Chương 42: Sóng to gió lớn
Sướng Xuân Viên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Đàn đã trốn được mấy ngày rồi, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện hôm ấy đã tâm phiền ý loạn, ngay cả quả anh đào ngày thường thích ăn nhất cũng nuốt không trôi, quyển thoại bản đầu sỏ gây tội cũng ném đi toàn bộ.
Dù như vậy, Lý Đàn cũng không thừa nhận mình đang trốn, chỉ cảm thấy mình là bệnh nhân chân cẳng không tiện, thị lực có vấn đề mà thôi, chuyên tâm đóng cửa dưỡng bệnh mới là đúng đắn, đáng tiếc mấy ngày trước không có giác ngộ tốt như vậy, què chân cũng muốn gây chuyện, mới rước lấy một phen nghiệt duyên như vậy.
Nàng rõ ràng ngày trốn trong chăn mơ hồ, không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, đạp loạn cả chăn mền, chiếc chăn đáng thương kia không mắc chút sai lầm nào nhưng lại bị chà đạp bùm bụp.
Lý Đàn đã quên chính mình còn chưa hoàn toàn khỏe lại, chăn bị đá đến giữa không trung, chân nàng một cước sai lực, đau đến kêu to, chăn cũng bộp một tiếng rơi trên mặt, vô cùng chật vật.
Đến mức này rồi, Lý Đàn không thể không thừa nhận quả thật bản thân mình đã dao động.
Độc Ngọc với nàng, là sự tồn tại không nói rõ ràng được, bọn họ làm bạn cùng nhau đi qua mấy năm thâm cung yên tĩnh, giống như là hai cây thực vật cộng sinh, lợi dụng lẫn nhau lại cũng nương tựa sống bên nhau, mặc dù Độc Ngọc ức hiếp nàng, làm nhục nàng, nhưng cuối cùng nàng không tin Độc Ngọc có thể thật sự tổn thương nàng.
Huống chi, trái tim thanh niên trẻ tuổi như vậy, giống như mặt trời chiếu vào rừng rậm quanh năm, ánh sáng nóng rực, nàng không phải thánh nữ, làm sao mới có thể không một chút dao động.
Nhưng dao động thì thế nào, là thứ đồ chơi không có nửa phần tác dụng, nàng đã sớm học được cách vứt bỏ rồi, giống như khi còn nhỏ nhào qua bắt những con bướm trắng vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều nàng không biết cũng không muốn thừa nhận chính là gió đã nổi, thổi lên khiến nước hồ xuân gợn sóng, gió chẳng ngừng, gợn sóng sẽ khó yên bình.
Nguyệt Yến thông báo, trong lòng Lý Đàn thở dài, rốt cuộc đã tới.
Nàng chưa đứng dậy, đợi Độc Ngọc tiến vào, sắc mặt hai người đều không được tốt lắm, Lý Đàn không nói lời nào, chỉ ngồi ngay ngắn.
Mắt có bệnh còn phải che lại mấy ngày, rốt cuộc Độc Ngọc có thể mượn cơ hội này quang minh chính đại mà đến nhìn nàng. Lý Đàn chưa trang điểm, cả khuôn mặt mộc, nhìn qua tuổi còn nhỏ hơn rất nhiều.
Trước kia nàng không trang điểm, chỉ là sau khi tự hắn đăng cơ, hễ là ngày quan trọng, đội lên mũ đấu mười hai rồng mười hai phượng châu ngọc sợi vàng, đồ trang sức châu ngọc dán trên trán, địch y, trung đan, tế tất, đai lớn, từng thứ khoác tầng tầng lớp lớp lên người, tất nhiên nàng cũng sẽ giấu khuôn mặt của mình sau lớp trang điểm dày, thành Thái hậu đến hỉ nộ đều không thể biểu hiện ra.
Hiện giờ Lý Đàn, sắc mặt tái nhợt, huyết sắc trên môi nhợt nhạt, cả người lộ ra ngoài dưới ánh nắng, có một ảo giác gần như nửa trong suốt, hắn không nhịn được duỗi tay chạm vào, sợ thật sự như “Thường Nga ưng hối thâu linh dược, Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm” (1) lênh đênh mà đi.
(1) Trích trong bài thơ “Thường Nga” của nhà thơ Lý Thương Ẩn. Dịch nghĩa: “Thường Nga chắc hẳn hối hận đã ăn trộm thuốc thiêng. Hằng đêm phơi bày tấm lòng giữa nơi trời xanh, biển biếc.” Bối cảnh là Thường Nga tức Hằng Nga, vợ của Hậu Nghệ. Hậu Nghệ xin được thuốc tiên bất tử của Tây Vương Mẫu, Thường Nga lấy trộm thuốc của chồng rồi chạy lên cung trăng. (Nguồn: https://.thivien.net/)
Nhưng cuối cùng dừng ở nơi cách Lý Đàn một tấc, vẫn chưa đến lúc, hắn không muốn hành động thiếu suy nghĩ, cũng không nỡ làm nàng sợ.
“Lần này Hoàng đế lại vì cầu xin điều gì?” Lý Đàn dùng giọng điệu bình thường, giống như hàn huyên hỏi.
Từ đáy lòng Độc Ngọc yên lặng thở dài, lại là Hoàng đế, lâu như vậy, lại trở thành “Hoàng đế”.
“Ta nói rồi, không chạm vào người, người không cần bày dáng vẻ như vậy.” Hắn trả lời, giọng điệu lạnh nhạt giống vậy.
Lý Đàn không đáp lại lời này, chỉ là mím môi càng thêm chặt, gần như chỉ còn một đường.
“Tùy người đi, nhưng chuyện lúc trước đáp ứng rồi, dẫu sao người cũng nên làm được, nếu đã đứng ở phía của ta, nửa đường không thể rời thuyền.” Đã lui một bước, lại lui thêm một bước thì đã sao, chỉ cần có thể khiến nàng an tâm, khiến nàng nơi lỏng cảnh giác.
Lý Đàn quả nhiên tiếp lời nói, “Tất nhiên, chuyện gì?”
Cho dù không phải lúc, Độc Ngọc cũng không nhịn được nhếch khóe môi, mỗi lần Lý Đàn cáu kỉnh, luôn kìm nén không nói lời nào, cho dù có lời muốn nói, cũng là thái độ khác thường kiệm lời ít chữ. Đương nhiên, đây là thời điểm nàng chiếm lý, nếu như không chiếm lý thì sẽ nói nhiều thêm, tăng cao âm lượng.
Nhiều năm như vậy, vẫn không thay đổi.
Độc Ngọc kiềm chế sự dịu dàng dâng lên từ tận đáy lòng, giả bộ chỉ nói chuyện làm ăn trên thương trường, “Ý chỉ đã hạ, sắc lệnh đã phát liền bá đạo, cũng gần đến thời điểm quan trọng, nên đến lượt người rồi.”
Lý Đàn châm chọc nhếch một bên khóe môi, “Người tính toán nước đi tốt như vậy, nhất định sẽ không thất bại. Nhưng vở diễn này, nếu chỉ có ta có thể diễn, thù lao tất nhiên nên phong phú một chút.”
“Sau này, ta cho người quyền phê duyệt tấu chương mật ba năm, vụ muối, thủy vận, thông thương biên cảnh, tùy người chọn một cái nhúng tay vào, năm năm, ta đồng ý đưa người ba phần lợi nhuận, cuối cùng cho người một nhánh tư binh, đương nhiên, nếu như người muốn phần ẩn của Lý gia trước kia thấy ánh sáng, ta cũng có cách.”
Lý Đàn có chút chần chừ, điều kiện này không thể nói là không phong phú, mặc khác nàng cũng có thể nghĩ đến, duy chỉ có một cái cuối cùng, Độc Ngọc lại có thể đồng ý cho nàng tư binh, hơn nữa, hắn còn biết chuyện phần ẩn của Lý gia.
Nàng trầm mặc trong một chớp mắt, “Từ khi nào người biết được.”
“Đại ca người năm đó là tướng quân thiếu niên danh tiếng truyền khắp thiên hạ, mặc dù lấy công hiến thân mình cho đất nước, không có khả năng không giữ lại chút thế lực nào, chỉ cần xác định được điều này, sẽ không khó tra ra.” Hắn dừng lại, tiếp tục nói: “Huống chi, năm đó người vì bảo vệ ta, sử dụng những người này, để lại dấu vết.”
Hắn động tới tình xưa nghĩa cũ, Lý Đàn biết hắn đang uyển chuyển biểu đạt sẽ không truy cứu việc này, hơi an tâm.
“Phần ẩn không cần thấy ánh sáng, đối với bọn họ, đối…” Nàng khó khăn nói xong, “Đối với đại ca, đều không phải là chuyện tốt, nhưng ta muốn người cho ta một đạo mật chỉ, vĩnh viễn không truy cứu chuyện này.”
“Được.” Hắn nhẹ nhàng đồng ý, nhìn trên mặt Lý Đàn không giấu được sự lo sợ không yên, không nhịn được có chút chua xót, không tín nhiệm hắn như vậy, chỉ để ý đại ca nàng sao.
Hai người yên lặng ngồi đó, đối diện nhau không nói gì...
Tháng tư, phong ba trước đây còn chưa bình định, liên tiếp hai tin tức truyền ra như nước đổ vào dầu nóng, bắn lên một mảnh sóng to gió lớn.
Một là Tam Ti hội thẩm án rượu vua, kết luận là bản thân rượu dâng lên có vấn đề, mà tất cả những ghi chép đều bị tiêu hủy, các ngôn từ rất ám chỉ đã có kẻ khác hạ độc.
Hai là Thái hậu nhờ vào chuyện này đề xuất khôi phục Điều Biên Pháp.
Xâu chuỗi hai việc này, hoàn toàn liên kết, đánh thẳng ba tấc chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa.
Hoàng đế nắm quyền đã gần hai năm, quyền hành dần dịch chuyển, mà thế lực ba bên đã phá, đây là thiên thời.
Đại chiến sắp nổi lên, trước đây biên cảnh xung đột không ngừng, quốc khố hao tổn lúc ẩn lúc hiện, đây là địa lợi.
Điều Biên Pháp là do cha nàng Lý Thủ phụ lúc còn sống chủ trương phát triển rộng, hiện giờ chuyện Lý Đàn trúng độc nhắc lại, danh chính ngôn thuận, mà Hoàng đế lại vì vậy chiếm được đạo lớn “Vì hiếu”, đây là nhân hòa.
Một điều quan trọng nhất của Điều Biên Pháp chính là hủy bỏ lao dịch, thuế phụ thu xác nhập cùng thuế ruộng, đồng loạt lấy bạc trắng để thu thuế.
Lấy chuyện rượu bên vua làm ẩn ý, cũng là vì một điểm này, trước đây các loại thuế vụ đa dạng, mà có thể lấy vật để đổi lấy, bởi vậy rượu dâng vua này đương nhiên cũng có thể bởi vậy mà đến.
Mặc dù rượu dâng vua có thể vào miệng quý nhân, không giống như hiện vật thông thường trưng thu lên, nhưng nếu không tra được ghi chép, tất nhiên Hoàng thượng nói phải thì nhất định là phải.
Kế sách này có thể dẫn hướng hiềm nghi đến Thái sư cùng Ung Quốc công, đả kích thế lực hai bên.
Điều quan trọng nhất chính là, khôi phục Điều Biên Pháp, có thể đả kích thân hào địa phương, đè nạn tham nhũng xuống, quốc khố tràn đầy, vị trí này của Hoàng đế cũng có thể ngồi càng yên ổn.
Một mũi tên trúng ba con chồn.
Một kế sách tuyệt vời như vậy, tất nhiên cần Lý Đàn đã là nữ nhân Lý gia, phải là Lý Đàn bị rượu dâng vua này làm hại ra mặt mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, mà kể từ đó, cũng một lần nữa đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió, đây là nguy cơ, cũng là cơ hội để nắm trong tay quyền lực một lần nữa.
Lúc Lý Đàn rơi xuống nước yếu thế, đã tự có tính toán tuyệt diệu, chẳng qua cũng chỉ là mưu đồ một lần nữa ở trong lá bài tẩy quyền lực chiếm được một chút lợi ích, nhưng Độc Ngọc lại có thể thuận thế mà làm, tùy cơ ứng biến, bắt lấy một chuyện nhỏ như vậy trở thành cơ hội cải cách tài chính khuấy động toàn bộ vương triều, khả năng quan sát có độc này của hắn, dã tâm toan tính, Lý Đàn không thể không bội phục.
Quả nhiên sinh ra ở nhà đế vương, trời sinh nên bay lượn cửu thiên.
Nàng thật sự có thể toàn thân lui ra sao, đây là bóng ma sau buổi mật đàm ngày ấy, quanh quẩn trong lòng Lý Đàn rất lâu không thể tan đi.
(*)
Phần viết và những lời nói sau đây có vai trò vô cùng quan trọng trong hướng đi toàn bộ cốt truyện cùng bối cảnh, cho nên tốn độ dài tương đối nhiều, hy vọng mọi người có thể kiên nhẫn đọc hết.
Điều Biên Pháp, nhiều người biết hơn với tên gọi là “Nhất Điều Tiên Pháp”, do Trương Cư Chính chủ trương cải cách tài chính giữa những năm Vạn Lịch.
“Nhất Điều Tiên Pháp, nhìn chung thuế khóa lao dịch một châu huyện, đo lường tính theo nhân khẩu, thuế và lương thực đánh vào nhân khẩu tất về tay quan. Nhất tuế chi dịch, quan vi thiêm quyên. Sức yếu lại tính vào phí lương thực, thêm bớt số lượng; bạc yếu tính vào phí giao nộp, tiến hành tăng phí. Mọi phí định mức, khu vực, nhu cầu kho Kinh thành cùng dự trữ đến trăm triệu, cùng phương vật tiến cống, tất cả quy về một mối, toàn bộ lấy bạc đo lường, quy đổi về phía quan chức, cho nên gọi là Nhất Điều Tiên.” Trích “Minh Sử - Thực Hóa Chí”
Những năm cuối triều Minh, đất đai bị thôn tính nghiêm trọng, nông dân tự canh tác giảm đi, thân hào thông qua các loại phương thức miễn trừ, thiếu nộp thuế, chế độ thuế vốn có của triều Minh vốn là thuế đầu người làm chủ, tất nhiên đứng trước tình trạng nguồn thuế suy kiệt, chuyện này hiển nhiên càng ngày càng nghiêm trọng, quan viên tham nhũng cấu kết từ trên xuống dưới, mà chi tiêu quân sự và chính quyền tăng lên, hoàng thất hao tổn rất lớn, tạo thành khủng hoảng tài chính.
Chính là vì cứu vãn cục diện này, Trương Cư Chính thi hành mạnh mẽ “Nhất Điều Tiên Pháp” trong cả nước, điều luật này chính là đơn giản hóa đủ mọi doanh mục thu nhập từ thuế vì thống nhất phương thức tiến hàng tương đương, lấy bạc trắng trưng thu.
Yêu cầu này đòi hỏi phải tiến hành chia lại đất đai cả nước một lần nữa, trên cơ sở này tiến hành sáp nhập phân chia toàn bộ thuế thu, điều này có thể thu vào một lượng lớn thân hào ẩn trốn ngoài danh sách, một lần nữa đặt vào phạm vi thu thuế, đồng thời dồn chi tiêu đặc khu lại chia đều, hình thành một giới hạn tương tự dự toán quyết toán, ở một mức độ nhất định sẽ ngăn chặn được sự bắn ngược ác tính sau chi tiêu tài chính.
Đương nhiên, kiểu cải cách này cũng không phải không có tác hại, đặc biệt là ở phương Bắc, bởi vì không phát đạt giống kinh tế phương Nam, ngân lượng không dồi dào, cho nên không ít quan viên mượn cái danh mở rộng không ngừng bóc lột, cho nên cũng có đánh giá là “Tuy tên là một cây roi, thực chất là giết dân một đao”. Hơn nữa, được ví trưng thu đốt thêm tiền (trưng thu ngân lượng yêu cầu đúc lại vì phí tổn nén bạc) vì điều này, xuất hiện tham nhũng mới.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, sự cải cách của Trương Cư Chính khiến quốc khố một lần nữa tràn đầy, để vương triều Đại Minh dưới tệ nạn kéo dài nhiều năm, lại giành được rất nhiều thắng lợi, đây là phục hưng Vạn Lịch. Nhưng chính bởi vì quan hệ của ông ấy với Đế hậu Vạn Lịch chuyển biến xấu, khiến cho Trương Cư Chính vừa chết đã bị xét nhà, “Nhất Điều Tiên Pháp” cũng bị hủy bỏ, không thực hiện cục diện “Thương Ưởng tuy chết, Tần Pháp chưa bại”.
Nếu như bạn có hứng thú nhất định với lịch sử, nhất định có thể thấy được bộ truyện thảm khao theo một số bối cảnh lịch sử ba triều Vạn Lịch, Thái Xương, Thiên Khải, mà phụ thân Lý Đàn, ở một phần tình tiết cũng tham khảo từ Trương công.
Nhưng cần phải nghiêm túc nói rõ, vì tính chất của tình tiết tiểu thuyết tôi cũng không hoàn toàn dựa theo sự thật lịch sử, mà tiến hành đắp nặn từ rất nhiều nơi, ví dụ như tình tiết Tiên đế trước đây chính là trải qua tổng hợp ba triều đại, mà ngoại trừ tình thiết ở đoạn thuyết minh thì đều là hư cấu, mong mọi người không nên thay bất kỳ điều gì vào lịch sử thật sự.
Cùng với việc khắc họa tính cách cá nhân về phụ thân Lý Đàn sau này, hoàn toàn xuất phát từ hư cấu của bản thân tác giả, tuyệt đối không đại diện cho tính cách và cuộc sống của Trương Cư Chính trong lịch sự chân chính, nhân vật phụ thân Lý Đàn được đắp nặn tương đối phức tạp, từ thích hợp nhất để hình dung ông ấy có thể là một “Chính trị gia”, tuyệt đối không đại diện cho “Nguyên mẫu” Trương Cư Chính.
Trong một bộ truyện không nghiêm túc như thế này liên lụy đến Trương công, cùng với tất cả những người yêu thích Minh Sử, khả năng cảm thấy bị xúc phạm mà nói, tôi xin bày tỏ sự áy náy.
Cuối cùng, bộ truyện vì tác giả xuất thân nghiệp dư, phương diện nghiên cứu lịch sử cũng không nghiêm cẩn, đây cũng là một trong những nguyên nhân áp dụng tính tiết hư cấu, hoan nghênh mọi người chỉ ra chỗ sai.