Chương 62: Lời thề.
“Ta biết không thể gạt được nàng, đoán được từ lúc nào?” Độc Ngọc trầm mặc trong chốc lát, trên mặt mang theo một nụ cười khổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngay từ đầu khi làm thế nào cũng không điều tra ra lai lịch của vị phụ nhân kia, ta đã mơ hồ có chút cảm giác, chỉ là không chắc chắn.” Lý Đàn nói, biểu cảm lạnh nhạt đến cực hạn.
“Mãi cho đến hôm nay, hiển nhiên Từ Duệ Như có chuẩn bị mà đến, mà có thể điều động Cẩm Y Vệ thì trừ người ra không có người thứ hai.” Nàng nhìn về phía Độc Ngọc, có thể thấy được sự rực rỡ trong đôi mắt sáng rực ấy.
“Vậy vì sao không phải là ta phái hắn âm thầm điều tra chuyện này?” Độc Ngọc nhìn lại nàng, trong mắt tối tăm.
“Người hao tâm tốn sức mở xét xử công khai, là có ý định muốn việc này không thể bị che đậy, rồi nhanh chóng lên men, tất nhiên phải làm đến không có sơ hở nào, làm như vậy là ổn thỏa nhất.”
“Thứ nhất rửa sạch được ô danh của ta, thứ hai là tạo cho người một thanh kiếm sắc bén có sẵn, thanh kiếm này giúp người sau này bất kể nhắm vào Ung Quốc công, Thái sư hay là Quý phi đã chết thậm chí là Định vương, đều dùng cực kỳ tốt. Chuyện ta rơi xuống nước trước đây chẳng qua là chỉ điểm một tên tuổi mờ ảo, bây giờ mối thù của thân mẫu, nỗi hận hại quốc, mới là ngọn cờ lớn chân chính thật sự.”
“Cơ hội tốt như vậy, sao người có thể cho phép người khác khống chế trong lòng bàn tay, tất nhiên là người muốn một tay nhào nặn, mới trí mạng nhất.”
“Chỉ có nàng ta là người của người, tất cả mắt xích mới không thể phạm sai lầm, người muốn chuyện này chạy đến đâu, có thể chạy đến đó.”
“Mà người không phải là người phạm sai lầm, cho nên, nàng ta tất nhiên cũng chỉ có thể là người của người.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con đường cải cách này, chỉ dùng thời gian một cái chớp mắt, người đã dọn sạch hơn phân nửa.”
Lý Đàn đã rất lâu không nói nhiều như vậy, dường như nàng trở lại thành người trước kia kiểm tra miệng Độc Ngọc, dạy hắn am hiểu “Chiến Quốc Sách”, nàng lý trí, quyết đoán mà tàn nhẫn.
Mà Độc Ngọc tất nhiên biết, vì sao nàng đột nhiên trở về dáng vẻ này.
Lần thiết kế này, không khác gì đặt Lý Đàn trên than nóng, hơi không cẩn thận một chút sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng hắn nhất định phải làm như vậy.
“Bọn họ đã ra chiêu trước, nếu không như thế, bất kể làm sáng tỏ, chèn ép hay dẹp loạn, mọi người cũng sẽ luôn nguyện ý tin tưởng nhân tính vốn ác.”
Tất nhiên Lý Đàn cũng biết rút củi dưới đáy nồi như vậy mới có thể một lần vất vả cả đời nhàn nhã, nếu không thì ôm hận vô tận, tên nàng sau này ở trong miệng đời ung dung, trên bút tích của sử quan vĩnh viễn không thoát khỏi được hiềm nghi độc hại thân mẫu Hoàng đế.
“Chỉ như vậy?” Lý Đàn ép hỏi hắn, giống như ngày ấy trên thuyền hắn ép hỏi nàng.
Độc Ngọc trầm mặc trong chốc lát, sau đó khó khăn mở miệng:
“Có một số việc ta không muốn để người khác biết, nếu như đã ảnh hưởng đến thì sẽ tìm cách giấu đi vĩnh viễn.”
Lý Đàn nhất thời ngẩn người, không còn sự tỉnh táo trước đó nữa, “Là Hứa tỷ tỷ…”
Sự bi thương trong mắt Độc Ngọc không tài nào che giấu được, hồi lâu sau hắn mới trầm trọng nói: “Người cũng không hoàn toàn là ta sắp đặt, dĩ nhiên là thật sự có người như vậy, dĩ nhiên cũng thật sự cấu kết với Quý phi, dĩ nhiên cũng thật sự hạ dược.”
Tay Lý Đàn nắm chặt bàn gỗ tử đàn, nhìn về phía Độc Ngọc.
“Hứa Chân Nhi thật sự là người hầu theo mẫu thân ta tiến cung, cũng thật sự muốn dựa dẫm vào người có quyền thế, cấu kết với Quý phi. Vốn dĩ Quý phi cũng gai mắt dáng vẻ của nàng ta, thế nhưng không biết sao… không biết sao lại có ta, ta càng lúc càng lớn, Quý phi lại lâu không có con nối dõi, bèn đứng ngồi không yên.”
“Nàng ta tố cáo với Quý phi chuyện riêng tư của mẫu thân trước khi tiến cung, Quý phi bèn lấy việc này uy hiếp mẫu thân, vì không để cho Tiên đế biết được, mẫu thân uống thuốc cảm dược tính mạnh, chưa được mấy năm thân thể đã càng lúc càng xấu, đứa trẻ không có nương, tất nhiên cũng gây khó dễ được nhiều hơn.”
Độc Ngọc cố hết sức che giấu, nhưng sự thê lương và tự giễu trong giọng điệu đến cùng vẫn để lộ mấy phần ra ngoài.
Móng tay Lý Đàn đã đâm sâu vào đầu gỗ, Hứa tỷ tỷ, Hứa tỷ tỷ khi còn nhỏ vì nàng chơi điên cuồng đã chải lại tóc cho nàng, Hứa tỷ tỷ mỗi lần đều sẽ mang cho nàng anh đào chiên, Hứa tỷ tỷ vỗ về dỗ dành an ủi nàng không xỏ khuyên tai thì không xỏ…
Vì Hứa gia, vì Lý gia, vì đại ca, chịu hành hạ nhiều năm như vậy, trước lúc lâm chung khẩn cầu với nàng, nàng lại, nàng lại…
Nàng không biết bản thân lúc ấy tuổi còn nhỏ như vậy, sao trái tim nàng lại tàn ác đến thế.
Mắt Lý Đàn có chút nóng rát, nhưng không có nước mắt, chỉ là nàng không nói một lời.
Độc Ngọc trầm mặc trong chốc lát, khi mở miệng lần nữa đã kiên định hơn nhiều.
“Việc này nhất định phải làm như vậy, chỉ có thể làm như vậy, vì nàng, vì mẫu phi.” Đương nhiên, cũng vì tâm tư riêng mà hắn không thể nói ra kia.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể có được Lý Đàn.
“Con người luôn chỉ tin tưởng chuyện bản thân muốn tin tưởng, khi người ta có lập trường thì sẽ có khuynh hướng bảo vệ cách nói phù hợp với lập trường của mình, mà xem nhẹ những chứng cứ trái ngược với lập trường.”
“Hư mà thực, thực mà lại hư, trộn lẫn sự thật trong lời giả dối, sau khi lời nói dối bị bác bỏ, thì ngay cả chân tướng cũng sẽ không có ai đi truy cứu nữa. Bởi vì vế phản biện lại lời nói dối, như lẽ dĩ nhiên đã được mọi người công nhận là chân tướng, bất luận sự thật đến cùng là như thế nào.”
Đến đây, bí mật của mẫu phi hắn sẽ thật sự an toàn, cũng sẽ không còn người nào mượn việc này dò xét sâu bên trong, làm nhục danh dự bà, cũng sẽ không còn ai có thể lấy việc này công kích Lý Đàn.
“Người kia đâu?” Lý Đàn hỏi, tràn đầy sự ác liệt.
“Chết rồi, yên tâm, ta sẽ không để nàng ta chết dễ dàng.” Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, ý tứ trong đó khiến người ta rùng mình.
Lý Đàn ngẩng đầu nhìn về phía Độc Ngọc, mấy canh giờ trước, bọn họ còn môi răng cọ xát, tựa như là sự tồn tại thân mật nhất trên thế giới này.
Độc Ngọc tìm ra người kia chắc chắn không phải là một hai ngày, nhưng hắn cố tình không để lộ một chút dấu vết nào, ẩn nhẫn đến bây giờ khiến chuyện này phát huy hiệu quả lớn nhất, mang đến cho hắn nhiều lợi ích nhất.
Có lẽ ánh mắt của Lý Đàn quá mức trần trụi, Độc Ngọc có chút hoảng hốt mà nói: “Ta sẽ không dùng những thủ đoạn này đối phó với nàng, ta sẽ không.”
Giờ khắc này, hắn tựa như lại trở về làm đứa trẻ bị mất đi mẫu thân kia, quật cường lại cô đơn.
Giống như ăn hạt sen, nhìn qua thì là loại quả sáng loáng, bên trong lại đắng không thể tả.
Chẳng qua đều là người đáng thương.
Lý Đàn đứng dậy, đứng trước người Độc Ngọc, hắn tránh né ánh mắt của nàng. Lần đầu tiên Lý Đàn dịu dàng như vậy, nâng mặt hắn lên, nhìn vào đôi mắt hắn.
“Không phải ta, mà là thiên hạ này.”
Con ngươi của Độc Ngọc chăm chú nhìn nàng, lúng túng chẳng nói lên lời.
“Thao túng nhân tâm như vậy không phải bản lĩnh bậc đế vương, có một lần nhưng không được có lần hai.”
Sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có của Lý Đàn ép Độc Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.
“Tiên đế đa nghi, bất mãn thế lực của phụ thân lớn, không muốn chia để trị, lại có ý định lấy hậu cung thao túng tiền triều, chuyện nền tảng lập quốc quan trọng vô cùng cũng bị ông ta lấy ra nuôi hổ gây họa.”
“Trong lòng phụ thân có chí lớn, lại có rạn nứt với Tiên đế, không nghĩ ra làm sao để tiêu tan hiềm khích lúc trước, mà hoặc là quyền uy áp chế, hoặc là lấy lùi làm tiến, thao túng cả đời người khác tới đổi lấy sự cứu vãn trên chính sự.”
Trong lời nói của nàng mang theo mấy phần lạnh lẽo.
“Quân bất quân, thần bất thần (1), cuối cùng khiến vận mệnh quốc gia suýt chút nữa rơi vào tay hậu cung thông đồng với địch bán nước, công lao của Điều Biên Pháp cũng đổ biển.”
(1) Trích một phần đầu trong câu nói của Khổng Tử. Ý nghĩa: Là vua mà không ra dáng vua, là thần lại chẳng ra dáng thần. Trong truyện Lý Đàn có ý muốn nói cả Tiên đế và phụ thân đều chưa làm tròn chức trách, cuối cùng để vận mệnh đất nước suýt lụi bại ở tay Quý phi.
Lý Đàn ngồi xổm xuống dưới, đôi tay đặt ở đầu gối hắn, đôi mắt còn sáng hơn cả sao trời.
“Hiện giờ là thời kỳ đặc biệt, phải dùng thủ đoạn đặc biệt, người muốn quét dọn sạch sẽ triều đình, những thủ đoạn này ắt không thể thiếu, bởi vì trên đời này không có chính trị nào không bẩn thỉu, bất kể mục đích của nó có cao thượng cỡ nào.”
“Nhưng ta muốn người đồng ý với ta, tuyệt đối không được sa vào trong trong đó, không được mãi mãi quen thuộc thao túng nhân tâm, người sẽ là một vị Hoàng đế phúc hậu chính trực, mà không phải là người dẫm vào vết xe đổ của Tiên đế.”
“Ta không hy vọng người biến thành người như vậy, cũng sẽ không để người biến thành người như vậy.”
Dòng máu đã đông lại hồi lâu lại cuồn cuộn chảy lần nữa, ào ạt chảy vào trái tim hắn.
Độc Ngọc nhìn nàng thật lâu, trái tim hắn đang đập thình thịch, không chịu khống chế.
Vì đây gần như là bộc bạch lời thề.