ mỗi khi tụ tập, địa điểm lần này vẫn là nơi bọn họ thường tới. Chu Ngọc Thần quen thân với chủ quán nhất, đã nói trước một tiếng với chủ quán.
Trong phòng vẫn chưa có ai, Lâm Giác Hiểu kéo tạm một cái ghế ra ngồi xuống, xem tin nhắn trong nhóm của bốn người rồi nói: “Mấy anh ấy sắp đến rồi.”
Lâm Giác Hiểu đưa quyển menu dày cộp cho Chu Kính Dã: “Em thích ăn gì thì gọi đi.”
Cũng ngay lúc ấy, Chu Ngọc Thần đi từ ngoài vào, công việc của anh hiện giờ không còn bận như ngày trước. Lúc bước vào vẻ mặt anh vẫn khá bối rối.
Ngày Chu Kính Dã và Lâm Giác Hiểu mới bên nhau, Chu Ngọc Thần đã phải tốn rất nhiều thời gian để chấp nhận, lần đầu tiên ăn riêng với hai người xong, anh đã hút đầy một gạt tàn thuốc lá.
Giờ anh đã quen với chuyện này, chỉ là vẫn không kiềm được mà đeo lên cái mặt nạ khốn khổ.
Chu Ngọc Thần nhíu mày khi nghe Chu Kính Dã gọi món: “Thịt thăn chua ngọt, gà luộc với cải thảo luộc.”
Cậu gọi toàn món Lâm Giác Hiểu thích ăn. Lâm Giác Hiểu cũng nhận ra điều ấy, anh mỉm cười, cầm menu trên tay cậu về: “Thêm một suất sườn bò sốt tiêu đen nữa.”
Rất rõ ràng, Lâm Giác Hiểu đang gọi món cho cậu.
Chu Ngọc Thần kéo ghế ngồi đối diện hai người, không hiểu lắm: “Hai anh em chơi trò tình thú gì vậy?”
Cầm menu mà không tự gọi, phải để người còn lại gọi giùm mới thấy vui đúng hơm?
Rất nhanh sau đó, Trần Siêu và Đỗ Bằng Trì cũng đã tới, có lẽ hai người họ vừa mới tan làm. Đỗ Bằng Trì là giáo viên, trang phục thoải mái hơn một chút, Trần Siêu thì chắc vừa từ công ty qua đây, đóng nguyên bộ vest thẳng thớm.
Chu Ngọc Thần nhịn cười trêu: “Anh Siêu mới bán được suất bảo hiểm mười tỉ à?”
“Cút!” Trần Siêu xấu tính trừng mắt với anh, “Tôi mới bàn xong hợp đồng mười tỉ được chưa?”
Chu Ngọc Thần chép miệng chẹp chẹp, dịch ghế vào trong một chút, chừa chỗ cho Trần Siêu với Đỗ Bằng Trì.
Trần Siêu ngồi đối diện với Chu Kính Dã.
Lần đầu chơi bóng rổ cùng nhau đã bị cậu vừa chặn vừa cướp không biết bao nhiêu lần bóng, đến giờ anh vẫn còn thấy ám ảnh.
Trần Siêu giơ tay chào, gượng gạo gọi: “Chào em trai.”
Những người còn lại đều đã biết mối quan hệ của Chu Kính Dã và Lâm Giác Hiểu, nhưng lại không tìm được xưng hô nào phù hợp hơn, chỉ đành cứ thế gọi “em trai”.
Dường như Chu Kính Dã không qua hài lòng với cách gọi ấy, nhung vẫn gật đầu thay cho lời đáp.
Tính tình Đỗ Bằng Trì khá hướng nội, anh đẩy gọng kính đen, cười cười không nói gì.
Một đĩa của quán khá ít nên những món vừa gọi ban nãy không đủ ăn, Chu Ngọc Thần lại hỏi ý kiến mọi người gọi thêm vài món nữa.
Ăn tới chừng nửa bữa, Lâm Giác Hiểu ra ngoài nghe điện thoại.
Các anh gọi thêm rượu, Đỗ Bằng Trì rót cho mình cốc trước, rồi chợt đứng dậy rót cho Chu Kính Dã.
Anh hắng giọng: “Em trai, giờ em đang hẹn hò với Giác Hiểu nhỉ?”
Chu Kính Dã ngẩng đầu, bình thản đáp: “Vâng.”
“Giác Hiểu với anh là bạn gần mười năm rồi.” Đỗ Bằng Trì vân vê cốc, nói rất từ tốn, “Đây là lần đầu anh thấy cậu ấy yêu đương… Cũng không có gì hay để khuyên cả, anh chỉ hy vọng em đối xử tốt với cậu ấy, vì anh biết cậu ấy chắc chắn sẽ rất tốt với em.”
Anh nói những lời này hoàn toàn là đứng dưới góc độ bạn của Lâm Giác Hiểu, vì anh nghĩ chính Chu Kính Dã đã bẻ cong Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu lại có tính gà mẹ, khi yêu nhất định sẽ chiều Chu Kính Dã vô điều kiện.
“Ầy!” Chu Ngọc Thần không bằng lòng, giờ anh đã thân với Chu Kính Dã hơn, “Cậu nói thế nào, làm như em tớ là đứa tồi ấy.”
Đỗ Bằng Trì cười khan, chạm cốc với Chu Kính Dã, sảng khoái nói: “Nào, em trai, cạn ly!”
Không ai trong số những người ở đây biết Chu Kính Dã uống một cốc là gục, nhưng bản thân cậu thì biết.
Chu Kính Dã nâng cốc trầm ngâm, cảm thấy hiện tại không thể không uống.
Cậu vừa định dốc vào miệng thì thấy Lâm Giác Hiểu mở cửa đi vào. Mắt cậu loé sáng, nhân lúc mọi người đều đang nhìn anh, cậu nhanh tay đổ rượu ra sau.
“Kính Dã?!” Lâm Giác Hiểu bắt gặp khoảng khắc cậu đặt cốc xuống.
“Mấy cậu, ai cho em ấy uống rượu!” Lâm Giác Hiểu thất thanh, “Em ấy gục ngay sau một cốc đấy!”
Phối hợp với lời của Lâm Giác Hiểu, Chu Kính Dã nhíu mày ấn huyệt thái dương, cậu chớp chớp mắt, thấy Lâm Giác Hiểu lại gần thì vươn tay ôm cứng anh.
“Say rượu” trở thành cái cớ hoàn hảo nhất, Chu Kính Dã dụi đầu lên người Lâm Giác Hiểu, giờ cậu có thể ngang nhiên dính lấy Lâm Giác Hiểu rồi.
Lâm Giác Hiểu bất lực xoa mặt cậu, thở dài: “Tớ đưa em ấy về trước.”
Đỗ Bằng Trì hoang mang, xin lỗi Lâm Giác Hiểu: “Tớ không biết nó chỉ uống được một cốc, nó cũng có nói gì đâu?”
“Thôi không sao.” Lâm Giác Hiểu đáp, “Tính em ấy thế sẵn.”
Lâm Giác Hiểu xoè bàn tay trước mặt Chu Kính Dã, kiên nhẫn dỗ dành: “Kính Dã, nắm tay anh, mình về nhà nhé.”
Chu Kính Dã giả vờ giả vịt im lặng rõ lâu rồi mới nói “ừm” bằng giọng mũi. Cậu đặt tay mình vào tay Lâm Giác Hiểu, cố tình bước loạng choạng.
Vì để đỡ cậu, Lâm Giác Hiểu lại càng đứng gần cậu hơn.
Lâm Giác Hiểu mở ghế phó lái, định bảo Chu Kính Dã ngồi vào, ngờ đâu Chu Kính Dã lại nghe lời hơn lần trước rất nhiều, không cần anh nhiều lời đã tự giác vào chỗ.
Anh thoáng thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không chỉ ra được chỗ không đúng ấy ở đâu.
Về đến nhà, vừa mới mở cửa, Chu Kính Dã đột ngột dùng sức, Lâm Giác Hiểu chưa kịp phản ứng đã bị Chu Kính Dã áp lên cửa hôn.
Kỳ lạ là trong miệng Chu Kính Dã không hề có vị rượu, chỉ có vị nước cam ép cậu uống khi mới đến.
Lâm Giác Hiểu bị Chu Kính Dã hôn cho đầu óc quay mòng mòng, vô thức giơ tay vòng qua cổ cậu.
Tiếng mèo con kêu quanh chân hai người, nụ hôn hôm nay dài hơn mọi ngày, tựa như có thể kéo dài tới tận cùng thời gian.
Lâm Giác Hiểu mất thăng bằng, Chu Kính Dã đột ngột bế bổng anh lên, cánh tay cậu con trai rất giàu sức, thoáng chốc đã đặt anh xuống ghế sô-pha.
Chu Kính Dã vén áo xoa eo anh, thậm chí còn có xu hướng nhích dần lên cao.
Lâm Giác Hiểu biến sắc, bởi cuối cùng anh cũng nhận chỗ nào không ổn. Anh bình tĩnh gọi: “Chu Kính Dã.”
Gọi cả họ lẫn tên, có vẻ như anh đang rất nghiêm túc.
Chu Kính Dã còn định tiếp tục giả say đục nước béo cò thì cái ót cậu đã bị Lâm Giác Hiểu giữ chặt, một giây sau, cậu được nghe giọng nói không thể bình tĩnh hơn của anh.
“Người say thật không cương được đâu.”
Chu Kính Dã cứng người, cánh tay cậu vẫn chống bên tai Lâm Giác Hiểu, cậu sà xuống hôn anh.
Đã bị Lâm Giác Hiểu nhìn thấu rồi thì cậu cũng không giả vờ nữa, dứt khoát nâng mặt anh lên hôn, như thể muốn dùng nụ chuộc lỗi.
Dứt nụ hôn, cậu ghé bên tai Lâm Giác Hiểu thì thầm: “Vậy được không?”
… Được không?
Vấn đề được thảy sang cho Lâm Giác Hiểu, anh hơi do dự, rồi vẫn gật đầu. Anh đẩy vai Chu Kính Dã ra, chỉ về cửa phòng: “Vào phòng đã.”
Lâm Giác Hiểu định tự đi về phòng, chân anh còn chưa kịp chạm đất đã bị Chu Kính Dã bế thốc lên.
Cũng ngay lúc ấy, Lâm Giác Hiểu ngẩng đầu, vừa hay có thể nhìn thấy sườn mặt góc cạnh của Chu Kính Dã. Giờ anh mới nhận ra, Chu Kính Dã đã trưởng thành thật rồi.
Sáng nay Lâm Giác Hiểu chưa kịp gấp gọn chăn trong phòng ngủ, trên giường vẫn rất lộn xộn, cả người anh lún xuống trong chăn.
Nụ hôn của Chu Kính Dã mãnh liệt hơn mọi ngày, bàn tay lại bắt đầu không an phận mò mẫm.
Anh bị buộc ngửa cằm lên, hàm dưới căng chặt, độ cong vừa yếu ớt lại vừa xinh đẹp.
Đầu ngón tay Lâm Giác Hiểu đỏ ửng, khẽ run rẩy, Chu Kính Dã nắm lấy và nâng tay anh lên, đặt lên đó một nụ hôn chân thành.
Lâm Giác Hiểu lại thấy có chỗ nào sai sai, ví dụ như, tại sao Chu Kính Dã lại ở trên một cách suôn sẻ hợp tình như vậy?