Chương 24: Nhà Đông Chu muốn cây lúa.
Ngày hôm sau dùng tiệc, trên bàn tiệc có thêm những món hải sản rau thịt bổ dưỡng tính ôn hòa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Đàn vừa định lặp lại chiêu cũ, Hoàng đế đã cười nói.
“Trẫm biết mẫu hậu đang bệnh khẩu vị kém, nhưng Thái y đã bẩm báo, bệnh này làm tiêu hao không ít cơ thể mẫu hậu, nếu không nạp vào chút thức ăn mặn, thực sự khó khỏe. Mẫu hậu nhiều ngày chưa khỏe, triền miên trên giường bệnh, thậm chí nhiều lần nặng thêm, có thể thấy được thái y nói rất có lý. Cho dù khó chịu cũng vẫn nên dùng chút ít đi.”
Lý Đàn nghe xong lời này, ý cười trên mặt có chút không nhịn được nữa, nàng vừa nghe là biết Hoàng đế phát hiện tối qua nàng lén lút ăn thêm đồ, mặc dù có chút mất mặt, ngược lại cũng không có đau khổ gì.
Nhưng hắn vạch chuyện này ra, là nghi ngờ bệnh của nàng… Thậm chí đã phát hiện mấu chốt liên quan đến việc nàng rơi xuống nước gây nên bệnh này?
Nghĩ tới đây, Lý Đàn càng có chút kinh hãi. Ván cờ của nàng mới đi được bước đầu tiên, tuyệt đối không thể bị hủy ở chỗ này.
Nếu Hoàng đế chỉ biết nàng giả bệnh, vậy vẫn dễ xử lý, nàng vốn cũng không phải hạng người lương thiện gì, khéo léo dẫn dắt cũng bình thường thôi.
Với sự nhạy bén của Hoàng đế, phát hiện mưu tính trong rượu cũng bình thường.
Nhưng chiêu này vốn muốn gắp lửa bỏ tay người, nếu như cuối cùng dẫn đến trên người nàng, vậy coi như là tự bê đá đập chân mình rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Đàn lại điểm qua chuyện này một lần, đặc biệt là nhớ lại phản ứng của tiểu Hoàng đế, chuyện kia nàng làm gọn gàng sạch sẽ, bị bệnh rất thật, không một chút làm bộ nào, nàng chưa từng mang tâm lý gặp may trong chuyện này.
Với hiểu biết của nàng về tiểu Hoàng đế, chắc hẳn hắn sẽ không đặt nghi ngờ trên người nàng.
Có điều, đến cùng thì bệnh này cũng không giả bộ mãi được, nàng phải tăng tốc hành động.
Qua mấy ngày như vậy, bệnh của Lý Đàn ngày một tốt hơn, không lâu sau cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ là còn phải tĩnh dưỡng một thời gian, tinh thần của nàng tốt lên, trò gian trá cũng nhiều lên.
Hoàng đế nghe Lộ Hỉ truyền tin, Thái hậu sai người chuyển từng nhóm sách cất giữ trong đây ra ngoài định phơi nắng một chút cũng không kinh ngạc.
“Cuối cùng thì đợi không kịp rồi, vẫn không có tính nhẫn nại như vậy.” Hắn cười nhẹ, buông chén Long Tỉnh vẫn còn bốc hơi lượn lờ, khởi giá.
Lúc Hoàng đế đến, Lý Đàn đang nghiêng lưng về phía hắn, tùy tiện lật sách trong tay, hôm nay ngày mặt trời chói chang, ngược lại thật sự là ngày đẹp để phơi sách.
Ánh nắng chiếu lên mái tóc nàng, tia sáng vẽ lên một đường sáng tỉ mỉ, hắn đi đến gần, nhìn thấy gò má trắng trẻo của nàng ngâm trong ánh nắng chói mắt, lông tơ trên mặt đều có thể nhìn rõ, khiến hắn nhớ đến khi còn bé từng nếm qua nước đào mật.
Đó là bảo bối tinh quý, trái mùa khó có được, có lần Lý Đàn có duyên được một rổ nhỏ, vì độc chiếm, lại giả bộ ốm đau, ở trong phòng ăn vụng, còn lấy lý do sợ lây bệnh không cho hắn đến gần.
Nhưng cũng không nghĩ thử hễ nàng bị ốm là khó khăn đủ đường, mượn cơ hội sai hắn hầu hạ đủ kiểu, sao lại đột nhiên có lòng tốt như vậy, bởi vậy không lâu đã bị hắn phát hiện.
Lúc ấy hắn tuổi trẻ khí thịnh, vô cùng căm phẫn nàng không đủ tình nghĩa, một mình ăn mảnh, sự tình bại lộ, Lý Đàn đành phải chia cho hắn mấy quả bịt miệng. Bây giờ xem ra, quả đào có gì quan trọng, nàng thích thì nên để nàng ăn cho đã mới đúng.
Ít nhất khi đó nàng vì ham muốn ăn uống vẫn chỉ giả bệnh, dẫu sao cũng tốt hơn bây giờ vì bày mưu tính kế mà thật sự để bản thân ốm nặng một trận.
Hoàng đế nghĩ đến điều này, bèn không nhịn được thở dài.
Tiếng thở dài của hắn đã kinh động đến Lý Đàn phía trước, nàng quay đầu nhìn thấy tiểu Hoàng đế đến rồi, khoan thai mỉm cười, dáng vẻ vừa đủ phóng khoáng, “Sao Hoàng đế lại qua đây?” Thật sự đàng hoàng gớm.
“Nghe nói mẫu hậu phơi sách ở trong vườn, sau khi trẫm tự mình chấp chính, chuyên tâm vào quốc sự, tự thấy có chút lười biếng với việc đọc sách, hôm nay tình cờ có duyên, cũng muốn mượn cơ hội này nhìn thử trong vườn cất giữ bao nhiêu sách.”
“Trước kia Hoàng đế tay không rời sách, trí nhớ phi phàm, nhất là học một hiểu mười, ai gia dù lớn tuổi, cũng cảm thán không bằng.”
“Mẫu hậu quá khen.”
“Hoàng đến có nhớ quyển sách đầu tiên ai gia dạy người không?”
“Tất nhiên là nhớ rõ, khi đó mẫu hậu không dạy tác phẩm kinh điển, lại để trẫm tiếp xúc sách Chiến Quốc, mấy lần vấn đáp, cho đến khi thuộc nằm lòng.”
“Các quyển kinh điển tuy tốt nhưng tình cảnh lúc ấy của ta và người, duy chỉ có việc tiếp xúc với sách Chiến Quốc là tốt nhất, lấy một chữ “Sống”, lấy sử sách làm gương, có thể so sánh với bản thân, có thể chiếu rọi con đường phía trước, ứng biến linh động, sống linh hoạt.”
Hoàng đế tựa như không đoán trước được Lý Đàn sẽ không giả vờ ngây ngốc nữa, đột nhiên thẳng thắn như thế, vừa muốn đáp lời, “Mẫu hậu”, Lý Đàn đã cắt ngang lời hắn.
“Hoàng đế còn nhớ nhà Đông Chu muốn lúa, nhà Tây Chu không xả nước, Tô Tử nói chuyện hai bên được vàng từ hai nước.” (*)
Lông mày Hoàng đế giương lên, Lý Đàn đây là…
“Tây Chu Đông Chu vốn là một thể, thế nhưng lại tách ra, bị người ngoài hai bên được lợi, nếu như có thể hợp để trị, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?”
Lời này tương đối to gan, sau khi trả lại quyền lực, vì tránh hiềm nghi, Lý Đàn gần như chưa từng lộ ra sự sắc sảo, lần này thái độ lại khác thường, bất kể là bộc bạch thâm ý với sách Chiến Quốc dạy hắn khi còn bé, hay là lời “hợp để trị” bộc lộ trắng trợn dã tâm của bản thân, đều tương đối nguy hiểm.
Nhưng Lý Đàn nhất định phải làm như vậy.
Người có chút mưu cầu mới có giá trị trên bàn đàm phán, bởi vì có mưu cầu mới có nhược điểm, mới có chỗ trống bị thao túng.
Hoàng đế và nàng chung sống mười năm, hiểu nhau quá sâu, muốn ở trước mặt hắn ra vẻ hiền lành, ngược lại dễ tạo điểm khả nghi.
Hoàng đế đã biết nàng ác, nàng liền bày cái ác, thể hiện thành ý của nàng, nói bảng giá của nàng ra, trần trụi công khai giá cả ngược lại còn đáng tin hơn cái gọi là lòng thành không rõ nội tình.
Huống hồ, nàng cũng không muốn giả bộ vô hại nữa, mặc dù nàng không cố chấp với quyền lực nhưng thời gian một năm này dạy cho nàng biết, có dựa dẫm, có đường lùi an toàn, mới giữ được sự bình yên trên tay.
Nếu không cho dù cuộc sống tiêu dao hơn nữa, thì có khác gì giống như nuôi heo béo chờ làm thịt đâu?
Nàng quả thực sẽ không cách xa trung tâm quyền lực như trước đây nữa, nhưng nàng cũng không muốn tiếp tục buông rèm chấp chính, cho nên lời nàng nói cũng có thật có giả.
Nửa phần thật lòng, nửa phần giả ý, chỉ có thế này, Hoàng đế mới có thể tin phần thật trong lời nàng nói, mà không phát hiện sự giả dối trong lời nói của nàng.
(*) Mình sẽ dùng ký hiệu này cho tất cả những phần thuộc chú thích của riêng tác giả.
Chi tiết này được tác giả trích từ cuốn “Chiến Quốc Sách” phần về nhà Đông Chu, văn bản “Đông Chu muốn lúa”. Tác giả có trích đoạn phần nguyên gốc, nhưng đọc sẽ hơi khó hiểu, mình xin phép chỉ dịch phần bài dịch mà tác giả thêm kèm với đoạn nguyên gốc, đây là bản giải thích chi tiết hơn về đoạn trích nguyên gốc.
Bài dịch: Nhà Đông Chu muốn trồng lúa nước, nhà Tây Chu lại không xả nước, vì thế nên nhà Đông Chu lo lắng, Tô Tử nói với vua Đông Chu: “Xin để thần đến Tây Chu thuyết phụ xả nước, có thể chứ?” Thế là đi bái kiến vua Tây Chu, nói: “Chủ ý của ngài đánh nhầm rồi! Nếu như không xả nước, ngược lại khiến nhà Đông Chu có cơ hội làm giàu. Bây giờ bách tính Đông Chu đều trồng lúa mạch, không trồng những thứ khác. Nếu như ngài muốn hãm hại bọn họ, không bằng đột nhiên xả nước để phá hủy hoa màu của bọn họ. Xả nước xong, Đông Chu nhất định lại đổi trồng lúa nước; trồng lúa nước rồi lại dừng cấp nước. Nếu như vậy thì có thể khiến bách tính của Đồng Chu hoàn toàn ỷ lại vào Tây Chu, nghe lệnh của ngài.” Vua Tây Chu nói: “Được.” Thế là xả nước. Tô Tử được tiền thưởng từ cả hai nước.