Trộm ngọc

 
Chương 53: Sắc dục huân tâm.
 
Lý Đàn được đặt nhẹ nhàng lên giường khung tròn hoa lê vàng (1), khung trăng tròn trịa trên thành giường phác họa ra một vùng trời đất tốt đẹp nho nhỏ, Độc Ngọc cẩn thận đặt nàng vào trong chăn đắp kín, vén vài sợi tóc trên mặt nàng, “Ta đi thay bộ quần áo khác trước, nàng mệt rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(1) Hình minh họa
 

 
Vừa xoay người muốn xuống giường, đột nhiên cảm thấy có chút lực cản, cúi đầu vừa nhìn đã thấy cánh tay của Lý Đàn đè lên một góc áo hắn.
 
Độc Ngọc muốn nhẹ nhàng rút ra, lại phát hiện Lý Đàn nhắm mắt nằm nghiêng, cách mí mắt thật mỏng lại lờ mờ phát hiện con ngươi phía dưới còn đang hơi chuyển động, kéo theo lông mi cũng nhẹ nhàng run rẩy.
 
Thật là một người không thành thật, cho dù không muốn người ta đi cũng làm bộ vô tình đè vào trong lúc ngủ mê man, cũng không nghĩ xem bản lĩnh giả bộ ngủ của bản thân vụng về thế nào.
 
Nhưng tiết mục vụng về như vậy cũng không ngăn nổi Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh một người nguyện chịu đánh.
 
Độc Ngọc bèn ngồi trên giường cởi áo ngoài bị ướt xuống, áo trong của hắn lấy ra lau người cho Lý Đàn rồi cũng chưa mặc thêm lại, hiện giờ bèn cởi trần nằm bên cạnh Tàng Châu, ôm nàng vào trong ngực, từng cái từng cái, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành nàng.
 
Giữa bọn họ từ trước đến nay Độc Ngọc chưa có đãi ngộ này, có đau đầu nhức óc đều uống thuốc tự mình chịu đựng, Lý Đàn chưa từng dỗ hắn, ngay cả uống thuốc uống chậm một phút cũng sẽ bị nắm cằm đổ vào trong.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đêm Lý Đàn trông chừng hắn, nhưng luôn ngủ trước hắn một bước, trên sập nhỏ thấp khó chịu như vậy, nàng không chống đỡ được bao lâu đã ngủ đến ngay cả nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài.
 
Lúc bắt đầu Độc Ngọc chỉ chê nàng kỳ cục, vừa lười lại ham ăn, về sau biến thành kéo thân thể bệnh trạng xuống giường đắp chăn cho nàng, còn kiềm chế tiếng ho khan trong cổ họng để tránh đánh thức nàng.
 
Ngày hôm sau Lý Đàn tỉnh lại nhìn thấy chăn cũng chỉ cho rằng nửa đêm mình mò chăn đắp, cảm thán với sự dụng tâm lương khổ (2) ngày đêm chăm nom của mình, ban ngày trắng trợn nói khoác một phen với Độc Ngọc bệnh tình đang nặng thêm, muốn hắn sau này nhất định phải tận tình báo đáp, nhận một giọt nước trả cả dòng suối.
 
(2) Muốn tốt cho người khác mà người khác không biết (Nguồn: https://leosansutu.wordpress.com/) 
 
Chỉ cần Độc Ngọc bị bệnh, mỗi lần chắc chắn sẽ diễn một màn này, đến mức về sau Độc Ngọc rèn luyện thân thể cực kỳ cần mẫn, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục (3), chú trọng dưỡng sinh, chưa từng gián đoạn.
 
(3) Tam cửu chỉ ngày lạnh nhất của mùa đông, tam phục lại chỉ ngày nóng nhất của mùa hè. Câu này miêu tả một người chăm chỉ luyện tập thể dục bất kể thời điểm nào, nhiều người yêu thích thể thao cũng coi đây là tiêu chuẩn. (Nguồn: https://baike.baidu.com/)
 
Ai có thể ngờ được, hiện giờ đâu chỉ trả cả dòng sông, trả đến cả thác nước lớn Hoàng Hà cũng chả so sánh nổi.
 
Độc Ngọc lại nghĩ đến sau khi Lý Đàn ngủ đôi môi kia khẽ nhếch, hô hấp rất nhẹ, khóe miệng còn mơ hồ có thể thấy được nước miếng, dáng vẻ không phòng bị, hắn không nhịn được có chút buồn cười, khó khăn nhịn xuống, đáng tiếc hai người sát lại quá gần, chút chấn động kia thuận theo ngực truyền qua.
 
Lý Đàn lại chỉ cảm thấy hắn đã nhìn thấu, đang cười nhạo mình, từ đó tức giận, đem hết sức lực toàn thân mạnh mẽ đánh hắn một cái.
 
Mặc dù Lý Đàn kiệt sức, nhưng tốt xấu cũng là người từng tập võ, dốc toàn lực đánh vẫn khiến Độc Ngọc rên lên một tiếng, hắn nắm lấy nắm đấm kia, bất đắc dĩ hỏi: “Tay có bị thương không?”
 
Lý Đàn trở mặt vô tình, vừa nói “Cho người cười”, vừa còn làm bộ muốn đánh hắn, trực tiếp coi ngực Độc Ngọc thành cái trống để đánh, đây cũng không phải là nắm đấm hờn dỗi, mà là thật sự dùng đốt ngón tay cứng rắn công kích, đánh cho Độc Ngọc không nhịn được ho khan hai tiếng.
 
Độc Ngọc cũng không thể nói không phải cười nàng vờ ngủ mà là cười tướng ngủ của nàng, nếu nói điều này ra chỉ sợ Lý Đàn muốn đánh còn nặng hơn, vì vậy liền mặc cho nàng đánh một trận, rồi hắn mới dùng lòng bàn tay bao trùm nắm tay của nàng, dỗ dành:
 
“Được rồi, đánh nữa cẩn thận tay đau, nếu như nàng thật sự không mệt, vậy vừa vặn…”
 
Cái này chọc vào tử huyệt của Lý Đàn, nàng không lên tiếng, xoay người quay lưng không để ý đến Độc Ngọc, hắn thật sự chỉ nắm tay nàng mà không còn cách nào khác, dỗ không được, nói không xong, cho dù nuôi một bé con có lẽ cũng không phiền như vậy.
 
Độc Ngọc cũng không vội, duỗi tay chậm rãi chạm vào phần lưng trần trụi của nàng, khăn lông kia là hắn thắt, cởi chỗ nào tất nhiên hắn rõ nhất, đầu ngón tay phủ lên khăn lông tìm kiếm, nhẹ nhàng ngoắc một cái đã có hơi nới lỏng mở ra.
 
Làn da mới tắm còn hiện lên sắc hồng nhàn nhạt, vừa chạm vào đã có xúc cảm ấm áp, đầu ngón tay Độc Ngọc thuận theo phần lõm nơi sống lưng chậm rãi trượt xuống, vân tay trên bụng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây thần kinh nhạy cảm sau khi tắm, tựa như muốn xuyên vào trong xương tủy vậy.
 
Đi được nửa đường lại xoay hướng, móng tay bèn lướt một đường cong tròn qua cơ thể, chỉ để lại dư vị ngứa ngáy, thuận theo sườn nàng, xuyên qua nơi dưới cánh tay, toàn bộ bàn tay đều hướng lên, bao trùm hai bên ngực trắng nõn.
 
Cổ tay hắn dán lên mép dưới ngực, đỡ ngực ở lòng bàn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng nghiền ép trên bầu ngực mấy cái hố nhỏ, lực mềm nhẹ mà ấn, Lý Đàn không nhịn được mở miệng, tiếng hít thở trở nên lớn hơn.
 
Độc Ngọc càng dựa sát gần thêm một chút, dán đến sau lưng nàng, chóp mũi chống lên phần sau gáy của Lý Đàn, môi kề bên phần xương nhô lên sau cổ, tinh tế mút lấy, động tác trên tay cũng không ngừng.
 
Lý Đàn từ từ ngửa ra đằng sau dựa trên người hắn, duỗi eo, vô thức mà đưa bầu ngực vào càng sâu trong lòng bàn tay hắn, Độc Ngọc lập tức nhận lấy cống phẩm này, một tấc cũng không để hở bao bọc lấy, xoa nắn, muốn khiến nàng càng sảng khoái chút.
 
Thân thể quả thật là thoải mái, Lý Đàn gần như đã không phòng ngự nổi, ở trong ngực hắn mềm mại như nước, nhưng trong lòng lại nảy sinh một chút nôn nóng, không đè xuống được.
 
“Người luôn nghĩ như vậy, một khắc cũng không kìm nén được?” Giọng điệu của nàng thậm chí vẫn mang hơi thở dốc đầy dục vọng, nhưng bên dưới lại thấm một mảnh buốt giá.
 
Độc Ngọc biết bản tính cứng đầu của nàng lại phát tác, có lẽ là lại để tâm mấy chuyện vụn vặt, cũng không khăng khăng kéo nàng quay lại, mà làm ngược lại.
 
“Đúng vậy, cả người nàng từ trên xuống dưới, chỉ có thân thể này còn xem như vừa mắt, bình thường không văn dốt võ nát, vừa lười lại tham ăn, tính tình còn xấu, chỉ muốn người khác hầu hạ, không có nửa điểm săn sóc, miệng thì không nói được câu nào thật lòng, vô cùng biết lừa gạt qua loa lấy lệ với người khác, ta không muốn thân thể nàng, chẳng lẽ còn muốn con người nàng?”
 
Nếu ngày thường dám nói Lý Đàn nửa câu như vậy, nàng sớm đã trở mặt vô tình hoặc là tiểu lý tàng đao (4), hôm nay nghe lời này lại hết sức trầm mặc, không hề phản bác, chỉ lẳng lặng ngây ngốc.
 
(4) Đối tốt với mọi người, nhưng thực chất nham hiểm và độc ác, nụ cười có giấu dao. (Nguồn: https://baike.baidu.com/) 
 
Độc Ngọc nắm lấy eo nàng kéo vào trong lòng, mạnh mẽ xoay nàng lại đây ngắm kỹ, quả nhiên không khóc, ngay cả vành mắt cũng không đỏ.
 
Lý Đàn rất ít khi rơi lệ, bị hắn nhìn thấy thì càng ít, Độc Ngọc ngược lại thà rằng nàng thích khóc chút, yếu ớt chút, còn hơn dáng vẻ bướng bỉnh thế này.
 
Hắn thở dài, nhẹ nhàng hôn lên hốc mắt Lý Đàn, thấp giọng nói: “Lần này hài lòng không? Ta sắc dục huân tâm, cùng nàng chỉ là giao dịch quyền dục, đã chướng mắt nàng, đối xử với nàng không tốt, chỉ là lợi dụng nàng, còn chiếm đoạt thân thể nàng. Cho nên nàng không tim không phổi cũng tốt, lợi dụng lại cũng được, đều tùy nàng.”
 
Chỉ cần đừng đau lòng chính mình như vậy là được, hắn lẳng lặng nghĩ.
 
Lý Đàn nhắm mắt không nói lời nào, chỉ còn lông mi vẫn đang run run.
 
Cánh tay Độc Ngọc vòng qua ôm lấy nàng, dỗ dành nói: “Hôm nay trước tiên ngủ đi, muốn đánh chửi ta cũng được, muốn làm nữ hoàng cũng được, chờ đến ngày mai đủ sức rồi nói tiếp, được không?”
 
Lúc này rốt cuộc Lý Đàn cam tâm tình nguyện mà ngây ngốc ở trong ngực hắn, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui