Trộm ngọc

 
Chương 49: Chân tình như nhau.
 
Hơn mười ngày trước, Sướng Xuân Viên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên lư hương bằng ngọc bay ra làn khói nhẹ mịt mờ, Lý Đàn duỗi tay xuyên qua từ trong làn khói, phe phẩy chút bụi mây tỏa ra tứ phía.
 
Trên tay nàng đùa giỡn làn khói vô hình vô dạng, nhưng trong lòng vẫn còn nghĩ đến mật hàm trình lên hôm qua. Tuy Lý Đàn đã rời kinh, nhưng sẽ không bởi vậy mà để cho mình biến thành kẻ điếc mù lòa, bắt đầu từ khoảnh khắc nàng rời kinh kia, mỗi ngày đều sẽ nhận được mật báo động thái thu được ở kinh thành, phàm là đại sự quân quốc, không gì qua được nàng.
 
Nhưng mà mật hàm ngày hôm qua lại nói là một bình thư (1) vừa ra lò đã lưu truyền khắp đầu đường cuối ngõ, “Án Lưu gia”.
 
(1) Một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ. Các bạn có thể liên tưởng đến mấy nhân vật xuất hiện ở quán trà trong phim kể đủ thứ chuyện đó ạ.
 
Án Lưu gia, Lý Đàn âm thầm cười nhạo, chuyện nhà thiên tử cứ như vậy trở thành đề tài nói chuyện sau bữa ăn, thật sự xem người trên đời này đều là đồ ngu sao?
 
Có điều cũng tốt, nếu đối phương đã ra chiêu, tất nhiên là phải tiếp chiêu, sợ nhất ngược lại là án binh bất động, hai bên đều dây dưa như vậy, cuối cùng ngược lại làm lỡ kế hoạch cải cách vĩ đại.
 
Song nên chặn lại hay thả ra, nàng vẫn chưa suy xét được, chuyện này liên lụy rất rộng, một chút sơ sẩy sẽ tự chuốc lấy họa, nhất là còn dính đến Hứa phi và đứa bé kia.
 
Đứa bé kia… Sớm đã không còn là trẻ con.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghĩ đến Độc Ngọc, trong lòng Lý Đàn bủn rủn.
 
Nàng biết dưới bề ngoài khiêm tốn nhã nhặn lễ độ của Độc Ngọc, trên thực tế hắn cố chấp thế nào, người cũng như tên, một chữ “Hằng” (2) tốt đẹp nhất, điều hắn muốn, cho dù ngàn năm vạn năm cũng phải bày mưu tính kế được.
 
(2) Chữ “Hằng” trong tên nam chính có nghĩa là vĩnh cửu, lâu dài, mãi mãi.
 
Bắt đầu từ ngày đó, nàng đã biết, nếu như hắn đã mê luyến tấm thân mình, để hắn có được chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.
 
Cùng với việc chờ bản thân thật sự động lòng đắm chìm, không bằng buông thả da thịt đổi lấy yên lòng. Tuổi hắn nhỏ, chờ nếm được chút tư vị kia, tất nhiên có một ngày sẽ ngán. Cho dù hắn không ngán, phải biết lòng người dễ đổi thay, nữ quyến như hoa đưa đến bên người, hắn có thể nhất thời lười nhìn lại, chẳng lẽ còn có thể làm thế cả một đời.
 
Có được rồi sẽ có thể buông xuống, buông xuống rồi, nàng cũng sẽ thanh tịnh.
 
Nhưng trò chơi này nàng phải nắm chủ đạo, nàng muốn từ trong đó tìm chút nương tựa, kiếm chút tình cảm, quan trọng nhất chính là, nếu đã không giữ được thân thể, vậy phải bảo vệ trái tim mới được.
 
Cho nên khi nào đi bước gì, bắt đầu ở chỗ nào, dừng lại ở chỗ nào, đều phải để nàng nắm giữ tiết tấu trong tay.
 
Chỉ có như vậy, nàng mới có tự tin ở trước mặt Độc Ngọc giữ được trái tim này. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể sau khi ồn ào náo động tiếp tục cam tâm tịch mịch, nhìn hắn thành hôn sinh con, ban ân thiên hạ.
 
Chuyện này định trước sẽ giống như sét ẩn chôn giấu giữa hai người bọn họ, quan hệ lợi ích sâu về sau là ngòi nổ, sợ rằng yêu hận đan xen, dây dưa càng lúc càng sâu, trước tiên cần phải đẩy mụn mủ ra, sau này nàng cũng có thể đúng lý hợp tình chút, không hề áy náy vì mình tính toán mưu kế, không có vướng bận mà kết thúc nghiệt duyên này.
 
Nàng thở dài, nâng bút hồi âm, dặn dò không cần ngăn cản, lúc cần thiết có thể thổi thêm gió, thậm chí thêm thanh củi.
 
Đồng thời theo dõi chặt chẽ việc này, cần phải tra ra người truyền bá ban đầu cùng người giật dây, nhân chứng vật chứng nàng đều muốn nắm chắc tất cả.
 
Lý Đàn sắp xếp ổn thỏa chuyện phía sau, nhìn đốm lửa càng cháy càng rừng rực, cuối cùng cháy đến dưới mí mắt Hoàng đế, vì thế thuận lý thành chương náo loạn một hồi mất tích, chính là vì muốn xáo trộn tinh thần hắn, theo diễn biến tốt này diễn vai mình.
 
Điều duy nhất nằm ngoài dự kiến của nàng chính là Độc Ngọc biết nhiều hơn mong muốn của nàng rất nhiều, nàng vốn là người trong vở diễn, lại mất chừng mực, để lộ chân tình, không nhịn được phát tiết oán hận cùng thống khổ chất chứa nhiều năm ra.
 
Nhưng tư vị này vậy mà cũng không xấu, chí ít cái ôm của Độc Ngọc vẫn luôn ấm áp.
 
Thực ra Lý Đàn có trăm ngàn phương pháp bóp chết việc này ở thời điểm nó mới nảy sinh, không cần phải làm chuyện moi tim bản thân bày ra trước thanh thiên bạch nhật thế này, song nàng vẫn lựa chọn bóc trần vào lúc này, một là vì không ảnh hưởng đến kế sách cải cách, hai là…
 
Thứ hai chẳng qua là vì để đoạn quan hệ này có thể đi xa hơn so với tưởng tượng của nàng một chút, xa thêm chút nữa, dù cuối cùng sẽ bị hủy diệt, có thể hủy diệt muộn một khắc, nàng có thể sẽ ít đi một khắc tịch mịch.
 
Đáng tiếc Lý Đàn lúc này lại không ý thức được điều này, cũng vĩnh viễn sẽ không nguyện ý thừa nhận.
 
Cùng ngày, trên bàn Độc Ngọc cũng bày mật tấu, tin tức của hắn càng đẩy đủ hơn, ngay cả ai ra tay đều đã tra xong, chỉ đợi lệnh một tiếng có thể điều người đi bắt.
 
Nhưng hiện tại hắn không có ý định động thủ.
 
Điểm mờ ám phía hạ thần kia cũng không phải hôm nay hắn mới phát hiện, cũng không phải hôm nay mới bắt đầu đề phòng, những chuyện này chẳng qua cũng trong dự liệu mà thôi.
 
Hắn khó có thể nắm giữ, trước nay chỉ có người kia thôi.
 
Độc Ngọc nhắm mắt, lại hiện ra Lý Đàn với mái tóc đen xa xa, tản ra ở trên giường, dáng vẻ cực kỳ yểu điệu. Khi trợn mắt với hắn, hai mắt trong sáng, lóe lên tia sáng nhất định phải đạt được.
 
Chiêu trò ở Khánh Nguyên Điện, ngày đầu tiên đã bị Lộ Hỉ báo cho hắn, hắn lười động thủ, chỉ là bởi vì rốt cuộc thì người chưa tiến cung, thiệt hại không tính là gì, không bằng tìm hiểu nguồn gốc đào ra cái tay dám cho người nằm vùng tại Khánh Nguyên Điện của hắn.
 
Hắn vốn muốn thả nàng đi, vốn không muốn tổn thương nàng, vốn muốn một mình đi trên con đường phản lại đạo đức không ai cứu rỗi.
 
Nhưng ngày đó Lý Đàn vào bể tắm của hắn, bị ma quỷ ám ảnh, hắn biết rõ đồ vật có vấn đề, lại vẫn để mặc nàng dùng.
 
Có thể rốt cuộc thì khắc chế nhiều năm, cho dù không phải lỗi của nàng, nhưng vẫn nảy sinh chút oán hận trách cứ, oán trách nàng ngây thơ vô tri, thuần khiết vô hại, bản thân lại phải chịu giày vò, lòng đầy tội ác.
 
Đêm đó hắn vào tẩm điện của Lý Đàn, nhưng không động vào nàng, chỉ nhìn Lý Đàn ngủ dưới chăn mà phía dưới khó nhịn sôi trào, rên rỉ, dùng tay thủ dâm. Nhưng đến cuối cùng, Lý Đàn gọi một tiếng “Độc Ngọc” kia, trong âm thanh tràn đầy tình dục cùng khó nhịn, hắn không còn phòng bị, bắn ra, thiếu chút nữa làm trên người nàng.
 
Bắt đầu từ thời khắc đó, hắn không buông tay được nữa.
 
Sau này nàng rơi xuống nước, mặt tái nhợt, gần như không có hô hấp, khoảnh khắc vui sướng cứu nàng trở về được khiến hắn hoàn toàn mất đi trói buộc, nếu như bây giờ nàng vẫn còn sống, nàng còn đang hô hấp, trái tim của nàng còn đang đập, như vậy đều phải là của hắn, tất cả đều là của hắn.
 
Đến lúc này, hắn từng bước từng bước chìm đắm trong lòng tham không đáy.
 
Hắn lần lượt đến gần, thăm dò, nhìn Lý Đàn có chút dao động, nhìn nàng dường  như cũng trầm luân giống hắn.
 
Thẳng đến lần đó, Lý Đàn ở dưới môi hắn cao trào, gần như ném đi tâm trí, nhưng cuối cùng lại lui về trong vỏ của nàng, hắn bèn đổi chủ ý.
 
Độc Ngọc biết cái vỏ của Lý Đàn cứng đến thế nào, hắn che không ấm, ngâm không tan, gõ không vỡ, hắn lờ mờ biết được đến cùng là điều gì biến nàng thành dáng vẻ lạnh lùng xương cốt cứng rắn thế này.
 
Cho nên lúc hắn phát hiện có dị động, không chỉ không ngăn lại mà còn phái người âm thầm giám sát, tùy cơ thổi thêm gió.
 
Khi chuyện này là ngòi nổ, quả nhiên Lý Đàn có hành động như hắn dự đoán.
 
Hắn nhìn Lý Đàn còn muốn giả vờ tàn nhẫn, nhìn sự áy náy và tan nát cõi lòng lúc ẩn lúc hiện của Lý Đàn, nhìn nàng mất đi vui cười giận mắng ngày thường, nhìn nàng rơi lệ, nhìn nàng lâm vào hồi ức gần như tuyệt vọng, trong lòng không phải không đau, không phải không có dao động.
 
Nhưng đời hắn chìm nổi nhiều năm, sớm đã học được cách nhẫn tâm, bài học này, thậm chí là Lý Đàn tự mình dạy cho hắn.
 
Nhất định phải đánh vỡ vỏ ngoài của nàng, lột bỏ lớp ngụy trang của nàng, lộ ra trái tim trần trụi của nàng, mới có thể khiến nàng thành của riêng mình.
 
Hắn là người bỉ ổi nhất, điều này hắn đã sớm biết rõ.
 
Chẳng thể bàn cãi, chung quy cũng là một chữ tình.
 
Hai bên toan tính, cuối cùng cũng chỉ là tấm chân tình như nhau.
 
(*)
 
Giải thích tuyến thời gian:
 
Sự sắp xếp của Lý Đàn và Độc Ngọc đại khái phát sinh từ sau khi hai người đâm thủng lớp giấy, đoạn thời gian xấu hổ một lần nữa chung sống hòa bình, lúc này đôi mắt của Lý Đàn đã khỏe lại, cho nên có thể tự mình xem tin tức như thường, đề phòng chương cách khá lâu, mọi người quên tình tiết trước đó nên nói rõ một chút.
 
Cho nên, hai bên cùng tính kế đưa đối phương lên giường của mình.
 
Cho nên, mọi người đoán được đây là một câu chuyện trên góc độ nào đấy là đôi bên yêu thầm không, chỉ là một bên giấu quá sâu, một bên khác lại xem tình yêu này quá nhẹ, bảo vệ bản thân quá nặng, cho nên ngay cả chính bản thân mình cũng không biết điều này.
 
Nói là yêu thầm có thể cũng không đúng lắm, bởi trước đây Lý Đàn phần nhiều xem Độc Ngọc là người vô cùng vô cùng quan trọng (Mặc kệ nàng ấy có nguyện ý thừa nhận hay không), nhưng một khoảng thời gian rất dài đều là nhân tố quan trọng ràng buộc và dựa dẫm lẫn nhau, sau này mới biến thành tình cảm nam nữ chân chính, cho nên nói là đơn phương thầm mến, cũng không tính là sai.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui