Trộm ngọc

 
Chương 35: “Gậy” con cháu.
 
Độc Ngọc nhìn nàng vững vàng ngã hạ mông xuống đất, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, nhịn một chút, cuối cùng vẫn bật cười.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới sự mất mặt Lý Đàn thẹn quá hóa giận, cũng không màng bò dậy, trực tiếp ngồi dưới đất như vậy nhấc chân đá hắn.
 
Độc Ngọc biết nàng ngượng ngùng, cũng cảm thấy bản thân trêu nàng quá mức, bèn thành thật dự định chịu một cước này, Lý Đàn vừa mới đá một cước, Độc Ngọc còn chưa kêu lên, bản thân nàng ngược lại đã kêu thành tiếng.
 
“Đau!” Cực kỳ có lực, không giống người bệnh.
 
Riêng người bị đụng này lại như kẻ ngốc chịu thua, cực kỳ phối hợp, lập tức khẩn trương ngồi xuống, vội vã hỏi đau chỗ nào.
 
Lý Đàn thấy uất ức, càng thêm hùng hồn mà gây rối vô cớ, “Cổ chân ta đau chết rồi.” Rốt cuộc thì nàng vẫn còn lý trí, nuốt câu đều tại ngươi, cái tên khốn này.
 
Độc Ngọc lại như nghe được nàng oán thầm, tiếp lời, “Đều tại ta được không, đừng lộn xộn, ta đỡ người ngồi xong nhìn xem bị thương thế nào.”
 
Hắn đặt hai cánh tay vòng qua đầu gối và lưng nàng, thoáng cái bế ngang nàng lên, Lý Đàn không đoán trước được ngay, vội vàng kêu lên: “Chậm chút chậm chút!”, một bên không chút khách khí quàng cánh tay lên cổ Độc Ngọc.
 
Độc Ngọc chỉ cảm thấy một cánh tay mềm mại vòng qua vai hắn, thân thể hắn  hơi dựa vào trong ngực nàng, búi tóc của nàng để ở chỗ sau tai hắn một tấc, tóc mái gãi cằm hắn hơi ngứa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn không nói gì mà liếc mắt nhìn Lý Đàn một cái, đối phương lại cách một lớp khăn che mắt trừng lại nhìn hắn, dáng vẻ đúng lý hợp tình, vì thế ở tận đáy lòng thở dài một hơi, bế nàng càng chặt hơn, đi về phía giường.
 
Lúc Lý Đàn ở trong ngực hắn thì kiêu ngạo, chờ đến khi muốn buông nàng xuống lập tức cẩn thận.
 
Cánh tay đang vịn ngang trên vai của hắn không chỉ từ từ trượt xuống, hai tay còn bám chặt lấy bờ vai hắn cùng cánh tay, chỉ sợ không cẩn thận chạm đến mắt cá chân vốn đã sưng đau.
 
Số nàng năm nay có thể coi là thật sự xui xẻo rồi, vừa rơi xuống nước lại sốt cao, mắt cũng mù mà hiện tại chân còn bị trẹo.
 
Mấu chốt là, tất cả những chuyện này đều là nàng tự tìm lấy.
 
Lý Đàn tạm thời xem nhẹ điều này, đi ghi nợ trên người tiểu Hoàng đế, dù sao từ nhỏ đến lớn không biết hắn đã bị nàng ghi nợ oan uổng bao nhiêu lần, rận nhiều quá thì chả còn ngứa, nợ nhiều thì không còn lo lắng, nàng không nỡ tự trách bản thân, vậy thì trách hắn là được rồi.
 
Người không biết trên đầu mình lại có thêm một món nợ - Độc Ngọc ngồi xổm trước giường, muốn nâng cổ chân của Lý Đàn lên xem xét vết thương, ngón tay vừa mới chạm vào mắt cá chân tinh xảo đã bị Lý Đàn kêu ngừng.
 
“Vẫn là mau đi tìm Trương Thái y tới cho ta đi, vẫn luôn là ông ấy xem cho ta.”
 
“Lúc trước khi tập võ xử lý vết thương bị trẹo như nào cũng là người dạy ta, người đã quên?”
 
Lý Đàn mím môi không nói lời nào.
 
“Hay là người cảm thấy mất thể thống? Trước kia sao không thấy người hiểu lễ nghĩa như thế.” Độc Ngọc ung dung khiêu khích.
 
Lý Đàn vừa nghe đã biết hắn nói chính là chuyện giặt y phục khi còn nhỏ.
 
Ngày thường đều là nàng cố hết sức đẩy công việc giặt y phục cho Độc Ngọc, nhưng mỗi khi muốn thay giặt chăn ngủ, bởi vì đã ngâm nước sẽ cực kỳ nặng, lúc đó Độc Ngọc vẫn là đứa trẻ thực sự không thể một mình hoàn thành, nàng chạy không thoát, bèn nghĩ ra chủ ý xấu, dùng chân dẫm thay cho tay giặt.
 
Lúc ấy Độc Ngọc còn mắc chút bệnh sạch sẽ từng tỏ vẻ chống cự, càng về sau lại bị nàng huấn luyện đến mức có thể mặt không đổi sắc cùng nàng dẫm đạp giặt quần áo.
 
Trước khi hắn vứt bỏ chút kháng cự vô nghĩa cuối cùng, Lý Đàn luôn lừa hắn đến gần, lại dùng chân tàn nhẫn dẫm bọt nước bắn tung tóe lên người hắn, sau đó nhìn Độc Ngọc không nói một lời chạy như bay đến vại nước rửa sạch, cười nhạo nói, “Làm bộ làm tịch.”
 
Nàng rất thích ghi nợ oan cho người khác, bây giờ nhân quả tuần hoàn bị người ta lật lại nợ cũ, hiếm khi không phản bác được.
 
Độc Ngọc bèn nhân lúc này khẽ nắm lấy cổ chân nàng, cẩn thận cởi giày nàng ra, hôm nay Lý Đàn đi đôi tất trắng thêu hoa bướm, màu nhạt vẽ lên hồ điệp khẽ tung cánh, hầu như không thấy màu, mà khi hắn cởi tất lụa xuống, chỉ thấy mắt cá chân hơi sưng lên một khối màu đỏ hồng, được tất trắng làm nền, nhìn đáng thương biết bao.
 
Hiện giờ tuy Lý Đàn Quyển Liêm đại tướng hạ phàm, nhưng ngày bình thường có khi nào nàng có tư thái thấp kém, bởi vậy mặc dù đau nhưng cũng cắn chặt môi, không phát ra một chút âm thanh.
 
Độc Ngọc vừa nhìn đã biết nàng suy nghĩ cái gì, vì thế mượn cớ kiểm tra vết thương, ngón trỏ ngón cái tách ra, bao lấy mắt cá chân dùng chút sức, Lý Đàn bèn không nhịn được, đau đớn kêu lên.
 
“Làm bộ làm tịch”, Độc Ngọc cười lên tiếng trả thù, động tác lại dịu dàng vô cùng, “Chỉ là trẹo chân, không tổn thương đến gân cốt, chờ lát nữa giúp người xoa bóp, nghỉ ngơi hai ngày thì không sao rồi.”
 
Lý Đàn bất chấp tất cả, dù sao hôm nay đã mất mặt triệt để rồi, dứt khoát coi như mình điếc mình mù đi, mặc hắn giễu cợt cho xong.
 
Độc Ngọc nửa quỳ chân trước giường, bàn tay nâng gót chân trắng nõn của Lý Đàn, chân Lý Đàn ngày thường đã nhỏ, tay hắn xòe ra có thể ôm lấy toàn bộ, dùng lòng bàn tay lờ mờ cảm nhận sự non nớt của lòng bàn chân.
 
Hắn vẫn là lần đầu tiên có thể quan sát tỉ mỉ như vậy vào ban ngày, ngón chân như trân châu mềm mại phiếm hồng, mu bàn chân gầy nhưng lại không thấy xương, trên làn da mỏng manh mơ hồ lộ ra mạch máu màu xanh, ở dưới ánh nắng trực tiếp từ mặt trời tựa như tuyết mới được chiếu sáng, khiến hắn cho dù thế nào cũng không rời mắt nổi.
 
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Lý Đàn ngồi ở chỗ kia, hai mắt bị dải lụa che khuất, trên mặt là sự hồn nhiên vô tri vô giác.
 
Mà hắn nửa quỳ trên mặt đất, trong tay nâng đôi chân trắng nõn của nàng, đặt ở trên đùi, vật dưới thân dần dần phồng lên, căng trướng thành hình dáng, vừa vặn sắp chạm đến gan bàn chân của Lý Đàn.
 
Trước mắt hắn si mê, trên tay bèn không tự giác mất sự chừng mực, gần như khao khát xoa nắn thịt mềm của bàn chân nàng.
 
Cổ chân Lý Đàn còn đau, làm sao chịu được tra tấn như vậy, lập tức trở mặt, theo bản năng đạp một cái.
 
Cái đạp này không nghiêm trọng, chính là đá vào “gậy” con cháu của Độc Ngọc.
 
May mắn chính là, chân Lý Đàn bị thương, căn bản không được bao sức, lại ngồi ở trên giường cách khá xa, khoảng cách có thể duỗi chân có hạn, bởi vậy so với nói là đá không bằng nói là đẩy một cái không nặng không nhẹ.
 
Bất hạnh chính là, trước đó Độc Ngọc vốn động tình, vật kia cứng thật sự, căn bản chịu không nổi kích thích như vậy, hắn chỉ cảm thấy chút nghiền ép kia ở trên cây gậy của hắn, vừa là đau vừa là tê lại vừa là ngứa, tư vị kia thật sự cực kỳ khó chịu, không nhịn được kêu rên lên một tiếng.
 
Thật sự là oan gia.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui