Trộm ngọc

 
Chương 50: Bướm trắng.
 
Khi có tình, cả đời vẫn ngại quá ngắn, một cái chớp mắt cũng có thể biến thành vĩnh hằng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Độc Ngọc vùi trong tóc Lý Đàn, cánh tay vòng qua eo nàng, khảm nàng thật chặt vào trong lòng mình, trái tim như ngâm trong nước nóng, chỉ còn lại sự bủn rủn, không muốn nghĩ đến quá khứ, cũng không trông mong tương lai, chỉ hy vọng thời khắc này mãi trường tồn.
 
Lý Đàn vẫn ngủ say, nàng đã tiêu hao hết sức lực, nhưng lại có những gợn sóng quanh cơ thể, lay động như quấn quanh, còn có thân thể ấm áp ôm lấy nàng, dỗ dành nàng, khiến nàng sao có thể không say đắm.
 
Độc Ngọc muốn trò chuyện cùng nàng, nhưng có hơi sợ nàng tỉnh lại, cho nên chỉ dùng tay cẩn thận áp sát vành tai nàng, không cho tiếng mưa quấy rầy nàng, cuối cùng đặt một nụ hôn xuống bên tai nàng.
 
Mưa rơi càng lúc càng nhanh, đánh trên mui thuyền có chút hung ác, gió càng lúc càng thúc giục, mây cũng hiện lên, kỳ lạ là chỉ dựa vào con thuyền nhỏ này, chỉ cách một màn che mỏng, nhưng lại vạch ra một vùng trời yên tĩnh, chỉ còn lại hai người gắn bó.
 
Trong tiếng mưa Lý Đàn từ từ tỉnh lại. Trong khoang thuyền có hơi tối, nàng vẫn có chút mơ màng, nhìn qua mui thuyền không biết bản thân đang ở nơi nào, sau đó cảm nhận được có người hôn gương mặt mình, nhẹ nhàng chậm rãi như là lông vũ rơi xuống, nàng ngẩn ngơ say mê trong nháy mắt, sau đó ép buộc chính mình tỉnh táo.
 
Từ năm mười bốn tuổi, đã không còn có người nào từng ôm nàng như vậy, nếu đã mất đi, nàng không muốn có lại lần nữa, không muốn quen thuộc lần nữa.
 
Bởi vì nàng biết, càng ấm áp, chờ đến một thoáng nào đó, khi khoảnh khắc này vỡ tan sẽ càng thống khổ.
 
Từ nhỏ nàng luôn cảm nhận được hạnh phúc mỹ mãn, trong nhà có vài người đơn giản, phụ mẫu ân ái, huynh muội hòa thuận, tỷ tỷ Hứa gia dịu dàng thiện lương cùng nhau lớn lên, nhất định sẽ trở thành một tẩu tử tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng giữa lúc đó bỗng nhiên tẩu tẩu tương lai trở thành nữ nhân trong thâm cung của Hoàng đế, đại ca thoáng chốc bạo phát toàn bộ sự ngỗ nghịch cả đời này, không xin phụ mẫu bất chấp tất cả đi biên cương tòng quân, phụ thân cả ngày nhốt mình trong thư phòng, mẫu thân thì lại lấy nước mắt rửa mặt.
 
Phụ thân là chính khách hoàn mỹ nhất trên đời này, ở trong mắt ông ấy, để thực hiện chủ trương của mình không có chuyện gì mà ông ấy không thể hi sinh. Hôn sự của đại ca cũng thế mà cuộc đời của nàng cũng vậy.
 
Nàng biết, dưới tình huống chính sự không vấn đề, phụ thân cũng hy vọng bọn họ suôn sẻ viên mãn, nhưng nếu là để giành được đường sống vãn hồi trong quan hệ với Hoàng đế, ngay cả bản thân mình phụ thân cũng có thể lợi dụng huống chi là bọn họ.
 
“Đã trưởng thành ở Lý gia, nhận cẩm y ngọc thực (1), bước trên con đường cao quý, tất nhiên cũng phải gánh vác được đau khổ người thường không thể gánh vác.”
 
(1) Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang. (Nguồn: https://hvdic.thivien.net/)
 
Phụ thân nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu đã ngăn chặn tất cả lối thoát của nàng, cứ như vậy, vừa tròn mười bốn tuổi, nàng tiến cung.
 
Đợi nàng vào cung rồi, thì không còn thấy mặt trời nữa.
 
Mấy năm sau, thậm chí ngay cả tin tức qua đời của phụ thân cũng phải qua ngày thứ ba nàng mới biết được, trong cung không cho phép tế điện (2), nàng cũng không muốn tế điện, chỉ là từ đó về sau ngay cả oán hận cũng không có chỗ để phát tiết, nàng không cam lòng mà thôi, tuyệt đối không phải là đau lòng.
 
(2) Lễ truy điệu, tưởng niệm người đã khuất. (Nguồn: https://baike.baidu.com/)
 
Đó là một năm trước khi Độc Ngọc đăng cơ.
 
Rõ ràng là chống đỡ một năm nữa là được, rõ ràng là chống đỡ một năm nữa thì ông ấy chính là nguyên lão đầu tiên trải qua hai triều đại, chủ nhân nhỏ tuổi thần mạnh, ông ấy chính là người đứng đầu chúng thần, người đắc ý dưới một người trên vạn người.
 
Nếu ông ấy đã phá hủy nhân duyên của nhi tử, hủy hoại cả đời của nhi nữ, thậm chí liên lụy đến mẫu thân mất sớm, là vì cái gọi là cứu quốc giúp dân vĩ đại kia, vì tâm nguyện lưu danh thiên cổ, thì nên đạt được ước muốn, triển khai kế hoạch lớn mới đúng, nhưng ông ấy lại không vượt qua nổi tuổi thọ, thật sự là thiên ý trêu ngươi.
 
Lý Đàn trực tiếp bị trò cười lớn này chọc cho rơi lệ, khóc vì mẫu thân, vì đại ca, vì cả chính mình, cũng ít nhiều vì cái người được gọi là phụ thân kia.
 
Mẫu thân là người ngây thơ dịu dàng nhất trên đời này, cả đời được phụ thân bảo vệ dưới đôi cánh, công việc vặt cũng chưa từng quản lý, cho nên sau này phụ thân để nàng và mẫu thân vào cung thăm tỷ tỷ Hứa gia, nàng cùng Hứa phi đều hiểu rõ trong lòng, chỉ có mẫu thân nắm tay Hứa phi một mực rơi lệ.
 
Chờ đến khi nàng chân chính vào cung, lúc mẫu thân sinh hạ đã lưu lại mầm bệnh, vốn vì đại ca trốn đi mà bị kích thích, cứ như vậy càng thêm không thể cứu vãn, có dấu hiệu đèn đã cạn dầu, không đấu tranh nổi hai năm đã ra đi.
 
Người nhà họ Lý bọn họ đều là một đám nghiệp chướng, có lẽ mẫu thân đời này sinh ra là để đến Lý gia bọn họ chịu tra tấn.
 
Nàng nghĩ đến việc này, đã không có nước mắt để rơi, ban đầu là không dám sau này là không thể, bây giờ đã là chết lặng không cảm giác.
 
Lý Đàn vốn có nhà, về sau lại không có, nếu không có nhà, trên đời này nàng yêu nhất là bản thân, quý trọng nhất là bản thân, ít nhất bản thân sẽ không lừa gạt mình, sẽ không phụ lòng mình.
 
Cho nên nàng không thể tham luyến nhiệt độ cơ thể Độc Ngọc, không thể quen với nụ hôn của hắn, không thể sinh ra lòng tham dư thừa, không thể giao phó niềm vui đến tay người khác.
 
Nàng đưa lưng về phía Độc Ngọc, lẳng lặng kéo ra một chút khoảng cách, nhắm mắt thu lại tất cả cảm xúc.
 
Thế nhưng ngay sau đó Độc Ngọc đã đuổi theo, nhẹ nhàng bảo bọc nàng lại, tặng nụ hôn dày đặc lên tóc nàng, hô hấp ấm áp rơi toàn bộ bên tai nàng.
 
“Đừng sợ, Tàng Châu, có ta ở đây, đừng sợ điều gì.” Hắn nói.
 
Sự chua xót trong lòng Lý Đàn vọt lên trong mắt.
 
Phụ thân, để mặc con tham luyến một chốc lát thôi, được không? Cho dù là bướm trắng vô dụng lại khiến người ta si mê, cứ mặc con tham luyến chốc lát thôi, có thể chứ?
 
Cả đời này của nàng, thời gian thật sự tùy ý bốc đồng quá ít.
 
Nàng sẽ buông tay, nàng sẽ làm một vị Thái hậu tốt, cho nên hãy để nàng trầm mê một khắc thôi, chỉ một khắc đã đủ rồi.
 
Độc Ngọc không quan sát được suy nghĩ của Lý Đàn, hắn chỉ không muốn giữa hai người có bất kỳ khoảng cách nào, không muốn Lý Đàn đưa lưng về phía hắn, không muốn nhìn không rõ khuôn mặt nàng.
 
Sai lầm lớn nhất trong thiên hạ, hắn đã phạm phải, chuyện đi trên con đường phản lại đạo đức, hắn đã đi, Độc Ngọc không hối hận, thế nhưng rõ ràng lúc này trong lòng Lý Đàn nhất định ít nhiều có chút mờ mịt không biết con đường phía trước, cho dù nàng luôn làm dáng vẻ thoải mái, nhưng không phải cái gì cũng không thèm để ý.
 
Hắn muốn moi tim ra, để Lý Đàn xem trái tim hắn là đỏ, là nóng, là có nàng, chỉ có nàng, nhưng hắn sợ Lý Đàn cũng không muốn, cho nên chỉ có thể hôn nàng từng cái, để nàng đừng sợ.
 
Người trong ngực không nói gì, chỉ là hai mắt nhắm lại run rẩy, chỉ hơi hơi thôi, sợ rằng ngay cả chính nàng cũng không phát hiện.
 
Độc Ngọc đang muốn ôm chặt lấy nàng, đã phát hiện Lỳ Đàn quay người đối mặt với hắn.
 
Sau đó chậm rãi vươn tay vòng lấy hắn, vùi mình vào lồng ngực hắn, chủ động ôm lấy hắn.
 
Giờ khắc này Độc Ngọc đã không phân biệt rõ là niềm vui hay nỗi buồn, chỉ có thể nuốt khối cứng rắn trong cổ, ôm lấy trân bảo của hắn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui