Chương 60: Chứng cứ ngụy tạo.
Tam Ti hội thẩm, trước đây đều do Hình bộ Thượng thư, Đại Lý Tự Khanh cùng với Tả đô Ngự sử cùng thẩm tra xử lý. Bởi vì là vụ án liên quan đến Hoàng đế, Cẩm Y Vệ cũng sẽ hợp tác, nhưng sáng nay Hoàng đế đích thân tới, thì có chút không dễ làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chủ vị tất nhiên là do Hoàng đế ngồi, nhưng việc này liên quan đến chuyện nhà thiên tử, cực kỳ nhạy cảm, bởi vậy ngược lại Hoàng đế không tiện mở miệng, vì thế bèn do Hình bộ Thượng thư nhận chủ vị.
Sau khi vị phụ nhân kia được mang lên, nàng ta vẫn luôn thoải mái hào phóng, không tìm thấy chút sợ hãi nào, sau khi trên công đường yêu cầu tự trần thân phận cũng trả lời rõ ràng.
Vì mấy chục năm trước quê hương nàng ta gặp lũ lụt nên bị bán vào Hứa gia, vì vậy mang họ Hứa, tên gọi Chân Nhi.
Lúc ấy Hứa gia còn ở quê nhà, sau này được Lý đại nhân đề bạt thành quan kinh thành thì dời nhà đến kinh thành. Bởi vì trong nhóm nha đầu, nàng ta lớn tuổi lại lanh lợi, cho nên được điều đến chăm sóc tiểu thư Hứa gia là Hứa Thanh, cũng chính là Hiếu An Hoàng thái hậu sau này được truy phong. Hứa phi đối xử với nàng ta tình như tỷ muội, ngay cả vào cung cũng chỉ điểm nàng ta cùng đi, trở thành phụ tá đắc lực của Hứa phi.
Nàng ta là người đắc lực nhất bên cạnh Hứa Thanh, trong thâm cung gian khổ cùng nhau bầu bạn, khi Hứa phi sinh nắm tay bà, dốc lòng chăm sóc Tề Hằng trong tã lót. Sau này Hứa phi bệnh nặng, Lý Thủ phụ muốn con gái mình thay thế, dưới cường quyền nàng ta lực bất tòng tâm, cuối cùng chỉ có thể giấu trong lòng bức huyết thư của Hứa phi trước khi chết, vượt qua ngàn khó vạn hiểm trở về Hứa gia, lại dưới sự đe dọa cám dỗ, khó khăn bảo vệ gần nửa bức huyết thư, mai danh ẩn tích thẳng đến hôm nay.
Tài ăn nói của nàng ta rất tốt, nói đến đoạn xúc động, hốc mắt bản thân cũng đỏ ửng, nhưng mạch suy nghĩ lại không hề loạn.
“Hứa Chân Nhi, ngươi tự xưng là người hầu cũ của Hứa gia, nhưng có bằng chứng gì không?”
“Sau khi nô tì vào Hứa gia, có lưu lại tịch, đại nhân có thể kiểm chứng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nô tịch của người sau khi tiến cung đã mất, chỉ để lại ghi chép trước khi vào cung, sao ngươi có thể chứng minh ngươi thật sự là Hứa Chân Nhi?”
Phụ nhân không chút hoang mang, lớn mật mà nhìn về phía thiên tử ngồi ở vị trí cao nhất kia, trả lời: “Hiếu An Hoàng thái hậu sau khi sinh, vẫn luôn là nô tì chăm sóc, vạn tuế khi còn bé, nô tì cũng từng chăm nom lâu ngày, vạn tuế tài trí hơn người, tuổi nhỏ đã thông minh, có lẽ vẫn nhớ rõ dáng vẻ của nô tì.”
Lời này có thể nói là cực kỳ lớn mật, Hình bộ Thượng thư vừa muốn quát lớn, đã bị Hoàng đế nhẹ nhàng nâng một bàn tay kêu ngừng.
Hoàng đế ngồi ở chỗ cao, cực kỳ uy nghiêm, không ai dám tùy tiện rình mò. Hắn thật sự không tức giận, ngược lại cẩn thận đánh giá Hứa Chân Nhi đang quỳ gối phía dưới một chút, mở miệng nói: “Trẫm nhớ rõ ngươi, ngươi từng phụ trách chăm nom trẫm, cũng gọi ngươi là Chân Nhi tỷ tỷ.”
Lần này Hứa Chân Nhi có chút kích động, lấy ra khăn tay lau lau đôi mắt, “Nô tì không dám nhận hai tiếng tỷ tỷ của vạn tuế gia.”
Độc Ngọc lại dịu dàng nói, “Tất nhiên ngươi nhận được, lúc đó sau khi sinh mẫu thân yếu ớt, ngươi còn cắt thịt làm thuốc chỉ để thân thể của bà ấy có thể chuyển biến tốt đẹp, còn để lại một vết sẹo, phần tình nghĩa này, trẫm nhớ rõ, hiện giờ vết sẹo kia ổn chưa.”
Hứa Chân Nhi nghe xong lời này, nước mắt rơi càng nhanh, thật lâu sau khó mà lên tiếng, sau đó vươn cổ tay ra, quả nhiên lộ ra một vết sẹo hình vuông, đáp lời: “Tạ vạn tuế hỏi thăm, sẹo của nô tì tuy không lành được, nhưng khi đó nếu có thể đổi được một chút chuyển biến tốt đẹp của Hiếu An Hoàng thái hậu, nô tì chết muôn lần cũng không chối từ.”
Thái độ ôn hòa của thiên tử bao giờ cũng cực kỳ cảm động lòng người, cảm động đến mức trong đám người đến nghe thẩm tra, ngay cả lão phụ trải qua nhiều năm nhìn quen thế sự cũng không nhịn được rơi nước mắt.
Bản án thẩm tra đến đây, tựa như đã định rõ, thái độ của Hoàng đế đã rõ ràng như thế, hiển nhiên là muốn bỏ qua dưỡng mẫu để giải oan cho thân mẫu.
Kế tiếp thẩm tra xử lý vô cùng thuận lợi, Tam Ti rõ ràng thay đổi chút thái độ, chỉ hỏi lại cho có và gần như không chất vấn, lời nói của phụ nhân đều được ghi chép, trong lúc nhất thời chỉ có âm thanh sột soạt của ngòi bút quét qua trang giấy cùng tiếng Hứa Chân Nhi lưu loát trả lời.
Đang lúc mọi người cho rằng sẽ cứ như vậy là kết án thì Đại Lý Tự Thiếu Khanh Từ Duệ Như lại tiến lên tấu: “Vạn tuế, từ khi phụ nhân này đánh trống Đăng Văn đến nay, vi thần xem bằng chứng, kiểm chứng mấy lần, hiện giờ còn có vài điểm đáng ngờ muốn cẩn thận dò hỏi, hy vọng vạn tuế ân chuẩn.”
Người lãnh đạo trực tiếp Đại Lý Tự Khanh vẫn luôn là phụ tá đắc lực của Hoàng đế, thấy thái độ bên trên đã rõ ràng như thế, người bên dưới lại dám vượt mình, mở miệng chất vấn, ánh mắt như dao nhỏ khoét lấy Từ Duệ Như, chỉ thiếu chút không nói thẳng để hắn lui xuống.
“Chuẩn tấu.”
Ánh mắt Tam Ti trong nháy mắt có chút thay đổi, nhưng không để cho bọn họ thời gian cẩn thận nghiền ngẫm, Từ Duệ Như đã lên trước một bước: “Tạ vạn tuế.” Tiếp theo xoay người đối diện với phụ nhân đặt câu hỏi, “Vừa rồi ngươi nói vì bảo vệ huyết thư, đã mai danh ẩn tích nhiều năm, vậy nhiều năm qua ngươi làm gì để kiếm sống?”
“Nô tì vì mưu sinh, tất nhiên đã làm qua đủ loại việc, vẩy nước quét nhà giặt quần áo cho người ta, thay người ta chăm nom con nhỏ, chỉ vì không thể để lộ thân phận, cho nên mỗi nơi đều không nán lại thời gian dài, chỉ có thể làm chút việc lặt vặt.”
“Phải không, vậy sao không vươn tay ra?”
Lần đầu tiên nét mặt phụ nhân hiện lên chút do dự, nhưng đám đông nhìn chăm chú, rốt cuộc vẫn vươn tay ra.
Từ Duệ Như quan sát một hồi, quay người hồi bẩm: “Bẩm vạn tuế, nữ hầu Hứa thị tự trần đã từng làm đủ công việc, nhưng trước đó thần nhìn hai tay nàng ta trắng nõn mềm mại, không hề giống đôi tay nhiều năm khó khăn kiếm sống. Thần cố ý đến khu chợ tìm nữ tử với đủ loại thân phận so sánh. Trên tay phụ nhân này, bụng ngón tay ba ngón đầu cùng đốt thứ nhất ngón giữa có vết chai hơi mỏng, đây thường là dấu vết của tú nương khuê phòng và người tài biết chữ mới có thể để lại.”
“Nữ tử là bá tánh bình thường biết thêu thùa lại biết viết chữ cực ít, nữ hầu Hứa gia vốn là nô tì bên cạnh Hiếu An Hoàng thái hậu, biết những thứ này ngược lại cũng bình thường, nhưng nàng ta đã lưu lạc giữa phố xá, bất kể là thêu thùa mà sống hay là thay người ta viết chữ viết thư, đều là sống ổn định lại thoải mái, lại bỏ những chuyện này đi vẩy nước quét nhà giặt quần áo, nhiều năm như vậy mà tay vẫn được bảo dưỡng thỏa đáng, vi thần cảm thấy thật sự có chút kỳ quặc.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung đến đôi tay kia, phụ nhân theo phản xạ giấu tay lại, sau đó lại thoải mái mà buông ra, không nói một lời.
“Nữ hầu Hứa thị, ngươi có thể giải thích không?” Từ Duệ Như chất vấn nói, biểu cảm phụ nhân dao động, nhưng vẫn trầm mặc.
Từ Duệ Như nhấn mạnh, lần lượt chất vấn. Sắc mặt phụ nhân ngày càng lo sợ không yên, cuối cùng lệ rơi đầy mặt.
Dập đầu ba lần với Hoàng đế, dùng giọng nghẹn ngào nói: “Nô tì không chăm sóc tốt Hiếu An Hoàng thái hậu, vốn nên tuẫn táng theo chủ chuộc tội, chỉ là trên người mang phó thác, thật sự không dám chết, đối phương thế mạnh, nô tì vạn lần không thể bại lộ một chút hành tung, cho nên cũng không thể vào khuê phòng làm tú nương đứng đắn, cũng không thể đi giáo dưỡng nữ tử, thật sự khó khăn, bất đắc dĩ… mới đến giáo phường nữ tử làm chút đồ thêu, cũng viết chút chữ cho bọn họ dùng. Nô tì biết bản thân làm nhục thanh danh Hiếu An Hoàng thái hậu, đợi nô tì giải nỗi oan khuất cho Hiếu An Hoàng thái hậu, lập tức chịu chết, lấy mình chuộc tội.”
Dứt lời khóc không thành tiếng nhưng mà biểu cảm bất khuất không dễ dàng xâm phạm, tràn đầy ý chí kiên định.
Quả là một người số khổ nằm gai nếm mật, cái này còn xuất sắc hơn cả “Án Lưu gia” đấy!
Chuyện bất đắc dĩ này khiến vẻ trung thành của Hứa Chân Nhi càng thêm đáng ngưỡng mộ khiến người ta xúc động, dân chúng vây xem bắt đầu âm thầm nghị luận, cho dù thiên tử ở trên, trọng thần chờ đợi, vẫn cứ không áp chế được phía dưới truyền đến từng tiếng căm phẫn và tán thưởng, hiển nhiên có chút bất mãn với kiểu ép hỏi nữ tử yếu ớt của Từ Duệ Như.
Ánh mắt Từ Duệ Như lại lóe lên, nghiêm nghị ép hỏi: “Sợ là vì che giấu điều gì sao?”
Xoay người hướng về phía Hoàng đế, “Vi thần từng đi đến nơi phụ nhân này cư trú tra tìm mấy lần, nhưng không thu hoạch được gì, không có lưu lại bất kỳ đồ thêu hay chữ viết, nếu không chột dạ sao phải tiêu hủy sạch sẽ đến mức cả một trang giấy cũng không lưu lại?”
“Sau lại phái ám vệ lẻn vào giáo phường, cuối cùng tìm được đồ thêu trước kia, thơ từ mặt trên phần lớn là thơ ai oán của khuê phòng bị chia rẽ, mà vi thần lại thấy trong đó một chiếc khăn, trên đó thêu chính là xúc xắc ngọc đậu đỏ linh lung, bên cạnh chỉ đề một câu “Từ nay Tiêu lang là người qua đường”.”
“Kỹ nữ giao khăn từng nói, Hứa Chân Nhi cùng nàng ta quen biết nhiều năm, từng trong một lần say rượu thổ lộ phu quân chủ cũ của mình vốn có ý thu nhận nàng, nhưng lại bị chủ cũ ngăn cản, còn bị đuổi ra ngoài mới lưu lạc đến tận đây, bởi vậy đáy lòng có nhiều oán trách, thật lâu không quên.”
“Vi thần kiểm chứng ghi chép ở trong cung, Hiếu An Hoàng thái hậu quả thực trước khi qua đời một đoạn thời gian đã trục xuất Hứa Chân Nhi ra khỏi cung với tội danh hủy hoại đồ trong cung, cũng phù hợp với lời khai của kỹ nữ.”
“Sao đại nhân có thể tin lời của một kỹ nữ, tuy là nô tì cũng ở giáo phường làm chút việc, nhưng cũng chưa từng qua lại với những người kia, càng không thể say rượu nói gì đó với nàng ta!”
“Khăn gấm ở đây, mời vạn tuế xem.” Từ Duệ Như trình lên khăn gấm, còn đặc biệt mở ra trước mặt mọi người.
Phụ nhân kia nhìn khăn xong lại thả lỏng, dùng giọng trấn định nói: “Vạn tuế, đây không phải là khăn của nô tì.”
“Nô tì làm đồ thêu đều sẽ thêu ở mặt sau một đóa hoa nhài, mà trên chiếc khăn kia lại thêu hoa nhài ở sát viền, không phải là người thạo nghề quả thật không phân biệt được. Mà khi nô tì nâng bút, luôn có thói quen để mực chảy hết mới viết chữ, bởi vậy chữ thứ nhất ngược lại nhạt nhất, nhưng dòng chữ này chữ thứ nhất mực lại đậm nhất, có thể thấy được có người muốn giả tạo giá họa cho nô tì!”
Càng nói nàng ta càng cực kỳ căm phẫn, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Từ Duệ Như, ý chưa hết không cần nói cũng rõ, dân chúng trước đó còn nghi ngờ cũng đồng loạt nhìn về phía Từ Duệ Như, trong mắt không thiếu ý trách cứ.
(*)
Ý tưởng vỏ ngọc đậu đỏ leng keng dẫn từ câu thơ của Ôn Đình Quân “Linh lung xí ngầu, khảm đậu đỏ. Tương tư khắc cốt, người biết chăng?” (Bản dịch tham khảo từ bạn Thiên Quân Khuynh Tửu, trên trang https://.thivien.net/)
Mà “Từ đây Tiêu lang là người qua đường” dẫn từ “Tặng Khứ Tì” của Thôi Giao, tức là xưa kia tình lang biến thành người xa lạ, mà Tiêu Lang chỉ là thay mặt tình lang, có rất nhiều cách nói, trong đó có một cách nói của trưởng tử Lương Vũ Đế, Thái tử Chiêu Minh, biên soạn “Tuyển tập Chiêu Minh”, đời người có tên gọi khác biệt, tương truyền rằng yêu đương cùng nữ ni cô, thế nhưng thân phận chênh lệch quá lớn không thể gần nhau, nữ ni cô nhớ thương qua đời, Thái tử ký thác tương tư vào cây đậu đỏ, vì vậy cây đậu đỏ cũng gọi là cây tương tư.
Cho nên ở đây dùng xúc xắc ngọc đậu đỏ linh lung và câu thơ này, chính là lấy tên của cùng điển tích Tiêu Lang của “Tặng Khứ Tì” ẩn dụ cho thân phân phận khác biệt giữa hai người, bởi vậy từ chiếc khăn này có thể cho rằng Hứa Chân Nhi luyến mộ Tiên đế, tự cảm thấy bị chia rẽ mà tương tư, oán hận coi nó như bằng chứng chủ cũ hại mình. (Umeshu: Ý là coi chiếc khăn như bằng chứng nhắc nhở Hứa Thanh chia rẽ nàng ta và Tiên đế.)
Vì phòng hiểu lầm, nhân đây thuyết minh.