Trộm ngọc

 
Chương 43: Chỉ người với ta.
 
Sau trận sôi nổi ban đầu trên triều, một lần nữa yên tĩnh trở lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai vị dẫn đầu đại thần văn võ không nói gì, người còn lại mơ hồ chia làm ba phe, một phe là thế lực Hoàng đế bồi dưỡng nhiều năm, một phe là người của Thái sư và Ung Quốc công, còn lại vẫn còn đang quan sát hoặc là chuẩn bị làm cỏ đầu đường (1).
 
(1) Gió chiều nào theo chiều ấy.
 
Ba phe này tạm thời đạt thành sự hài hòa quỷ dị.
 
Tất nhiên Độc Ngọc biết, yên bình như vậy cũng không đại diện cho việc suôn sẻ. Phần mở đầu tuy rằng không tệ nhưng cũng chỉ là đi được một bước dễ nhất trong toàn bộ quá trình mà thôi.
 
Tiếng bình phẩm của người đời càng sôi trào, ngược lại càng có thể thực hiện toàn bộ thế cục vạch ra trước đó, dọn sạch chướng ngại có thể, ngược lại hiện giờ phe phái yên bình, đến lúc đó khi thi hành thật sự, khả năng sẽ xuất hiện cạm bẫy lớn không tưởng tượng được.
 
Giờ khắc này, mỗi bên đều đang đợi, chờ hành động bước tiếp theo, chờ có người phạm sai lầm trước.
 
Sướng Xuân Viên, thời tiết ấm lên, nơi đây rốt cuộc cũng như tên gọi, có vài phần cảnh xuân tươi đẹp hiện ra.
 
Lý Đàn nhịn mấy ngày, cuối cùng phải tháo lụa che mắt, nàng hơi có chút căng thẳng, ngộ nhỡ thật sự trở thành người có mắt như mù, cho dù là phú quý đầy ắp, quyền thế ngập trời cũng không hưởng thụ được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặc dù nàng đuổi khách mấy lần, Độc Ngọc vẫn ăn vạ bên cạnh, thậm chí không cho Nguyệt Yến nhúng tay, nhất quyết phải tự tay tháo vải trắng cho nàng.
 
Lý Đàn có thể cảm nhận được bàn tay Độc Ngọc đưa ra sau đầu nàng cởi bỏ khăn che mắt, bởi vì tay hắn có hơi sợ, kéo theo nút thắt kia cũng hơi run rẩy, hồi lâu cũng chưa tháo được.
 
Nàng không khỏi có chút mềm lòng, giơ tay sờ soạng cổ tay Độc Ngọc, nhẹ giọng nói: “Để Nguyệt Yến đến đây đi.”
 
Độc Ngọc không nghe nàng, thế nhưng cũng không hất tay nàng ra, cứ mặc nàng cầm như vậy tiếp tục tháo nút thắt.
 
Lý Đàn có thể cảm nhận được rõ ràng cổ tay Độc Ngọc cấn cấn trong lòng bàn tay nàng, theo sự di chuyển của động tác hơi nhô lên, khớp xương của hắn rắn chắc, đã là khung xương của nam nhân trưởng thành.
 
Nhưng đôi tay ngày thường ngự bút phê tấu chương, giương cung cưỡi ngựa, đôi tay này vốn nên hô mưa gọi gió, bày mưu tính kế, đang cam tâm tình nguyện tháo vải trắng cho nàng, mấy lần khó khăn, thật cẩn thận, chỉ sợ lôi kéo tóc nàng.
 
Nàng không chịu nổi tình trạng như vậy, nàng hổ thẹn với lòng, đáy lòng nàng chua xót, nàng tình nguyện chịu đựng hành động lời lẽ xấu xa, còn tốt hơn sự cẩn thận cùng dịu dàng như vậy. Vì thế tự mình duỗi tay kéo mạnh khăn vải, tóc cũng bị kéo đến mấy sợi rơi xuống cũng không rảnh lo đến.
 
Độc Ngọc sửng sốt, thu hồi tay, nắm chặt thành quyền, hàm răng cắn chặt, nhưng rốt cuộc hắn không nỡ xoay người rời đi, hắn cần xác nhận Lý Đàn bình an vô sự, mới có thể yên tâm.
 
Lý Đàn tự mình tháo khăn xuống, nhưng lại có chút không dám mở mắt, vẫn cứ nhắm thật chặt, đã quen với bóng tối ngược lại có thể cho nàng thêm cảm giác an toàn.
 
Sau đó ở trong bóng tối nàng nghe được, “Tàng Châu, đừng sợ.”
 
Một tia sáng tràn vào, nàng bị đâm đến có chút khó chịu, chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng lờ mờ bất định, lại nghe thấy một tiếng hơi mang theo sự lo lắng, “Tàng Châu”, nàng mở bừng mắt, càng nhiều ánh sáng chiếu vào, tất cả với tốc độ chậm rãi trở nên rõ ràng.
 
Nàng nhìn thấy một đôi mắt, trong giây phút đối diện với nàng, đôi mắt kia lóe lên ánh lửa còn sáng hơn sao băng khi còn nhỏ mới chỉ nhìn qua một lần, bên trong ánh lửa cũng phản chiếu ra đôi mắt nàng.
 
Bên trong đôi mắt này đong đầy cảm xúc phức tạp, sắp trào ra, gần như muốn hun nóng nàng tựa như muốn sấy khô tất cả tối tăm và u ám, khiến trái tim nàng cũng có chút nóng lên.
 
Nàng cảm nhận được ánh mắt kia giống như một lớp vải mỏng, mơ hồ khẽ gắn trên thân nàng, quấn quanh từng vòng, quay tựa con thoi.
 
Lý Đàn trơ mắt nhìn đôi mắt kia càng lúc càng gần, cuối cùng vô cùng nhẹ mà rơi trên môi nàng một nụ hôn không mang theo tình dục.
 
Nàng có chút không nỡ đẩy ra, không nhiều lắm, không đủ khiến nàng hoàn toàn phóng túng bản thân, không ít, vừa vặn để nàng không có cách nào hoạt động.
 
Vì thế bèn trực tiếp hôn xuống như vậy, môi răng cọ xát, từ trong một chút xúc cảm mềm mại khi chạm vào nhau tìm ra chút an ủi, trao đổi hơi thở cho nhau, giữa hơi thở đôi bên đều tràn ngập hương vị của đối phương, không ai muốn tỉnh lại, ở một nơi nho nhỏ trong thiên địa này, ngắn ngủi mà say mê, chỉ người với ta, chỉ trong khoảnh khắc này.
 
Khoảnh khắc này nếu có thể dài thêm một chút thì tốt rồi, lý do gì cũng được, chỉ cần có thể khiến bọn họ có thể ôm nhau nhiều thêm một khắc.
 
Nhưng chung quy vẫn phải kết thúc, hôn xong, đôi tay của Lý Đàn nhẹ nhàng đặt ở trên vai Độc Ngọc, không kiềm chế được sự run rẩy, dùng giọng nói mỏng manh thốt lên, “Đừng.”
 
Độc Ngọc nhắm mắt, thu bớt lại tất cả tâm tư không thể nói ra được, khi mở ra lần nữa, đã gom mây thu mưa, chỉ còn sót lại sự dịu dàng yên ả, cúi đầu tinh tế hôn lên mái tóc Lý Đàn, an ủi nàng nói, “Ta không động vào nàng, Tàng Châu, ta không động đến nàng.”
 
Qua thật lâu Lý Đàn mới ngẩng đầu nhìn Độc Ngọc, ánh mắt hắn tràn ngập cảm xúc nàng nhìn không hiểu, mà nàng lại biết, trong mắt của nàng hiện tại nhất định cũng giống vậy.
 
Qua ngày ấy, tựa như có thứ gì đó lên men giữa hai người, đã mờ mịt lại tràn đầy bất định, khiến người ta bất an, giằng co rồi lại không nhịn được sa vào đó.
 
Lý Đàn không tiếp tục tránh Độc Ngọc nữa, mà Độc Ngọc cũng không hề có bất kỳ cử chỉ vượt quá lễ nghĩa nữa, ngược lại hai người có chút khôi phục trạng thái nhiều năm trước, thân mật, ăn ý mà lại thuần túy, bọn họ lại lần nữa dùng phương thức người nhà ở chung, cứ như vậy trôi qua nửa tháng.
 
Lý Đàn thầm thở phào, nhưng lại khó tránh khỏi sinh ra một tia buồn bã.
 
Nhưng thế sự không cho phép tình cảm này phát triển như vậy, một cơn bão táp đang âm thầm nổi lên…
 
Ngoại ô Kinh thành, quán trà.
 
Là cuộc tụ họp gặp mặt mỗi tháng một lần, vạn vật đều có mặt, cạnh tranh từ các nơi, lớn đến lừa, ngựa, trâu, dê, nô tì, thê tử, nhỏ đến ngũ cốc, vải vóc, đều tụ tập ở chợ. Trong quán trà người uống trà, người ở trọ, người dừng chân, thậm chí du côn lưu manh đến thu phí bảo kê, đủ hạng người, đều tụ hội ở đây, trong lúc nhất thời tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.
 
“Hôm nay nói một lần không hết chuyện xưa, lại nói Võ Tòng…”
 
Lời còn chưa dứt, đã có người ồn ào muốn tháo sân khấu, “Cái chuyện xưa này kể đi kể lại hơn trăm lần rồi, ngươi chưa chán ghét nhưng chúng ta nghe đến chán rồi.”
 
Người kể chuyện nghe xong lời này, lấm la lấm lét nói, “Vậy lần này ta nói cho mọi người một chút chuyện Võ Tòng cùng đại tẩu của hắn…” 
 
Lại bị cắt ngang, “Chuyện này ngươi cũng kể không biết bao lần, đến nốt ruồi lớn trên mông Phan Kim Liên thế nào ta cũng nhớ rõ như in!” Cả sảnh đường cười vang, cực kỳ vui sướng.
 
Tiên sinh kể chuyện kia ngược lại không giận, thong thả mà vuốt chòm râu, nói “Vậy hôm nay ta đổi cái mới mẻ, nói một chút về ngoại thất cùng người nhà hại chết vợ cả của Lưu gia kinh thành, từng bước chiếm lấy gia sản, đợi sau khi huyết mạch của vợ cả lớn lên, cuối cùng báo thù rửa hận tạo nên một kỳ án!”
 
“Nói thì Lưu gia ở kinh thành kia…”
 

 
Ít ngày sau, trong ngõ hẻm trên đường phố kinh thành bắt đầu lưu truyền một thứ, kịch bản lắt léo, lời văn tinh diệu, khiến người ta vỗ bàn tán dương, bên ngoài chịu nhục thì cắn răng, khi lòng chua xót cũng rơi lệ, khi báo thù rửa hận thì lớn tiếng kêu hay, nhất thời cực kỳ được hoan nghênh, thậm chí rất nhanh được sắp xếp dựng thành vở kịch, buổi biểu diễn chật ních, trong lúc nhất thời chỉ cần tụ tập mở yến hội sẽ mời gánh hát đến, nhất định sẽ có không ít người xướng vài đoạn bên trong, thậm chí gần như đến tình trạng có thể gom góp thành cả bộ.
 
Đang lúc “Án Lưu gia” hừng hực khí thế thì một phụ nhân ở Đăng Văn Cổ Viện đánh trống Đăng Văn (2), đợi người chủ sự yêu cầu nàng đệ trình sự trạng, phụ nhân lại nói ra một chuyện nghe rợn cả người.
 
(2) Chiếc trống được treo bên ngoài triều đình vào thời đại phong kiến ​​của Trung Quốc, để những người có những vụ án oan ức hoặc bức xúc có thể đánh trống và thiết lập vụ kiện (Nguồn: https://baike.baidu.com/) 
 
Phụ nhân này tự xưng là lão bộc nhiều năm của Hứa gia nhà mẹ đẻ của Hoàng đế, từ nhỏ hầu hạ bên cạnh tiểu thư Hứa Thanh của Hứa gia, đi theo cùng nhau nhập cung, Hứa phi sau khi sinh hạ Ngũ Hoàng tử Tề Hằng để lại mầm bệnh, mất đi sủng ái, lúc đó Hứa gia vốn nằm trong tay Thủ phụ Lý đại nhân, Hứa phi tiến cung cũng chính là mưu kế của Lý Thủ phụ, mà sau khi Hứa phi thất sủng Lý đại nhân bèn kiên quyết đưa nữ nhi của mình vào cung cố sủng, vì dọn chỗ cho nữ nhi của mình, cũng vì mưu đồ dựa vào con nối dòng, bèn hại chết Hứa phi. Trước khi chết, Hứa phi từng đưa một phong huyết thư ra khỏi cung, thế nhưng thế lực Lý gia lớn, Hứa đại nhân cũng không thể không kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào cảnh tan cửa nát nhà, mà nàng ta hiện giờ lấy nửa bức huyết thư làm chứng, vì chủ cũ ngày xưa, mẹ đẻ của Hoàng đế mà minh oan!
 
Tình tiết vụ án này mơ hồ phù hợp với “Án Lưu gia”, hơn nữa đề cập đến chuyện bí ẩn của hoàng gia, huyết hải thâm thù, trong lúc nhất thời truyền khắp trong ngoài kinh thành, mọi người không dám trực tiếp bàn luận chuyện của thiên tử bèn mượn đề tài “Án Lưu gia”, xôn xao bàn tán.
 
Bởi vì thiên tử và Thái hậu đều không ở trong kinh thành, khi chuyện này được chính thức ghi vào sổ con, việc này đã truyền khắp con ngõ góc hẻm, lời vạch tội như bông tuyết bay về phía Sướng Xuân Viên, đều yêu cầu tra rõ việc này, thậm chí còn có Ngự Sử yêu cầu tạm hoãn đề nghị một lần nữa khôi phục Điều Biên Pháp của Lý Đàn.
 
Khôi phục Điều Biên Pháp coi như là đánh thẳng vào mặt Tiên hoàng, rốt cuộc thì Lý Thủ phụ vừa chết, Tiên hoàng đã lập tức bãi bỏ Điều Biên Pháp, mà hiện giờ Hoàng đế lại muốn khôi phục, tất nhiên yêu cầu cũng đủ tên tuổi hàng đầu, một là mượn danh tiếng tốt của Lý Thủ phụ vì nước vì dân, dốc hết tâm huyết, hai là mượn đạo hiếu với Thái hậu, nguyên nhân bệnh của Lý Đàn do rượu cống vua từ đó muốn khôi phục việc giao nộp bạc trắng. Chuyện này xem như đã đạp đổ, lập tức xóa sạch hai lý do kia, thậm chí còn chụp cái mũ thù mẹ đẻ cho Hoàng đế.
 
Nhưng so với chuyện đó, điều khiến Độc Ngọc lo lắng chính là, Lý Đàn mất tích.
 
(*)
 
“Vạn vật đều có mặt, cạnh tranh từ các nơi, lớn đến lừa, ngựa, trâu, dê, nô tì, thê tử, nhỏ đến ngũ cốc, vải vóc” quá rõ ràng lấy từ “Ngũ Tạp Trở - Địa Bộ Nhất” của Tạ Triệu Chiết.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui