Chương 51: Miệng hùm gan sứa.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, cuối cùng đã tạnh mưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Độc Ngọc lo lắng Lý Đàn bị cảm lạnh, vẫn quyết tâm phá vỡ khoảnh khắc yên ả này, “Ta ôm nàng về được không, Tàng Châu?”, ngẫm nghĩ một lát hắn lại bổ sung nói: “Sẽ không để cho người khác nhìn thấy, đừng sợ.”
Lý Đàn chỉ chôn trong ngực hắn, hồi lâu mới khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Ừm.”
Những dáng vẻ này Độc Ngọc đều khó được thấy, sự thương tiếc trong lòng không nhịn được trào ra, hắn lại cúi đầu lặng lẽ hôn nàng, rồi mới sửa sang lại cho nàng.
Lúc được áo choàng che kín còn tốt, đợi mở áo choàng ra, cả thân Lý Đàn đầy vết tích khiến người xem không khỏi kinh hãi, cũng không phải Độc Ngọc thô bạo quá mức, chỉ là làn da nàng non nớt, Độc Ngọc lại là lần đầu ăn mặn, trước thì chỉ muốn thỏa thích sung sướng, sau lại chỉ muốn kiềm chế bản thân đừng xuất tinh quá nhanh, khó tránh khỏi mất lực đạo trên tay.
Thế là trên eo để lại dấu tay, dưới đầu gối lại mơ hồ bị bóp chặt để lại vết tích, chút mai đỏ phía sau tai, bên gáy, xương quai xanh, ngực, trực tiếp lan tràn đến làn da mềm nhất bên đùi, chính là một bức mỹ nhân bí ẩn động lòng người nhất.
Độc Ngọc khẽ nâng một chân Lý Đàn lên, muốn dùng áo trong của mình lau qua cho nàng, nhưng Lý Đàn lập tức ‘ưm’ một tiếng, cực lực muốn khép chân lại.
Hắn đành phải cúi người đến bên tai Lý Đàn, một tay chống ở bên đầu nàng, nửa treo trên người nàng, cẩn thận dỗ dành, “Ta không động loạn, Tàng Châu ngoan nhất, để ta lau một chút, một chút là tốt lên.”
Hắn vừa nói vừa hôn sườn mặt nàng, Lý Đàn không chịu nổi thế tấn công như vậy, chỉ có thể nghiêng đầu không nói lời nào, lẳng lặng thả lỏng sức, để hắn thuận lợi mở chân ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Độc Ngọc vừa nhìn xuống, chỉ thấy tiểu huyệt giống như bánh bao theo động tác của hắn bị nhẹ nhàng tách ra một khe nhỏ, mơ hồ lộ ra chút sắc đỏ quyến rũ, phía trên còn mang theo chút thể dịch sau khi hai người hòa vào nhau, dâm mị vô hạn.
Yết hầu hắn giật giật, chịu đựng mà nhẹ nhàng ấn áo trong lên chỗ kia, chỉ nghe thấy Lý Đàn bật thốt ra tiếng kêu còn mềm mại duyên dáng hơn cả mèo con kêu, tiếng kêu thuận theo cương cụt quấn lấy xương sống của hắn, hạ thân Độc Ngọc lại lặng lẽ hiện ra hình dạng.
Vải mềm vừa chạm vào mật huyệt, đã kích thích tiểu huyệt kia có hơi run rẩy, một ít màu trắng sữa sền sệt đã bị dịch ẩm ướt trong suốt pha loãng, chảy ra một chút, trút lên trên vải Tùng Giang trắng tinh.
Độc Ngọc nhìn về phía cái miệng thơm màu đào hồng phía dưới Lý Đàn nhẹ nhàng mấp máy, như ẩn như hiện, tinh dịch của mình từ bên trong chảy ra, đọng ở trên nếp nhăn môi huyệt, cũng sắp nhỏ giọt đến hậu huyệt rồi, chỉ cảm thấy hạ thân lại sắp trướng căng.
Hắn không dám nhìn nữa, chỉ nhẹ nhàng lau một chút, rồi mặc y phục cho nàng. Nhẹ nhàng nâng mông nàng lên, mặc tiết khố cho nàng. Hắn có chút vụng về mà thắt nút yếm cho nàng, ép sát vạt áo, quấn xong đai lưng.
Mặc dù quần áo đều được mặc lên, nhưng mái tóc đen của Lý Đàn vẫn phân tán, y phục lộn xộn, nét ửng hồng khó tan trên mặt, vừa nhìn đã biết là trạng thái động tình, hô hấp của Độc Ngọc càng dồn dập.
Đành phải lấy áo choàng của mình bao bọc chặt chẽ quanh người Lý Đàn, ngay cả vạt áo cũng không lọt. Lại nhanh chóng mặc xong y phục của mình, dỗ dành Lý Đàn mấy câu nữa, rồi ra đến đầu thuyền chèo trở lại bên bờ.
Lộ Hỉ sớm đã ở bên bờ chờ rất lâu, lúc trước Hoàng đế phân phó lui hết, hắn không dám không tuân lệnh, bảo tất cả người khác lui ra, nhưng mình vẫn còn ở nơi này canh giữ, không thể thật sự rời khỏi.
Cũng không biết đợi bao lâu, chiếc dù hắn cầm cũng ngâm đến thấm ướt, rốt cuộc trông thấy một con thuyền nhỏ chèo qua đây.
Nhưng chờ thuyền đến gần, lại chỉ nhìn thấy một mình Hoàng đế, nhẹ nhàng nhảy lên bờ, áo choàng trên người cũng không thấy, hắn vội vàng tiến lên nghênh đón phủ thêm áo khoác dự bị cho Hoàng đế.
Đợi đi vào, mới phát hiện mũ Hoàng đế cũng lệch, đai lưng cũng lỏng, móc đai lưng trên mặt cũng thắt lệch, hắn lại lấy mũi chó âm thầm vừa ngửi, ồ, hai vị chủ tử đủ hăng hái nha, trời lạnh như vậy, mưa lớn như vậy, còn ở trên thuyền… Chậc chậc chậc.
Không đợi hắn nói thầm ở trong lòng xong, Độc Ngọc đã lạnh mặt dặn dò bảo hắn nhanh chóng đi chuẩn bị, trực tiếp đến chỗ ở của Thái hậu và không cho phép bất kỳ ai tiến vào, trước hết đều trở về đợi phân phó.
Hắn thấp giọng nghe mệnh, nhanh chóng đi làm, về phần nên lấy lý do nào, tất nhiên là người nghe căn dặn như hắn đi nghĩ rồi, may mắn hôm nay Thái hậu mất tích, đúng lúc có sẵn cái cớ để dùng.
Độc Ngọc chờ sau khi Lộ Hỉ biến mất khỏi đường nhỏ, mới xoay người vào trong khoang thuyền, thật cẩn thận mà bế Lý Đàn lên.
Nàng ở trong khoang thuyền đợi một lúc có hơi lạnh, đang có hơi run rẩy, chờ tiến vào cái ôm ấm áp của Độc Ngọc, bèn bất giác giống như động vật nhỏ, nhắm mắt dựa trên vai hắn, còn cọ xát vào cổ của hắn, muốn dựa vào gần thêm chút.
Độc Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng như có con bướm vỗ cánh bay qua, khẽ hôn lên hốc mắt nàng, ôm ngang nàng trở về.
Đoạn đường này, Lý Đàn ngoãn ngoãn làm ổ trong lòng Độc Ngọc, giống như con mèo nhỏ, lúc đi lại Độc Ngọc không tránh khỏi trập trùng, nhưng hắn cố gắng ổn định hai tay, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến nàng, chút trập trùng kia truyền đến bên Lý Đàn chỉ thành chút lay động rất nhỏ, ngược lại giống như dỗ dành đứa trẻ khiến nàng thả lỏng.
Chờ sắp đến tẩm điện rồi, Độc Ngọc không thể không tạm thời buông nàng xuống, mặc dù đây là Sướng Xuân Viên, quy củ không lớn như vậy, nhưng trong điện chắc chắn vẫn có người canh giữ, hắn không thể cứ như vậy ôm Lý Đàn vào, cho nên đành phải dịu dàng hỏi nàng.
“Tàng Châu, sắp đến tẩm điện rồi, tự nàng có thể đi không, hay là nàng đứng ở đây một lát, ta để bọn họ rời đi hết rồi lại ôm nàng vào.”
Lời nói gì thế này, mặc dù Lý Đàn có không khỏe, nhưng phần nhiều là mệt mỏi thích làm nũng, không phải thật sự không động đậy nổi, vì thế lập tức yêu cầu hắn đặt mình xuống, giọng điệu lạnh nhạt: “Nào có cần nuông chiều như vậy, ta muốn tự đi vào.”
Tuy nàng lạnh nhạt, nhưng ở trong mắt Độc Ngọc chỉ cảm thấy là nàng cậy mạnh, dù nàng cậy mạnh đã quen nhưng lần này lại có chút khác biệt. Vì vậy hắn vẫn theo lời nàng nói buông nàng xuống, nhưng không nhịn được nắm chặt eo, đỡ lấy tay, sợ nàng ngã.
“Người như thế này có gì khác trực tiếp ôm đi vào, người đi lên trước đi.” Lý Đàn khẽ đẩy hắn, Độc Ngọc không còn cách nào, đành phải cẩn thận bước từng bước.
Nhưng sau khi Lý Đàn đứng thẳng lưng mới vừa đi được hai bước, sắc mặt kỳ lạ, Độc Ngọc lập tức quay lại hỏi nàng sao vậy. Lý Đàn cũng không trả lời, chỉ cắn môi, ngẩng đầu dùng con mắt như đao mạnh mẽ đâm hắn một nhát.
Độc Ngọc bừng tỉnh, cúi đầu tới gần nàng dùng giọng cực thấp hỏi: “Đau không? Hay là ta ôm nàng đi vào nhé.”
Bởi vì sát lại cực gần, hơi thở lúc nói chuyện đều phả lên khuôn mặt Lý Đàn, lướt nhẹ qua đến mức khiến nàng ngứa ngáy, nàng vốn đang nén giận, lần này đẩy mạnh Độc Ngọc, nhưng người này lại giống như ngọn núi không chút nhúc nhích.
Nàng cực kỳ tức giận, nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn được, cũng không rảnh lo thể thống gì cả, không quan tâm chất vấn nói: “Người… Không phải người lau qua rồi sao?”
Độc Ngọc nhìn nàng hiểu rõ, hai mắt nàng bừng bừng lửa giận, còn biểu cảm ra vẻ hung ác, cùng với đôi tai ửng đỏ hơi lộ ra khi giấu trong mái tóc đen, chỉ cảm thấy lửa nóng nơi hạ thân lan đến trong lòng, lập tức không nhịn được ôm nàng vào trong ngực, hôn loạn trên mặt nàng.
Chờ đến khi Lý Đàn tức muốn hộc máu đẩy hắn ra, mới ghé vào tai, nói chuyện với lỗ tai đỏ bừng kia, “Có phải chảy ra rồi hay không, đều tại ta, Tàng Châu ngoan, đợi trở về ta sẽ giúp nàng lau sạch sẽ.”
Từ khi nào nàng nuôi tiểu vô lại này da mặt còn dày hơn cả mình vậy?
Lý Đàn dùng toàn lực giãy giụa đẩy Độc Ngọc ra, thầm mắng hắn: “Được một tấc lại muốn tiến một thước!” Vẫn tự đi lên phía trước, cũng không đoái hoài sự khó chịu truyền đến từ hạ thân cùng với cảm giác quái dị khi chất dịch chậm rãi chảy ra ngoài, nhất định phải nhốt tiểu vô lại này ở ngoài cửa mới được.
Độc Ngọc bị bỏ lại phía sau, nhìn bóng dáng Lý Đàn, rốt cuộc không nhịn được nhếch khóe miệng, cúi đầu lộ ra nụ cười cực nhẹ, lập tức đuổi theo.
Pass chương 52: binhluannuanhe