Chương 55: Say rượu loạn tính.
Độc Ngọc uống rượu cũng là Lý Đàn dạy, nói là muốn tốt nên chỉ dạy, trên thực tế chính là lừa gạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Đàn chỉ uống hai ly nhỏ thì đã say rượu nói cực kỳ nhiều, vì vậy lúc nào cũng bắt lấy ai đó, chỉ cần có bạn rượu, kẻ điếc người mù cũng không quan trọng, có thể kiên trì nghe nàng nói chuyện là được.
Đáng tiếc là trong cung không tìm được kẻ điếc người mù, cho nên chỉ có thể tóm lao động trẻ em bổ sung cho đủ.
Ban đầu Lý Đàn chỉ bảo Độc Ngọc ở bên cạnh rót rượu, nghe nàng cưỡi gió đạp mây nói nhăng nói cuội. Nàng luôn say sớm, chỉ còn lại Độc Ngọc thu dọn một bàn tán loạn, ngày hôm sau còn phải làm thuốc giải rượu cho nàng uống.
Có mấy lần thậm chí còn nôn ở trên người hắn, chọc Độc Ngọc tức đến xanh mặt. Vào buổi sáng hắn cố ý cho thêm chút nước Hoàng Liên (1) vào trong thuốc giải rượu, còn học được biểu cảm mặt không đổi sắc khi Lý Đàn tỏ vẻ chất vấn, hắn trả lời là do nàng sau khi say rượu nên miệng nàng đắng.
(1) Một vị thuốc Đông Y, rất đắng.
Thật sự là gần mực thì đen.
Chờ sau này hắn lớn hơn, Lý Đàn bèn dụ dỗ hắn uống rượu. Độc Ngọc không nghe theo, nhưng sau khi Lý Đàn hơi say sẽ cực kỳ giày vò người khác, bình thường đối với Độc Ngọc luôn là vênh mặt hất hàm sai khiến, tiểu Ngũ rồi đến lão Ngũ, chưa từng có thời điểm cúi mình.
Nàng say rồi lại chẳng cần mặt mũi, vì để tìm bạn rượu dụ hắn uống rượu, ngay cả “Ca ca” cũng gọi ra khỏi miệng, gọi đến mức hắn mặt đỏ tai hồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không nghe theo nữa, nàng lại khiêu khích nói không uống rượu không tính là nam tử hán vân vân.
Độc Ngọc tức đến choáng đầu, nhấc bình rượu lên tu, kết quả say mèm cùng Lý Đàn. Hai người bất tri bất giác nằm dài trên giường đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, đôi bên bị cảm lạnh, bị bệnh đến gần nửa tháng mới khỏe lên.
Cứ như vậy trải qua nhiều năm rèn luyện, Độc Ngọc hiện giờ có thể coi như tửu lượng cao, không thể so với Lý Đàn tửu lượng vẫn không thấy nửa xíu tiến bộ. Bởi vậy Lý Đàn thường hay khoác lác mình một phen khổ tâm, bây giờ phải đi thu chút lợi tức báo đáp.
Tiếc rằng lần này không viết vì sao Độc Ngọc hết sức dông dài, một mực từ chối, không chỉ mình không uống còn không cho nàng uống.
“Từ khi nào người trở nên keo kiệt như vậy, đường đường là thiên tử, ngay cả ai gia muốn uống chút rượu cũng không cho nổi sao?” Lý Đàn vừa dùng lời lẽ chính nghĩa lên án đại tội bất hiếu của hắn, vừa rót cho mình một ly.
Độc Ngọc bất đắc dĩ mà đoạt lại ly của nàng, trách mắng: “Cứ ai gia nữa thì ngày mai chuẩn bị cơm tối cũng nằm bẹp ở trên giường mà ăn đi.”
Mặc dù Lý Đàn đã có chút ngà ngà say, nhưng bản năng tìm lợi tránh hại vẫn nhanh nhạy, lập tức đổi cách thức, ngồi tới gần chút, ngón tay trắng ngọc quấn lên tay cầm ly rượu của Độc Ngọc, âm thanh cũng mềm nhũn ra, “Ta muốn uống mà, người uống với ta, nha?”
Âm cuối nhẹ nhàng lên cao, mềm mại du dương, tựa như dây đỏ quấn lên ngón út, xương cốt đều tê liệt. Độc Ngọc không chống cự nổi sự tấn công này, buông lỏng tay, chén rượu kia đã bị lấy đi, Lý Đàn uống một ngụm, thoải mái đến mức ngay cả đôi mắt cũng cười đến híp lại.
Nàng liếc mắt nhìn Độc Ngọc, đưa nửa ly rượu còn lại đến bên môi hắn.
Hôm nay nàng tô son môi, đã để lại trên ly rượu dấu ấn hồng nhàn nhạt, đối diện với Độc Ngọc, nóng đến lòng người hoảng hốt, hắn nhịn chốc lát, cuối cùng vẫn sát lại gần ly rượu.
Môi mỏng vừa chạm đến miệng ly, ly rượu kia lại hạ thấp một ít, Độc Ngọc không còn cách nào khác, để nàng toại nguyện cúi thấp đầu, nhưng lại bị nàng di chuyển lên lần nữa, trong mắt nàng còn tràn đầy ý cười ác ý.
Độc Ngọc nhướng mày, thoáng cái nắm lấy eo nàng, bao vây nàng trên đùi mình, một tay khác nắm lấy cổ tay nàng, đặt chén rượu đến bên môi uống xuống.
Lý Đàn ngồi nghiêng trên đùi hắn, Độc Ngọc cúi đầu uống rượu, đôi mắt vẫn khóa chặt trên mặt nàng, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu không chút che giấu, Lý Đàn không những không sợ, ngược lại còn cười phóng đãng quyến rũ, đợi hắn uống cạn thì thu ly lại rót đầy.
Nghênh đón ánh mắt của Độc Ngọc, cố tình tìm đến nơi hắn đã uống, híp mắt cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, duỗi đầu lưỡi thấm chút rượu ra liếm môi, khen ngợi: “Mùi vị không tệ.”
Sau đó Lý Đàn mềm người, hơi dựa vào ngực hắn, đưa ly rượu gần như còn đầy qua cho hắn, hô hấp nóng nhẹ nhào tới ba tấc dưới tai Độc Ngọc, trách mắng, “Người uống hay không?”
Cậy sủng sinh kiêu.
Địa ngục mỹ nhân như vậy, sao có thể khiến người ta không bị ma quỷ ám ảnh được, cứ như vậy Độc Ngọc uống một chén lại một chén.
Mỗi lần Lý Đàn đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ, còn lại toàn vào bụng Độc Ngọc, có chút chậm chạp sẽ bị Lý Đàn cắn mạnh lên vành tai phát giận, thật sự là vô lại đến cực điểm.
Đến cuối cùng Lý Đàn còn ngại chơi chưa đã nghiền, cầm bình rượu kia rót ừng ực ừng ực vào miệng.
Độc Ngọc vừa định ngăn cản, lại thấy rượu từ trong khóe môi nàng tràn ra ngoài, thuận theo cái cổ trắng ngọc trượt xuống, thấm ướt khiến cảnh quan trong áo mơ hồ hiện ra có chút rõ ràng, hôm nay nàng mặc mỏng manh, đường xương quai xanh tinh tế kia đã không giấu được, thậm chí rượu còn tích tụ trên phần lõm nho nhỏ, dụ người ta muốn đến nếm thử mỹ tửu trong xương thịt.
Ánh mắt Độc Ngọc càng thêm sâu đậm, tửu lượng của hắn tuy tốt nhưng cứ uống một hồi như vậy, uống lại vội vàng, rốt cuộc vẫn có vài phần nóng tai, ít đi mấy phần nhẫn nại, đang muốn đến liếm, Lý Đàn lại tự mình xông lên, đôi môi ánh nước mút lấy hắn, truyền toàn bộ rượu sang hắn.
Độc Ngọc không phản kháng được, mà lúc đầu cũng chẳng có nửa phần tâm tư kháng cự, chỉ thấy yết hầu chuyển động lên xuống nuốt trọn, giữa lúc nuốt không kịp, rượu sẽ theo khóe môi hai người đang mút lấy triền miên mà tràn ra, rượu nhỏ giọt trên gân xanh ở cổ Độc Ngọc, trong bóng tối lặng lẽ trượt vào khe hở cổ áo, quét qua ngực, khiến y phục nhanh chóng thấm ướt một mảng.
Lúc bắt đầu còn xem như là truyền rượu, về sau rượu đã nuốt vào hết, hai người vẫn môi răng cọ xát, lưu luyến triền miên, giữa động tác mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi đỏ hồng quấn quít, dây dưa một chỗ, tách không ra, phân không rõ.
Đợi khi hôn xong, hô hấp hai người đều hơi rối loạn, Lý Đàn thở dốc mà ghé vào người hắn, càng không biết đường chết mà khiêu khích, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt đi trên môi Độc Ngọc, hỏi: “Ngon không, còn muốn ta đút cho người không?”
Độc Ngọc không nói lời nào, chỉ dùng hành động thay cho lời nói, nâng bình rượu lên cao, Lý Đàn hiểu ý, ngửa cổ hé miệng, rượu trong suốt từ không trung nghiêng nghiêng rót vào trong miệng, bắn lên vô số giọt nước nhỏ rơi giữa hai người, mùi rượu tỏa ra bốn phía, càng thôi thúc người ta mặt đỏ tai nóng.
Lý Đàn ngậm đủ rượu, mới giống như mèo con nhoài người trước ngực Độc Ngọc, quỳ thẳng trên đùi hắn, hai tay chống bả vai, từ trên nhìn xuống Độc Ngọc.
Hắn rũ mắt, mới cười rồi học theo dáng vẻ ngửa đầu há miệng ban nãy của Lý Đàn, để rượu từ miệng thơm từ không trung rơi vào trong miệng hắn.
Còn ngại chưa đủ, nắm lấy eo nàng đột nhiên ấn Lý Đàn trở lại trong ngực hắn, như giao long xuống nước, muôn sóng cuộn trào làm chuyện xấu.
Cứ uống như vậy mấy lần, Lý Đàn sớm đã thở dốc ngồi phịch trong lòng Độc Ngọc, chỉ có điều hắn cũng không khá hơn chút nào, hơi rượu xông lên đầu, cạy mở sự nhẫn nại của hắn, khiến động tác của hắn trở nên tàn nhẫn, thuận theo mép váy nàng trượt vào trong.
Lý Đàn cách lớp váy đè tay hắn lại, liếc xéo nhìn hắn, cắn khóe môi hắn uy hiếp nói, “Ta còn chưa uống xong đâu, cái đồ tiểu nghiệp chướng nhà ngươi.”
Độc Ngọc dùng răng cắn lại, thừa dịp Lý Đàn rên rỉ, nâng bình rượu lại đây uống hết, sau khi uống xong còn ném ra ngoài, khàn giọng nói: “Lần này uống xong rồi.” Sau đó hôn thật sâu lên môi Lý Đàn.
Trong miệng hắn tràn đầy mùi rượu, hương vị chua cay nồng đậm truyền qua, lên men giữa đôi môi hai người. Lý Đàn vốn có chút say rượu, lần này càng thêm cảm thấy đã say hoàn toàn, mặc cho tay của Độc Ngọc lẻn vào dưới váy nàng hành động.
Độc Ngọc chỉ cảm thấy mềm mại đầy ngón tay, đường vân trên bụng ngón tay lướt qua da thịt mịn màng, thoáng vuốt ve, làn da đàn hồi trượt ra từ khe ngón tay, xoa bóp không được, nắm không hết, chỉ khiến ham muốn dục vọng của hắn bộc phát, càng thêm quyến luyến.
Lúc này Lý Đàn lại xoay người ngồi nghiêng trở lại trong ngực hắn, phần mông áp đến nơi căng phông dưới thân Độc Ngọc, còn cố tình dùng thân mình nghiền ép, khiến hắn không nhịn được kêu thành tiếng.
Đầu Lý Đàn tựa vào vai hắn, dùng đầu lưỡi móc lấy vành tai hắn, dùng âm thành còn mềm mại hơn mèo con nói: “Đừng thả đại gia hỏa phía dưới người ra, không duyên không cớ tra tấn người ta, ta mệt rồi, để ta thoải mái một chút rồi ngủ.”
Nàng uống rượu say, toàn bộ xấu hổ phòng bị đều quên ở đẩu đâu, nói tới nói lui không kiêng kị gì.
Độc Ngọc nghe xong lời này thì phía dưới lại càng phách lối, không đợi hắn hỏi thoải mái như thế nào, đã cảm nhận được tay Lý Đàn yên lặng không một tiếng động mà bám vào tay hắn, dùng sức lực còn nhẹ hơn lông vũ, dẫn dụ hắn càng di chuyển vào sâu đến nơi ướt nóng kia.