Chương 57: Lạc tước.
Đêm dài, vạn vật yên tĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở trong bóng đêm Lý Đàn mở mắt, nhưng lại không hề động đậy, lẳng lặng một lúc nghe tiếng hít thở đều đều của Độc Ngọc, xác nhận hắn đã ngủ say, mới cực kỳ chậm chạp mà đứng dậy, thật cẩn thận mà vòng qua người hắn xuống giường.
Trong nội thất có một cửa nhỏ trực tiếp dẫn đến thư phòng, Lý Đàn vẫn chưa thắp đèn, sờ soạng hồi lâu rốt cuộc mở được cánh cửa kia, lặng yên không một tiếng động nhanh chóng đi vào.
Nàng khép chặt cánh cửa rồi mới thắp đèn, tay chân nhẹ nhàng mà tìm kiếm ở trên bàn sách, cuối cùng lấy ra mấy quyển sổ con xếp thành một hàng.
Lý Đàn mở quyển mật tấu ngày tháng gần đây nhất trước, nhanh như gió quét mắt nhìn nội dung trên đó.
Tin tức Độc Ngọc tra được khớp với của nàng, quả nhiên là lão thất phu kia đang giở trò, thật sự là tên trong mắt chỉ có tiền, nơi này cũng vơ vét, nơi đó cũng tham lam, vừa nghe muốn thay đổi chế độ thuế, thanh lọc số đất đai, quả nhiên là người đầu tiên đứng ngồi không yên.
Nàng tiếp tục lật quyển kế tiếp, ha, Thái sư đại nhân cũng tới nồi nước đục này rồi, không phải ông ta luôn tự xưng là liêm khiết trong sạch hả, sao lại tới quạt gió thổi lửa rồi?
Nghĩ lại, bèn nở một nụ cười mỉa mai, bị phụ thân nàng đè ép mười mấy năm, bây giờ ngay cả quan uy của người đã chết cũng vẫn muốn ép ông ta ba phần, Thái sư đại nhân muốn vang danh sử sách, người đọc sách thanh cao lưu danh nghìn đời, sao mà nhịn được.
Nàng vừa muốn tiếp tục lật xem, cửa nhỏ bên kia truyền đến một tiếng vang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng lập tức kinh sợ muốn tránh, nhưng lập tức bình tĩnh lại, nơi lớn như vậy, có thể trốn chỗ nào, vì thế sắc mặt bình tĩnh mà đón nhận ánh mắt sâu thẳm của Độc Ngọc.
Hồi lâu không nói gì, qua một lúc nữa, Độc Ngọc dùng giọng điệu bình thường hỏi:
“Vì cái này sao, nên chuốc bản thân nhiều rượu như vậy?”
Gió đêm từ khe hở trong cửa sổ lẻn vào, thổi đến khiến ngọn đèn nhỏ trên bàn đột nhiên lập lòe, khiến ánh sáng lập lòe chiếu lên mặt hai người, tất cả biểu cảm đều không nhìn thấy rõ.
Lý Đàn cắn môi không nói lời nào, hôm nay nàng đã sớm uống một bát thuốc giải rượu lớn, sau khi chọn rượu có tác dụng chậm mạnh nhất, dùng hết thủ đoạn để hắn uống hơn phân nửa, còn quấn hắn đến nửa đêm, vốn dĩ chắc chắc say rượu thêm phát tiết dục vọng khiến hắn thả lỏng đi vào giấc ngủ, nhân dịp này nhìn trộm tình báo của hắn, lại không ngờ bị bắt quả tang, ngay cả một cái cớ cũng không cách nào tìm được.
Đã tìm không được, cũng chỉ có thể thừa nhận, nàng ngừng lại một chút, cuối cùng nhận sai trước, “Nhìn lén mật báo của người là ta không phải, thật sự là nửa đêm khát nước đi tiểu đêm, nhìn thấy cửa thư phòng mở ra, nhịn không được bèn tiến vào…”
“Ta hỏi nàng, là vì cái này nên uống nhiều rượu như vậy?”
Độc Ngọc đến gần thêm, đi đến trong ánh sáng lờ mờ, ánh lửa mờ nhạt mạ lên trên mặt hắn một lớp dịu dàng lạnh nhạt.
Lý Đàn có hơi sửng sốt, đây là hắn có ý gì…
Độc Ngọc đến gần, cầm một xấp sổ con trong tay ước lượng, “Nàng đã muốn xem, vì sao không hỏi ta?”
Lý Đàn cậy mạnh nói: “Dù sao cũng là mật báo của người, như thế không tốt lắm.”
“Cho nên nửa đêm lẻn vào nhìn trộm thì tốt?” Độc Ngọc có chút buồn cười hỏi nàng.
Lý Đàn bị chính lời nói của mình làm cho nghẹn họng, không có lý lẽ, chỉ nghiêng đầu không nói lời nào.
Độc Ngọc nắm lấy tay nàng, dỗ dành nàng nhìn mình, dịu dàng nói: “Nếu như nàng muốn xem, thì cứ việc cầm đi xem, không cần hỏi ta cũng không sao, chỉ là lần sau đừng dùng cách hại bản thân này, hàn khí của nàng chưa tan hết, không nên uống rượu.”
Lý Đàn sững sờ nhìn hắn, “Người không tức giận.”
Độc Ngọc nhéo mũi nàng một cái, “Cũng không phải là ngày đầu tiên biết nàng vô sỉ như vậy.”
Mặc dù trêu chọc nhưng trong giọng nói lại cất giấu mấy phần bất đắc dĩ.
Ánh đèn như hạt đậu, đong đưa bóng dáng quấn lấy nhau, rõ ràng hai người còn cách một khoảng, hình bóng lại chẳng biết sao nhiều như vậy, si ngốc chống lên nhau.
Nghe được lời này, ngược lại Lý Đàn do dự, đẩy quyển sổ con kia qua.
“Ta không xem, ta tin tưởng người có năng lực xử lý tốt.”
“Dù sao người là người có tâm nhãn đệ nhất trên đời này.” Cuối cùng ngược lại còn mang theo chút hờn dỗi.
Nàng trăm phương nghìn kế, chẳng qua là muốn nắm giữ nhiều tin tức một chút, mượn mạng lưới tình báo của Độc Ngọc làm rõ toàn bộ mọi chuyện, một là muốn nắm chắc trong lòng để có thể trù tính bước tiếp theo, hai là…
Hai là lo lắng kế hoạch của Độc Ngọc có thể sẽ gây hại đến nàng, nàng tin Độc Ngọc chắc chắn có cách, hiện tại cho dù là Tam Công và trong quân đội hợp lại với nhau có lẽ cũng đấu không lại hắn.
Nhưng suy cho cùng chuyện này cực kỳ nhạy cảm, lại thêm phần ý dân sôi trào, nếu như muốn che chở cho nàng, vậy tất nhiên sẽ lưu lại ác cảm, phải biết rằng một khi gieo rắc nghi ngờ vào trong lòng, cho dù là thủ đoạn lôi đình cũng không xóa sạch được, ngược lại chỉ khiến những hoài nghi kia càng sâu, càng ẩn núp khảm sâu vào trong lòng người.
Cho nên mặc dù hiện tại bọn họ là loại quan hệ này, nàng vẫn không buông được phòng bị xuống.
Mọi việc Lý Đàn chỉ tin vào chính mình, chỉ dựa vào chính mình, ăn sâu bén rễ, không sửa được.
Nhưng Độc Ngọc đã hào phóng như vậy, ngược lại chứng minh ít nhất từ trong sổ con này, sẽ không khiến nàng nhận thấy bất kỳ sự sắp xếp nào có hại cho nàng, vậy nhìn hay không nhìn cũng như nhau.
Huống chi, mặc dù không muốn thừa nhận, sâu trong nội tâm, ít nhiều nàng cũng trông ngóng có thể tin hắn.
Lý Đàn làm ra chuyện này, ngược lại là người sai còn muốn tố cáo trước, Độc Ngọc nghe xong cũng không giận, thấp giọng bật cười.
“Lần này có thể yên ổn mà ngủ chưa? Nàng không ở đó, ta không ngủ được.”
Cho dù khi còn nhỏ, Độc Ngọc cũng chưa từng làm nũng với nàng như vậy.
Lý Đàn lập tức có chút không biết làm sao, vừa mới bị bắt tại chỗ vẫn làm vẻ bình tĩnh như thường, nếu như ầm ĩ một trận nàng cũng không sợ chút nào, nhưng cứ dịu dàng như vậy, ngược lại nàng có chút hoảng sợ, trái tim nhảy lên, chuyện này khiến nàng bủn rủn khó chịu lại còn lan tràn ra khiến nàng không nhịn được níu chặt nơi trái tim, cố gắng thở dốc một chút.
Độc Ngọc nhìn nàng ngây ngốc tại chỗ, dứt khoát không nhiều lời, tiến lên trực tiếp bế nàng lên, ôm vào trong ngực, thổi tắt đèn, xoay người đi vào nội thất.
Thật lâu sau, một đôi tay lặng lẽ đặt lên bờ vai hắn, thân hình mềm mại nhích lại gần.
Vì vậy trong bóng tối Độc Ngọc lộ ra một nụ cười không ai phát hiện, chỉ cần đủ kiên nhẫn, chim tước sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong cạm bẫy.
Chỉ cần đủ kiên nhẫn.